Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 257: ĐẠI KẾT CỤC




Triệu Mẫn cất cao giọng nói:- Tệ nữ không có phép thần thông, lúc trước ở ngoài đại hải, từng gặp qua quý sứ giả, người theo quý sử đến là Trí Tuệ Bảo Thụ Vương và Thường Thắng Bảo Thụ Vương đúng không?Trí Tuệ, Thường Thắng nhị vương đang ở sau Đại Thánh Vương. Trí Tuệ Vương cười ha hả, nói:- Quý nữ đại trí đại tuệ, đã gặp qua là không quên được. Hôm nay được gặp Trương giáo chủ, lại gặp trí tuệ quý nữ, rất hân hạnh, rất hân hạnh!Triệu Mẫn mỉm cười nói:- Trí Tuệ Vương tinh thông ngôn ngữ Trung Hoa chúng tôi, Thường Thắng Vương võ công cao cường, từng cùng Trương giáo chủ bản giáo đấu ngang tay, rất bội phục, rất bội phục!Qua vài câu chào hỏi, song phương tình nghĩa hòa hợp, trong tiếng cười ha ha, Trương Vô Kỵ đưa tân khách vào trong, tới đại sảnh phân chủ khách ngồi xuống.Triệu Mẫn ngồi bên dưới Trương Vô Kỵ, nói:- Ba vị phụng mệnh thánh giáo chủ quý giáo đến Trung Hoa, ngàn dặm xa xôi, có bằng hữu từ phương xa tới, rất vui mừng, rất vui mừng!Đại Thánh Vương đứng dậy, khom người nói:- Thánh giáo chủ tệ giáo lệnh cho ba người chúng tôi, cung phụng lễ vật cho Trương giáo chủ.Nói rồi vỗ tay, bốn gã cẩm y người Ba Tư nâng một cái rương màu bạc chiếu sáng lấp lánh, khom người đặt tới trước mặt Trương Vô Kỵ. Mở nắp rương ra, bên trong lót gấm, đặt sáu tấm thánh hỏa lệnh song song.Trương Vô Kỵ lắp bắp kinh hãi, vội đứng dậy. Minh giáo Trung Hoa vốn có mười hai tấm thánh hỏa lệnh, trước đây giáo chủ đánh mất, lần trước hội đấu ở Linh Xà đảo, Trương Vô Kỵ đoạt lại sáu tấm, bởi vậy mà biết ngọn nguồn võ công Ba Tư cổ, không tưởng tượng được Tiểu Chiêu lại đem tới sáu tấm còn lại. Nếu như mười hai tấm thánh hỏa lệnh về với chủ, chàng lại danh chính ngôn thuận làm giáo chủ, phần lễ vật này của Tiểu Chiêu, có thể nói là cực kỳ long trọng. Trong lòng chàng đau xót, vành mắt lại đỏ lên.Trí Tuệ Vương từ trong rương bạc lấy ra một phong thư bọc gấm, hai tay trình lên Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ tiếp nhận, nói:- Trí Tuệ Vương mời ngồi.Trí Tuệ Vương thấy Trương Vô Kỵ mở phong thư của giáo chủ bản giáo, liền đứng sang một bên, Đại Thánh, Thường Thắng hai vị Bảo Thụ Vương cũng đứng dậy. Trương Vô Kỵ mở thư ra, thấy trên thư viết chữ Trung Hoa:Trương công tử tôn giám: từ lúc chia tay tới nay, không một canh giờ nào là không nghĩ đến ngươi. Ngươi có mạnh khỏe không? Nghiệp lớn phản Mông có thuận lợi không? Dâng tặng sáu tấm thánh hỏa lệnh, này vốn là vật của thánh giáo Trung Hoa. Ngươi khi nhìn thấy thánh hỏa lệnh, xin nhớ đến tiểu nha đầu Tiểu Chiêu ở ngàn dặm xa xôi. Số mệnh của nàng ngay cả tấm thánh hỏa lệnh này cũng không bằng, bởi vì nàng không thể nhìn thấy ngươi, không thể mỗi ngày bầu bạn