Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 63: Nạp thiếp, nàng vui 20 5 2




Lâm Sơ Cửu đã gả vào Tiêu Vương phủ được gần một tháng, nhưng để tránh cho bọn nghi ngờ, nàng chưa từng hỏi tới sự tình hay những người khác trong Tiêu Vương phủ. Khi nghe thấy tên Lưu Bạch công tử, Lâm Sơ Cửu thực sự sửng sốt một lúc, "Lưu Bạch công tử là người nào?"

Nàng chỉ biết quản gia và hạ nhân trong phủ, điều này liên quan tới nhu cầu cuộc sống hằng ngày của nàng ở Tiêu Vương phủ. Đối với người và sự tình liên quan tới Tiêu Thiên Diệu, nàng không hỏi cũng không nhúng tay vào.

Trân Châu hận không thể mài sắt thành thép liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, "Vương phi, bên người Vương gia có hai vị công tử, một văn một võ. Văn là Tô Trà, võ là Lưu Bạch. Lưu Bạch công tử là bằng hữu tốt của Vương gia, cũng là hộ vệ Vương gia tín nhiệm nhất, thị vệ trong phủ phần lớn là do Lưu Bạch công tử dạy nên."

"Nếu nói như vậy, ta không thể không gặp?" Lâm Sơ Cửu chỉ quan tâm điều này.

Trân Châu gật đầu: "Lưu Bạch công tử tới tìm Vương phi, tất nhiên là có chuyện quan trọng." Tô Trà và Lưu Bạch có địa vị rất cao ở vương phủ, ngoại trừ Vương gia ra, không ai có thể ra lệnh cho bọn họ.

Lưu Bạch tới tìm Lâm Sơ Cửu, có khả năng rất lớn, chính là Vương gia sai hắn tới tìm Lâm Sơ Cửu.

"Mời Lưu Bạch công tử chờ ta ở đại sảnh. Trang điểm cho ta." Lâm Sơ Cửu có vẻ thờ ơ, không hề có chút thấp thỏm vì Lưu Bạch đã đến.

Trân Châu âm thầm bội phục, trong lòng nàng càng thêm khẳng định, đi theo bên người Lâm Sơ Cửu sẽ không bị thiệt.

Vì không muốn để Lưu Bạch đợi lâu, Lâm Sơ Cửu chỉ mặc thường phục, búi tóc đơn giản, nhưng cho dù như vậy, chờ đến khi Lâm Sơ Cửu gặp Lưu Bạch, cũng đã là một khắc thời gian (15ph).

Khi Lâm Sơ Cửu đi tới, Lưu Bạch rõ ràng không còn kiên nhẫn nữa, mặc dù hắn báo danh mình lần nữa, không mang theo thành kiến tới gặp Lâm Sơ Cửu, nhưng hắn vẫn không thể không chán ghét Lâm Sơ Cửu. Hiện tại nhìn thấy Lâm Sơ Cửu ốm yếu, bộ dáng không có tinh thần, Lưu Bạch càng thêm bất mãn.

Một chút tinh thần cũng không có, không biết Thiên Diệu coi trọng điều gì nơi nàng.

Lưu Bạch âm thầm chửi thầm một câu, hắn đứng dậy, hai tay ôm quyền nói: "Lưu Bạch gặp qua Vương phi."

Mặc dù lời nói rất khách sáo, nhưng không hề có chút cung kính. Lưu Bạch không phải là hạ nhân Tiêu Vương phủ, thân phận của hắn ở Tiêu Vương phủ được xem như một loại khách nhân, Lâm Sơ Cửu còn chưa đủ tư cách để hắn hành lễ.

"Lưu Bạch công tử khách khí." Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng nói, nàng không phải là người kiêu căng, vì vậy Lưu Bạch phản ứng như vậy nàng cũng không để tâm.

Hai người lần lượt ngồi xuống đối diện nhau, nha hoàn dâng nước trà lên liền lặng lẽ rút lui ra ngoài, từ đầu tới cuối không phát ra một chút âm thanh. Lưu Bạch nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống và nói: "Vương phi, ngôn từ của ta không hay cũng không vòng vo, có gì nói đó, nếu ta có điều gì đắc tội, thỉnh Vương phi đừng cảm thấy phiền lòng."

