Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 116: Trong sạch, cho ta một lời giải thích




Một rương sách cuối cùng, nếu Lâm Sơ Cửu vẫn không tìm ra được thứ gì, vậy thì......

Cho dù Tiêu Thiên Diệu tin tưởng nàng cũng vô dụng. Nếu nàng không đưa ra được bất luận chứng cứ nào chứng minh mình trong sạch, căn bản không thể phục chúng. Nhưng cho dù như vậy, trên mặt Lâm Sơ Cửu cũng không nhìn thấy một chút hoảng loạn.

Lâm Sơ Cửu đầu tiên là kiểm tra một lần bên trong và bên ngoài rương, sau đó rút ra một cái ngăn từ dưới đáy hộp. Bọn thị vệ cực kỳ phấn khích, một đám vươn dài cổ, muốn nhìn xem bên trong có gì. Kết quả, bên trong chỉ có một cái túi vải bình thường, trong túi không có gì cả.

Ài...... Có người thở dài, không nói nên lời thất vọng. Lâm Sơ Cửu vẫn không nhụt chí, tiếp tục tìm kiếm. Chiếc rương nhìn giống như rương đựng sách bình thường, nhưng bên trong lại có rất nhiều ngăn. Lâm Sơ Cửu tìm thấy trong đó có một lá thư rất đẹp, trên đó viết tên Tiêu Thiên Diệu, còn có mấy bức thư tình.

Thật không ngờ, Mặc cô nương cao ngạo lạnh lùng, trong ngấm ngầm lại to gan hào phóng như vậy. Nếu là trước đây, Lâm Sơ Cửu đoán chừng sẽ cười một tiếng, nhưng hiện tại nàng không có tâm tình này.

Lâm Sơ Cửu lần lượt lấy thư ở trong rương ra, sau đó ở phía dưới tìm thấy một cái ngăn ẩn, trong đó có một cái trâm ngọc màu trắng bị gãy thành hai.

"Đây là......" Khuôn mặt Lâm Sơ Cửu khẽ biến sắc, bất giác nhìn về phía bàn trang điểm.

Nơi đó cũng có một cây trâm ngọc trắng hoàn hảo, giống hệt với cây trâm mà nàng kiểm tra ngày đó. Đáng tiếc, trong tay nàng không có dụng cụ tinh vi, không thể xác định được cây trâm nào nàng đã kiểm tra qua.

Nhưng, trâm ngọc trắng bị gãy trong ngăn ẩn này là sao?

Lâm Sơ Cửu cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, phát hiện cây trâm này cũng giống như đúc cây trâm mà nàng đã từng kiểm tra, nhưng hệ thống Y Sinh không phát hiện ra bất kỳ đặc điểm gây hại nào trên đó.

Khoảnh khắc Lâm Sơ Cửu lấy trâm cài bằng ngọc trắng ra, Tiêu Thiên Diệu cũng nhìn thấy nó, đồng tử của hắn bất giác co chặt, đáy lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra vì Lâm Sơ Cửu.

Chỉ dựa vào hai cây trâm này, cũng có thể chứng minh Mặc Ngọc Nhi không thích hợp. Đến lúc đó, cho dù không thể rửa sạch hiềm nghi cho Lâm Sơ Cửu, ít nhất cũng có thể khiến tội của Lâm Sơ Cửu nhỏ hơn một chút.

"Thật thú vị." Khoé môi Lâm Sơ Cửu hiện lên một nụ cười lạnh, vẫy vẫy tay về phía thị vệ bên ngoài phòng, thị vệ kia được Tiêu Thiên Diệu đồng ý, yên lặng cởi giày đi vào, "Cô nương."

"Đưa cái này cho Vương gia, trâm ngọc trắng ở trên bàn trang điểm cũng lấy đi luôn." Đây chính là chứng cứ, thiếu một cái cũng không được.

Thị vệ cẩn thận cầm lấy hai cây trâm, lặng yên không một tiếng động rút lui ra ngoài. Lâm Sơ Cửu tiếp tục tìm kiếm, nhưng trong rương không có gì khác, chỉ còn lại mấy quyển sách. Tuy nhiên, ngay cả sách Lâm Sơ Cửu cũng không buông tha, nàng lật từng trang và kiểm tra từng cuốn.

Đây là một việc cực kỳ mất thời gian, nhưng Tiêu Thiên Diệu không hề thúc giục nửa câu. Mặc dù một canh giờ đã sắp trôi qua, Tiêu Thiên Diệu cũng không để ý chút nào, mặc kệ Lâm Sơ Cửu tiếp tục hành động chậm rãi, bởi vì......

Chỉ dựa vào hai cái trâm cài trên tay, Tiêu Thiên Diệu vẫn có thể khiến hai cha con Mặc gia ngậm miệng không trả lời được. Nếu như không phải hắn cần Mặc Thần Y chữa trị hai chân, hắn thậm chí có thể dựa vào hai cây trâm này, giam giữ hai cha con Mặc gia cả đời.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, một canh giờ rất nhanh đã tới. Lâm Sơ Cửu không có ý ra ngoài, Tiêu Thiên Diệu cũng không có ý thúc giục. Hai người ở phương diện nào đó, đều ăn ý mà không cần phải nói. Thịch thịch thịch...... Bên ngoài viện truyền tới tiếng bước chân, bọn thị vệ bắt đầu cảm thấy lo lắng, bất giác nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu.

Âm thanh này, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Mặc Thần Y hoặc Mặc Ngọc Nhi đang tới.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, rất nhanh Tiêu Thiên Diệu có thể khẳng định, người tới không chỉ có cha con Mặc gia mà còn có Lưu Bạch. Đối với chuyện vì sao Lưu Bạch xuất hiện ở đây, Tiêu Thiên Diệu không ngạc nhiên chút nào. Sắc đẹp khiến người mê hoặc, chẳng phải hắn cũng đang một đường giúp Lâm Sơ Cửu hay sao?