bên cạnh ngươi. Nguyện minh tôn bảo hộ ngươi! Tôi hy vọng cuối cùng có một ngày được trở về bên cạnh ngươi, lại làm tiểu nha đầu của ngươi. Khi đó giáo chủ tổng giáo ta cũng không làm.Dưới góc thư có vẽ một ngọn lửa nho nhỏ màu đỏ, ngoài ra còn vẽ đôi tay nhỏ nhắn, hai tay bị buộc bởi một sợi dây xích sắt, nhưng sợi xích sắt đã bị cắt đứt.Trương Vô Kỵ nhìn phong thư, ngơ ngẩn thần ra một hồi lâu, cuối cùng gập phong thư lại, cất vào trong người. Từ trong rương bạc lấy thánh hỏa lệnh ra, đặt ở chính giữa bàn, cao giọng tuyên bố với mọi người:- Năm đó bản giáo không may, mười hai tấm thánh lỏa lệnh bị mất, may mà tổng giáo Ba Tư thay mặt bảo quản. Hiện nay nghiệp lớn sắp thành, tâm nguyện giáo chủ đời trước được đền đáp, bản giáo từ cao đến thấp, vĩnh viễn cảm tạ tấm lòng cao cả của tổng giáo.Từ trong lòng lấy ra sáu tấm thánh hỏa lệnh đoạt được lúc trước, song song đặt lên bàn, gập hai đầu gối, quỳ xuống trước mười hai tấm thánh hỏa lệnh trên bàn.Quần hào Minh giáo đều quỳ xuống, Triệu Mẫn không trong Minh giáo, nhưng mọi người cùng quỳ, không tiện đứng một mình, cũng quỳ xuống theo mọi người. Sứ giả Minh giáo Ba Tư, từ Đại Thánh, Trí Tuệ, Thường Thắng tam Bảo Thụ Vương xuống dưới, cũng đều hướng thánh hỏa lệnh quỳ lạy.Bọn Trương Vô Kỵ hành lễ xong, lại tạ ơn sứ giả Ba Tư, ngôn từ rối ren, đặc phái viên Ba Tư không thể hiểu được. Triệu Mẫn cất cao giọng nói:- Tổng giáo nghĩa khí đại đại, lễ vật trùng trùng, các vị sứ giả vất vả từ xa tới, rất cảm tạ, rất cảm tạ!Mọi người cười ha ha, đều vui mừng. Nổi trống tấu nhạc, bài trí tiệc rượu, khoản đãi đặc phái viên tổng giáo.Trương Vô Kỵ lấy ra tấm da dê Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp, trịnh trọng bọc gấm, xin đặc phái viên tổng giáo mang về Ba Tư làm quà đáp lễ thánh giáo chủ tổng giáo. Tâm pháp này vốn thuộc sở hữu của tổng giáo, năm đó lưu nhập vào Trung Hoa, thánh xử nữ tổng giáo Đại Ỷ Ti, Tiểu Chiêu sở dĩ đến Trung Hoa cũng vì mục đích thu hồi tâm pháp. Trương Vô Kỵ đã tu tập được tâm pháp, sau này có thể lựa chọn đồ đệ trong giáo để truyền thụ, khiến cho tâm pháp lưu truyền ở Trung Hoa. Chàng đem tấm da dê làm quà đáp lễ tổng giáo, giá trị cũng giống như thánh hỏa lệnh tổng giáo tặng lại, có thể giúp Tiểu Chiêu lập công lớn, Triệu Mẫn lại lấy ra một cái hộp sắt được sửa lại sau năm đó bị Trương Vô Kỵ dùng lợi kiếm đập vỡ, để vào một đóa châu hoa từng cắm trên mái tóc Tiểu Chiêu, nhờ Đại Thánh Vương giao cho Tiểu Chiêu.Trương Vô Kỵ nhớ đến tình ý của Tiểu Chiêu, trong lòng không khỏi buồn bực. Trí Tuệ Vương sau tiệc rượu lấy ra một cái bọc nhỏ, lặng lẽ đưa cho Trương Vô Kỵ, nhẹ giọng nói:- Đây là giáo chủ chúng ta đưa riêng cho Trương giáo chủ.Trương Vô Kỵ đón lấy, trở lại hậu đường nhìn xem, bên trong là