Tạ Tốn nhìn Trương Thúy Sơn nói:- Trương ngũ hiệp đem võ học lồng vào thư pháp, mở ra một con đường mới, khiến cho người người phải mở to mắt, bội phục, bội phục. Ngũ hiệp có điều gì sai bảo, mau nói ra đi.Bị bắt buộc phải vâng lời, y miễn cưỡng nói ra, trong lòng thật là thất vọng.Trương Thúy Sơn nói:- Vãn bối chỉ là kẻ mạt học hậu tiến, có chút nghề mọn, may được tiền bối khen ngợi, đâu dám nói chuyện "sai bảo" chỉ cầu xin chấp thuận một việc thôi.Tạ Tốn hỏi:- Cầu chuyện gì thế?Trương Thúy Sơn nói:- Tiền bối lấy thanh đao Đồ Long này đem đi, nhưng tha cho mọi người trên đảo, chỉ bắt mọi người thề độc, không được tiết lộ bí mật.Tạ Tốn đáp:- Ta đâu có ngu đến mức tin vào lời thề của người khác.Ân Tố Tố nói:- Hóa ra tiền bối nói nhưng lại chẳng giữ lời. Tiền bối nói nếu thua, sẽ nghe lời người ta sai bảo, sao bây giờ lại không chịu?Tạ Tốn nói:- Ta không giữ lời thì làm gì được ta?Nhưng nghĩ lại y thấy mình nói vậy thật là ngang ngược, nên nói:- Tính mệnh hai người thì ta tha cho, người khác thì không được.Trương Thúy Sơn nói:- Hai kiếm sĩ của phái Côn Lôn là danh gia đệ tử, trước nay chưa làm điều gì ác…Tạ Tốn bịt mồm chàng lại nói:- Cái gì mà điều ác điều lành, dưới mắt ta không có gì khác nhau cả. Hai người mau xé vải áo, nút chặt lỗ tai, lấy hai tay bịt thêm bên ngoài. Nếu muốn sống thì đừng có sơ hở.Mấy câu đó y nói thật nhỏ tựa hồ sợ người khác nghe thấy. Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố đưa mắt nhìn nhau, không biết y nói thế là nghĩa gì, nhưng thấy y nói hết sức trịnh trọng, ắt bên trong có duyên cớ, đành làm theo lời xé vạt áo nhét vào trong tai, lại lấy hai tay bịt chặt.Đột nhiên Tạ Tốn há mồm to, dường như cất tiếng hú. Hai người tuy không nghe rõ, nhưng không hẹn mà cùng giật nảy mình. Tất cả mọi người trong Thiên Ưng giáo, Cự Kình bang, Hải Sa phái, Thần Quyền môn, người nào người nấy há mồm lè lưỡi, mặt lộ vẻ kinh ngạc, rồi biến ngay thành thống khổ có vẻ như chịu không nổi, không khác gì đang chịu tra tấn. Qua một lát nữa, từng người từng người lăn ra đất, co quắp quằn quại.Cao Tưởng hai người của phái Côn Lôn sau khi kinh hoảng liền ngồi xuống xếp bằng nhắm mắt vận nội công chống lại với tiếng hú. Hai người trên trán từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống như mưa, các bắp thịt mặt liên tiếp giật giật, mấy lần cố đưa tay che tai, nhưng tay đến còn cách vành tai chừng vài tấc, lại phải bỏ xuống. Đột nhiên cả hai người cùng nhảy vọt lên cao đến hơn một trượng, rơi bịch xuống đất nằm bất động.Tạ Tốn ngậm miệng ngừng hú, ra hiệu cho Trương Ân hai người lấy vải ra khỏi tai, nói:- Những người này nghe tiếng hú của ta, tất cả đều bất tỉnh, nhưng sẽ không ai chết. Có điều khi tỉnh lại rồi, thần trí sẽ thác loạn, thành người điên, không còn suy