Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 13: Chương 13




Câu đó nghe có vẻ khách khí, nhưng bên trong hàm nghĩa là phái Võ Đang không thèm biết đến võ công của bọn bàng môn tả đạo. Người đó nghe thấy câu "giống Thiếu Lâm mà không phải Thiếu Lâm" lập tức biến sắc.Trong khi hai người ngôn ngữ châm chọc đối lại với nhau thì thanh đao nóng hừng hực ấy đã cháy hết thịt da, ăn vào tới xương ông già ở phía nam rồi. Hai ông già ở phía đông và phía tây vẫn khom mình thủ thế, đang tìm cơ hội đoạt lại thanh đao. Đột nhiên nghe một tiếng vù, ông già phương nam lại huy động đơn đao chạy ra ngoài lần nữa. Y múa đao, tuy không chủ ý chém ai nhưng Du Đại Nham đang đứng chắn lối, nên đao đó chém chàng trước hết. Du Đại Nham không ngờ mình vừa mới cứu ông ta thoát chết, nay y lại ra tay ngay với mình, vội vàng nhảy lên tránh khỏi đường đao.Ông già đó hai tay cầm thanh đao như điên như cuồng chém lung tung, vượt được ra ngoài. Gã áo trắng và hai người kia đều sợ đao thế hung hiểm không ai dám cản, chỉ luôn mồm kêu gào, đuổi theo sau. Ông già cầm đao loạng choạng chạy ra khỏi cửa, bỗng thấy chân vấp một cái ngã nhào về trước, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, hình như đột nhiên bị trọng thương.Gã áo trắng và hai ông già kia lập tức nhảy tới, cùng giơ tay cướp thanh đơn đao, nhưng cả ba cùng kêu lên một lượt, tưởng như dưới đất có rắn độc, quái trùng gì cắn phải. Gã áo trắng chỉ loạng choạng rồi gượng lại được, chạy thẳng ra ngoài, còn ba ông già thì lăn lộn dưới đất, không sao đứng lên nổi.Du Đại Nham nhìn thấy thảm trạng đó, toan nhảy ra cứu người, bỗng giật mình, nhớ đến việc phái Hải Sa rắc muối độc bên ngoài tòa nhà, biết là chung quanh đều là độc diêm, mình không còn cách gì chạy ra được. Chàng nhìn quanh bốn bề, thấy bên trong cánh cửa có dựng mấy chiếc ghế dài, vội thò tay dựng hai chiếc, nhảy lên mỗi chân một bên dùng như cà khêu đi ra cửa. Thấy ba ông già kêu la thảm thiết, không ngừng lăn qua lộn lại, Du Đại Nham dùng một miếng giẻ lót tay, chộp vào hậu tâm ông già cầm đao, lênh khênh chạy ra hướng đông. Ông già đó vẫn ôm thanh đao nóng đỏ không chịu buông, vạt áo trước ngực bị đao làm cháy xém.Việc xảy ra ngoài ý của bọn người phái Hải Sa, tuy trông thấy nhưng không ngăn kịp, vội tứ tán đuổi theo, kêu la om sòm, cương tiêu tụ tiễn, cùng khoảng một chục món binh khí khác đều nhắm sau lưng Du Đại Nham ném tới.Du Đại Nham sử kình vào hai chân, đẩy mạnh vào hai chiếc ghế, vọt ra xa hơn một trượng, ám khí đều rơi vào khoảng không. Hai chân chàng móc vào hai chiếc ghế thành thử dài thêm mấy thước nên chỉ chạy bốn năm bước là đã bỏ bọn người phái Hải Sa một quãng xa. Nghe thấy tiếng người rầm rập đuổi theo, Du Đại Nham một mặt nhắc ông già kia nhảy lên, đồng thời đá mạnh hai chiếc ghế vọt về phía sau. Chỉ nghe hai tiếng bình bình, lại có ba bốn người kêu la, hiển nhiên đã bị ghế văng trúng. Vì trở ngại này, Du Đại Nham chạy thêm được mươi trượng nữa, trong tay tuy cầm thêm một người, nhưng càng lúc càng xa, phái Hải Sa không sao đuổi kịp.Du Đại Nham chạy một hồi nghe thấy tiếng sóng ỳ ào, đằng sau không còn ai đuổi theo, mới hỏi:- Ông thấy sao?