Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 120: Cắn lại, Mặc Ngọc Nhi sai bảo




Không có cảm xúc nào cả!

Lâm Sơ Cửu không vui không buồn, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào cả. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói: "Không oán giận." Ngươi là người của ta, vì sao ta phải oán hận ngươi.

Lời này, Lâm Sơ Cửu không nói ra ngoài miệng, nàng chỉ ghi tạc nó trong lòng.

Nàng vĩnh viễn sẽ không quên giọng điệu Tiêu Thiên Diệu khi chất vấn nàng, vĩnh viễn sẽ không quên nỗi đau khi đâm về phía thau tắm, càng sẽ không quên một người tứ cố vô thân nằm tuyệt vọng ở trong đại lao......

Nàng không hận Tiêu Thiên Diệu, nhưng không mong đợi bất cứ điều gì từ Tiêu Thiên Diệu. Giữa nàng và Tiêu Thiên Diệu đã quay trở lại đêm đại hôn hôm đó. Nàng sẽ ghi nhớ thân phận và bổn phận của mình, tình cảm không thuộc về nàng, nàng sẽ không tranh; Địa vị và tôn nghiêm nên thuộc về nàng, nàng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ.

"Thật sự không oán giận?" Tiêu Thiên Diệu không tin, nhưng ánh mắt Lâm Sơ Cửu quá bình tĩnh, căn bản không thể nhìn ra cảm xúc.

"Không có gì để oán." Dù oán giận hay trả thù cũng không thể quay trở lại được nữa, nàng hà tất phải ghi nhớ trong lòng.

"Khẩu thị tâm phi*." Tiêu Thiên Diệu gõ nhẹ ngón tay ở trên tay vịn, "Không oán giận bổn vương nhưng lại oán giận Mặc Thần và Mặc cô nương. Nàng cho rằng bổn vương sẽ tin hay sao?" (*Miệng nói không, tim nói có)

Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: "Ta cũng không oán giận Mặc thần y và Mặc cô nương."

"Phải không?" Tiêu Thiên Diệu nhướng mày, nhìn nàng đầy nghi ngờ.

Lâm Sơ Cửu khinh thường nói: "Bọn họ là ai mà đáng để ta oán giận? Ta không oán giận bọn họ, ta chỉ thấy bọn họ không vừa mắt. Như thế nào? Vương gia có ý kiến?"

Lâm Sơ Cửu mang theo vẻ mặt ngạo nghễ, mặc dù nàng không coi ai ra gì, mọi người vẫn cảm thấy đó là điều đương nhiên. Mặc Ngọc Nhi muốn nói gì đó, nhưng bị Mặc Thần Y ngăn lại.

Mặc Thần Y hiểu rất rõ ràng, cục diện lúc này cực kỳ bất lợi đối với cha con bọn họ. Hiện tại bọn họ không thể làm gì, chỉ có thể chờ.........

Chờ đến khi Tiêu Thiên Diệu xử lý việc này.

Mặc Thần Y vẫn rất tự tin, chỉ cần hai chân Tiêu Thiên Diệu còn chưa trị khỏi, Tiêu Thiên Diệu sẽ không bỏ rơi cha con bọn họ. Đối với chuyện phệ long thảo?

Mặc Thần Y thật ra không lo lắng lắm. Rốt cuộc, Ngọc Nhi cũng bị người lợi dụng, cho dù muốn phạt cũng sẽ không bị phạt quá nặng.

Mặc Thần Y suy nghĩ điều gì, Lâm Sơ Cửu có thể đoán ra được. Rất nhiều chuyện không thể giải quyết trực tiếp, Lâm Sơ Cửu cũng không ngốc đến mức muốn Tiêu Thiên Diệu hiện tại cho nàng một sự công bằng. Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện đã nói rõ ràng, ta có thể quay về hay chưa?" Nàng gần như không chịu đựng được nữa, chỗ ngực bị thương, đau đến nỗi khiến nàng khó thở. Nàng cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tiêu Thiên Diệu không lập tức trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng. Thật lâu sau hắn mới khẽ thở dài, "Có thể. Người tới, đưa Vương phi trở về."

"Không......" Câu nói kế tiếp còn chưa thốt ra, cả người Lâm Sơ Cửu nhoáng lên, ngã xuống. "Chết tiệt......" Chung quy vẫn không thể chống đỡ được nữa, thật mất mặt.

"Đáng chết." Tiêu Thiên Diệu phản ứng cực nhanh, trượt xe lăn lên và tiếp được Lâm Sơ Cửu, "Nàng sao vậy?"

Lâm Sơ Cửu mềm mại ngã vào trong lòng ngực Tiêu Thiên Diệu, hai mắt nhắm nghiền, không có một chút phản ứng.

"Ngô đại phu, tới đây!" Tiêu Thiên Diệu hô to, Ngô đại phu đã ở trước người, nửa ngồi xổm bắt mạch cho Lâm Sơ Cửu, "Thể lực yếu ớt, suy nghĩ quá nhiều. Đã bị sốt, miệng vết thương cũng nứt ra rồi."

Ngô đại phu chỉ chỉ vết máu trước vạt áo của Lâm Sơ Cửu, không thể không thở dài.

Thân phận Vương phi tôn quý, nhưng thật ra là một người mệnh khổ. Trong vương phủ to như vậy, nhưng không có một người hầu tâm phúc, mọi việc đều chỉ có thể dựa vào bản thân mình, bị thương nặng như vậy, cũng phải cố gắng mạnh mẽ xử lý những việc này.

"Đi." Tiêu Thiên Diệu không nói nhiều lời, bế Lâm Sơ Cửu lên, ý bảo thị vệ đẩy hắn trở về.

