Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 241: Chương 241




Chu Chỉ Nhược đáp:- Nếu huynh không cứu được mạng y thì trên đời này không có người thứ hai nào làm được.Trương Vô Kỵ nói:- Dẫu có cứu được mạng y, dung mạo võ công khó mà được như cũ, đầu óc cũng bị chấn động hỏng rồi, chỉ sợ… chỉ sợ… nói năng không được suôn sẻ nữa.Chu Chỉ Nhược đáp:- Huynh cũng đâu phải là thần tiên. Ta biết huynh sẽ tận tâm tận lực cứu y để trong lòng khỏi áy náy, yên tâm đi làm quận mã triều đình.Trương Vô Kỵ trong lòng bàng hoàng, thầm nghĩ: "Kì thật ta cũng không muốn cứu sống y". Nhưng cái tâm phụ mẫu của lương y, cứu mạng người ta đã là ý niệm thâm căn cố đế trong đầu chàng, mặc dù chàng vẫn lưu luyến Chu Chỉ Nhược nhưng cũng muốn cố ý không chữa trị cho Tống Thanh Thư, rốt cuộc phải đi ngược lại hoàn toàn với tâm địa nghĩa hiệp của chàng từ khi sinh ra.Lẳng lặng quay trở vào phòng, giở chiếc chăn mỏng đắp trên người Tống Thanh Thư, điểm tám nơi huyệt đạo trên người y, mười ngón tay nhẹ nhàng dùng sức như có như không nắn các chỗ xương vỡ trên đầu lại. Xong rồi chàng lấy trong bọc ra một chiếc hộp vàng, lấy ngón tay út quệt một chút cao đen, trộn cho thật đều rồi nhẹ nhàng bôi lên những chỗ xương gãy. Cao đó chính là thánh dược nối xương tiếp gân của Thiếu Lâm Tây Vực Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao năm xưa chàng được Triệu Mẫn tặng cho để tiếp xương cho Du Đại Nham và Ân Lê Đình còn dư chưa dùng hết. Cửu Dương chân khí trong lòng bàn tay chàng cuồn cuộn tuôn ra dẫn thuốc vào các nơi xương bị đứt.Ước chừng tàn một nén hương, Trương Vô Kỵ đã đưa hết thuốc đi các nơi, thấy mặt Tống Thanh Thư không có gì thay đổi, trong bụng mừng rỡ, biết việc cứu sống được y có thêm vài phần hi vọng. Chàng bị trọng thương mới khỏi, bây giờ phải vận nội kình không khỏi tim hồi hộp, thở giốc, phải đứng ở bên giường Tống Thanh Thư điều quân nội tức một hồi lâu xong mới đi ra khỏi phòng, để cây nến lên trên bàn.Dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn, chàng thấy khuôn mặt Chu Chỉ Nhược trắng bệch một cách khác thường. Ở bên ngoài đâu đó có tiếng chân người nhẹ nhàng qua lại, biết là phái Nga Mi đang đi tuần tra canh gác liền nói:- Tính mạng Tống sư ca có cơ cứu được, có điều… có điều…Chu Chỉ Nhược nói:- Đến như huynh còn không tin tưởng rằng có thể cứu được y thì sao tôi dám tin rằng sẽ cứu được Tạ đại hiệp.Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ngày mai nếu nàng lên phá trận Kim Cương Phục Ma Khuyên, dẫu phái Nga Mi có một hai cao thủ tiếp tay, mười phần đến chín là thất bại, không chừng còn bỏ mạng nữa là khác". Chàng bèn nói:- Cô có biết tình hình nơi giam nghĩa phụ thế nào không?Chu Chỉ Nhược đáp:- Không biết. Phái Thiếu Lâm có mai phục ghê gớm lắm hay sao?Trương Vô Kỵ kể lại chuyện Tạ Tốn bị giam nơi địa lao trên đỉnh núi thế nào, ba vị lão tăng