Ông già đó chỉ hừ một tiếng nhưng không trả lời, rồi lại rên rỉ. Du Đại Nham nghĩ thầm: "Người y dính đầy muối độc, phải rửa sạch y trước đã". Chàng chạy xuống bãi biển, kiếm một chỗ nước nông nhúng y xuống một chập, đang toan nhắc lên, bỗng đâu một làn sóng lớn xô tới đẩy ông già lên trên mặt cát.Du Đại Nham nói:- Hiện giờ ông đã thoát hiểm, tại hạ có việc cần, không thể giúp ông hơn được nữa, thôi mình từ biệt nhau ở đây.Ông già đó nhỏm dậy, lắp bắp:- Ngươi… ngươi… không cướp thanh bảo đao ư?Du Đại Nham cười:- Bảo đao có quý, nhưng không phải của tôi, tôi lấy làm gì?Ông già đó trong lòng thấy kỳ quái, không tin, nói:- Ngươi quả thực trong bụng có ngụy kế gì, định lừa ta?Du Đại Nham nói:- Tôi với ông không thù không oán, lừa ông làm gì? Đêm nay tôi vô tình qua đây, thấy ông trúng độc bị thương nên ra tay cứu thôi.Ông già nọ lắc đầu, hằn học nói:- Tính mệnh ta ở trong tay ngươi, muốn giết thì cứ việc giết. Còn như muốn dùng độc thủ để gia hại ta, dù ta có chết cũng thành quỷ sứ không tha ngươi đâu.Du Đại Nham biết rằng y bị thương rồi, thần trí không còn tỉnh táo, nên không thèm chấp, chỉ mỉm cười, đang toan bước đi, một làn sóng lớn nữa lại từ biển xô tới. Ông già đó lại rên rỉ, chỉ nằm mọp trong nước biển mà run rẩy. Du Đại Nham nghĩ thầm: "Cứu người thì cứu cho tới cùng, ông già này trúng độc không phải là nhẹ, nếu mình bỏ y ở đây, y thể nào cũng chết chìm dưới nước"
Chàng đưa tay nhắc ông già lên một cái gò nhỏ, nhìn quanh bốn bề, thấy phía đông bắc có một mỏm đá, trên đó có một căn nhà, hình dáng dường như một cái miếu, nên xách ông ta chạy đến đó. Chàng nhìn lên biển ngạch, thấy thấp thoáng ba chữ Hải Thần Miếu, nên đẩy cửa bước vào, thấy cái miếu này thật là sơ sài, nền đầy bụi đất, bên trong chẳng có gì cả.Chàng để ông già lên trên tấm gỗ đằng trước thần tượng, lần trong bọc thấy đồ đánh lửa đã bị nước biển làm ướt, mò quanh bàn thờ, tìm thấy bùi nhùi và đá lửa và một cây nến thắp dở. Đốt nến lên, chàng nhìn lại ông già thấy y mặt mày tím ngắt, hiển nhiên trúng độc rất nặng, vội lấy trong bọc ra một viên Thiên Tâm Giải Độc Đơn nói:- Ông uống viên thuốc giải độc này đi.Ông già đó hai mắt đang nhắm nghiền, thấy chàng nói thế, mở choàng ra nhìn trừng trừng nói:- Ta không uống thuốc độc hại người của ngươi đâu.Du Đại Nham tâm tính thật tốt nhịn, nhưng cũng không chịu nổi, nhướng lông mày nói:- Ngươi coi ta là hạng người gì? Môn hạ phái Võ Đang không lẽ đi hại người sao? Đây là một viên thuốc giải độc, chỉ vì ngươi trúng độc rất nặng, viên thuốc này chưa chắc đã giải cứu được đâu, nhưng ít nhất cũng giúp ngươi sống thêm được ba ngày. Ngươi mau mau đem thanh đao này giao lại cho phái Hải Sa, đổi lấy thuốc giải độc của họ.Ông già đó bỗng đứng lên, gay gắt nói:- Cái gì chứ lấy đao Đồ Long của ta thì không thể được.Du Đại Nham nói:- Tính mệnh của ngươi chẳng còn, có bảo đao cũng để làm gì?