Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 75: BẤT HỐI TRỌNG TỬ DU NGÃ TƯỜNG




Trương Vô Kỵ thấy đó là một người đàn bà, lạ lùng không sao kể xiết, hỏi:- Bà… bà là ai?Người đàn bà đó lưng trúng trọng thủ của phái Nga Mi, đau đến mặt mày tái mét, không nói được. Kỷ Hiểu Phù hỏi:- Bà là ai? Vì cớ gì mà lại mấy lần đến hại ta?Người đàn bà lặng thinh không trả lời. Kỷ Hiểu Phù rút trường kiếm, chỉ vào ngực bà ta. Trương Vô Kỵ nói:- Để cháu đi xem Hồ tiên sinh coi ông ta ra sao.Y sợ rằng Hồ Thanh Ngưu đã bị độc thủ của người đàn bà này, nghĩ chắc y thị cũng cùng phe với Kim Hoa ác bà. Y bèn rảo bước đi qua bên ngọa thất của Hồ Thanh Ngưu, đẩy cửa mở toang ra, nghe bình một tiếng, kêu lên:- Tiên sinh, tiên sinh, ông có sao không?Y gọi nhưng không nghe tiếng trả lời. Trương Vô Kỵ càng lo, mò trên bàn kiếm được đồ đánh lửa, đốt một ngọn nến lên, trên giường trống trơn, không thấy Hồ Thanh Ngưu đâu cả.Trương Vô Kỵ e sợ sẽ thấy Hồ Thanh Ngưu đã bị mụ đàn bà kia hạ thủ nằm chết, lúc này nhìn quanh không có ai, lại an tâm, nghĩ thầm: "Nếu địch nhân bắt tiên sinh đi, lúc này chắc chưa bị sát hại". Đang định đuổi theo, bỗng nghe dưới gầm giường có tiếng thở nặng nề, y cúi xuống soi đèn, thấy Hồ Thanh Ngưu chân tay bị trói chặt, nhét dưới đó. Trương Vô Kỵ mừng quá, vội lôi ông ta ra, thấy miệng bị nhét một hạt dẻ lớn, không nói năng gì được.Trương Vô Kỵ móc hạt dẻ từ trong miệng Hồ Thanh Ngưu ra, tiện tay cởi dây trói chân tay. Hồ Thanh Ngưu vội hỏi:- Sao ngươi lại tới đây?Trương Vô Kỵ nói:- Có một người đàn bà xa lạ đến hạ độc, bà ta bị Kỷ cô cô chế ngự rồi, không chạy được đâu. Tiên sinh, ông không bị thương chứ?Hồ Thanh Ngưu nói:- Ngươi không cần phải cởi dây trói cho ta vội, mau mau đem bà ta đến gặp ta, mau mau, chậm một chút e không kịp đâu.Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi lại:- Sao thế?Hồ Thanh Ngưu nói:- Mau đem bà ta tới đây, ồ không, ngươi mau lấy ba viên Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan cho bà ta uống trước, để ở ô kéo thứ ba, mau lên.Y luôn mồm thôi thúc, thần sắc thật là gấp gáp. Trương Vô Kỵ biết Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan là linh dược giải độc, Hồ Thanh Ngưu phối chế bằng không biết bao nhiêu dược vật trân kỳ, chỉ cần một viên đã đủ hóa giải kịch độc, lúc này nói cho bà kia uống đến ba viên, không lẽ bà ta bị trúng độc phân lượng nặng lắm sao?Thế nhưng vẻ mặt Hồ Thanh Ngưu thực lạ lùng, hết sức cấp bách nên không dám hỏi thêm, vội lấy Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan, chạy ra cái chòi của Kỷ Hiểu Phù nói với người đàn bà kia:- Mau uống ngay.Người đàn bà mắng lại:- Cút đi, ai cần lòng tốt của thằng tiểu tặc.Thì ra bà ta ngửi mùi Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan biết ngay là thuốc giải độc. Trương Vô Kỵ nói:- Đây là Hồ tiên sinh cho bà uống đó.Bà kia nói:- Cút mau, cút mau.Bà ta bị Kỷ Hiểu Phù đánh ngã rồi, tiếng nói thật yếu ớt. Trương Vô Kỵ không biết rõ ý định của Hồ Thanh Ngưu, đoán rằng khi con nữ tặc này trói chân tay ông ta đã bị ông ta dùng một loại ám khí cực độc đả thương, nhưng lại muốn giữ cho y thị sống để tra hỏi mọi việc, liền bóp mồm bà ta nhét ba viên thuốc vào, nói với Kỷ Hiểu Phù:- Mình đem mụ này giao lại cho Hồ tiên sinh, để xem ông ta định đoạt ra sao.Kỷ Hiểu Phù liềm điểm huyệt người đàn bà, cùng Trương Vô Kỵ hai bên mỗi người đỡ một cánh tay, lôi bà ta vào ngọa thất của Hồ Thanh Ngưu. Hồ Thanh Ngưu vẫn còn nằm lăn quay trên mặt đất, vừa thấy người đàn bà kia vào, vội hỏi ngay:- Uống thuốc chưa?Trương Vô Kỵ đáp:- Uống rồi.Hồ Thanh Ngưu nói:- Tốt lắm, tốt lắm.Vẻ mặt ông ta tỏ vẻ vui mừng. Trương Vô Kỵ liền cắt dây trói cho Hồ Thanh Ngưu.Hồ Thanh Ngưu chân tay vừa được tự do, lập tức đến vạch mắt người đàn bà ra xem, xem huyết sắc bên trong mắt, lại thò tay ra xem mạch, kinh hoảng kêu lên:- Bà… bà sao lại bị nội thương thế này? Ai đánh bà đó?Giọng ông ta vừa kinh hoảng, vừa lo lắng. Người đàn bà bĩu môi, hừ một tiếng, nói:- Thì cứ hỏi tên đồ đệ của ông thì biết.Hồ Thanh Ngưu quay đầu lại, hỏi Trương Vô Kỵ:- Có phải ngươi đả thương bà ấy không?Trương Vô Kỵ đáp:- Bà ta đang…Mới nói đến đây, Hồ Thanh Ngưu liền bốp bốp tát y hai cái liền. Hai chưởng đó thật mạnh mẽ, ngoài liệu định của mọi người, Trương Vô Kỵ hoàn toàn không phòng bị, cũng không né tránh bị ông ta đánh mắt nổ đom đóm, tưởng chừng muốn ngất đi. Kỷ Hiểu Phù liền vung kiếm ra, quát lên:- Ngươi làm gì thế?Hồ Thanh Ngưu không thèm để ý tới món binh khí sáng quắc trước mặt, hỏi người đàn bà:- Bà thấy trong ngực thế nào? Bụng có đau không?Thái độ ông ta thật ân cần, so với cái phong phạm Kiến Tử Bất Cứu bình thời thật khác xa. Người đàn bà kia vẫn lạnh lùng không thèm để ý. Hồ Thanh Ngưu giải khai huyệt đạo cho người đàn bà, xoa bóp chân tay, lại lấy ra mấy loại thuốc, cẩn thận đút vào miệng, sau đó mới bế bà ta đặt lên giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn lên. Hành động ôn nhu trìu mến đó, nào phải là đối phó với địch nhân? Trương Vô Kỵ xoa xoa chỗ sưng vều trên má, càng nhìn càng không hiểu nổi.Hồ Thanh Ngưu vẻ mặt thương xót, nhìn người đàn bà một hồi, nhỏ nhẹ nói:- Phen này bà đã trúng độc lại thêm bị thương, nếu như ta có thể trị lành được thì mình từ nay không tỉ thí nữa nhé?Người đàn bà cười:- Bị thương nhẹ có đáng gì. Thế nhưng tôi uống thuốc độc gì, làm sao ông biết được? Nếu như ông chữa lành cho tôi được, tôi cảm phục ông lắm. Chỉ sợ rằng bản lãnh của Y Tiên, chưa chắc đã bằng được Độc Tiên đâu?Nói xong nở một nụ cười, vẻ mặt thật là kiều mị. Trương Vô Kỵ tuy chuyện tình ái trai gái không hiểu rõ lắm, thế nhưng cũng nhìn thấy hai người quả thực yêu nhau thắm thiết. Hồ Thanh Ngưu nói:- Mười năm trước, ta đã từng nói Y Tiên không thể nào sánh kịp Độc Tiên, bà vẫn không chịu tin. Ôi, thử đâu không thử, lại lấy ngay chính mình ra để tỉ thí
