Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 200: Chương 200




Nàng liền gọi điếm tiểu nhị, đưa ra một đĩnh vàng nhỏ, bảo y dọn một mâm cỗ thượng hạng đem lên. Tên bồi bàn luôn mồm vâng dạ, liền mang lên trái cây đồ điểm tâm, rồi một lát sau mang thêm rượu thịt. Trương Vô Kỵ nói:- Mình đợi nghĩa phụ về rồi ăn luôn thể.Triệu Mẫn nói:- Tạ đại hiệp đến đây thì mạng tôi chắc gì còn, chi bằng ăn trước cho no, xuống âm khỏi thành ma đói ma khát.Trương Vô Kỵ thấy nàng tuy nói thế nhưng thần tình cử chỉ dường như đã có chủ định không tỏ vẻ gì sợ hãi. Triệu Mẫn lại nói:- Muội trong túi có tiền đây, để bảo điếm tiểu nhị làm một mâm tiệc rượu.Trương Vô Kỵ lạnh lùng nói:- Ta chẳng dám ăn uống gì với cô nữa đâu, biết lúc nào cô lại bỏ Thập Hương Nhuyễn Cân Tán vào.Triệu Mẫn mặt sầm xuống nói:- Huynh chẳng ăn thì thôi để khỏi bị muội bỏ thuốc độc cho chết.Nói xong nàng ngồi ăn một mình. Trương Vô Kỵ bảo tiểu nhị mang lên mấy chiếc bánh bao, tự mình ngồi riêng một góc ở xa xa trên giường ăn ngốn ngấu. Trên mâm của Triệu Mẫn nào gà quay, dê nướng, cá chiên, rau cỏ thật nhiều món ngon lành, nàng ăn một hồi bỗng nước mắt chảy ròng ròng rơi cả xuống bát đang ăn, gượng ăn mấy miếng rồi quăng đũa bát xuống, gục xuống bàn rấm rứt khóc, càng khóc càng vang. Trương Vô Kỵ cũng không để ý đến nàng.Nàng khóc một hồi lâu, giơ tay gạt lệ, dường như trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, nhìn vọng ra cửa sổ nói:- Trời tối rồi, không biết gã Hàn Lâm Nhi kia bị đưa đi phương nào, nếu như mất tung tích thì thật khó mà giải cứu.Trương Vô Kỵ chột dạ, đứng bật dậy nói:- Đúng vậy, ta phải đi cứu Hàn Lâm Nhi trước.Triệu Mẫn nói:- Rõ không biết xấu, có ai nói chuyện với huynh mà cũng tiếp lời.Trương Vô Kỵ thấy nàng khi giận khi thẹn, khi vui khi buồn, trong lòng chàng không khỏi vừa bực vừa yêu, không biết thế nào cho phải, vội vàng trệu trạo ăn cho xong mấy chiếc bánh bao rồi chạy ra ngoài. Triệu Mẫn nói:- Để muội đi với huynh.Trương Vô Kỵ đáp:- Ta không cần cô đi theo ta.Triệu Mẫn hỏi:- Sao vậy?Trương Vô Kỵ đáp:- Cô giết chết biểu muội ta, không lẽ ta lại đi chung với kẻ thù?Triệu Mẫn nói:- Được rồi, thì huynh đi một mình.Trương Vô Kỵ chạy ra đến cửa, bỗng quay lại hỏi:- Cô ở đây làm gì?Triệu Mẫn đáp:- Muội chờ nghĩa phụ huynh về, nói cho ông ấy biết huynh đã đi cứu Hàn Lâm Nhi rồi.Trương Vô Kỵ nói:- Nghĩa phụ ta ghét kẻ ác như quân thù, lẽ nào để cho cô sống sót?Triệu Mẫn thở dài một tiếng: nguồn t r u y ệ n y_y- Cái số muội thế đành chịu, biết làm thế nào?Trương Vô Kỵ trầm ngâm một hồi nói:- Cô nên tránh ra chỗ khác đi, đợi ta quay về rồi hãy hay.Triệu Mẫn lắc đầu:- Muội biết tránh đi đâu bây giờ.Trương Vô Kỵ đáp:- Thôi được, cô đi theo tôi cứu Hàn Lâm Nhi, rồi sau sẽ quay về đối chất.Triệu Mẫn cười:- Cái đó là huynh rủ muội đi, chứ không phải muội nèo nẹo đòi đi đâu nhé.Trương Vô