nghĩ được, và cũng không còn nhớ gì những chuyện đã qua. Trương ngũ hiệp, điều ngũ hiệp yêu cầu ta là tha chết cho tất cả những người trên Vương Bàn Sơn đảo, ta đã tha rồi.Trương Thúy Sơn không đáp, nghĩ thầm: "Ngươi tuy tha chết cho họ, nhưng những người này sống mà có khác gì đã chết, có khi giết họ đi lại còn đỡ tàn khốc hơn". Lòng chàng đối với việc tàn độc của Tạ Tốn thật là căm hận, nhưng thấy bọn Cao Tắc Thành, Tưởng Đào nằm hôn mê la liệt, mặt mày vàng ệch, trông không còn là người, nghĩ bụng tiếng hú của y không thôi đã thần uy như thế, quả thực đáng sợ. Nếu như mình không biết trước lấy vải bịt tai, đến bây giờ không biết ra sao.Tạ Tốn mặt mày thản nhiên, lạnh lùng nói:- Thôi mình đi.Trương Thúy Sơn hỏi:- Đi đâu bây giờ?Tạ Tốn đáp:- Đi về. Việc trên đảo Vương Bàn Sơn đã xong rồi, ở lại đây làm gì?Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố hai người nhìn nhau, nghĩ thầm: "Còn phải đi chung thuyền với tên ma đầu này một đêm, trong vài canh giờ đó, không biết còn những biến cố gì nữa?".Tạ Tốn dẫn hai người đến sau một núi nhỏ ở phía tây hòn đảo. Ở đó có một cái vịnh đậu một chiếc thuyền ba cột buồm, chính là chiếc thuyền y dùng để đến đảo. Tạ Tốn đi đến bên cạnh thuyền, cúi mình nói:- Mời hai vị lên thuyền.Ân Tố Tố cười khẩy:- Lúc này tiền bối sao khách sáo quá nhỉ.Tạ Tốn đáp:- Hai vị là khách quý đến thuyền của ta, sao lại không tiếp đãi cho đủ lễ nghĩa?Ba người lên thuyền xong, Tạ Tốn đưa tay ra lệnh cho thủy thủ nhổ neo giong thuyền ra. Trên thuyền có đến mười sáu, mười bảy thủy thủ, nhưng người cầm lái ra lệnh gì, cũng đều giơ tay vạch chân, không nói một tiếng, dường như ai ai cũng đều câm cả. Ân Tố Tố nói:- Tiền bối quả thực là hay, kiếm sao được cái thuyền toàn người vừa câm vừa điếc.Tạ Tốn cười nhạt, đáp:- Cái đó có gì khó đâu, tôi chỉ tìm một thuyền mà tất cả thủy thủ đều không biết chữ, chọc điếc tai họ, sau đó bắt họ uống thuốc câm, thế là xong.Trương Thúy Sơn bỗng thấy rởn gai ốc. Ân Tố Tố vỗ tay cười:- Hay thật là hay, vừa câm vừa điếc, dù ông có bí mật gì, họ cũng không tiết lậu cả. Tiếc rằng họ còn phải lái thuyền, nếu không mắt họ cũng đâm mù luôn thể.Trương Thúy Sơn lườm nàng, trách:- Ân cô nương, một cô gái như cô, cớ sao tàn nhẫn đến thế? Đây là một đại thảm sự ở nhân gian, có gì đáng cười đâu?Ân Tố Tố lè lưỡi, toan biện bạch, nhưng vừa định nói ra, nhìn lại sắc mặt chàng, vội ngừng lại