giám thủ ra sao, chính mình hai lần tấn công bị thất bại, rồi Ân Thiên Chính vì thế mà từ trần đầu đuôi thuật sơ qua một lượt.Chu Chỉ Nhược lặng yên nghe xong nói:- Nếu như thế, anh phá còn không nổi thì tôi lại càng không đi đến đâu.Trương Vô Kỵ đột nhiên động tâm, mừng rỡ nói:- Chỉ Nhược, nếu hai đứa mình liên thủ thì có thể thành công được. Ta lấy lực đạo thuần dương chí cương, cuốn lấy ba sợi trường tiên của ba lão tăng. Cô dùng kình lực âm nhu thừa cơ mà tấn công vào, một khi vào trong Phục Ma Khuyên rồi, nội ngoại giáp công thì có thể thủ thắng.Chu Chỉ Nhược cười khẩy nói:- Ta với huynh trước đây đã có ước định hôn nhân, chồng ta lúc này sống chết không biết thế nào, hôm nay ta lại không giết huynh, người ngoài thể nào chẳng bảo ta vẫn còn chút tình xưa nghĩa cũ. Nếu bây giờ lại bảo huynh ra tương trợ, anh hùng thiên hạ sẽ bảo ta là kẻ vô liêm sỉ, tính nết trăng hoa.Trương Vô Kỵ vội nói:- Mình chỉ cốt sao không thấy hổ thẹn với lương tâm, người khác nói ra nói vào việc gì phải để ý đến?Chu Chỉ Nhược đáp:- Thế nhưng nếu tôi tự hỏi lòng thấy hổ thẹn thì sao?Trương Vô Kỵ ngơ ngẩn, không sao trả lời được, đành ấp úng:- Cô… cô…Chu Chỉ Nhược nói:- Trương giáo chủ, chúng mình cô nam quả nữ, đêm khuya ở chung một chỗ không khỏi người ta dị nghị, thôi huynh đi về đi.Trương Vô Kỵ đứng lên vái một vái thật sâu nói:- Tống phu nhân, cô từ khi còn nhỏ đối với ta thật hết lòng, mong cô gia ân thêm một lần nữa. Trương Vô Kỵ này còn sống ngày nào, không bao giờ dám quên cao nghĩa.Chu Chỉ Nhược lặng thinh không đáp, chẳng nhận lời cũng chẳng cự tuyệt. Nàng từ đầu đến cuối không quay đầu lại nên Trương Vô Kỵ không nhìn thấy mặt nàng ra sao, đang định xuống giọng khẩn cầu, Chu Chỉ Nhược bỗng cao giọng nói:- Tĩnh Tuệ sư tỉ, tiễn khách.Kẹt một tiếng cửa mở ra, Tĩnh Tuệ đã đứng bên ngoài, tay cầm trường kiếm, mặt hầm hầm nhìn chàng. Trương Vô Kỵ nghĩ đến chuyện sống chết của nghĩa phụ chỉ ở một phút này, nếu mình có phải mất mặt chịu nhục cũng có đáng gì đâu, đột nhiên quỳ phục xuống đất, rập đầu lạy Chu Chỉ Nhược bốn cái nói:- Tống phu nhân, xin cô thương tình.Chu Chỉ Nhược vẫn trơ trơ như tượng đá. Tĩnh Tuệ quát lên:- Trương Vô Kỵ, chưởng môn nhân bảo ngươi đi ra, sao còn lải nhải gì nữa? Quả thật đúng là hạng người vô liêm sỉ, là quân bại họa của võ lâm.Bà ta lại tưởng Trương Vô Kỵ nhân dịp Tống Thanh Thư sắp chết, đến van lơn xin nối lại duyên xưa. Trương Vô Kỵ thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra.Chàng về đến lều tranh của Minh Giáo, Triệu Mẫn đã ra ngoài đón hỏi:- Vết thương của Tống Thanh Thư có thể cứu được, phải không? Chàng lại dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao của thiếp đi lấy lòng người ta chứ gì?Trương Vô Kỵ đáp:- Ôi, muội đúng là liệu sự như thần. Thương thế của y có cứu được hay không, lúc này chưa thể nói được.Triệu Mẫn thở dài một tiếng nói:- Chàng tưởng cứu mạng cho Tống Thanh Thư có thể đổi được Tạ đại hiệp ư? Vô Kỵ ca ca, chàng càng làm càng hỏng chuyện, không biết tâm sự người khác chút nào.Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:- Sao thế? Ta chẳng hiểu tí gì cả