Ông già đó quyết liệt nói:- Ta thà chết thì thôi, chứ thanh đao Đồ Long này là của ta.Nói rồi y ôm thanh đao lên, áp má vào sống đao, trông hết sức yêu quý, tay kia cầm viên Thiên Tâm Giải Độc Đơn nuốt vào bụng. Du Đại Nham thấy hiếu kỳ, toan hỏi vài câu xem thử thanh đao này có cái gì quý giá, nhưng nhìn lại hai mắt lão già thấy đầy nét tham tàn hung ác, trông như con thú muốn vồ người ăn thịt, bỗng thấy chán ghét cùng cực, xoay mình toan đi ra. Bỗng nghe ông già hậm hực nói:- Đứng lại, ngươi định đi đâu thế?Du Đại Nham cười:- Ta đi đâu việc gì đến ngươi?Nói rồi chàng cất bước đi ra. Đi được vài bước nghe thấy ông già nọ khóc òa lên, Du Đại Nham quay đầu lại, hỏi:- Ngươi khóc gì thế?Ông già nói:- Ta trăm cay nghìn đắng mới lấy được thanh đao Đồ Long này, nhưng chỉ trong khoảnh khắc tính mệnh cũng không còn, có bảo đao để làm gì?Du Đại Nham hừ một tiếng:- Trừ việc ngươi đem đao đổi lấy thuốc giải độc của phái Hải Sa ra không còn cách nào khác nữa.Ông già vẫn khóc òa:- Nhưng bảo ta bỏ nó thì không được, ta không bỏ nó được.Thần thái của y trong cái sợ hãi có thêm ba phần hoạt kê
Du Đại Nham muốn cười nhưng không cười nổi, một lát sau mới nói:- Người học võ toàn do công phu bản thân để khắc địch chế thắng, trượng nghĩa hành đạo, để lại tiếng thơm cho đời sau. Bảo đao bảo kiếm chỉ là bên ngoài, được cũng chẳng đáng vui, mà mất cũng chẳng đáng buồn, lão trượng việc gì phải lo lắng đến thế?Ông già đó giận dữ nói:- "Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng!". Câu nói đó ngươi đã nghe tới bao giờ chưa?Du Đại Nham không nhịn được cười, hỏi lại:- Câu đó lẽ dĩ nhiên tôi đã nghe nói tới, sau đó còn hai câu nữa, gì gì "Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong?" phải không? Đó là nói về chuyện một đại sự kinh thiên động địa trong võ lâm mấy mươi năm trước, chứ đâu phải nói về bảo đao nào đâu.Ông già đó lại hỏi:- Thế đại sự kinh thiên động địa đó là cái gì?Du Đại Nham nói:- Đó là chuyện năm xưa Thần Điêu đại hiệp Dương Quá giết được hoàng đế Mông Cổ Mông Kha, làm hả cơn giận cho người Hán chúng ta. Từ đó, Dương đại hiệp ra lệnh gì, anh hùng trong thiên hạ "không thể không theo". Long đây chỉ hoàng đế Mông Cổ, Đồ Long có nghĩa là giết hoàng đế Mông Cổ, chứ trên đời này làm gì có con rồng thật đâu? truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-yÔng già cười khẩy:- Ta hỏi ngươi, năm xưa Dương Quá đại hiệp dùng binh khí gì thế nhỉ?Du Đại Nham sững người, nói:- Tôi nghe sư phụ nói rằng, Dương đại hiệp cụt một cánh tay, bình thời không dùng binh khí nào cả.Ông già hỏi lại:- Thế ư! Vậy Dương đại hiệp giết hoàng đế Mông Cổ bằng cách nào?Du Đại Nham nói:- Ông ấy dùng đá ném chết Mông Kha, thiên hạ ai ai chẳng biết chuyện ấy.Ông già thật là đắc ý, nói:- Dương đại hiệp bình thời không dùng kinh khí, giết hoàng đế Mông Cổ thì dùng đá ném, vậy bốn chữ "bảo đao Đồ Long" kia ở đâu ra?Câu hỏi đó khiến cho Du Đại Nham không sao trả lời được, một hồi sau mới nói:- Cái đó chắc là trong võ lâm thuận mồm mà nói cho xuôi, chứ chẳng lẽ nói "thạch đầu Đồ Long" ư, nghe chối tai làm sao?