Tạ Tốn thản nhiên nói:- Sau này về đại lục, lúc đó ta sẽ đem tất cả bọn họ chọc mù mắt.Trương Thúy Sơn liếc nhìn những người chèo thuyền, trong bụng thương cảm: "Tới ngày mai, đến đôi mắt các người cũng không còn".Buồm kéo lên, mũi thuyền từ từ chuyển qua. Trương Thúy Sơn nói:- Tạ tiền bối, những người còn ở trên đảo thì sao? Bao nhiêu thuyền bè đều bị ông hủy hết rồi, họ về bằng gì?Tạ Tốn đáp:- Trương tướng công, việc ông nghĩ quả không sai. Thế nhưng có điều không nên nghĩ đông nghĩ tây nhiều quá. Cứ để cho họ ở trên đảo tự sống tự lo, ra sao thì ra, không hơn ư?Trương Thúy Sơn biết y là người không thể đem lý mà nói cho nghe, đành ngồi yên, thấy thuyền mỗi lúc một xa hòn đảo, nghĩ thầm: "Trên đảo tuy phần lớn là người tác ác đa đoan, nhưng gặp cảnh đó thật là thảm thiết, nếu không ai đến cứu, e rằng trong vòng mười ngày là chết hết".Chàng lại nghĩ tiếp: "Hai đệ tử của phái Côn Lôn chết trên đảo, sư trưởng của họ thể nào chẳng đi tìm, rồi ra võ lâm trung nguyên chỉ ngày một ngày hai sẽ gặp cơn sóng gió".Trong những năm qua, Võ Đang thất hiệp tung hoành giang hồ, mọi việc đều chiếm thượng phong, thế mà hôm nay đành chịu thúc thủ, mạng sống nằm trong tay người khác, không có cách nào phản kháng. Trương Thúy Sơn càng nghĩ càng buồn, lại càng tức tối, đành cúi đầu suy nghĩ, không lý gì đến Tạ Tốn và Ân Tố Tố nữa.Một lát sau, chàng ngẩng lên nhìn qua cửa sổ xem phong cảnh biển cả, thấy mặt trời sắp chìm vào những đợt sóng, chiếu lên mặt biển thành nghìn vạn con rắn lập lòe chạy lăng quăng. Chàng còn đang xuất thần, bỗng dưng giật mình: "Tịch dương sao lại lặn ở phía sau thuyền?". Chàng quay đầu lại nói với Tạ Tốn:- Người lái đi sai hướng rồi, thuyền của chúng ta đang đi về hướng đông.Tạ Tốn đáp:- Thì hướng đông, không sai đâu.Ân Tố Tố kinh hãi hỏi:- Hướng đông là biển cả mênh mông, mình đi đâu bây giờ? Sao ông không bảo lái thuyền chuyển hướng? Text được lấy tại truyenyy[.c]omTạ Tốn đáp:- Ta không nói trước với hai vị rồi ư? Ta được thanh đao Đồ Long rồi, sẽ đi tìm một nơi thanh tĩnh, để suy nghĩ một thời gian, tìm hiểu xem vì đâu con đao này được gọi là võ lâm chí tôn, làm sao lại hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng. Trung Nguyên đại lục là nơi nhiều rắc rối, nếu người ta biết ta có bảo đao, hôm nay có kẻ đến tìm cách đoạt, ngày mai có kẻ đến ăn cắp, cứ lo việc đánh đuổi họ cũng thật là nhiêu khê, làm sao còn tĩnh tâm được? Nếu như người đến tìm lại là cao thủ như Trương Tam Phong tiên sinh hay Thiên Ưng giáo giáo chủ, họ Tạ đâu đã chắc gì thắng. Thành thử ta phải đi ra ngoài biển khơi, tìm một hòn đảo nào không có dấu chân người để ở.Ân Tố Tố đáp:- Vậy tiền bối đưa chúng tôi về trước vậy.Tạ Tốn cười:- Các ngươi về đến trung nguyên, hành tung của ta bị lộ rồi còn gì?Trương Thúy Sơn nhỏm người dậy, sẵng giọng:- Thế ông định sao đây?Tạ Tốn đáp:- Chỉ còn cách buộc hai vị ở trên hoang đảo đó với tôi sống một đời tiêu dao khoái hoạt.Trương Thúy Sơn nói:- Thế lỡ mười năm, tám năm ông chưa tìm ra bí mật trong thanh đao thì sao?Tạ Tốn cười đáp:- Thì các người đành ở trên đảo với tôi mười năm, tám năm, ngày nào tôi nghĩ chưa ra, thì còn ở thêm một ngày. Hai vị trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, ở trên đảo kết thành vợ chồng, sinh con đẻ cái, không hay lắm sao?Trương Thúy Sơn giận quá, vỗ bàn quát lên:- Ông không được nói nhăng nói cuội
