Trương Vô Kỵ lại bị người nọ xách lên nhảy lên cao một lần nữa, bỗng nghe từ xa có người gọi:- Thuyết Bất Đắc, sao giờ này ngươi mới đến?Người đang vác Trương Vô Kỵ trả lời:- Trên đường ta gặp một chuyện nhỏ. Vi Nhất Tiếu đã đến chưa?Người ở xa xa kia nói:- Chưa thấy đâu, thật là kỳ quái, cả y mà cũng đến trễ nữa. Thuyết Bất Đắc, ngươi có gặp y chưa?Hai người vừa hỏi nhau vừa tiến tới gần. Trương Vô Kỵ thầm lạ lùng: "Thì ra người này tên là Thuyết Bất Đắc, thành thử khi ta hỏi y tên gì, y nói là Thuyết Bất Đắc, hỏi thêm tại sao không nói được, y trả lời Thuyết Bất Đắc tức là Thuyết Bất Đắc, còn gì mà phải hỏi. Sao lại có người có cái tên quái lạ đến thế?". Chàng nghĩ tiếp: "Y cũng ước hẹn với Vi Nhất Tiếu gặp nhau, không biết Thù Nhi có sao không? Y là bạn của Vi Nhất Tiếu, không biết y sẽ làm gì mình đây?".Lại nghe Thuyết Bất Đắc nói:- Thiết Quan đạo huynh, bọn mình đi kiếm Vi huynh, ta e hắn ta gặp rắc rối gì rồi.Thiết Quan đạo nhân nói:- Thanh Dực Bức Vương vừa dè dặt, vừa thông minh, võ công trác tuyệt, làm sao gặp rắc rối được?Thuyết Bất Đắc nói:- Ta vẫn nghĩ có chuyện gì chẳng lành.Bỗng từ dưới sơn cốc có tiếng người vọng lên, kêu lớn:- Tên hòa thượng thối tha Thuyết Bất Đắc, tên mọi già Thiết Quan, mau xuống giúp ta một tay, nguy lắm rồi, nguy lắm rồi.Thuyết Bất Đắc cùng Thiết Quan đạo nhân cùng kinh hoảng:- Chu Điên đó, chẳng biết chuyện gì nguy không biết nữa?Thuyết Bất Đắc lại nói:- Chắc là y bị thương, nếu không sao giọng có vẻ yếu thế?Ông ta không đợi Thiết Quan đạo nhân trả lời, liền vác Trương Vô Kỵ nhảy trở xuống. Thiết Quan đạo nhân chạy theo sau, bỗng nói:- Ồ, Chu Điên cõng ai thế kia? À, Vi Nhất Tiếu.Thuyết Bất Đắc kêu lớn:- Chu Điên đừng quýnh, bọn ta lại giúp ngươi đây.Chu Điên chửi:- Có quýnh cái con khỉ mốc, ta quýnh đâu mà quýnh? Con dơi hút máu sắp chết thì có.Thuyết Bất Đắc hốt hoảng nói:- Vi huynh sao thế, bị thương chăng?Nói xong lại càng chạy nhanh hơn. Trương Vô Kỵ nằm trong cái túi, chẳng khác gì đằng vân giá vụ, nhịn không nổi phải kêu khẽ:- Tiền bối, ông tạm thả tôi xuống, việc cứu người khẩn thiết hơn.Thuyết Bất Đắc đột nhiên nhắc cái túi lên, tại không trung quay luôn ba vòng, Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, nếu như ông ta thả tay quăng cái túi đi, hậu quả không biết đâu mà lường.Chỉ nghe Thuyết Bất Đắc trầm giọng nói:- Tiểu tử, để ta cho ngươi hay, ta là Bố Đại Hòa Thượng Thuyết Bất Đắc, người đi sau ta kia là Thiết Quan đạo nhân Trương Trung, còn người đang nói ở dưới kia là Chu Điên. Ba người chúng ta, cộng thêm Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Khiêm, Bành hòa thượng Bành Oánh Ngọc là Ngũ Tản Nhân của Minh giáo. Ngươi có biết Minh giáo chăng?Trương Vô Kỵ đáp:- Biết chứ. Thì ra đại sư cũng là người trong Minh giáo.Thuyết Bất Đắc nói:- Ta và Lãnh Khiêm không thích giết người, Thiết Quan đạo nhân, Chu Điên, và Bành hòa thượng trước nay giết người không nháy mắt. Nếu như bọn họ biết được ngươi nằm trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta, thích