Kỵ nói:- Cô đúng là ám quẻ ta, gặp cô thật là xui xẻo không để đâu cho hết.Triệu Mẫn thản nhiên cười nói:- Huynh đợi muội một lát.Nói xong nàng thuận tay đóng cửa phòng lại. Qua một lúc sau, Triệu Mẫn mở cửa phòng ra, nàng đã thay đổi y phục phụ nữ, áo điêu chùm đầu, áo khoác bằng gấm đỏ, ăn mặc cực kỳ sang trọng. Trương Vô Kỵ không ngờ nào lại đem trong bọc những món quần áo sang trọng đến thế, nghĩ thầm: "Cô gái này thật là mưu mô, hành sự thật không biết đâu mà lường", liền hỏi:- Quần áo đó của cô ở đâu ra vậy?Triệu Mẫn nói:- Con ngựa muội cưỡi đứng cách đây không xa, quần áo ở trên lưng ngựa.Rồi mỉm cười nói:- Sao huynh ngơ ngẩn nhìn muội là sao? Muội mặc thế này huynh thấy có đẹp không?Trương Vô Kỵ đáp:- Mặt thì đẹp như hoa, lòng thì như rắn rết.Triệu Mẫn cười khanh khách nói:- Đa tạ Trương đại giáo chủ đã ban cho tiện nữ mấy chữ đó
Trương giáo chủ, ngài cũng nên đi thay quần áo khác cho đẹp đi thôi.Trương Vô Kỵ phật ý nói:- Ta từ bé ăn mặc rách rưới đã quen, nếu cô hiềm quần áo tôi lam lũ thì chẳng cần phải đi với ta làm gì.Triệu Mẫn đáp:- Huynh đừng có nghĩ quấy, muội chỉ muốn xem huynh mặc quần áo đẹp xem huynh ra thế nào thôi. Huynh ở đây chờ một lát, muội chạy đi mua quần áo cho huynh. Cũng may là bọn ăn mày kia đi theo đường lớn để vào cửa ải, mình chỉ cần đi nhanh một tí không sợ đuổi theo không kịp.Nàng không đợi chàng trả lời, đi thẳng ra cửa. Trương Vô Kỵ ngồi trên giường, tự trách mình sao không đủ cứng cỏi, cứ để cho cô gái này vầy vò, rõ ràng nàng là kẻ hại người em họ mình, vậy mà bây giờ cùng cô ta cười cười nói nói. Trương Vô Kỵ ơi là Trương Vô Kỵ, ngươi còn kể là nam tử hán đại trượng phu sao được? Còn mặt mũi nào mà làm giáo chủ Minh giáo, hiệu lệnh quần hùng?Chàng đợi một lúc lâu không thấy Triệu Mẫn quay về, nhìn ra trời đã sâm sẩm tối, nghĩ thầm: "Việc gì mình phải đợi cô ta? Cứ một mình đi cứu Hàn Lâm Nhi thì đã sao nào". Thế nhưng vừa tới đó chàng lại hình dung ngay ra một cảnh tượng nàng đi mua quần áo về gặp phải Tạ Tốn đánh cho một chưởng ngay thiên linh cái, vỡ đầu nát óc chết lăn ra, quần áo tung tóe, liền chột dạ. Chàng đứng lên ngồi xuống, nghĩ ngợi gần xa, mãi đến khi nghe tiếng chân uyển chuyển, hương thơm phà vào mũi, Triệu Mẫn ôm hai bọc quần áo đi vào phòng. Trương Vô Kỵ nói:- Đợi cô lâu quá, thôi không cần thay quần áo nữa, mau đuổi theo kẻ địch cho rồi.Triệu Mẫn mỉm cười:- Đã đợi được bấy lâu, có gì không thêm được một chút để thay quần áo. Muội cũng đã mua thêm hai con ngựa, mình sẽ đi suốt đêm đuổi theo.Nàng nói rồi cởi cái bọc ra, lấy từng món quần áo giày vớ nói:- Nơi địa phương nhỏ chẳng có gì đáng mua, huynh mặc tạm, bao giờ đến Đại Đô sẽ mua thêm chiếc áo cừu khoác ngoài.Trương Vô Kỵ thảng thốt, nghiêm mặt nói:- Triệu cô nương, cô đừng bao giờ nghĩ tới chuyện ta tham đồ phú quý, quy hàng triều đình. Trương Vô Kỵ này đường đường con cháu nhà Đại Hán, dù cho cắt đất phong vương, cũng nhất quyết không đầu hàng Mông Cổ