Ông già lại cười nhạt:- Cưỡng từ đoạt lý, nói lấy được thôi. Ta hỏi ngươi thêm, thế còn "Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong?" hai câu đó giải nghĩa thế nào cho phải?Du Đại Nham trầm ngâm một hồi, nói:- Tôi không biết. Ỷ Thiên có lẽ là một người nào đó chăng? Nghe nói Dương đại hiệp học võ công từ bà vợ ông ấy, chắc Ỷ Thiên là tên của phu nhân, hay cũng có thể là chỉ Quách Tĩnh đại hiệp tử thủ thành Tương Dương.Ông già nói:- Thế à. Ta xem chừng ngươi không biết gì cả, chỉ nói nhăng nói cuội thôi. Để ta cho ngươi hay, Đồ Long là tên thanh đao, chính là thanh đao này. Ỷ Thiên là tên một thanh kiếm, gọi là Ỷ Thiên kiếm. Sáu câu đó ý nghĩa như sau: "Trong võ lâm vật cao quý hơn cả là thanh đao Đồ Long, ai có được thanh đao đó, không kể ra bất cứ lệnh lạc gì, anh hùng hảo hán trong thiên hạ đều phải nghe theo mà hành động cả. Nếu như thanh kiếm Ỷ Thiên không xuất hiện, Đồ Long đao là khí giới sắc bén hơn hết".Du Đại Nham nửa tin nửa ngờ, nói:- Ông đưa thanh đao tôi xem, có cái gì thần kỳ?Ông già đó ôm chặt thanh đơn đao, cười khẩy:- Bộ ngươi tưởng ta là đứa trẻ lên ba ư? Định lừa ta để lấy đao hả?Y sau khi trúng độc vốn dĩ thần suy lực kiệt, chỉ nhờ uống viên thuốc giải độc Du Đại Nham đưa cho, nên mới phấn chấn được một chút, lúc này lại cố gượng sức nên lại rên rỉ luôn mồm. Du Đại Nham cười:- Không cho tôi xem thì thôi. Ông có bảo đao Đồ Long trong tay, nhưng có ra lệnh cho ai được đâu? Chẳng lẽ tôi thấy ông ôm thanh đao đó là tôi phải nghe lệnh ông sao? Nghe thật là tức cười, ông đang mạnh khỏe bình thường, nghe những lời nói vu vơ ở đâu, bây giờ sắp chết đến nơi, vậy mà còn mê man không tỉnh ngộ. Nếu ông không ra lệnh cho tôi được, đủ biết thanh đao này chẳng có chỗ nào gọi là kỳ lạ.Ông già đó ngẩn ngơ một hồi, không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói:- Này lão đệ, hai người mình đính ước với nhau, ngươi cứu mạng ta, ta sẽ đem những gì lợi lộc thu được từ thanh đao này chia cho ngươi một nửa.Du Đại Nham ngẩng đầu cười lớn, nói:- Lão trượng, ông xem thường phái Võ Đang chúng tôi quá. Cứu khốn phò nguy, đó là bổn phận của chúng tôi, chứ đâu phải mong chuyện báo đáp? Trên người ông nhiễm đầy muối độc, tôi cũng không biết độc dược đó là loại gì, ông nên đi kiếm phái Hải Sa mà cầu cứu.Ông già nói:- Thanh đao này chính là chúng ta ăn cắp của phái Hải Sa, họ hận tới xương tủy, đâu có chịu cứu ta?Du Đại Nham nói:- Thì ông cứ giao hoàn lại thanh đao, oán cừu tự nhiên sẽ cởi, bọn họ còn giết ông làm gì?Ông già nói:- Ta xem ngươi võ công cao siêu lắm, hãy đến phái Hải Sa lấy trộm thuốc giải ra đây cứu ta.Du Đại Nham nói:- Một là tôi đang có việc gấp, không thể trì hoãn, hai là chính ông đi ăn trộm của người ta, làm điều trái trước, lẽ nào tôi lại điên đảo thị phi? Lão trượng, ông mau mau đi kiếm phái Hải Sa đi, đừng chậm trễ nữa, độc tính phát ra, không cứu kịp đâu.Ông già đó thấy chàng lại dợm bước toan bỏ đi, vội nói:- Khoan đã, để ta hỏi ngươi thêm một câu, khi ngươi xách ta lên, thấy có cái gì khác thường không?Du Đại Nham nói:- Tôi thấy có điều kỳ quái, thân thể ông gầy yếu ốm o, nhưng phải nặng đến hai trăm cân, không biết vì duyên cớ gì, lại cũng không thấy ông mang gì nặng trên người cả.Ông già đó bỏ thanh đao xuống đất, nói:- Bây giờ ngươi thử nhấc ta lên xem nào?