hai bộ nội y, một đôi giày, nhìn cách may vá thì đúng là do Tiểu Chiêu tự tay làm, đi đôi giày vào, kích thước vừa khít, nước mắt không khỏi lã chã rơi xuống. Xa cách tuy lâu, nàng vẫn nhớ rõ kích thước chân của mình, ngày thường nhớ nhung rất nhiều có thể hiểu rõ được.Trương Vô Kỵ thỉnh ba vị Bảo Thụ Vương đến hậu đường, đem sở ngộ Càn Khôn Đại Na Di thần công cùng với thánh hỏa lệnh thần công của mình chọn ra truyền thụ cho một ít. Ba vị Bảo Thụ Vương mừng rỡ, cúi sấp bái tạ, nói là chuyến này đến Trung Hoa, lĩnh được thần công, so với lễ vật gì cũng không sánh bằng.Qua hai ngày, Trương Vô Kỵ truyền thụ thần công đã xong, viết thư trả lời Tiểu Chiêu, Minh giáo trung thổ xếp hàng vui vẻ đưa tiễn, cung tiễn đặc phái viên tổng giáo Ba Tư trở về. Bọn Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Dương Tiêu, Phạm Dao, Chu Nguyên Chương đều có nhiều lễ vật quý trọng đáp lễ.Mọi người trở lại thánh hỏa đại đường Minh giáo Ứng Thiên phủ, chư thủ lĩnh trong giáo đứng ở phía trước. Trương Vô Kỵ mở một bọc gấm, lấy ra thánh hỏa lệnh di huấn do Dương Đính Thiên tự viết. Năm đó khi Trương Vô Kỵ lệnh cho mọi người tiến vào bí đạo trên Quang Minh Đỉnh, đã từng nói qua cho mọi người. Lúc ấy thế cục khẩn cấp, mọi người chưa kịp nghe kĩ, lúc này nhấn giọng, mọi người thấy nét chữ trong di huấn, lại thấy trên di huấn có đóng ấn đỏ của Dương Đính Thiên, cảm thấy cảm động, bái lạy dưới đất. Trương Vô Kỵ hai tay cầm di huấn, cao giọng đọc:Các đời giáo chủ truyền lại thánh hỏa lệnh tam đại lệnh, ngũ tiểu lệnh, đã nhiều năm, giáo chúng có phần không tuân thủ bát lệnh đại tiểu, khiến giáo quy suy dần. Ta đức bạc, không thể chỉnh đốn, rất hổ thẹn với trọng trách là các minh tôn giáo chủ trước giao phó. Ngày sau lấy được thánh hỏa lệnh, tam đại lệnh cùng ngũ tiểu lệnh này đem ban hành toàn giáo, Minh giáo Trung Thổ ta được chấn hưng là nhờ chuyện đó. Nay ta đem đại tiểu bát lệnh tổ truyền trình bày chi tiết phía dưới, tổng lĩnh Minh giáo đời sau, hi vọng nhớ đến đại đức ái hộ thế nhân của minh tôn, sự gian nan gây dựng sự nghiệp của tổ tông, đem hết sức lấy lại thánh hỏa lệnh, chấn hưng quang đại lại bản giáo.Chàng đọc thánh hỏa lệnh tam đại lệnh, ngũ tiểu lệnh viết trong di huấn của Dương giáo chủ:Thánh hỏa lệnh tam đại lệnh:Lệnh thứ nhất: không được làm quan, làm vua
Bản giáo từ giáo chủ đến đệ tử mới nhập giáo, đều có ý nghĩ muốn phổ thế cứu nhân, quyết không mưu đồ tư lợi. Cũng không được đi thi khoa cử, không được nghe theo triều đình phân phó, không được làm tướng suất, thừa tướng, không được làm bất kì chức quan lớn nhỏ nào, lại càng không được tự lập làm vua, chiếm đất xưng đế. Lúc tranh đấu với quân binh ngoại tộc có thể tạm lấy danh vương hầu, tướng quân để kêu gọi giúp đỡ. Một khi