Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 131: Chương 131




Trương Vô Kỵ biết ông ta vỗ vai mình chẳng qua là người già yêu mến người trẻ đấy thôi, không có ác ý. Thế nhưng người ở bên ngoài thấy thế đều giật mình kinh hãi, hai bên đang sắp tỉ đấu, một người lại giơ tay vỗ vai người kia, đối phương lại không né tránh, nếu như ông già cao lại sử kình, hay thừa cơ vỗ vào huyệt đạo, có phải là không đấu mà đã thắng rồi ư? Có ngờ đâu Trương Vô Kỵ thần công hộ thân, ông già cao dù có bất ngờ ám toán cũng không thể nào làm hại chàng được.Ông già cao cười nói:- Thế ta bảo ngươi dùng binh khí gì ngươi cũng nghe lời hay sao?Trương Vô Kỵ mỉm cười đáp:- Có thể lắm.Ông già cao cười:- Thằng bé con võ nghệ thật giỏi, mười tám món binh khí chắc môn gì cũng biết dùng. Vậy ngươi tay không đấu với huynh đệ chúng ta, thế có được chăng?Trương Vô Kỵ cười:- Tay không cũng được.Ông già cao đưa mắt nhìn chung quanh, định tìm một món binh khí thật không vừa tay cho chàng dùng, bất ngờ thấy ở bên góc sân có mấy hòn đá lớn, liền nói:- Để ta cho ngươi được lợi thế, dùng một loại binh khí thật nặng nề.Nói xong chỉ tay vào mấy hòn đá, cười lên ha hả. Mấy khối đá đó phải nặng đến hai ba trăm cân, người yếu đến lay một viên cũng không chuyển động, huống chi người dùng làm chỗ ngồi lâu ngày, chung quanh nhẵn nhụi không có chỗ nào có thể bám tay, làm thế nào mà dùng như binh khí được? Ông già cao bản tâm muốn làm khó để đùa Trương Vô Kỵ mà thôi, nếu như đối phương thấy khó bỏ cuộc không làm nổi, cuộc đấu coi như không thành. Nào ngờ Trương Vô Kỵ mỉm cười nói:- Món binh khí này cũng có thể dùng được, lão tiền bối định thử công phu của vãn bối đấy chăng?Nói xong đi đến trước khối đá, giơ tay trái ra móc một tảng đá lên trên tay nói:- Xin mời hai vị.Nói chưa dứt cả người lẫn đá đã nhảy lên, vọt tới trước mặt hai ông già. Mọi người trông thấy ai nấy đều há hốc mồm, quên cả hò reo. Ông già cao giơ tay vặt một nắm râu, kêu lên:- Cái… cái này thật là kỳ quái.Ông già lùn biết mình hôm nay gặp phải một địch thủ trên đời chưa từng gặp, lập tức ổn bộ ngưng khí, chăm chăm nhìn đối thủ, nói:- Xin vô phép.Một luồng ánh sáng lóe lên, thân hình đã theo đao đâm luôn vào mạng sườn bên phải Trương Vô Kỵ. Ông già cao hỏi:- Sư ca, đánh thật hay sao?Ông già lùn nói:- Chẳng lẽ lại giả?Cương đao xoay một nửa vòng đột nhiên biến hướng, chém xéo vào đầu vai Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ né qua một bên thấy, lại thấy một luồng ánh sáng lấp lóe, chính là ông già cao vung đao chém tới. Trương Vô Kỵ kêu lên:- Càng tốt.Chàng xoay tảng đá đưa ra đỡ, nghe choang một tiếng, nhát đao đó đã chém phải tảng đá, đốm lửa lóe ra, đá vụn bay ra tung tóe. Trương Vô Kỵ giơ tảng đá thuận chiều đẩy tới. Ông già cao kêu lên:- Ối chà, đây là Thuận Thủy Thôi Chu, ngươi dùng tảng đá mà cũng có chiêu số đấy à?Ông già lùn quát lớn:- Sư đệ, Hỗn Độn Nhất Phá.Ông ta vung đao từ sau lưng vạch tới một hình vòng cung, cong cong chém vào Trương Vô Kỵ. Ông già cao tiếp lời:- Thái Ất Sinh Manh, Lưỡng Nghi Hợp Đức…Ông già lùn tiếp theo:- Nhật Nguyệt Hối Minh.Hai người miệng đọc, chiêu thức liên miên bất tuyệt đánh ra, Trương Vô Kỵ thi triển Cửu Dương thần công, nhẹ nhàng xoay chuyển tảng đá qua lại chống đỡ. Hai ông già lùn cao sử dụng Phản Lưỡng Nghi đao pháp, thế đao nào cũng độc địa, chiêu số trầm mãnh nhưng hòn đá trong tay Trương Vô Kỵ quá lớn, chỉ cần xoay qua xoay lại một chút là chặn ngay được chiêu số của hai ông già. Ông già cao kêu lớn:- Binh khí của ngươi dùng có lợi nhiều quá, đánh như thế này chẳng công bình chút nào.Trương Vô Kỵ cười đáp:- Thế thì không dùng binh khí cục mịch này nữa xem sao.Đột nhiên chàng tung viên đá lên cao, hai ông già không nhịn nổi ngẩng đầu lên nhìn, nào ngờ chỉ vừa sơ ý, huyệt đạo sau gáy đã bị đối phương nắm được, không còn cử động gì nữa. Trương Vô Kỵ búng mình về sau, tảng đá lớn từ trên cao rơi xuống đầu hai ông già.Mọi người ai nấy kinh hoảng kêu la, Trương Vô Kỵ lại nhảy vọt tới trước, tả chưởng đánh ra, đẩy viên đá ra xa hơn một trượng, nghe bình một tiếng rơi ngay xuống, lõm vào mặt đất đến hơn một thước. Chàng giơ tay vỗ nhẹ vào đầu vai hai ông già mấy cái, mỉm cười nói:- Xin lỗi nhé, vãn bối chỉ đùa một tí với hai vị đấy thôi.Cái vỗ của chàng giải khai huyệt đạo bị điểm cho hai ông già
Ông già lùn mặt xám ngắt, thở dài:- Thôi rồi, thôi rồi.Ông già cao lắc đầu:- Cái này không tính.Trương Vô Kỵ hỏi lại:- Sao lại không tính?Ông già cao nói:- Chẳng qua ngươi cậy khỏe, mang nổi tảng đá lớn chứ có phải chiêu số thắng được huynh đệ ta đâu.Trương Vô Kỵ hỏi:- Thế thì mình tái đấu.Ông già cao nói:- Tái đấu cũng được, nhưng phải tìm cách nào mới để cho ngươi khỏi được lợi thế, chúng ta thua mới tâm phục, ngươi nghĩ có phải không?Trương Vô Kỵ gật đầu:- Phải lắm.Tiểu Chiêu từ nãy đến giờ chăm chú nhìn cuộc đấu, lúc này giơ tay lên má lêu lêu ghẹo ông già:- Xấu hổ quá, xấu hổ quá!Ỷ có râu dài nên lợi thế,Vậy mà vẫn bị đánh tanh banh.Tay cô ta chuyển động, giây xích nơi cổ tay kêu leng keng lại càng dễ nghe. Mọi người thấy tiểu cô nương hồn nhiên chân chất, một mực giúp đỡ Trương Vô Kỵ, đều cảm thấy thú vị. Ông già cao cười ha hả:- Người đời thường nói: Có học mới nên khôn. Này cô bé con, muối bọn ta ăn còn nhiều hơn cơm ngươi ăn, cầu bọn ta đi qua, còn dài hơn đường ngươi đi, xí xa xí xố cái gì thế?Ông ta quay lại nói với Trương Vô Kỵ:- Nếu như ngươi không phục, thì cũng chẳng cần tỉ đấu nữa. Có điều trận đấu vừa rồi ngươi không thua mà bọn ta cũng không thắng, hai bên coi như huề. Để ba mươi năm nữa, hai bên lại đấu một trận cũng chưa muộn…Ông già lùn nghe ông già cao càng lúc càng tỏ ra cù nhầy, hai sư huynh đệ dù gì cũng là kỳ túc phái Hoa Sơn đâu có thể chây chả như thế được, liền quát lên:- Họ Tăng kia, bọn ta nhận không bằng, ngươi muốn xử trí thế nào chúng ta cũng đều nghe theo cả.Trương Vô Kỵ nói:- Xin hai vị cứ tùy tiện, tại hạ chỉ muốn điều giải những chuyện hiểu lầm trước đây giữa quý phái với Minh giáo thôi, thực không có ý gì khác.