Phạm Dao bị Triệu Mẫn nắm tay dẫn đi thẳng ra khỏi chùa Vạn An, trong bụng vừa bồn chồn ngạc nhiên, vừa không có cách gì, không biết nàng ta đưa mình đi đâu. Triệu Mẫn đội thêm một cái nón lá để che mái tóc dài, thản nhiên nói:- Khổ đại sư, mình đi gặp tên tiểu tử Trương Vô Kỵ.Phạm Dao kinh hoảng, liếc mắt nhìn cô ta thấy mắt nàng long lanh, má ửng hồng bảy phần thẹn thùng, ba phần hoan hỉ xem ra không phải đã khám phá ra chân tướng của y. Khổ đầu đà thấy an tâm, nhớ lại tình cảnh đêm trước ở chùa Vạn An Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ hai kẻ oan gia đối đầu gặp nhau. Y vừa nghĩ đến hai chữ "oan gia", đột nhiên trong lòng nảy sinh một câu hỏi: "Oan gia ư? Hay là quận chúa có tình ý gì với Trương giáo chủ chăng?". Y nghĩ tiếp: "Nàng ta sao không gọi Huyền Minh nhị lão là kẻ thân tín hơn mà lại bảo mình đi theo? Đúng rồi, chỉ vì mình câm không nói được nên sẽ không tiết lộ bí mật của cô ta". Y bèn gật gù, nở một nụ cười kỳ bí.Triệu Mẫn làm mặt giận nói:- Ông cười gì thế?Phạm Dao biết rằng chớ nên đùa với nàng, bèn hoa chân múa tay ra hiệu, ý nói khổ đầu đà sẽ hết sức bảo vệ cho quận chúa chu toàn, dù phải vào đầm rồng hang hổ cũng nhất quyết đi theo.Triệu Mẫn không nói gì thêm, đi trước dẫn đường, không bao lâu đã đến trước cửa khách điếm nơi Trương Vô Kỵ đang trú ngụ. Phạm Dao ngầm kinh hãi: "Quận chúa quả thật thần thông quảng đại, mới đây đã tìm ra ngay chỗ giáo chủ đang ở". Y liền đi theo Triệu Mẫn vào trong khách điếm.Triệu Mẫn hỏi chưởng quỹ:- Chúng tôi muốn tìm khách quan họ Tăng.Thì ra Trương Vô Kỵ khi đến ở trọ lại dùng cái tên giả Tăng A Ngưu, điếm tiểu nhị liền đi vào thông báo.Trương Vô Kỵ đang đả tọa dưỡng thần, chỉ chờ chùa Vạn An lửa bốc lên là chạy đến tiếp ứng, bỗng nghe có người đến thăm không khỏi ngạc nhiên, ra đến khách đường thấy Triệu Mẫn và Phạm Dao, kêu thầm: "Hỏng rồi, chắc là Triệu cô nương khám phá ra chân tướng của Phạm hữu sứ nên đem y tới đây nói phải quấy với mình chăng?". Chàng đành tiến lên vái chào, hỏi:- Không biết có Triệu cô nương giá lâm nên thất lễ nghênh tiếp.Triệu Mẫn nói:- Nơi đây nói chuyện không tiện, mình đi tìm một quán rượu nhỏ uống với nhau ba chén, có được chăng?Trương Vô Kỵ đành trả lời:- Hay lắm.Triệu Mẫn lại đi trước dẫn đường đi đến một quán rượu nhỏ cách khách điếm chừng năm dãy phố. Trong quán bày biện sơ sài vài cái bàn, trên mỗi bàn để một ống đũa gỗ. Lúc ấy trời đã khuya, trong quán chẳng còn người khách nào. Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ hai người ngồi đối diện nhau, Phạm Dao ra hiệu mình ra ngoài ngồi uống rượu. Triệu Mẫn gật đầu, sai điếm tiểu nhị đem lên một cái bếp than và ba cân thịt dê sống, thêm hai cân rượu trắng.Trương Vô Kỵ trong bụng đầy ngờ vực, nghĩ thầm nàng là một quận chúa cao quý như thế, sao lại mời mình đến một cái nhỏ bé tồi tàn dơ dáy như thế này ngồi uống rượu là sao, không biết sắp xếp kế mưu gì. Triệu Mẫn rót ra hai chén rượu, cầm chén của Trương Vô Kỵ lên, nhấp một ngụm, cười nói:- Trong rượu này không có bỏ thuốc độc đâu, công tử cứ yên tâm uống đừng ngại.Trương Vô Kỵ hỏi:- Cô nương gọi tôi đến đây, không biết có chuyện gì dạy bảo?Triệu Mẫn nói:- Uống xong ba chén đã rồi mình hãy nói vào chuyện chính. Tôi cạn chén trước mời công tử.Nói xong nàng nâng ly một hơi cạn sạch. Trương Vô Kỵ cầm chén lên, dưới ánh lửa bập bùng thấy miệng chén còn lưu lại mờ mờ một vết son môi, mũi ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, không biết hương thơm đó từ vết son trên chén hay từ người nàng tỏa ra, lòng không khỏi lâng lâng, vội uống cạn. Triệu Mẫn nói:- Mình uống thêm hai chén nữa. Tôi biết công tử chưa hết nghi ngại nên mỗi chén tôi uống trước một ngụm.Trương Vô Kỵ biết nàng ngụy kế đa đoan, việc gì cũng nên đề phòng, may là nàng nhắp trước như thế, mình đỡ phải mạo hiểm nên liên tiếp uống cạn ba ly rượu nàng uống dở dang, trong bụng không thấy có gì khác lạ, ngẩng lên thấy nàng tủm tỉm cười, hơi rượu khiến nàng hồng hồng đôi má, thật kiều diễm không sao tả xiết. Trương Vô Kỵ không dám nhìn lâu, vội quay đầu sang chỗ khác.Triệu Mẫn nói nhỏ:- Trương công tử, công tử có biết tôi là ai không?Trương Vô Kỵ lắc đầu. Triệu Mẫn nói:- Hôm nay tôi nói cho công tử biết, cha tôi là Nhữ Dương Vương hiện đang chấp chưởng binh mã đại quyền đương triều. Tôi là nữ nhân Mông Cổ, tên thực là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ. Hoàng thượng phong cho tôi làm Thiệu Mẫn quận chúa. Hai chữ Triệu Mẫn là tên Hán tôi tự đặt cho tôi đó
Nếu như Phạm Dao không nói qua rồi, Trương Vô Kỵ lúc này ắt không khỏi hết sức lạ lùng, nhưng thấy nàng không dấu diếm gì đem thân phận nói cho mình hay cũng thật ngoài dự liệu, có điều chàng không khéo giả vờ nên không làm ra vẻ ngạc nhiên.Triệu Mẫn lạ lùng hỏi:- Sao? Công tử biết trước rồi ư?Trương Vô Kỵ nghĩ thầm chuyện này có liên quan đến Phạm Dao, đành phải phủ nhận, nói:- Không, làm sao tôi biết được? Thế nhưng tôi thấy một cô gái trẻ tuổi như thế vậy mà có thể sai khiến bao nhiêu là cao thủ võ lâm, thân phận ắt không phải là tầm thường.Triệu Mẫn xoay xoay nghịch cái chén, một hồi lâu không nói gì, lại cầm bầu rượu lên rót thêm hai chén nữa, chậm rãi nói tiếp:- Trương công tử, tôi hỏi công tử một câu nhé, công tử cứ thực lòng mà trả lời tôi. Nếu như tôi đem Chu cô nương giết đi, công tử sẽ đối với tôi thế nào?Trương Vô Kỵ trong bụng kinh hãi, hỏi lại:- Chu cô nương có đắc tội gì với cô đâu, sao