đã thành nghiệp lớn, từ giáo chủ cho đến giáo chúng đều phải lui về làm thường dân, sống nơi thảo dã, chuyên tâm tận tụy cứu dân, độ thế, hành hiệp trừ ác, không được nhận vinh hàm, tước vị của triều đình, không được nhận đất đai, kim ngân của triều đình ban tặng. Chỉ người thảo dân mới có thể kháng quan, giết quan hộ dân, một khi làm quan làm vua, chính là đẩy thảo dân ra ngoài rồi.Lệnh thứ hai: không được ngược dân hại dân. Bản giáo lấy cứu dân hộ dân làm tôn chỉ, phàm những việc có lợi cho bình dân bách tính, đều là những ưu tiên hàng đầu của bản giáo. Bản giáo khi cần, có thể cướp bóc quan phủ, quan thương, quan khố, tài chủ, nhà giàu, có thể do bình dân hiến cho, cũng có thể xin lương của dân. Nhưng dân chúng phải được ăn no trước, bản giáo chúng mới có thể lấy. Nếu như có nạn đói, có lương thực phải nhường dân chúng trước, bản giáo chúng sau; nếu lương thực không đủ, bản giáo chúng không được lấy. Giáo chúng cùng dân chúng tranh náo ẩu đả, làm tổn thương dân chúng, hai bên đều có lỗi thì phạt giáo chúng trước.Lệnh thứ ba: không được tự tranh giành đánh nhau. Phàm là giáo chúng bản giáo, bất luận thân là giáo chủ, Quang Minh Tả Hữu Sứ, hộ giáo pháp pương, Kỳ Sứ, Môn Sứ, hoặc đệ tử mới nhập môn, không được tranh đấu với nhau, như ý kiến không hợp, chỉ có thể tranh chấp biện luận, chửi bới lỗ mãng, làm nhục tổ tông cũng không tính phạm lệnh, người nào ra tay ẩu đả, tức là phạm lệnh, nếu sát thương thân thể giáo chúng, tính mạng, tội lại càng lớn. Nếu có chút phân tranh, đưa lên thượng cấp xét xử thị phi, sau này phải tuân lệnh không được tranh đấu, vĩnh viễn hòa hảo.Thánh hỏa lệnh ngũ tiểu lệnh:Lệnh thứ nhất: phàm là giáo chúng bản giáo, phải giữ tín nghĩa, nói ra như núi, không được thất tín, đối với nhân sĩ ngoài giáo cũng phải thủ tín.Lệnh thứ hai: giáo chúng trong giáo đều là huynh đệ tỉ muội, tình đồng cốt nhục, nặng tình nặng nghĩa, sống chết không thay đổi.Lệnh thứ ba: tôn kính bề trên, hiếu thuận cha mẹ, thân mật huynh đệ, chiếu cố bằng hữu.Lệnh thứ tư: tôn trọng nữ nhân, không được khinh bạc đùa giỡn. Bất luận xử nữ quả phụ, nếu như muốn làm vợ chồng, lập tức cưới làm vợ, bằng không phải đối xử trang nghiêm. Vợ của bằng hữu không được đùa giỡn, con gái bằng hữu không được loạn ngữ.Lệnh thứ năm: coi Minh giáo như tính mạng, bề trên có lệnh, phải dốc sức thực hiện theo, kẻ thông đồng với địch phản giáo giết không tha. Đối đãi với nhân sĩ ngoài giáo điềm đạm, cam nguyện hạ phong, không thể ngông cuồng mà đắc tội, gây thù hằn cho bản giáo. Huân giới sau này xóa bỏ.Trương Vô Kỵ đọc xong, cầm lấy thánh hỏa lệnh đặc phái viên tổng giáo Ba Tư đưa tới, nói:- Đây là thánh hỏa lệnh bản giáo ngày trước được tổng giáo Ba Tư trả lại, mặt trên khắc tam đại lệnh, ngũ tiểu lệnh, nội dung văn tự với những gì viết trong di huấn của Dương giáo chủ không khác một chữ
