Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 176: Chương 176




Tạ Tốn nói tiếp:- Bà lại bảo y bị người ta đánh một Huyền Minh thần chưởng, ngày đêm khổ sở dày vò, chính bà gặp y tại Hồ Điệp Cốc, bảo y đi đảo Linh Xà nhưng nó không chịu, có phải thế không?Kim Hoa bà bà đáp:- Đúng thế, nếu tôi nói sai thì trời tru đất diệt, Kim Hoa bà bà không bằng những kẻ vô lại trên chốn giang hồ, chồng tôi chết rồi cũng không yên ổn.Tạ Tốn gật đầu nói:- Ân cô nương, còn cô thì nói sao?Thù Nhi đáp:- Cháu nói là lúc đó hết sức khuyên y lên đảo Linh Xà, y đã không nghe, ngược lại còn cắn cháu một cái. Trên lưng bàn tay cháu vẫn còn vết răng đây, lời đó không thể nào sai được. Cháu… cháu vẫn nhớ y lắm.Bàn tay Triệu Mẫn đang nắm Vô Kỵ bỗng bóp một cái, đưa mắt lườm y, ánh mắt vừa có vẻ chế riễu, vừa có vẻ giận dỗi, dường như muốn nói: "Công tử dấu tôi giỏi ghê! Thì ra cô nương này biết công tử từ bao giờ, hai người lại còn bao nhiêu là chuyện khác nữa". Trương Vô Kỵ mặt đỏ lên, nghĩ đến mối tình lạ lùng của Thù Nhi đối với mình, vừa cảm thấy êm đềm, vừa cảm thấy chua xót.Đột nhiên Triệu Mẫn cầm tay Trương Vô Kỵ đưa lên mồm cắn lên lưng bàn tay chàng một cái rõ đau. Bàn tay Trương Vô Kỵ máu ứa ra nhưng lực đề ngự của Cửu Dương thần công trong cơ thể lập tức bật ra khiến miệng nàng cũng máu chảy ròng ròng. Tuy thế hai người đền cố nhịn không kêu.Trương Vô Kỵ quay qua nhìn Triệu Mẫn, không hiểu sao nàng tự nhiên lại cắn mình, thấy ánh mắt nàng đầy vẻ vui sướng, tràn đầy nhu tình, trong mắt hơi ướt, Trương Vô Kỵ nhìn lại khuôn mặt vàng vọt của Triệu Mẫn, trong lòng thấy nàng thật diễm lệ, kiều mĩ.Tạ Tốn nói tiếp:- Giỏi nhỉ! Hàn phu nhân, ta chỉ vì lo lắng cho thằng bé Vô Kỵ cô đơn khổ sở nên mới vạn dặm xa xôi từ Băng Hỏa đảo về lại Trung Nguyên. Bà đã bằng lòng đi nghe ngóng tin tức thằng bé cho ta, sao không giữ lời?Trương Vô Kỵ hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi, bây giờ mới hay nghĩa phụ tuy biết đâu đâu cũng có kẻ thù, nhưng lại không nề nguy hiểm quay lại Trung Nguyên hóa ra cũng chỉ vì mình. Kim Hoa bà bà nói:- Hôm đó chúng ta đã nói rõ rồi, tôi đi tìm Trương Vô Kỵ cho ông, ông cho tôi mượn thanh đao Đồ Long. Tạ tam ca, nếu ông cho tôi mượn đao, lão bà này một lời nặng như núi, ắt sẽ đi dò hỏi tin tức thiếu niên đó cho ông.Tạ Tốn lắc đầu:- Bà cứ tìm Vô Kỵ lại đây, lập tức ta đưa đao cho bà mượn.Kim Hoa bà bà lạnh lùng đáp:- Ông không tin tôi ư?Tạ Tốn nói:- Chuyện ở trên đời này khó nói lắm. Thân thiết như cha con, anh em cũng có khi còn không tin được nhau nữa là.Trương Vô Kỵ biết ông nhớ lại chuyện Thành Côn, trong lòng không khỏi chua xót. Kim Hoa bà bà nói:- Thế sao ông lại không cho tôi mượn đao trước đi?Tạ Tốn nói:- Ta thả cho Trần Hữu Lượng của Cái Bang hạ sơn, từ nay đảo Linh Xà này không một ngày nào yên, không biết bao nhiêu kẻ thù trong võ lâm tới đây kiếm ta gây sự. Kim Mao Sư Vương nay đâu còn như ngày xưa, ngoài thanh đao Đồ Long này ra, không còn biết nương tựa