Ông già cao lớn tiếng nói:- Cái đó không được, chưa bàn xong cách tỉ võ mới, sao ngươi đã toan tháo lui là sao? Thế chẳng phải là lâm trận rụt cổ, mới nghe hơi đã chạy ư?Ông già lùn nhíu mày không nói gì, biết vị sư đệ này ăn nói rồ rồ dại dại, nhưng có điều mặt trơ trán bóng nên vẫn thường khiến cho đối phương phải bí lối nhức đầu, chuyển bại thành thắng. Hôm nay ông ta trước mặt anh hùng thiên hạ lại giở trò đó, tuy không lấy gì làm quang minh lỗi lạc, nhưng nếu may mà thắng được Trương Vô Kỵ, ít ra cũng lấy công chuộc tội được.Trương Vô Kỵ hỏi:- Thế theo ý tiền bối thì mình phải làm sao?Ông già cao đáp:- Phái Hoa Sơn chúng ta có Phản Lưỡng Nghi đao pháp là tuyệt nghệ thần công, ngươi đã nếm qua rồi
Ta nghĩ ngươi chưa biết rằng phái Côn Lôn có một pho Chính Lưỡng Nghi kiếm pháp, biến hóa tinh kỳ áo diệu, so với đao pháp của phái Hoa Sơn cũng ngang ngửa, bên nào cũng có điểm hay riêng. Thế nhưng đao kiếm hợp bích, lưỡng nghi hóa tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, âm dương đắp đổi lẫn nhau, thủy hỏa hỗ tế, ôi…Nói đến đây lắc đầu không ngớt, thủng thẳng thở dài:- Uy lực ghê gớm quá, uy lực ghê gớm quá, ngươi không dám chống đỡ đâu.Trương Vô Kỵ quay lại nói với phái Côn Lôn:- Chẳng hay vị cao nhân nào trong phái Côn Lôn có thể ra dạy bảo?Ông già cao cướp lời:- Phái Côn Lôn trừ vợ chồng Thiết Cầm tiên sinh, người khác không đủ trình độ để phối hợp liên thủ với huynh đệ ta, nhưng chẳng biết Hà tiên sinh có gan ra tay hay không? nguồn t r u y ệ n y_yMọi người đều vui mừng: "Ai bảo ông già này đần độn, nhưng thực ra đâu có đần độn chút nào, y đang khích cho hai đại cao thủ phái Côn Lôn hạ trường tương trợ". Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn đưa mắt nhìn nhau, không biết hai ông già cao lùn này là cỡ nào, nhưng họ là sư thúc của chưởng môn Tiên Vu Thông, vai vế rất cao, chắc là bình thời ít hành tẩu giang hồ, còn mình ẩn cư nơi Tây Vực thành ra không biết đến. Hai vợ chồng đều nghĩ thầm: "Hai lão già này đánh không lại thanh niên họ Tăng, nên xúi mình cùng xông vào, nếu có thắng hai người cũng đỡ ê mặt". Lại nghe ông già cao nói tiếp:- Vợ chồng họ Hà phái Côn Lôn không dám động thủ với y, cũng không trách được. Chính Lưỡng Nghi kiếm pháp của họ tuy không phải là dở, nhưng có điều không linh hoạt cho lắm, nếu so với Phản Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn thì về phần tiêu dật có kém hơn một chút.Ban Thục Nhàn giận dữ, nhảy vọt vào trong sân, chỉ vào ông già cao nói:- Tôn tính đại danh các hạ là gì?Ông già cao đáp:- Tôi họ Hà, xin chào Hà phu nhân.Câu nói đó xem ra chiếm được lợi thế, khiến trong sân nhiều người cười ồ lên. Ban Thục Nhàn là "Thái Thượng chưởng môn" của phái Hoa Sơn, ngay cả Hà Thái Xung cũng phải nể mụ ba phần, mấy chục năm nay ở núi Côn Lôn quen thói hống hách, chung quanh mấy trăm dặm coi bà ta chẳng khác gì một nữ vương, lẽ nào lại để cho người ta chế nhạo? Chỉ nghe soẹt một tiếng, đã rút kiếm đâm luôn vào vai trái ông già cao. Thủ pháp rút kiếm đâm đó cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ một chớp mắt trước còn tay không, liễu mi nhướng lên, một chớp mắt sau trường kiếm đã ở trong tay, đầu kiếm cách ông già cao không đầy nửa thước.