Lâm Sơ Cửu chuyên tâm lật sách trong tay, dường như không nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng, nàng cực kỳ nghiêm túc lật từng trang sách, cho đến khi......

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi bước vào, nhìn thấy chiến trường trong viện. Sắc mặt Mặc Ngọc Nhi đại biến, Mặc Thần Y cũng tức giận đến nỗi rống to.

"Tiêu Vương gia, ngài có ý gì vậy?" Mặc Thần Y tức giận cực điểm, nhưng đáy lòng lại có chút sợ hãi, sợ Tiêu Thiên Diệu đã nắm được thứ gì đó trên tay. Rốt cuộc, Mặc Ngọc Nhi thật sự đã động tay động chân.

"Các ngươi...... Ô nhục người khác!" Khuê phòng bị kiểm tra, khuôn mặt băng giá của Mặc Ngọc Nhi nháy mắt đỏ bừng, nghiến răng ken két.

Động tĩnh ngoài phòng không nhỏ, Lâm Sơ Cửu cũng nghe thấy, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục lướt sách......

Bọn họ đã chú định là đối thủ một mất một còn, nàng không cần lưu lại mặt mũi với đối phương.

"Mặc Thần Y đừng nóng vội, chuyện này bổn vương sẽ cho ngươi một lời giải thích." Tiêu Thiên Diệu thờ ơ mở miệng, ánh mắt quét về phía Lưu Bạch một bên, trong mắt hiện lên một chút trào phúng. Sắc mặt Lưu Bạch khẽ biến, mở mồm muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra, yên lặng cúi đầu, lui về phía sau một bước, nói rõ lập trường của mình.

Tiêu Thiên Diệu hắng giọng hừ một tiếng, vươn nắm tay phải quyền, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ, chậm rãi mở nó ra, trong tay hiện ra hai chiếc trâm cài bằng ngọc trắng. Sắc mặt Mặc Thần Y vẫn không thay đổi, nhưng sắc mặt Mặc Ngọc Nhi thì lập tức tái nhợt, cả người cứng đờ.

Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng mở miệng: "Mặc Thần Y, Mặc cô nương, hãy giải thích trước một chút, chuyện này là như thế nào?" "Tiêu Vương gia có ý gì? Nếu không tin lão phu thì đừng mời lão phu tới trị liệu hai chân cho ngài, lão phu không thiếu người bệnh." Mặc Thần Y không trả lời Tiêu Thiên Diệu, ngược lại dùng tật chân của Tiêu Thiên Diệu để uy hiếp hắn. Nhưng......

Sự uy hiếp này trước kia có thể dùng được, hiện tại lại không thể dùng được.

Sau khi biết được Mặc Thần Y có tâm hại mình, Tiêu Thiên Diệu không có khả năng tiếp tục tín nhiệm Mặc Thần Y, mà muốn Mặc Thần Y cam tâm tình nguyện trị hai chân cho hắn. Hắn có rất nhiều thủ đoạn.

"Không phải bổn vương không tin ngươi, sự thật nằm ở trước mắt." Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng bắn ra, hai cây trâm ngọc bay ra, vững vàng rơi vào trong tay của Mặc Thần Y. Mặc Thần Y bối rối, chỉ sững sờ đứng tại chỗ, vì thế trâm ngọc rơi vào tay ông, trượt xuống mặt đất.

"Cạch" một tiếng, trâm ngọc rơi xuống mặt đất, may mắn không bị gãy.

"Hai cây trâm này đều là của Mặc cô nương. Khi Mặc Thần Y dùng long phách trị chân cho bổn vương, Mặc cô nương đã mang theo một cây trâm cài ngọc trắng, không biết ngày đó Mặc cô nương đã mang cây trâm nào?."

Sau khi sự lo lắng và khiếp sợ lúc đầu qua đi, Mặc Ngọc Nhi rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, "Cây trâm bị gãy. Ta có hai cây trâm cài ngọc trắng, đó là lễ vật cha ta tặng trong ngày sinh thần của ta. Nếu Vương gia không tin có thể điều tra."

"Mặc cô nương chắc chắn, ngươi chỉ có hai cây trâm này?" Tiêu Thiên Diệu hơi ngửa người ra sau, tạo ra một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.

Mặc Ngọc Nhi không biết dụng ý của Tiêu Thiên Diệu, theo bản năng gật đầu.

Tiêu Thiên Diệu cười lạnh một tiếng, vỗ nhẹ bàn tay, "Người tới, đưa đồ lên."

Mặc Thần Y âm thầm cảm thấy không tốt, nhưng đã không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn thị vệ bên người Tiêu Thiên Diệu đi ra ngoài, sau đó nâng một cái khay tiến vào.

Phía trên khay được che lại bằng một lớp vải, Mặc Thần Y căn bản không thể nhìn thấy phía trên đó là gì. Tiêu Thiên Diệu không để ông phải đợi lâu, tầm mắt chuyển về phía Lưu Bạch, "Lưu Bạch, mở ra."

"Vương... gia." Hai chân Lưu Bạch giống như bị đóng đinh, vẫn không nhúc nhích.

"Lưu Bạch, đây là cơ hội cuối cùng." Tiêu Thiên Diệu nói với giọng bằng phẳng, không cao không thấp, nhưng......

Lưu Bạch biết, Tiêu Thiên Diệu đã nổi giận.

Lưu Bạch không dám phản kháng, dưới áp lực cực lớn, từng bước một tiến lên. Dưới cái nhìn chăm chú của Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi, hắn vạch miếng vải đen trên khay lên, nhìn thấy rất rõ......