Triệu Mẫn thở dài nói:- Trương đại giáo chủ, huynh thử xem đây là quần áo người Mông hay là quần áo người Hán?Nàng vừa nói vừa đưa ra một chiếc trường bào màu xám. Trương Vô Kỵ thấy những món nàng mua đều là phục sức Hán nhân, liền gật đầu. Triệu Mẫn lại quay người lại nói:- Huynh xem muội có tí gì giống một quận chúa Mông Cổ chăng? Hay chỉ là một người con gái Hán nhân tầm thường?Trương Vô Kỵ thấy trong lòng bàng hoàng, trước đây chỉ nghĩ nàng quần áo sang trọng, có nghĩ gì đến Mông Hán khác biệt đâu, lúc này nghe nàng nói đến mới nhìn kỹ lại thấy nàng hoàn toàn ăn mặc như một cô gái người Hoa. Chàng thấy nàng hai má ửng hồng, trong ánh mắt long lanh đầy vẻ thiết tha, trong một giây thôi trong đầu chàng bừng lên hiểu ngay dụng ý của nàng, ấp úng nói:- Cô… cô…Triệu Mẫn nói nhỏ:- Trong lòng chàng không thể nào quên được thiếp, thiếp sao lại chẳng biết? Chàng là người Hán hay người Nguyên, đối với thiếp thì cũng thế. Chàng là người Hán, thiếp cũng là người Hán, chàng là người Mông, thiếp cũng là người Mông. Trong lòng chàng nghĩ ngợi bao nhiêu điều quân quốc đại sự nên phân biệt kẻ Hoa người Di, canh cánh chuyện quyền thế uy danh, hưng vong được mất. Còn thiếp ư? Vô Kỵ ca ca, trong lòng thiếp chỉ có một điều, đó là chàng mà thôi. Chàng là người tốt hay là người xấu, đối với thiếp thật cũng chẳng khác chút nào. Cả đời này, thiếp chung quy vẫn gả cho chàng.Trương Vô Kỵ mủi lòng, nghe nàng nói lên tâm sự vô cùng trìu mến đó, không khỏi ý loạn tình mê, lặng đi một lúc sau mới hỏi:- Cô hại biểu muội phải chăng vì sợ ta lấy cô ta làm vợ chăng?Triệu Mẫn lớn tiếng đáp:- Người hại Ân cô nương không phải là muội. Huynh tin cũng được, không tin cũng được, muội chỉ có một câu đó mà thôi.Trương Vô Kỵ thở dài nói:- Triệu cô nương, cô đối với ta một mối chân tình, ta đâu phải gỗ đá gì mà không cảm kích? Thế nhưng đến ngày hôm nay, sự thế đã vậy rồi, cô nỡ nào còn lừa dối ta?Triệu Mẫn nói:- Muội từ xưa đến nay vẫn cho rằng mình thông minh trí tuệ, nên chuyện gì cũng chiếm phần hơn, đâu có ngờ nhiều chuyện không tính trước được. Vô Kỵ ca ca, hôm nay mình không đi nữa, huynh ở nơi đây đợi Tạ đại hiệp, còn muội đến phòng Chu cô nương đợi cô ta.Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:- Để làm gì?Triệu Mẫn đáp:- Huynh đừng hỏi tại sao. Chuyện Hàn Lâm Nhi huynh khỏi phải lo, muội đảm bảo sẽ cứu anh ta về là xong.Nói xong nàng quay lưng đi ra ngoài, sang bên phòng của Chu Chỉ Nhược đóng cửa lại. Trương Vô Kỵ nhất thời chưa biết nàng toan tính chuyện gì, bèn nằm tựa trên giường cố gắng suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra một việc: "Hay là nàng ta biết được ta với Chỉ Nhược đã có đính ước hôn nhân nên giết một mình biểu muội ta chưa đủ nên toan tính giết luôn cả Chỉ Nhược? Không