Ông già cao hoảng hốt, thu đao về gạt, nghe keng một tiếng, đao kiếm chạm nhau, chỉ trong tơ tóc lại dãn ra. Ban Thục Nhàn sử chiêu Kim Châm Độ Kiếp, còn ông già cao sử chiêu Vạn Kiếp Bất Phục, một chính một phản đều là tối cao của lưỡng nghi thuật số. Ông già cao đấu với Trương Vô Kỵ tay chân quờ quạng, tưởng như tài nghệ cũng chỉ bình bình, bây giờ mới thấy công phu đao pháp của ông ta quả thật không phải tầm thường.Hai người đao kiếm tương giao, mỗi người đều lùi lại một bước, không khỏi ngạc nhiên nhưng trong bụng mười phần kính phục đối phương đánh ra một chiêu tinh diệu. Hai người hai phái, võ công khác hẳn, trong đời chưa từng gặp bao giờ, nhưng chỉ qua một chiêu đã thấy được võ công của mình với bên kia rất ăn khớp, nếu phối hợp sẽ không có một chút sơ hở nào, nên vui sướng chẳng khác nào kẻ suốt đời sống cô đơn nay bỗng gặp người tri kỷ.Ban Thục Nhàn không nhịn nổi tính ngay: "Phản Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn quả nhiên ghê gớm, nếu cùng bọn họ liên thủ công địch thì có thể phát huy cực độ chiêu số của hai loại binh khí". Rồi lại nghĩ: "Hai gã này của phái Hoa Sơn không phải là địch thủ của anh chàng nọ, phái Côn Lôn mình nếu có đánh với y cũng không thể thắng được. Nếu bọn mình ra đấu thì là tứ đại cao thủ hai phái Côn Lôn, Hoa Sơn hợp chiến một thanh niên vô danh, không khỏi quá mất thân phận, nhưng có gì thì đây là chủ ý của phái Hoa Sơn". Bà ta bèn quay lại gọi Hà Thái Xung:- Này, huynh qua đây.Hà Thái Xung tuy không dám cãi lệnh vợ, nhưng trước mắt bao nhiêu người, không thể để mất cung cách của một chưởng môn, hừ một tiếng, từ từ đứng lên. Bốn tên tiểu đồng đi trước, một đứa bưng trường kiếm, một đứa bưng thiết cầm, còn hai đứa kia cầm phất trần. Năm người đi đến giữa sân, đứa bưng kiếm nâng lên quá đỉnh đầu, khom lưng dâng lên. Hà Thái Xung tiếp lấy thanh kiếm, bốn tên tiểu đồng cúi mình lui về.Ban Thục Nhàn nói:- Phản Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn, chiêu số cũng không tệ lắm.Ông già cao nhếch mép nói:- Cám ơn đã tán thưởng.Ban Thục Nhàn lườm ông ta nói:- Bốn người bọn ta dợt ít chiêu với cậu nhỏ này, để thử cho biết võ công hai phái Côn Lôn, Hoa Sơn.Mụ nói xong quay đầu nhìn lại bỗng dưng "A" lên một tiếng, trừng trừng nhìn Trương Vô Kỵ nói:- Ngươi… ngươi…Bà ta cùng Trương Vô Kỵ chia tay chỉ mới sáu năm, tuy trong thời gian đó chàng từ một đứa bé đã thành một thanh niên, thân thể cao lớn hơn nhiều, nhưng vẫn còn nhận ra. Trương Vô Kỵ nói:- Những chuyện cũ của chúng ta, bà có cần phải nói ra không? Tôi là Tăng A Ngưu.Ban Thục Nhàn lập tức hiểu ngay dụng ý của chàng không muốn nói thực tên tuổi mình, nếu như mình nói toạc chân tướng đối phương, bao nhiêu chuyện lấy oán báo đức sẽ bị chàng nói ra cho mọi người biết. Mụ bèn giơ thanh kiếm lên, nói:- Tăng thiếu hiệp võ công đại tiến, thật đáng mừng, xin được xuất thủ chỉ giáo.