Bản giáo trước khi bị mất thánh hỏa lệnh, đã đem tam đại lệnh, ngũ tiểu lệnh ghi chép lại. Dương giáo chủ chỉ là chép lại bản chép của đời trước mà thôi.Ngừng lại một chút rồi cất cao giọng nói:- Các vị huynh đệ, thánh hỏa lệnh trở về với bản giáo, thực là ngàn vạn vui mừng, trên thánh hỏa lệnh ghi đại lệnh đại huấn các đời bản giáo truyền lại, chúng ta có nghiêm túc tuân hành hay không?Mọi người Minh giáo cùng kêu lên:- Tự nhiên phải nghiêm túc tuân hành.Bành Oánh Ngọc nói:- Bẩm giáo chủ: lúc giáo chủ trước đây khắc tam đại lệnh, ngũ tiểu lệnh trên thánh hỏa lệnh, dân chúng bị quan phủ ức hiếp bóc lột, khổ không nói hết. Bản giáo vì dân chúng ra tay, chính mình tự nhiên không thể làm quan gia, quan phủ. Nhưng hôm nay Thát tử chiếm giang sơn ta, Trung Hoa bị rơi vào tay dị tộc, tôn chỉ lớn nhất của bản giáo, sau khi khu trừ Hồ Lỗ, cứu vớt ngàn vạn dân chúng dưới gót sắt của bọn Thát tử thành công. Giáo chủ làm quan gia, chúng huynh đệ làm quan phủ, không phải vì ức hiếp dân chúng, mà là cứu vớt dân chúng, bảo hộ dân chúng. Bởi vậy chúng thuộc hạ kính xin giáo chủ vì dân chúng mà xưng vương.Bọn Dương Tiêu, Phạm Dao, Vi Nhất Tiếu đều lập tức phụ họa.Trương Vô Kỵ nói:- Các vị huynh đệ, chúng ta vì việc này đã tranh luận nhiều ngày. Bản nhân kiên quyết không muốn xưng đế xưng vương, quyết tâm quyết ý vâng theo thánh hỏa lệnh đại lệnh. Minh giáo Đồ Long đao ta thề giết quân chủ bạo ngược hại dân, giết hết tham quan ô lại, trăm năm ngàn năm, chí này không thay đổi.Nói xong rút ra Đồ Long đao từ bên hông, nhấc một chiếc ghế gỗ lên, lớn tiếng nói:- Ta Trương Vô Kỵ thân là giáo chủ Minh giáo Trung Hoa, trước mặt ngàn vạn hảo huynh đệ Minh giáo Trung Hoa, trịnh trọng lập thệ. Nếu vi phạm lời thề, ngàn vạn huynh đệ Minh giáo coi ta là địch; nếu ta vi phạm lời thề thì giống như thế này! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YYÔ quang chợt lóe, Đồ Long đao một đao đánh xuống, như nhập vào làn nước xanh, cách một tiếng nhỏ, chém cái ghế làm hai.Mọi người thấy chàng tâm ý kiên quyết, vả lại có di huấn đời trước, liền không khuyên nhủ Trương Vô Kỵ tự lập làm vua nữa. Mọi người trịnh trọng tuyên thệ, sau này cố gắng phổ huệ thế nhân, thiện tề dân chúng, cứu khổ giúp dân.Sau này Chu Nguyên Chương đổi tên thành Ngô Vương, cùng Trần Hữu Lượng hội chiến ở Phàn Dương hồ, đám người Chu Điên, Ngũ Hành Kỳ tương trợ Chu Nguyên Chương, đánh cho Trần Hữu Lượng đại bại, chết ngay trong hồ. Sau này lại diệt được Trương Sĩ Thành, Phương Quốc Trân các thế lực đối địch. Chu Nguyên Chương phái Từ Đạt mang binh bắc phạt, đuổi Nguyên Thuận Đế chạy ra sa mạc, triều Nguyên do người Mông Cổ lập ra ở Trung Hoa như