Triệu Mẫn nói:- Chàng hết tâm hết sức cứu Tống Thanh Thư thì có khác nào nói với Chu tỉ tỉ là chàng chẳng còn chút quyến luyến nào nữa, chàng thử nghĩ xem tỉ ấy có giận hay không nào?Trương Vô Kỵ ngẩn ngơ không nói nên lời, tự hỏi không lẽ Chu Chỉ Nhược chẳng muốn chàng trị thương cho chồng nàng, nhưng quả nàng quả thực đã nói: "Ta biết huynh sẽ tận tâm tận lực cứu y để trong lòng khỏi áy náy, yên tâm đi làm quận mã triều đình". Câu nói đó đúng là có ý oán trách, huống chi nàng lại còn thêm: "Thế nhưng nếu tôi tự hỏi lòng cảm thấy hổ thẹn thì sao?".Triệu Mẫn nói:- Chàng cứu mạng cho Tống Thanh Thư, bây giờ lại hối hận, có phải không?Nàng không đợi Trương Vô Kỵ trả lời, mỉm cười điềm nhiên đi vào trong nhà. Trương Vô Kỵ ngồi xuống tảng đá, nhìn vào vầng trăng lạnh, ngơ ngẩn xuất thần, nghĩ lại mọi việc từ khi quen biết Chu Chỉ Nhược tới nay, nàng đối với mình nhu tình mật ý, không khỏi vạn lần lưu luyến, hơn nữa thần thái ngôn ngữ lần sau cùng này, càng thấy hoang mang khó hiểu.Sáng sớm ngày mồng mười tháng chín, tiếng chuông chùa Thiếu Lâm boong boong vang động, quần hùng lại tụ tập nơi quảng trường. Nhà sư già của Đạt Ma Đường kỳ này không còn nhận lệnh của Không Trí nữa, tự động đứng lên sang sảng nói:- Thưa với tất cả các vị anh hùng, hôm qua tỉ võ so tài, chưởng môn phái Nga Mi Tống phu nhân nghệ quán quần hùng, xin mời Tống phu nhân ra sau núi phá cửa quan để nhận Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, lão tăng xin dẫn đường.Nói xong ông ta liền đi trước, tám ni cô đại đệ tử của phái Nga Mi liền đi theo, kế đó là Chu Chỉ Nhược và những đồng môn khác rồi sau cùng là những anh hùng tất cả một đoàn về phía hậu sơn.Trương Vô Kỵ thấy Chu Chỉ Nhược quần áo vẫn giống hôm qua không mặc đồ tang, biết Tống Thanh Thư còn sống, nghĩ thầm: "Nếu y qua được một đêm thì có hi vọng không chết. Trong thâm tâm mình, không biết hi vọng y sống hay chết?". Mọi người lên đến đỉnh núi, đã thấy ba vị lão tăng ngồi xếp bằng nơi gốc ba cây tùng. Vị lão tăng Đạt Ma Đường liền nói:- Kim Mao Sư Vương bị giam nơi địa lao giữa ba gốc thương tùng, khán thủ tù phạm là ba vị trưởng lão của tệ phái. Tống phu nhân võ công thiên hạ vô song, chỉ cần thắng được ba vị trưởng lão là có thể mở nhà tù đem người đi. Tất cả chúng tôi xin được chiêm ngưỡng thân thủ của Tống phu nhân.Dương Tiêu thấy sắc mặt Trương Vô Kỵ bất định, liền ghé tai chàng nói nhỏ:- Giáo chủ khoan tâm. Vi Bức Vương, Thuyết Bất Đắc hai người đã tất lãnh Ngũ Hành Kỳ mai phục dưới chân núi. Nếu phái Nga Mi không chịu giao Tạ Sư Vương lại cho chúng ta, mình đành phải dùng võ lực.Trương Vô Kỵ nhíu mày nói:- Như thế chẳng làm hỏng quy củ đại hội, mất hết tín nghĩa còn gì.Dương Tiêu đáp:- Thuộc hạ chỉ sợ Tống phu nhân cầm đao cầm kiếm kề vào cổ Tạ Sư Vương, mình ném chuột sợ vỡ đồ, còn việc tín nghĩa không quan trọng lắm