vào đâu, ha ha…Ông ta đột nhiên cười khan mấy tiếng, quay sang hỏi:- Hàn phu nhân, vừa rồi năm người vây đánh ta, ngay cả vị hảo hán của Cự Kình bang cũng cầm sẵn trong tay bảy viên sỏi, không lẽ bà không có ý hại ta hay sao? Bà chỉ mong ta táng mạng dưới tay bọn Cái Bang, thế là tiến lên thu lợi. Tạ Tốn mắt tuy mù nhưng lòng đâu đã mù. Hàn phu nhân, ta hỏi lại bà một câu: Tạ Tốn đến đảo Linh Xà vốn thật là kín đáo, làm sao người của Cái Bang lại biết được?Kim Hoa bà bà nói:- Tôi cũng đang muốn tìm hiểu cho rõ ràng tại sao.Tạ Tốn giơ tay búng lên thanh đao Đồ Long một cái, đút trở lại vào trong trường bào, nói:- Bà không chịu đi tìm Vô Kỵ cho ta, cái đó cũng tùy bà thôi. Tạ Tốn này sẽ trở lại giang hồ, làm cho một trận nghiêng trời lệch đất. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_comNói xong ông ngẩng mặt lên trời hú lên một tiếng dài, nhảy vọt lên theo phía triền núi phía tây chạy xuống. Chỉ thấy bước chân ông ta nhanh nhẹn, chạy thẳng về một ngọn núi ở phía bắc. Trên núi đó có một cái lều tranh trơ trọi, hẳn là nơi ở của ông ta.Kim Hoa bà bà đợi Tạ Tốn đi rồi, quay lại trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn quát:- Cút đi
Triệu Mẫn dắt tay Trương Vô Kỵ, lập tức xuống núi, trở lên thuyền. Trương Vô Kỵ nói:- Tôi muốn đi thăm nghĩa phụ.Triệu Mẫn đáp:- Khi nghĩa phụ công tử bước đi, mắt Kim Hoa bà bà lộ hung quang, công tử không thấy sao?Trương Vô Kỵ đáp:- Tôi không sợ bà ta.Triệu Mẫn nói:- Tôi xem trên đảo này có rất nhiều điều ngụy bí. Người của Cái Bang sao lại tụ tập nơi đây là sao? Kim Hoa bà bà làm sao biết được nơi ở của nghĩa phụ công tử? Làm sao kiếm ra được Băng Hỏa đảo? Bên trong quả có nhiều chỗ chưa hiểu được. Công tử tới một chưởng đánh chết Kim Hoa bà bà không có gì khó nhưng những điều đó sẽ không bao giờ có câu trả lời minh bạch.Trương Vô Kỵ đáp:- Tôi đâu có định giết Kim Hoa bà bà, chì vì nghĩa phụ nhớ tôi quá, tôi phải đi gặp ông ta ngay.Triệu Mẫn lắc đầu:- Hai người xa cách nhau mười năm, đợi thêm một hai ngày thì đã sao. Trương công tử, để tôi nói cho công tử nghe, bọn mình phải đề phòng Kim Hoa bà bà là chuyện dĩ nhiên rồi, nhưng cũng còn phải đề phòng luôn cả Trần Hữu Lượng.Trương Vô Kỵ hỏi lại:- Gã Trần Hữu Lượng ư? Người này thật là nghĩa khí, quả là một trang hán tử.Triệu Mẫn nói:- Trong bụng công tử có thật sự nghĩ thế không? Công tử không đánh lừa tôi đấy chứ?Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:- Đánh lừa cô ư? Gã Trần Hữu Lượng cam chịu chết thay cho Trịnh trưởng lão, cái đó quả thật là hiếm có.Triệu Mẫn chăm chăm nhìn chàng, thở dài một tiếng nói:- Trương công tử ơi là Trương công tử, công tử là giáo chủ Minh giáo, muốn thống suất bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, mưu toan việc lớn, lại dễ bị người ta đánh lừa đến vậy, thì làm sao được?Trương Vô Kỵ càng ngạc nhiên hỏi lại:- Người ta đánh lừa?Triệu Mẫn nói:- Gã Trần Hữu Lượng kia rõ ràng đánh lừa Tạ đại hiệp, mắt công tử nhìn từ đầu chí cuối