là có thể ra tay bất cứ lúc nào, ngươi sẽ nát như bùn ngay.Trương Vô Kỵ đáp:- Tôi đâu có đắc tội gì với quý giáo, sao lại…Thuyết Bất Đắc nói:- Bọn Thiết Quan đạo nhân giết người, có cần phải hỏi có tội hay không có tội đâu? Từ nay về sau, nếu ngươi còn muốn sống, nằm ở trong túi thì đừng có nói một câu nào, biết chưa?Trương Vô Kỵ gật đầu. Thuyết Bất Đắc hỏi:- Sao ngươi không trả lời?Trương Vô Kỵ đáp:- Thì đại sư bảo tôi không được nói một câu nào mà.Thuyết Bất Đắc mỉm cười, nói:- Ngươi biết như thế là tốt lắm… A, Vi huynh sao thế?Câu sau cùng là ông ta nói với Chu Điên. Bỗng nghe Chu Điên líu cả lưỡi nói:- Y… y… nguy lắm, nguy lắm rồi.Thuyết Bất Đắc nói:- Ồ, ngực Vi huynh vẫn còn hơi ấm, Chu Điên, có phải ngươi cứu y đến đây không?Chu Điên đáp:- Còn đếch gì nữa, chẳng lẽ y cứu ta lại đây à?Thiết Quan đạo nhân nói:- Chu Điên, ngươi cũng bị thương ư?Chu Điên nói:- Ta gặp con dơi hút máu nằm ngay đơ bên cạnh đường, đông cứng không còn thở một ly nào nữa. Ta thật đúng là ăn cướp lại mở lòng thương người, vận khí giúp y, biết đâu là âm độc trong người con dơi hút máu thật là lợi hại, nên mới ra nông nỗi này.Thuyết Bất Đắc nói:- Chu Điên, lần này ngươi quả là làm được một điều tốt thật.Chu Điên nói:- Điều tốt điều dở cái gì chẳng biết, con dơi hút máu vừa hiểm độc vừa cổ quái, từ trước tới nay gã vốn không vừa mắt ta, nhưng lần này y lại làm một điều thật hợp ý Chu Điên này, thành thử ta mới thò tay ra cứu. Ngờ đâu cứu chưa được con dơi hút máu, hàn độc đã vào người, thế là chính cái mạng mình cũng đi theo y luôn thể.Thiết Quan đạo nhân kinh hoảng hỏi:- Ngươi bị thương nặng đến thế sao?Chu Điên nói:- Báo ứng, báo ứng. Con dơi hút máu và Chu Điên bình sinh không làm điều tốt bao giờ, có biết đâu vừa làm điều thiện là đại nạn đến ngay.Thuyết Bất Đắc hỏi:- Thế Vi huynh làm được điều gì tốt?Chu Điên nói:- Y kích dẫn nội lực, âm hàn phát tác, đúng ra chỉ cần uống máu người là chế ngự được. Ngay bên cạnh y có một cô gái nhỏ, vậy mà y cam chịu chết chứ không hút máu cô ta. Chu Điên này thấy thế mới bảo: "Chao ôi không xong, con dơi hút máu làm điều ngược đời, Chu Điên cũng phải phá lệ làm điều trái khoáy, cứu y một lần".Trương Vô Kỵ nghe nói Vi Nhất Tiếu chưa hút máu Thù Nhi, thật mừng không sao kể xiết
Thuyết Bất Đắc thò tay ra sao vỗ trên bao vải một cái, hỏi thêm:- Thế cô bé đó là ai?Chu Điên nói:- Ta cũng hỏi con dơi hút máu câu đó, y nói đó là cháu nội của lão già Bạch Mi. Y nói việc trước mắt là Minh giáo gặp nạn, tất cả mọi người phải đồng tâm hiệp lực, thành thử không thể nào hút máu cô ta được.Thuyết Bất Đắc và Thiết Quan đạo nhân cùng vỗ tay nói:- Chính là như thế. Bạch Mi, Thanh Dực hai vương bắt tay nhau, thanh thế của Minh giáo sẽ lên rất lớn.Thuyết Bất Đắc tiếp lấy thân hình Vi Nhất Tiếu, kinh hoàng nói:- Y toàn thân lạnh ngắt, làm sao bây giờ?Chu Điên nói:- Thấy chưa, ta đã bảo các ngươi mừng sớm quá, cái mạng của con dơi hút máu mười phần chết chín rồi, một con dơi chết nắm tay với Bạch Mi Ưng Vương thì Minh giáo cũng