Triệu Mẫn cũng nói khẽ:- Tạ Sư Vương kẻ thù thật là đông, mình phải đề phòng trong đám người có kẻ phát ám khí đánh lén.Dương Tiêu nói: Text được lấy tại truyenyy[.c]om- Phạm hữu sứ, Thiết Quan đạo trưởng, Chu huynh, Bành đại sư bốn người đã phân chia bốn góc đề phòng rồi.Triệu Mẫn nói:- Tốt hơn hết là có người nào phóng ám khí, mình thừa cơ sang đoạt Tạ Pháp Vương, như thế anh hùng thiên hạ không trách mình thiếu tín nghĩa. Nếu như sóng lặng gió êm… cái đó quả… Ôi, Dương tả sứ, nếu ông không quản ngại thì hãy phái người giả trang tấn công lén Tạ Sư Vương, trong khi hỗn loạn, mình sẽ cháy nhà hôi của, xông ra cướp người.Dương Tiêu cười nói:- Kế đó hay lắm.Nói xong y bèn đi sắp đặt người lo liệu. Trương Vô Kỵ biết làm như thế thật không quang minh lỗi lạc chút nào, nhưng vì muốn cứu nghĩa phụ, không còn cố kỵ gì nữa, trong lòng thật là cảm kích Triệu Mẫn, nghĩ thầm: "Mẫn muội và Dương tả sứ đều có tài quyết đoán lúc lâm nguy, thảo nào hai người bàn bàn tính tính thật là hợp ý nhau, ta thật không có cái khả năng đó".Bỗng nghe Chu Chỉ Nhược nói:- Ba vị cao tăng là trưởng lão của phái Thiếu Lâm, hẳn võ học thâm hậu lắm. Nếu như bản tọa lấy một địch ba thì thật không công bình chút nào, lại thêm bất kính.Vị lão tăng Đạt Ma Đường nói:- Nếu Tống phu nhân muốn có thêm một hai người tiếp tay cũng được không sao cả.Chu Chỉ Nhược nói:- Bản tọa may mắn đạt được cái danh vị đứng đầu cũng do anh hùng thiên hạ nhường nhịn, nhờ vào võ công do tiên sư Diệt Tuyệt sư thái bí truyền. Nếu lấy ba địch ba, dẫu có đắc thắng cũng không tỏ lộ được cái khổ tâm của tiên sư năm xưa dày công giáo huấn; còn như lấy một địch ba thì hóa ra bất kính với chủ nhân. Thôi thế thì để gọi một tiểu tử ra liên thủ, người đó hôm qua bị thương dưới tay bản tọa, thương thế chưa khỏi hẳn. Tiểu tử này trước kia đã bị tiên sư đánh ba chưởng thổ huyết, tiên sư từng tha tính mạng của y, thiên hạ ai ai cũng biết, có thế mới khỏi thương tổn đến uy danh của tiên sư.Trương Vô Kỵ nghe đến đó trong lòng mừng rỡ: "Tạ trời tạ đất, nàng quả nhiên nhận lời yêu cầu của ta". Chỉ nghe Chu Chỉ Nhược gọi:- Trương Vô Kỵ, ngươi mau ra đây.Quần hào Minh Giáo trừ bọn Dương Tiêu ra không ai hiểu rõ nguyên do, thấy Chu Chỉ Nhược gọi giáo chủ bản giáo tiểu tử này tiểu tử nọ, không ai không khỏi bất bình. Thế nhưng lại thấy Trương Vô Kỵ mặt mày tươi tỉnh, bước ra, vái một cái thật sâu, nói:- Đa tạ Tống phu nhân hôm qua nương tay, tha mạng cho tiểu tử.Trong bụng chàng đã có chủ định rồi: "Nàng trước mặt đông người nhục mạ ta, chẳng qua cũng chỉ để cho phái Nga Mi được nở mày nở mặt, để trả thù hôm trước trong ngày hôn