Mặc Thần Y biết đây là một cơ hội tốt, vội vàng nói: "Vương gia, lão hủ có dược trị ngoại thương rất tốt. Trước hết mời Vương phi......"

"Không cần." Tiêu Thiên Diệu không đợi Mặc Thần Y nói xong đã ngắt lời ông, ôm Lâm Sơ Cửu cũng không quay đầu lại rời đi. Thị vệ theo sát phía sau, Lưu Bạch đi ở cuối cùng. Trước khi rời đi hắn còn liếc mắt nhìn Mặc Ngọc Nhi một cái, tâm tình phức tạp.

Tất cả mọi người đều rời đi, để lại cha con Mặc gia. Mặc Ngọc Nhi ngơ ngẩn nhìn bóng dáng đoàn người Tiêu Thiên Diệu rời đi, nhỏ giọng nói: "Cha, sự tình sao lại biến thành thế này?" Rõ ràng khoảnh khắc trước đó, Lâm Sơ Cửu vẫn là tội nhân hãm hại Tiêu Vương gia, vì sao trong một đêm, đã thay đổi nhiều như thế.

"Cha cũng muốn biết, sự tình sao lại biến thành như vậy, sao con lại không cẩn thận như vậy? Sao lại để Lục Nguyên lợi dụng?" Mặc Thần Y nhìn ba cây trâm cài bằng ngọc trắng trên bàn, còn có một quyển sách đang mở ra, buồn bã một lúc. Hiện tại ông không dám nghĩ tới bất cứ điều gì, chỉ nghĩ trị xong chân cho Tiêu Thiên Diệu, sau đó bình yên rời khỏi nơi này. Ông đảm bảo, sau này nhất định sẽ không bao giờ tới Đông Văn nữa.

"Ngọc Nhi, chuyện gả vào Tiêu Vương phủ, con đừng nghĩ tới nữa. Vi phụ làm không được." Ông chỉ là một đại phu có tiếng, nếu Tiêu Thiên Diệu không cần ông nữa, ông sẽ không là gì cả. Mặc dù ông sẽ không biến thành người chết, nhưng ông đã đắc tội với chiến thần Đông Văn.

Mặc Ngọc Nhi không dám tin nhìn về phía Mặc Thần Y, "Cha, cha đang nói gì vậy? Vương gia đã đồng ý cưới con."

"Ngọc Nhi, đừng ngây thơ như vậy." Mặc Thần Y bất lực thở dài, ông vốn cảm thấy nữ nhi của mình rất tốt, nhưng so với Lâm Sơ Cửu, ông mới hiểu được, nữ nhi của mình không ưu tú như mình từng nghĩ.

"Cha, rõ ràng đã nói như thế, vì sao lại muốn đổi ý?" Hai hàng nước mắt chảy xuống, Mặc Ngọc Nhi cắn môi nói: "Bởi vì Lâm Sơ Cửu, có đúng hay không? Bởi vì những lời nàng nói, vì thế con không có khả năng gả cho Vương gia?"

"Không, không liên quan tới Lâm Sơ Cửu." Mặc Thần Y thương hại nhìn Mặc Ngọc Nhi, "Không có Lâm Sơ Cửu, Vương gia cũng sẽ không cưới con."

Có thể bị người khác lợi dụng một lần, sẽ có lần thứ hai. Mặc Thần Y không cho rằng Tiêu Thiên Diệu sẽ cưới một nữ nhân ngu xuẩn như vậy, mang thêm phiền toái cho mình.

"Rõ ràng chính là nàng, chính vì nàng không muốn con gả vào vương phủ. Cha, con hận nàng, con hận nàng." Mặc Ngọc Nhi căn bản không nghe lời khuyên của ông, nói xong lời này thì xoay người bỏ chạy.

"Ngọc Nhi......" Mặc Thần Y cúi người, nặng nề thở dài, muốn đuổi theo nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Lâm Sơ Cửu nói rằng, vĩnh viễn không cho Mặc Ngọc Nhi gả vào Tiêu Vương phủ. Mặc dù trong đó có ý của nàng, nhưng càng giống như có ý nói rằng, Tiêu Thiên Diệu cự tuyệt việc hôn nhân này, để hai bên đều có bậc thang để xuống. Tuy nhiên, nữ nhi của ông đến bây giờ vẫn còn không hiểu.

Thật sự.... thật sự quá ngây thơ!

Lưu Bạch đã rời đi nhưng lại quay trở lại, thu hết một màn này vào trong đáy mắt. Hắn cũng không làm gì cả, chỉ vươn tay ra bắt lấy hư không một cái, sau đó buông ra.

Hắn hững hờ xoay người, mỗi một bước đi đều cực kỳ kiên định.

Tiêu Thiên Diệu đưa Lâm Sơ Cửu đến phòng bên cạnh phòng mình, Ngô đại phu một lần nữa đổi thuốc cho Lâm Sơ Cửu, chờ đến khi Ngô đại phu sắc xong thuốc, Lâm Sơ Cửu vẫn chưa tỉnh lại.

Ngô đại phu không còn cách nào khác, đành phải để người rót thuốc cho nàng, nhưng một chén thuốc có hơn một nửa đều bị tràn ra ngoài.

Ngô đại phu thấy vậy thì rất đau lòng, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, bảo Tiêu Thiên Diệu dùng miệng rót thuốc, nhưng nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt thờ ơ, ông lại ép ý niệm này xuống, sai người đi sắc hai chén thuốc.

Ba chén thuốc được rót vào miệng, cả người Sơ Cửu đều ướt, hạ nhân phải thay quần áo cho nàng. Tiêu Thiên Diệu không còn kiên trì ở lại, bởi vì......