có ra cái gì đâu?Thiết Quan đạo nhân nói:- Các ngươi chờ ở đây, để ta hạ sơn kiếm một người sống lên cho Vi Nhất Tiếu uống no máu là xong.Nói xong tung mình chạy xuống núi. Chu Điên kêu lên:- Khoan đã nào. Thằng mọi Thiết Quan ơi, ở đây là chỗ hoang vắng, đợi ngươi tìm được người, Vi Nhất Tiếu đã thành Vi Bất Tiếu rồi. Cái xác chết mà còn biết cười, thì thật là gớm quá. Thuyết Bất Đắc, đem gã tiểu tử nằm trong bao của ngươi ra cho Vi huynh làm thịt là xong.Trương Vô Kỵ kinh hãi: "Thì ra bọn họ đã nhìn thấy ta trốn trong cái túi vải này rồi". Thuyết Bất Đắc nói:- Không được, người này có ơn với bản giáo, Vi Nhất Tiếu mà giết y, Ngũ Hành Kỳ thể nào cũng sẽ thí mạng với Vi huynh đó.Ông ta đem chuyện Trương Vô Kỵ đem thân ra chịu ba chưởng của Diệt Tuyệt sư thái, cứu được mấy chục mạng của Nhuệ Kim Kỳ kể sơ qua, rồi nói:- Chuyện như thế, Ngũ Hành Kỳ lẽ nào không một lòng kính phục gã tiểu tử này hay sao?Thiết Quan đạo nhân hỏi:- Thế ngươi bắt y bỏ vào trong bao, một món hàng quý giá như thế, chắc định thu phục Ngũ Hành Kỳ chứ gì?Thuyết Bất Đắc nói:- Không nói được, không nói được. Nói tóm lại, bản giáo tứ phân ngũ liệt, bây giờ đại nạn trước mắt, Thiên Ưng giáo từ xa đến tương trợ, vậy mà Ngũ Hành Kỳ lại lôi chuyện thù xưa ra trả, đánh nhau một trận tơi bời hoa lá. Chúng mình phải đồng tâm hiệp lực mới mong khỏi bị tiêu diệt. Người trong túi này có lợi cho việc người của các lộ bản giáo nắm tay nhau, không còn nghi ngờ gì nữa.Ông ta nói xong, giơ tay phải đè vào huyệt Linh Đài sau lưng Vi Nhất Tiếu, vận khí giúp y đề ngự hàn độc. Chu Điên thở dài:- Thuyết Bất Đắc, ngươi vì bạn bè mà hết lòng, không cần nói làm gì
Thế nhưng cũng nên cẩn thận coi chừng cái mạng của mình nữa đấy.Thiết Quan đạo nhân nói:- Để ta giúp một tay.Y giơ tay đè lên tay Thuyết Bất Đắc, hai luồng nội lực đồng thời tuôn vào cơ thể Vi Nhất Tiếu. Qua độ một bữa ăn, Vi Nhất Tiếu rên lên một tiếng nhỏ, tỉnh lại, nhưng răng vẫn đánh vào nhau lập cập, hiển nhiên vẫn còn lạnh lắm, run run nói:- Chu Điên, Thiết quan đạo huynh, đa tạ hai vị cứu ta.Y không nói lời cảm ơn Thuyết Bất Đắc, vì hai người vốn là chỗ thâm giao, miệng nói ra lời đạo tạ e cũng bằng thừa. Thiết Quan đạo nhân công lực thâm hậu, nhưng bị âm độc trong thân thể Vi Nhất Tiếu đẩy trở ra, hết sức chống lại nên không thể mở miệng được, Thuyết Bất Đắc cũng tình trạng y như thế.Bỗng nghe từ phía ngọn núi phía đông vọng tới tình tang mấy tiếng đàn, xen vào là một tiếng hú thanh thoát. Chu Điên nói:- Lãnh Diện tiên sinh và Bành hòa thượng tìm đến rồi.Y lớn tiếng kêu:- Lãnh Diện tiên sinh, Bành hòa thượng, có người bị thương, các ngươi mau qua đây.Tiếng đàn bên kia nghe tính tang một tiếng, ý nói đã nghe thấy rồi. Bành hòa thượng liền hỏi:- Ai… bị… thương… thế…Thanh âm truyền ra thật xa, vang động tiếng vọng từ sơn cốc. Y lại hỏi:- Rốt cuộc là ai người bị thương? Thuyết Bất Đắc không sao chứ? Thiết Quan huynh thì sao? Chu Điên, sao giọng ngươi trung khí bất túc?Y hỏi một câu lại nhảy tới gần thêm vài trượng, đến