Chàng liếc qua, thấy Ân Tố Tố thẹn thùng cúi đầu, hai má đỏ bừng. Trương Thúy Sơn trong lòng kinh hãi, chàng có linh cảm rằng nếu cùng Ân Tố Tố ở bên nhau lâu, e rằng mình khó lòng tự chế. Tạ Tốn là một cường địch, cái tâm viên ý mã trong lòng mình cũng là một cường địch, quả thực bốn bề đều đầy rẫy nguy cơ, làm sao thoát ra khỏi càng sớm càng tốt. Nghĩ thế chàng bèn cố nén lửa giận, nói:- Tạ tiền bối, tại hạ là người nói biết giữ lời, quyết không tiết lộ hành tung của tiền bối. Bây giờ tôi sẽ lập trọng thệ, quyết không nói cho ai biết những gì trông thấy, nghe thấy ngày hôm nay.Tạ Tốn nói:- Trương ngũ hiệp là hiệp nghĩa danh gia, một lời đáng nghìn vàng, nặng như non, trên chốn giang hồ đã nghe từ lâu. Thế nhưng họ Tạ này hồi hai mươi tám tuổi đã có một lời nguyền, các người coi ngón tay tôi thì biết.Nói rồi đưa bàn tay trái ra, Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố thấy ngón tay út đã bị chặt đứt, chỉ còn lại bốn ngón tay. Tạ Tốn chậm rãi nói tiếp:- Vào năm đó, một người mà ta sùng kính nhất, yêu kính nhất đã làm nhục ta, làm cho ta nhà tan người chết, cha mẹ vợ con, chỉ một đêm chết hết không còn một ai. Vì thế ta chặt tay lập thệ, ngày nào họ Tạ này còn sống, quyết không tin một người nào. Năm nay ta bốn mươi mốt tuổi, mười ba năm qua ta chỉ làm bạn với cầm thú, ta tin cầm thú mà không tin người. Mười ba năm qua, ta giết người nhiều hơn giết cầm thú.Trương Thúy Sơn cảm thấy rởn gai ốc, mới biết tại sao y mang võ công tuyệt thế nhưng trên chốn giang hồ chẳng nghe tên tuổi, chẳng nghe nói tới. Cái thảm sự y gặp phải hồi trẻ hẳn ít thấy trên trần gian này, nên mới chán đời, sống xa trần tục, coi mọi người là kẻ thù như thế. Chàng vốn thống hận sự tàn ác, bạo ngược của Tạ Tốn vô cùng, nhưng giờ nghe y nói như thế, không khỏi dâng lên một nỗi đồng tình, trầm ngâm giây lát, nói:- Tạ tiền bối, thâm thù đại hận của ông chắc đã báo phục rồi.Tạ Tốn đáp:- Chưa được. Người hại ta võ công rất cao, ta chưa thắng được y đâu.Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố hai người không hẹn mà cùng "Ồ" lên một tiếng, nói:- Còn giỏi hơn ông ư? Người đó là ai thế?Tạ Tốn đáp:- Việc gì tôi phải nói tên y ra để thêm nhục? Nếu không vì cái thâm cừu đại hận đó, ta đâu phải đi cướp thanh đao Đồ Long làm chi? Việc gì mà phải khổ sở nghĩ cho ra bí mật của thanh đao này? Trương tướng công, ta mới gặp ngươi đã thấy hợp tính, nếu không cứ như tính tình bình thường của ta, quyết không để ngũ hiệp sống đến giờ phút này. Ta để cho hai người sống thêm một thời gian nữa, thế đã là phá lệ rồi, e rằng sẽ có chuyện không hay.