bỗng dưng lại giết cô ta là sao?Triệu Mẫn đáp:- Người nào tôi không thích là tôi muốn giết, chứ đâu phải cứ đắc tội với tôi thì tôi mới giết đâu? Có người thì đắc tội với tôi nhiều lần, tôi lại để yên không giết, chẳng hạn như công tử, đắc tội với tôi mấy lần rồi thì sao?Nàng nói tới đây, ánh mắt long lanh ẩn một nụ cười. Trương Vô Kỵ thở dài, nói:- Triệu cô nương, tôi đắc tội với cô âu cũng là chuyện bất đắc dĩ. Thế nhưng cô đã tặng cho tôi thuốc để chữa bệnh cho tam sư bá, lục sư thúc tôi, lòng tôi thật là cảm kích.Triệu Mẫn cười nói:- Công tử nói câu đó có phần dở hơi. Du Đại Nham và Ân Lê Đình bị thương đều do thuộc hạ của tôi gây ra, công tử chẳng trách thì thôi, sao lại cảm ơn là sao?Trương Vô Kỵ mỉm cười:- Tam sư bá của tôi bị thương đã ngoài hai mươi năm, khi đó cô chưa ra đời.Triệu Mẫn nói:- Thì do bộ thuộc của cha tôi cũng có khác gì là bộ thuộc của tôi? Công tử đừng nói lảng qua chuyện khác: tôi hỏi công tử, nếu như tôi giết Chu cô nương, công tử sẽ đối với tôi như thế nào? Công tử có định giết tôi báo thù cho cô ta không?Trương Vô Kỵ trầm ngâm một hồi rồi nói:- Tôi cũng không biết nữa.Triệu Mẫn hỏi lại:- Sao lại không biết? Công tử không chịu nói, có phải không nào?Trương Vô Kỵ nói:- Cha mẹ tôi bị người ta bức tử. Bức tử cha mẹ tôi là phái Thiếu Lâm, phái Hoa Sơn, phái Không Động. Sau này khi tôi lớn lên, thấy mọi việc rõ ràng hơn nhiều, nhưng càng suy nghĩ lại càng chẳng hiểu, thực sự ai là người hại cha mẹ tôi? Không thể nói là Không Trí đại sư, Thiết Cầm tiên sinh những người đó được; cũng không thể bảo là ông ngoại tôi hay cậu tôi; thậm chí cũng không thể nói là những thủ hạ của cô như A Nhị, A Tam hay Huyền Minh nhị lão. Cái lý do nào trời xui đất khiến ra thế, biết bao nhiêu điều tôi không hiểu được. Dẫu như có những người là hung thủ thực chăng nữa, dù tôi có giết hết tất cả thì cũng để làm gì? Cha mẹ tôi có sống lại được đâu. Triệu cô nương, mấy hôm nay tôi chỉ nghĩ rằng nếu tất cả mọi người không giết lẫn nhau, sống hòa bình thân ái làm bạn của nhau chẳng hay hơn ư? Cha mẹ tôi đã mất, tôi thực sự đau lòng. Tôi không nghĩ đến chuyện báo thù giết người, cũng mong người khác cũng đừng hại ai giết ai.Chàng nói một mạch những gì đã nghĩ trong lòng rất lâu, nhưng chưa hề nói cho Dương Tiêu hay, cũng chẳng nói cho Trương Tam Phong biết, cũng không nói cho Ân Lê Đình hay, bỗng nhiên nơi quán rượu nhỏ bé này lại nói cho Triệu Mẫn nghe, những lời đó nói ra rồi chính chàng cũng lấy làm lạ.Triệu Mẫn thấy chàng nói thật thành khẩn, suy nghĩ một lát nói:- Đó là tại công tử tâm địa nhân hậu, nếu phải tay tôi ư tôi sẽ làm tới nơi tới chốn