khi hỏi xong, thì đã tới ngay bên cạnh, kinh hãi kêu lên:- Chao ôi, thì ra Vi Nhất Tiếu bị thương. nguồn t r u y ệ n y_yChu Điên nói:- Ngươi hoảng hoảng hốt hốt, đúng là người chưa gấp thì mình đã gấp. Lãnh Diện huynh, ngươi lại đây tính thử xem sao nào.Câu sau cùng là nói với Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Khiêm. Lãnh Khiêm hừm một tiếng, không trả lời. Y biết Bành hòa thượng sẽ hỏi kỹ đầu đuôi, mình chỉ việc tập trung tinh thần lắng nghe là đủ. Quả nhiên Bành hòa thượng hỏi rối rít, hết câu này sang câu khác, Chu Điên lại trả lời bát nháo, chẳng đầu đuôi, đến khi y nói xong, Thuyết Bất Đắc và Thiết Quan đạo nhân đã vận khí xong. Bành hòa thượng và Lãnh Khiêm liền vận nội lực, chia ra giúp Vi Nhất Tiếu và Chu Điên giải trừ hàn độc.Đến khi Vi, Chu hai người nguyên khí hồi phục được một chút, Bành hòa thượng nói:- Ta từ hướng đông bắc tới, nghe tin chưởng môn phái Thiếu Lâm là Không Văn đích thân cùng các sư đệ Không Trí, Không Tính cùng các đệ tử hơn một trăm người đang tiến về Quang Minh Đỉnh tham dự vào việc vây đánh bản giáo.Lãnh Khiêm nói:- Chính đông, Võ Đang ngũ hiệp.Y nói năng hết sức đơn giản, dù có chặt đầu y cũng không nói thừa một câu, một chữ nào. Chỉ sáu chữ nhưng ý tứ rõ ràng là "Phía chính đông có Võ Đang ngũ hiệp đến đánh". Cho đến cả Võ Đang ngũ hiệp gồm những ai, thì tất cả đều biết là gồm Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Trương Tòng Khê, Ân Lê Đình và Mạc Thanh Cốc, không cần phải dài dòng.Bành hòa thượng nói:- Lục đại môn phái chia nhau ra đến đánh chúng ta, mỗi lúc thắt chặt vòng vây. Ngũ Hành Kỳ đã tiếp chiến mấy trận, tình thế thật là bất lợi, kế trước mắt, bọn mình chỉ còn có nước lên Quang Minh Đỉnh thôi.Chu Điên giận dữ nói:- Nói gì nghe thối như rắm chó thế. Thằng khốn Dương Tiêu không đến cầu mình, Ngũ Tản Nhân việc quái gì phải lên trên đó?Bành hòa thượng nói:- Chu Điên, nếu như lục đại môn phái công phá Quang Minh Đỉnh, dập tắt thánh hỏa thì mình có còn đáng mặt làm người nữa không? Dương Tiêu đắc tội với Ngũ Tản Nhân thì có lỗi đã đành, nhưng mình lên tiếp viện Quang Minh Đỉnh là vì Minh giáo, có phải vì Dương Tiêu đâu.Thuyết Bất Đắc cũng nói:- Lời của Bành hòa thượng đúng lắm. Dương Tiêu tuy vô lễ, nhưng hộ giáo là việc lớn, thù riêng là chuyện nhỏ.Chu Điên chửi:- Thối quá, thối quá. Hai con lừa trọc này ăn nói thối quá, không chịu nổi. Thiết Quan đạo nhân, năm xưa Dương Tiêu đánh vỡ vai trái ngươi, ngươi có còn nhớ không?Thiết Quan đạo nhân trầm ngâm rồi nói:- Hộ giáo ngự địch là chuyện lớn. Còn món nợ cũ của Dương Tiêu, đợi khi đuổi được ngoại địch rồi mình sẽ thanh toán sau. Khi đó cả năm người trong Ngũ Tản Nhân liên thủ thì thể nào y cũng phải cúi đầu.Chu Điên hứ một tiếng nói:- Lãnh Khiêm, còn ngươi thì sao?Lãnh Khiêm đáp:- Cùng đi.Chu Điên nói:- Ngươi cũng chịu khuất phục Dương Tiêu ư? Năm xưa bọn ta đã lập trọng thệ là từ nay chuyện của Minh giáo, Ngũ Tản Nhân sẽ thõng tay không nhúng vào. Không lẽ những gì nói trước đây không đếm xỉa gì cả hay sao?