vậy diệt vong. Chu Nguyên Chương vẫn còn nhớ Minh giáo, đêm triều đại y lập ra gọi là Minh triều. Nhưng vì Minh giáo bảo hộ dân chúng, triều đình quan phủ liền tàn sát trấn áp, sau thời gian dài, thủ lĩnh đời sau vô năng, Minh giáo rốt cuộc cũng dần dần suy thoái.Ngày hôm đó Trương Vô Kỵ xử lí sự vụ trong giáo, dặn dò Dương Tiêu, Phạm Dao, Bành Oánh Ngọc tạm thời chấp quyền, ngay hôm đó chàng phải thực hiện lời hứa, đưa Triệu Mẫn đi Mông Cổ, chính mình cũng ở lại Mông Cổ, từ nay về sau không trở về trung thổ nữa, ngày sau Minh giáo không có giáo chủ, tất phải chọn ra người hiền. Chàng cùng Triệu Mẫn sắp xếp hành trang, mọi việc ổn thỏa, hôm đó vô sự, nhớ tới ngoại hiệu Ngân Câu Thiết Hoạch của phụ thân, vì thế cầm một tấm giấy, tập luyện thư pháp, mong có thể được thừa hưởng từ phụ thân truyền lại. Nhưng lúc cầm bút trên tay, lông bút mềm mại, mặc dù vận Cửu Dương thần công và thủ pháp Càn Khôn Đại Na Di, cũng rất khó điều khiển.Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ cầm cây bút lông chưa để xuống, vẻ mặt không vui liền nói:- Vô Kỵ ca ca, chàng đáp lời làm cho thiếp ba việc, việc thứ nhất là đi mượn thanh đao Đồ Long cho thiếp xem, việc thứ hai là hôm đó ở Hào Châu không được thành hôn với Chu tỉ tỉ, hai việc coi như đã xong rồi. Còn việc thứ ba, hừ, chàng không được nói rồi nuốt lời đấy nhé.Trương Vô Kỵ hoảng hốt lắp bắp hỏi lại:- Nàng… nàng… nàng lại có trò tinh quái gì bắt ta làm đây…Triệu Mẫn cười tủm tỉm, nói:- Lông mày thiếp nhạt quá, chàng vẽ lại cho thiếp đi. Chuyện này có gì vi phạm đạo hiệp nghĩa trong võ lâm chăng?Trương Vô Kỵ cầm bút lên, cười nói:- Từ nay trở đi, ta sẽ ngày ngày vẽ lông mày cho nàng.Bỗng từ ngoài cửa sổ có tiếng ai đó cười khúc khích, nói:- Vô Kỵ ca ca, chàng cũng đã bằng lòng làm cho muội một chuyện nữa đó.Chính là tiếng của Chu Chỉ Nhược. Cánh cửa từ từ mở ra, khuôn mặt xinh tươi cười nửa miệng của Chu Chỉ Nhược thấp thoáng dưới ánh đèn, Trương Vô Kỵ giật mình:- Muội… muội… cũng lại đòi ta cái gì nữa đây?Chu Chỉ Nhược mỉm cười:- Chàng phải đi ra đây muội mới nói.Trương Vô Kỵ quay đầu lại nhìn Triệu Mẫn, lại quay sang nhìn Chu Chỉ Nhược, trong đầu ngổn ngang trăm mối chẳng biết nên mừng hay lo, buông cây bút rơi cạch xuống bàn.Triệu Mẫn đẩy nhẹ Trương Vô Kỵ, nói:- Chàng tạm đi ra ngoài, nghe nàng nói muốn chàng làm cái gì?Trương Vô Kỵ nhảy ra cửa sổ, thấy Chu Chỉ Nhược chậm rãi đi xa, liền bước vội vài bước, cùng nàng sóng vai mà đi. Chu Chỉ Nhược hỏi:- Ngày mai chàng đưa Triệu cô nương đi Mông Cổ, nàng ta từ nay về sau không đến trung thổ nữa, còn chàng thì sao?Trương Vô Kỵ nói:- Ta quá nửa cũng từ nay về sau không trở lại. Muội muốn ta làm một chuyện, là cái gì?Chu Chỉ Nhược chậm rãi nói:- Nhất báo hoàn nhất báo! Ngày ấy ở Hào