Nếu như ai làm hại cha tôi, anh tôi, tôi sẽ giết sạch cả nhà người đó, ngay cả thân thích bằng hữu, phàm người nào y quen biết, tôi sẽ giết sạch không còn một mống.Trương Vô Kỵ nói:- Như thế tôi sẽ ngăn không cho cô làm.Triệu Mẫn hỏi lại:- Vì sao vậy? Công tử về phe kẻ thù của tôi ư?Trương Vô Kỵ đáp:- Cô giết một người, bản thân cô sẽ thêm một phần tội nghiệt. Người bị cô giết, chết đi ra sao thì không biết, cái đó cũng đã xong, thế nhưng còn cha mẹ con cái, vợ chồng anh em người ta đau lòng biết mấy? Về sau mỗi khi cô nghĩ lại, lương tâm cô sẽ không an. Nghĩa phụ tôi giết nhiều người lắm, tôi biết tuy ông không nói ra, nhưng trong lòng thật là hối hận.Triệu Mẫn không nói, chỉ suy nghĩ về những điều Trương Vô Kỵ vừa nói ra. Trương Vô Kỵ hỏi lại:- Cô đã giết người bao giờ chưa?Triệu Mẫn cười đáp:- Hiện tại thì chưa, tương lai khi tôi lớn rồi, muốn giết thật nhiều người. Tổ tiên tôi là Thành Cát Tư Hãn đại đế, là Đà Lôi, là Bạt Đô, là Húc Liệt Ngột, là Hốt Tất Liệt đều anh hùng. Tôi chỉ hận mình là con gái, nếu tôi là con trai ư, ha ha, thể nào cũng phải làm một đại sự nghiệp thật là oanh liệt.Nàng rót thêm một chén rượu, tự mình uống cạn nói:- Công tử vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.Trương Vô Kỵ đáp:- Nếu như cô giết Chu cô nương, hoặc giả giết bất cứ một người thủ hạ thân cận nào của tôi, tôi sẽ không coi cô là bạn tôi nữa. Tôi sẽ vĩnh viễn không gặp lại cô, nếu có gặp cũng không nói chuyện.Triệu Mẫn cười:- Thế ra hiện tại công tử coi tôi là bạn của anh ư? nguồn t r u y ệ n y_yTrương Vô Kỵ đáp:- Nếu như trong lòng tôi thù ghét cô, tôi đâu có ngồi uống rượu với cô như thế này. Ôi, tôi chỉ thấy thù ghét một người quả là khó. Tôi bình sinh chỉ ghét một mình Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Côn, thế nhưng nay y cũng chết rồi, tôi lại thấy thương y, dường như muốn y đừng chết.Triệu Mẫn nói:- Nếu như ngày mai tôi chết đi, trong lòng công tử sẽ nghĩ sao? Trong bụng công tử thể nào chẳng nói: tạ trời tạ đất, con bé điêu ngoa hung ác đại đối đầu kia chết rồi, từ nay ta bớt đi được bao nhiêu là phiền muộn.Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:- Không, không đâu. Tôi không mong cô chết đâu, hoàn toàn không bao giờ. Chỉ mong cô bình an vô sự, Vi Bức Vương dọa cô, đòi sẽ rạch mặt cô mấy vết dao, từ đó đến nay tôi nghĩ đi nghĩ lại thật là lo cho cô.Triệu Mẫn nở một nụ cười, đôi má đỏ lên liền cúi đầu xuống. Trương Vô Kỵ nói:- Triệu cô nương, cô đừng làm khó chúng tôi nữa, thả hết các cao thủ của lục đại môn phái ra đi, tất cả vui vẻ làm bạn với nhau, chẳng hay lắm sao?Triệu Mẫn vui mừng nói:- Hay lắm, chính tôi cũng chỉ muốn như thế. Công tử là giáo chủ Minh giáo, một lời nặng như chín cái đỉnh, công tử đến nói tất cả quy hàng triều đình. Cha tôi sẽ tâu lên hoàng thượng