lẽ Huyền Minh nhị lão rời khỏi miếu Di Lặc liền tới đây ám toán nghĩa phụ ta và Chỉ Nhược rồi?". Chàng nghĩ đến Huyền Minh nhị lão, trong lòng không khỏi kinh hãi, Lộc Trượng Khách và Hạc Bút Ông hai người võ công quá cao siêu, Tạ Tốn dẫu cho mắt chưa bị mù cũng không chắc địch lại được một trong hai lão già này.Chàng liền nhỏm dậy, chạy đến ngoài phòng Triệu Mẫn hỏi:- Triệu cô nương, Huyền Minh nhị lão thủ hạ của cô đi đâu rồi?Triệu Mẫn từ bên trong nói vọng ra:- Hai người đó chắc đoán là muội thoát thân rồi sẽ trở về quan nội nên chạy đuổi theo lối đó.Trương Vô Kỵ hỏi lại:- Cô nói có thật không đó?Triệu Mẫn cười khẩy đáp:- Nếu huynh không tin lời muội thì còn hỏi làm gì?Trương Vô Kỵ không còn biết trả lời sao, đứng ngơ ngẩn ở bên ngoài. Triệu Mẫn nói:- Ví như muội nói với huynh là muội đã sai Huyền Minh nhị lão hai người đến khách điếm này giết chết Tạ đại hiệp và người yêu của huynh là Chu cô nương thì huynh có tin không?Câu nói đó đúng ngay ý niệm kinh khủng nhất trong lòng Vô Kỵ, chàng liều giơ chân đá tung cánh cửa ra, trên trán gân xanh nổi lên, run run nói:- Cô… cô…Triệu Mẫn thấy chàng điệu bộ như thế, trong lòng cũng thấy sợ hãi, đâm ra hối hận là đã thốt lên câu đó, vội nói:- Muội dọa huynh chơi đó, không có chuyện đó đâu, huynh đừng coi là thật.Trương Vô Kỵ chăm chăm nhìn nàng, chậm rãi hỏi lại:- Cô không sợ đến khách điếm này gặp nghĩa phụ ta, mồm năm miệng mười đòi đối chất với ông ta, phải chăng cô biết chắc hai người không còn nơi dương thế nữa?Chàng vừa nói vừa tiến lại gần, đứng cách nàng chừng ba thước, chỉ việc giơ tay lên đánh ra một chưởng là Triệu Mẫn sẽ chết ngay. Triệu Mẫn nhìn thẳng vào mặt Trương Vô Kỵ, nghiêm mặt nói:- Trương Vô Kỵ, muội nói với huynh, ở trên đời này trừ khi chính mắt trông thấy, chứ đừng có nghe người ngoài nói ra nói vào, cũng đừng có nghĩ ngợi lung tung. Huynh muốn giết muội thì cứ việc ra tay, nhưng khi nghĩa phụ huynh về lại đây rồi thì lòng dạ huynh lúc ấy sẽ ra thế nào?Trương Vô Kỵ định thần, trong lòng hơi sượng sùng nói:- Chỉ cần nghĩa phụ ta bình an vô sự thì quả thật là may mắn lắm rồi. Chuyện sinh tử an nguy của nghĩa phụ ta, cô không được đem ra làm trò đùa.Triệu Mẫn gật đầu nói:- Đúng ra muội không nên nói câu đó, lỗi về phần muội, mong huynh đừng trách.Trương Vô Kỵ thấy nàng nhỏ nhẹ nhận sai, lòng thấy dịu lại, mỉm cười đáp:- Ta quả cũng có hơi lỗ mãng đắc tội với cô.Nói xong chàng quay về phòng Tạ Tốn. Hai người đợi cả đêm đến tận sáng hôm sau vẫn không thấy Tạ Tốn và Chu Chỉ Nhược trở lại, Trương Vô Kỵ lại bắt đầu lo, nửa đêm không thể ngủ được, ăn qua quýt vài thứ lót dạ rồi bàn với Triệu Mẫn tự hỏi không biết hai người ấy đi đâu. Triệu Mẫn nhíu mày đáp:- Chuyện này kể cũng khác thường. Chi bằng mình chạy đuổi theo bọn Sử Hỏa Long tìm cách thám thính xem thế nào!Trương Vô Kỵ gật đầu nói:- Chỉ còn cách đó thôi.