Ân Tố Tố hỏi:- Sao lại sống thêm một thời gian nữa?Tạ Tốn thản nhiên đáp:- Đợi đến khi ta tìm ra bí mật trong thanh đao Đồ Long rồi, trước khi rời đảo ta sẽ giết hai người. Ta tìm ra chậm một ngày, hai người sống thêm một ngày.Ân Tố Tố nói:- Hừ, thanh đao này bất quá nặng nề sắc bén, lửa nung không chảy thôi, chứ bên trong có gì bí mật đâu? Cái chuyện "hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng" chẳng qua chỉ là nói đến việc thanh đao này là món binh khí đứng đầu thiên hạ, không gì sánh được mà thôi.Tạ Tốn thở dài:- Nếu đúng là như thế, ba người mình sẽ phải ở trên hoang đảo một thời gian lâu.Bỗng nhiên mặt y đổi thành sầu thảm, tuyệt vọng, dường như e rằng câu nói của Ân Tố Tố rất có thể là sự thực, xem ra việc báo thù cả đời không sao thành được. Trương Thúy Sơn thấy thần sắc y như thế, nhịn không nổi toan nói vài câu an ủi. Nào ngờ Tạ Tốn phẩy tay một cái, thổi tắt ngọn nến, nói:- Thôi đi ngủ.Y thở dài, trong âm thanh bao hàm nỗi thống khổ vô cùng vô tận, nỗi tuyệt vọng vô biên vô tế, tưởng đâu không phải tiếng người, mà là tiếng kêu của một con thú bị thương sắp chết. Tiếng than đó lẫn với tiếng sóng biển ỳ ầm bên ngoài, Trương Ân hai người nghe mà không khỏi rùng mình.Trương Thúy Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống, chỉ thấy trên mặt biển bóng trắng chớp lên, trên biển rất nhiều cá lớn, cá nhỏ không ngừng nhảy lên khỏi mặt nước, nhìn lại một cái, không biết có mấy ngàn mấy vạn con, thật là cảnh lạ. Trương Thúy Sơn ít khi lăn trải trên biển, không biết hàng vạn con cá cùng nhảy là có ý gì.Gió từ ngoài theo cửa khoang thổi vào, Ân Tố Tố áo quần mỏng mảnh, một lát sau dần dần chịu không nổi nên run rẩy. Trương Thúy Sơn hạ giọng hỏi:- Ân cô nương, cô lạnh phải không?Ân Tố Tố đáp:- Chưa sao.Trương Thúy Sơn cởi áo dài, nói:- Cô khoác lên người đi.Ân Tố Tố trong lòng cảm kích, nói:- Không cần đâu. Huynh cũng lạnh mà.Trương Thúy Sơn đáp:- Tôi chịu lạnh được.Nói rồi đem trường bào đặt vào tay nàng. Ân Tố Tố cầm lấy khoác lên vai, thấy áo còn hơi ấm của Trương Thúy Sơn, cảm thấy ngọt ngào êm dịu, trong bóng đêm nàng bất giác mỉm cười.Trương Thúy Sơn lại chỉ nghĩ kế thoát thân, nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn một đường: "Không giết Tạ Tốn không thể thoát được". Chàng lắng tai nghe, bên cạnh tiếng ỳ ào ầm ầm của sóng biển, chàng nghe tiếng thở ngưng trọng của Tạ Tốn, hiển nhiên y đã ngủ say, nghĩ thầm: "Người này lập trọng thệ, trên đời quyết chẳng tin ai, nhưng sao y cùng mình đi chung một thuyền, sao vẫn yên tâm nằm ngủ, chẳng lẽ y không sợ ta hạ thủ gia hại sao? Nhưng dầu sao chăng nữa, mình cũng phải mạo hiểm tấn công. Nếu trì hoãn, suốt cuộc đời còn lại mình sẽ phải ở chung với y tại một hoang đảo".