lễ chú rể bỏ đi. Vì nghĩa phụ, ta phải chịu nhịn nhục cho xong việc".Chu Chỉ Nhược nói:- Ngươi hôm qua trọng thương thổ huyết, bây giờ ta cũng không cần phải nhờ đến ngươi làm gì, chỉ cần ra cho có vẻ vậy thôi.Trương Vô Kỵ đáp:- Vâng, mọi việc xin nghe lệnh mà làm, không dám vi phạm.Chu Chỉ Nhược lấy nhuyễn tiên ra, tay phải rung một cái cây roi đã vòng thành hơn chục vòng lớn có nhỏ có, trông thật đẹp mắt, tay trái vung ra, ánh sáng xanh lấp lánh lộ ra một thanh đoản đao. Quần hùng hôm qua đã thấy uy lực của nhuyễn tiên, ngờ đâu tay trái lại còn có thể dùng đao, vũ khí một bên dài một bên ngắn, một bên cứng một bên mềm, quả thực hai bên hoàn toàn ngược lại với nhau. Quần hùng vừa kinh ngạc vừa bội phục, người nào cũng thấy hào hứng.Trương Vô Kỵ lấy trong bọc ra hai thanh thánh hỏa lệnh tiến tới hai bước, đột nhiên chân bước lảo đảo, cố ý húng hắng ho mấy tiếng, làm như bị thương chưa khỏi, xem ra tự lo cho mình còn chưa xong, nếu như thắng được tam tăng thì cũng toàn là do công lao của Chu Chỉ Nhược.Chu Chỉ Nhược đi đến gần bên chàng, hạ giọng hỏi nhỏ:- Huynh từng lập lời thề báo thù cho biểu muội, nếu như hung thủ hại cô ấy lại là nghĩa phụ huynh thì huynh có còn cứu ông ấy nữa hay thôi?Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nói:- Nghĩa phụ có khi tâm trí thất thường, nếu thế không tính.Độ Ách nói:- Trương giáo chủ hôm nay lại lên tứ giáo nữa đấy ư?Trương Vô Kỵ đáp:- Cũng mong ba vị đại sư lượng thứ cho.Độ Ách nói:- Khéo nói lắm! Nghe nói vị chưởng môn phái Nga Mi này hôm qua tài nghệ thắng tất cả mọi người, không lẽ cô ta võ công còn cao hơn Trương giáo chủ hay sao?Trương Vô Kỵ đáp:- Đúng thế! Vãn bối hôm qua bị Chu chưởng môn đánh cho trọng thương thổ huyết.Độ Nạn nói:- Nếu thế thì quả là lạ thật!Trường tiên của ba vị lão tăng chậm rãi vung ra.Ngay lúc đó từ phía lưng chừng núi văng vẳng mấy tiếng đàn, tiếng sáo hợp tấu vọng lên. Trương Vô Kỵ trong bụng mừng thầm, chỉ thấy mấy tiếng dao cầm tính tang tính tang, bốn cô gái mặc áo trắng đi lên, trong tay mỗi người cầm một cây đoản cầm, kế đó tiếng tiêu dìu dặt, bốn thiếu nữ áo đen tay cầm trường tiêu cũng tới. Đen trắng xen kẽ nhau, tám cô gái chia nhau đứng tám phương vị, cùng dạo đàn thổi tiêu, âm vận thật là tao nhã. Một thiếu nữ mặc áo lụa mỏng màu vàng trong tiếng nhạc khoan thai bước lên, chính là cô gái Trương Vô Kỵ từng gặp ở Lô Long trong lần hội ngộ với quần hào Cái Bang.Cô bé con Sử Hồng Thạch, bang chủ Cái Bang vừa trông thấy liền chạy ra đón, sà vào lòng nàng, kêu lên:- Dương tỉ tỉ, Dương tỉ tỉ, các trưởng lão và long đầu của chúng tôi bị người ta giết cả rồi.Cô gái vừa nói vừa chỉ Chu Chỉ Nhược:- Chính phái Nga Mi và phái Thiếu Lâm hạ độc thủ đó.Hoàng sam nữ tử gật đầu nói:- Ta biết cả rồi. Hừ, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cùng Bạch Mãng Tiên chưa chắc đã vô địch thiên hạ đâu!