vậy mà không thấy hay sao?Trương Vô Kỵ nhảy nhổm lên, trong lòng tức giận, nói:- Y lừa nghĩa phụ tôi?Triệu Mẫn nói:- Khi đó Tạ đại hiệp vung đao lên một cái, cao thủ Cái Bang bốn chết một bị thương, gã Trần Hữu Lượng kia võ công có cao cách mấy cũng chưa chắc tránh nổi một nhát chém của đao Đồ Long. Ở vào hoàn cảnh đó, nếu không tiến lên đánh thí mạng thì chỉ còn cách quỳ xuống van xin. Thế nhưng công tử thử nghĩ, Tạ đại hiệp không muốn cho hành tung của mình bị người ta biết được, Trần Hữu Lượng dù có rập đầu ba trăm cái cũng chưa chắc đã khiến cho ông ta mềm lòng, trừ việc giả vờ nhân hiệp trọng nghĩa, còn có cách nào khác đâu?Nàng vừa nói vừa thoa lên vết thương trên lưng bàn tay Vô Kỵ một chút thuốc cao, lấy khăn tay của mình buộc lại
Trương Vô Kỵ nghe nàng giải thích cảnh ngộ của Trần Hữu Lượng, xem ra không sai chút nào, nhưng nghĩ lại lúc đó Trần Hữu Lượng hiên ngang trình bày, trong lối nói không có chút gì là giả dối, chàng không khỏi bán tín bán nghi.Triệu Mẫn nói tiếp:- Thôi được, tôi hỏi công tử thêm câu này: Khi Trần Hữu Lượng nói với Tạ đại hiệp mấy câu đó, hai tay y làm gì, hai chân y làm gì?Khi Trương Vô Kỵ nghe Trần Hữu Lượng nói, lúc thì chàng nhìn vào mặt y, lúc thì quay qua nhìn nghĩa phụ, đâu có để ý tay chân y ra sao nhưng toàn thân y vẫn nhìn thấy hết, người ngoài không nhắc đến thì chàng cũng chẳng nhớ ra nhưng Triệu Mẫn bây giờ hỏi đến, hình ảnh đó lại quay trở lại nên nói:- Ồ, gã Trần Hữu Lượng đó tay phải hơi giơ lên, tay trái giơ ngang, chính là chiêu Sư Tử Bác Thố, còn hai chân y ư? Ồ, đúng rồi, đó là Hàng Ma Thích Đẩu Thức. Hai chiêu đó đều là quyền pháp của phái Thiếu Lâm, cũng không phải là chiêu gì tệ hại đâu. Chẳng lẽ y giả vờ cầu tình với nghĩa phụ tôi nhưng lại định bụng đánh lén hay sao? Chuyện đó xem ra không đúng, hai chiêu đó đâu có thể dùng được.Triệu Mẫn cười khẩy nói:- Trương công tử, lòng dạ con người trên đời này hiểm ác công tử chẳng biết gì cả. Dẫu cho Trần Hữu Lượng võ công cao cường đến mấy, đánh lén Tạ đại hiệp đâu có thể thành công? Người đó thông minh cơ trí, quả là một nhân tài hạng nhất, sao lại không biết như thế? Nếu việc y giả vờ nghĩa khí thâm trọng kia bị Tạ đại hiệp khám phá ra, không tha mạng cho y, ở vào chỗ y đang đứng lúc đó thì chiêu Hàng Ma Thích Đẩu Thức đá vào ai? Còn chiêu Sư Tử Bác Thố kia chộp người nào?Trương Vô Kỵ chỉ nghĩ đến chuyện tốt cho người khác chưa bao giờ tìm hiểu gian kế của Trần Hữu Lượng ra sao, nay Triệu Mẫn đề cập đến, trong óc chợt bừng lên, lưng toát mồ hôi, run run nói:- Y… y định đá vào Trịnh trưởng lão, còn giơ tay định chộp Ân cô nương.Triệu Mẫn mỉm cười nói:- Đúng rồi. Y định là đá Trịnh trưởng lão vào Tạ đại hiệp, tiếp theo chộp luôn người có tình thanh mai trúc mã, cắn tay ước định với công tử là Ân cô nương đẩy về phía Tạ đại hiệp, như thế sẽ hoãn lại được một chút để y có cơ hội chạy thoát thân. Tuy nhiên Tạ đại hiệp thần công cái thế, tay cầm bảo đao, kế đó chưa chắc đã thành công nhưng trừ cách đó ra không còn biện pháp nào khác. Nếu như là tôi, cũng chỉ làm như y thôi, cho đến lúc này tôi cũng chưa nghĩ ra được cách nào khác cả. Người này chỉ trong khoảnh khắc mà đã mưu mẹo như thế, quả là một nhân vật ghê gớm.Nói xong nàng tấm tắc khen mãi. Trương Vô Kỵ càng nghĩ càng thấy e ngại, trên đời này lòng người hiểm độc, chàng từ bé đã chứng kiến nhiều, nhưng người ghê gớm như Trần Hữu Lượng, quả là ít thấy, một lát sau mới nói:- Triệu cô nương, cô chỉ nhìn qua đã thấy ngay mưu kế của y, xem ra cô cũng chẳng kém gì đâu.Mặt Triệu Mẫn sầm xuống, hỏi:- Công tử định mỉa mai tôi đấy chăng? Nói cho công tử hay, nếu công tử ngại tôi tâm địa hiểm ác thì tránh xa tôi ra là hơn.Trương Vô Kỵ cười nói:- Chẳng cần phải thế. Cô đã sử dụng ngụy kế nhiều lần với tôi rồi, việc gì tôi cũng phải đề phòng cho chắc.Triệu Mẫn mỉm cười nói:- Công tử bảo công tử đề phòng? Thế sao tôi bôi thuốc độc lên lưng bàn tay công tử, công tử không biết?Trương Vô Kỵ kinh hãi, quả nhiên vết thương thấy hơi ngứa xem ra có gì khác lạ, vội vàng cởi khăn ra, giơ tay đưa lên mũi ngửi, kêu lên:- Ối chao!Chàng biết là Triệu Mẫn đã bôi Khứ Hủ Tiêu Cơ Cao lên tay mình, là loại thuốc cao để tiêu trừ thịt bị thối, tuy không phải là thuốc độc nhưng bôi lên sẽ làm cho vết thương càng loét ra sâu thêm. Loại thuốc này vốn dĩ có mùi hăng hăng, Triệu Mẫn trộn với son môi, lại dùng khăn tay bao lại, mùi thơm át cả mùi thuốc khiến chàng không nhận ra. Trương Vô Kỵ vội chạy ra sau thuyền lấy nước rửa sạch, Triệu Mẫn đi theo, cười khúc khích giúp chàng vẩy nước lên. Trương Vô Kỵ đẩy cô gái ra, hậm hực nói:- Tránh xa tôi ra, nghịch ác thế chưa đủ hay sao? Cô tưởng tôi không biết đau ư?Triệu Mẫn cười khanh khách nói:- Thật đúng là lấy oán báo ơn, tôi sợ công tử đau nhiều nên mới làm ra thế.Trương Vô Kỵ không thèm để ý đến nàng, mặt hầm hầm quay về trong khoang thuyền, nhắm mắt lại. Triệu Mẫn cũng đi theo sau, gọi khẽ:- Trương công tử.Trương Vô Kỵ giả vờ ngủ, Triệu Mẫn lại gọi thêm hai tiếng nữa, chàng vẫn làm thinh. Cô gái thở dài:- Nếu biết thế tôi bôi thuốc độc thật cho công tử chết luôn còn hơn là để công tử không ngó ngàng gì tới tôi.Trương Vô Kỵ mở mắt ra nói:- Cái gì mà "lấy oán báo ơn", cô nói thử xem nào?Triệu Mẫn cười nói:- Nếu tôi giải thích cho công tử chịu phục thì làm sao?Trương Vô Kỵ nói:- Cô mồm năm miệng mười, tôi làm sao nói lại cô được.Triệu Mẫn lại cười:- Công tử chưa nghe tôi nói gì mà đã không tin rồi, có biết đâu tôi chỉ vì tốt bụng với công tử đấy thôi.Trương Vô Kỵ hứ một tiếng nói:- Trên đời này ai có ai lại tốt bụng như cô? Chẳng duyên cớ gì cắn chảy máu tay tôi ra thì cũng còn được, lại còn bôi thuốc độc lên, quả thật tôi không chịu nổi lòng tốt của cô nữa.Triệu Mẫn nói:- Ừ, thế tôi hỏi công tử: tôi cắn công tử đau hơn hay công tử cắn Ân cô nương đau hơn?Trương Vô Kỵ mặt mày bẽn lẽn nói:- Cái… cái đó lâu lắm rồi, nhắc tới làm gì?Triệu Mẫn nói:- Tôi cứ nhắc đến. Tôi hỏi công tử, công tử đừng có lảng qua chuyện khác.