phong thưởng cho mọi người.Trương Vô Kỵ chầm chậm lắc đầu nói:- Người Hán chúng tôi ai ai cũng có một tâm nguyện, muốn người Mông Cổ rút ra khỏi đất của người Hán.Triệu Mẫn đứng phắt dậy, nói:- Cái gì? Sao công tử dám nói những lời phạm thượng tác loạn như thế, chẳng phải là công nhiên phản loạn hay sao?Trương Vô Kỵ đáp:- Tôi vốn dĩ là kẻ phản loạn, không lẽ đến bây giờ cô mới biết hay sao?Triệu Mẫn nhìn chàng hồi lâu, nét phẫn nộ và kinh ngạc trên mặt dầu dần dịu xuống, trở lại thật ôn nhu, nhưng cũng thật thất vọng, sau cùng ngồi lại xuống ghế nói:- Tôi cũng sớm biết thế rồi, nhưng bây giờ chính miệng công tử nói ra, tôi mới thật là tin hẳn, không còn làm sao hơn được nữa.Mấy câu đó nàng nói ra nghe thật là đau đớn. Trương Vô Kỵ lòng chùng hẳn đi, dường như không còn chịu nổi cảnh thấy nàng đau lòng như muốn buột miệng nói ra: "Thôi tôi bằng lòng nghe lời cô vậy". Thế nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên là tắt ngay, cố hết sức nhưng không biết nói thế nào để an ủi nàng.Hai người lặng yên ngồi đối diện nhau một lúc. Trương Vô Kỵ nói:- Triệu cô nương, đêm đã khuya rồi, để tôi đưa cô về nhé!Triệu Mẫn nói:- Đến ngồi thêm với tôi một chút công tử cũng không muốn hay sao?Trương Vô Kỵ vội vàng đáp:- Không đâu, nếu cô thích ngồi đây uống rượu nói chuyện, tôi sẽ ngồi với cô.Triệu Mẫn mỉm cười, chậm rãi nói:- Có lúc tôi nghĩ rằng giá như tôi không phải là nữ nhân Mông Cổ, cũng chẳng phải là quận chúa, chỉ là một người như Chu cô nương, là một cô gái người Hán con nhà bình thường, chắc công tử sẽ tử tế với tôi hơn. Trương công tử, công tử bảo tôi và Chu cô nương ai đẹp hơn?Trương Vô Kỵ đâu ngờ nàng lại hỏi câu đó, nghĩ thầm con gái phiên bang tính tình sảng trực, không biết môi miếng, dưới ánh đèn thấp thoáng, thấy nàng kiều diễm bội phần, buột miệng nói luôn:- Dĩ nhiên là cô đẹp.Triệu Mẫn nói:- Công tử không gạt ta chứ?Trương Vô Kỵ nói:- Trong lòng tôi thấy như vậy liền buột miệng nói ra, muốn nói dối cũng không kịp rồi.Triệu Mẫn giơ tay ra đặt lên tay chàng, ánh mắt đầy vẻ vui mừng nói:- Trương công tử, công tử thích hay không thích gặp tôi? Nếu tôi thỉnh thoảng rủ công tử ra đây uống rượu, công tử có đi không?Bàn tay Trương Vô Kỵ bị lòng bàn tay mềm mại của nàng đè vào, tim đập thình thình, cố gắng định thần rồi nói:- Tôi ở lại đây không lâu, chỉ độ vài ngày sẽ xuôi nam.Triệu Mẫn hỏi:- Công tử về phương nam làm gì?Trương Vô Kỵ thở dài, nói:- Tôi chẳng nói thì cô cũng đoán ra được, nhưng nói ra thì cô sẽ nổi giận…Triệu Mẫn nhìn ra vầng trăng ngoài song cửa, bỗng nói:- Công tử bằng lòng làm cho tôi ba việc, chưa quên chứ?Trương Vô Kỵ nói:- Dĩ nhiên là không quên. Xin cô nương cứ việc sai bảo, tôi sẽ tận lực mà làm.