Lâm Sơ Cửu đã gả vào Tiêu Vương phủ được gần một tháng, nhưng để tránh cho bọn nghi ngờ, nàng chưa từng hỏi tới sự tình hay những người khác trong Tiêu Vương phủ. Khi nghe thấy tên Lưu Bạch công tử, Lâm Sơ Cửu thực sự sửng sốt một lúc, "Lưu Bạch công tử là người nào?"

Nàng chỉ biết quản gia và hạ nhân trong phủ, điều này liên quan tới nhu cầu cuộc sống hằng ngày của nàng ở Tiêu Vương phủ. Đối với người và sự tình liên quan tới Tiêu Thiên Diệu, nàng không hỏi cũng không nhúng tay vào.

Trân Châu hận không thể mài sắt thành thép liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, "Vương phi, bên người Vương gia có hai vị công tử, một văn một võ. Văn là Tô Trà, võ là Lưu Bạch. Lưu Bạch công tử là bằng hữu tốt của Vương gia, cũng là hộ vệ Vương gia tín nhiệm nhất, thị vệ trong phủ phần lớn là do Lưu Bạch công tử dạy nên."

"Nếu nói như vậy, ta không thể không gặp?" Lâm Sơ Cửu chỉ quan tâm điều này.

Trân Châu gật đầu: "Lưu Bạch công tử tới tìm Vương phi, tất nhiên là có chuyện quan trọng." Tô Trà và Lưu Bạch có địa vị rất cao ở vương phủ, ngoại trừ Vương gia ra, không ai có thể ra lệnh cho bọn họ.

Lưu Bạch tới tìm Lâm Sơ Cửu, có khả năng rất lớn, chính là Vương gia sai hắn tới tìm Lâm Sơ Cửu.

"Mời Lưu Bạch công tử chờ ta ở đại sảnh. Trang điểm cho ta." Lâm Sơ Cửu có vẻ thờ ơ, không hề có chút thấp thỏm vì Lưu Bạch đã đến.

Trân Châu âm thầm bội phục, trong lòng nàng càng thêm khẳng định, đi theo bên người Lâm Sơ Cửu sẽ không bị thiệt.

Vì không muốn để Lưu Bạch đợi lâu, Lâm Sơ Cửu chỉ mặc thường phục, búi tóc đơn giản, nhưng cho dù như vậy, chờ đến khi Lâm Sơ Cửu gặp Lưu Bạch, cũng đã là một khắc thời gian (15ph).

Khi Lâm Sơ Cửu đi tới, Lưu Bạch rõ ràng không còn kiên nhẫn nữa, mặc dù hắn báo danh mình lần nữa, không mang theo thành kiến tới gặp Lâm Sơ Cửu, nhưng hắn vẫn không thể không chán ghét Lâm Sơ Cửu. Hiện tại nhìn thấy Lâm Sơ Cửu ốm yếu, bộ dáng không có tinh thần, Lưu Bạch càng thêm bất mãn.

Một chút tinh thần cũng không có, không biết Thiên Diệu coi trọng điều gì nơi nàng.

Lưu Bạch âm thầm chửi thầm một câu, hắn đứng dậy, hai tay ôm quyền nói: "Lưu Bạch gặp qua Vương phi."

Mặc dù lời nói rất khách sáo, nhưng không hề có chút cung kính. Lưu Bạch không phải là hạ nhân Tiêu Vương phủ, thân phận của hắn ở Tiêu Vương phủ được xem như một loại khách nhân, Lâm Sơ Cửu còn chưa đủ tư cách để hắn hành lễ.

"Lưu Bạch công tử khách khí." Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng nói, nàng không phải là người kiêu căng, vì vậy Lưu Bạch phản ứng như vậy nàng cũng không để tâm.

Hai người lần lượt ngồi xuống đối diện nhau, nha hoàn dâng nước trà lên liền lặng lẽ rút lui ra ngoài, từ đầu tới cuối không phát ra một chút âm thanh. Lưu Bạch nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống và nói: "Vương phi, ngôn từ của ta không hay cũng không vòng vo, có gì nói đó, nếu ta có điều gì đắc tội, thỉnh Vương phi đừng cảm thấy phiền lòng."