Châu, Triệu Mẫn không cho chàng thành thân với muội. Từ nay về sau chàng đến Mông Cổ, chàng cứ việc cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh Triệu Mẫn, nhưng không được bái đường thành thân.Trương Vô Kỵ cả kinh, hỏi:- Tại sao vậy?Chu Chỉ Nhược nói:- Điều đó không vi phạm đạo hiệp nghĩa chứ?Trương Vô Kỵ nói:- Không bái đường thành thân, tự nhiên không vi phạm đạo hiệp nghĩa. Ta với muội vốn có ước hẹn hôn nhân, sau lại cũng không bái đường thành thân. Được! Ta đồng ý với muội. Sau khi tới Mông Cổ, ta không cùng Triệu Mẫn bái đường thành thân, nhưng chúng ta phải làm vợ chồng, cùng nhau sinh con!Chu Chỉ Nhược mỉm cười nói:- Vậy là tốt rồi!Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nói:- Muội muốn kiếm chuyện với chúng ta như vậy, có ích lợi gì?Chu Chỉ Nhược thản nhiên cười, nói:- Các người cứ việc làm vợ chồng, sinh con, qua tám năm mười năm, chàng trong lòng chỉ nhớ đến muội, không quên được muội, thế là đủ rồi.Nói xong thân hình chớp lên, nhẹ nhàng lướt đi, biến mất vào trong bóng tối.Trương Vô Kỵ trong lòng ngơ ngẩn một hồi, nghĩ rằng sau này chỉ cần mỗi ngày cùng Triệu Mẫn như hình với bóng, làm vợ chồng, sinh con, không bái đường thành thân thì cũng chẳng sao. "Vì sao qua tám năm mười năm, trong lòng ta cũng chỉ nghĩ đến Chỉ Nhược, cũng không quên được Chỉ Nhược?". Lại nghĩ: "Nàng kỳ thật không cùng Tống Thanh Thư thành thân, lại từng có ước hẹn hôn nhân với ta. Nàng làm không ít chuyện có lỗi với ta, lúc này nghĩ lại, cũng không quá xấu xa với ta. Có một số việc nàng làm là do sư phụ bức bách, không làm không được. Nàng mặc dù trộm Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm, nhưng bây giờ Đồ Long đao đã trở về tay ta, biểu muội Ân Ly cũng không chết… Yêu ta sâu đậm, rất muốn lấy ta, ngoài Chỉ Nhược, còn có Mẫn muội, còn có Thù Nhi, còn có Tiểu Chiêu…".Thiên tính Trương Vô Kỵ chỉ nhớ những chỗ tốt người khác đối xử với mình, hơn nữa càng nghĩ càng thấy tốt, tự nhiên mà tha thứ khuyết điểm của người khác, người khác sở dĩ đối tốt với chàng cũng là vì yêu chàng, nghĩ muốn sau này, lấy khuyết điểm của người khác biến thành ưu điểm, cho dù trong lòng còn lưu lại một một ít cặn, cũng sẽ nghĩ: "Người đó không sai lầm đâu? Chính mình không phải đã từng có lỗi với người ta? Tiểu Chiêu đối ta thật tốt, nàng đã lấy được Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp về, thánh xử nữ giáo chủ không làm cũng không sao. Thù Nhi không luyện Thiên Thù Vạn Độc Thủ, nói không chừng có một ngày lại tìm đến Trương Vô Kỵ ta đây, ta đồng ý lấy nàng làm vợ…".Bốn cô nương này, mỗi người đều yêu chàng khắc cốt minh tâm, chàng chỉ nhớ chỗ tốt của người ta, còn toàn bộ khuyết điểm của người ta chàng đều quên hết, vì thế, mỗi người cũng đều rất tốt, rất tốt…