Lần này tôi chỉ mong Y Tiên thắng được Độc Tiên một chuyến. Nói dại nếu có chuyện gì, tôi chẳng muốn sống một mình đâu.Người đàn bà nhếch mép cười, nói:- Thế nhưng nếu tôi thử vào người khác, ông lại nhường tôi, làm như tài nghệ không bằng tôi vậy. Hì hì, lần này tôi hạ độc chính mình, ông không thể không hết sức ra tay.Hồ Thanh Ngưu vuốt tóc bà ta, thở dài nói:- Tôi thật lo hết sức, thôi bà đừng nói nữa, nhắm mắt lại dưỡng thần đi. Nếu bà ngầm vận khí tự hại mình, như thế tỉ thí không công bình.Người đàn bà mỉm cười:- Thắng hay bại phải quang minh lỗi lạc, tôi đâu có phải loại người tệ hại đến thế.Nói xong bà ta nhắm mắt lại, trên khóe miệng còn nở một nụ cười. Hai người nói chuyện với nhau, Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ chỉ trơ trơ không hiểu. Hồ Thanh Ngưu quay lại, vái Trương Vô Kỵ một cái thật sâu, nói:- Tiểu huynh đệ, tôi nhất thời hốt hoảng, đắc tội với cậu, xin tha thứ cho.Trương Vô Kỵ hậm hực nói:- Cháu chẳng hiểu gì cả, không biết chuyện này là thế nào.Hồ Thanh Ngưu giơ tay lên, tự vả vào mình hai cái thật mạnh, nói:- Tiểu huynh đệ, cậu có đại ân cứu mạng cho tôi, chỉ vì nhất thời lo lắng cho chuyết kinh, nên đã mạo phạm.Trương Vô Kỵ lạ lùng:- Bà ấy… bà ấy là phu nhân của tiên sinh đấy ư?Hồ Thanh Ngưu gật đầu đáp:- Chính thị chuyết kinh. Nếu cậu vẫn còn chưa hả giận, xin cậu cứ tát tôi hai cái nữa, nếu không tôi xin rập đầu tạ tội với cậu. Cậu cứu mạng tôi thì không nói làm gì, nhưng cậu cứu mạng cả vợ tôi nữa.Bình thời ông ta đoan nghiêm trang trọng, Trương Vô Kỵ đối với ông có đôi phần kính sợ, lúc này thấy ông ta tự đánh mình hai cái, lại thấy thành khẩn tạ tội, đến khi biết ra người đàn bà đó là vợ ông ta, cơn giận của y tiêu tán hết, nói:- Khấu đầu tạ tội thì đâu dám nhận, tiên sinh đánh tôi hai cái có sá gì đâu. Có điều tôi vẫn chưa rõ mọi chuyện.Hồ Thanh Ngưu mời Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ ngồi xuống, nói:- Câu chuyện hôm nay đã đến nước này, ta cũng không còn có thể dấu được nữa. Chuyết kinh họ Vương, khuê danh Nạn Cô, cùng với ta là sư huynh muội đồng môn. Khi hai chúng ta cùng nhau học nghệ ở sư môn, ngoài võ công, ta chuyên về y đạo, còn nàng học độc thuật
Nàng nói người ta sở dĩ học võ, cũng chỉ để giết người, độc thuật cũng dùng để giết người, võ thuật và độc thuật vì thế tương phụ tương thành. Chỉ cần tinh thông độc thuật thì võ công cũng mạnh không bờ bến. Còn y đạo dùng để trị bệnh cứu người, đối với võ thuật lại trái ngược nhau. Ta cũng phục lời nói của chuyết kinh, kiến thức nàng cao gấp mười ta, có điều ta lại thích chữa bệnh, nên cứ u mê theo con đường của mình. Cũng vì ta ngoan cố làm tàng, không chịu nghe lời khuyên nhủ nên phụ cái mỹ ý của nàng.Sở học tuy bất đồng, tình cảm vẫm tốt đẹp, sư phụ tác thành cho hai người, kết thành vợ chồng, về sau dần dần cũng có chút danh trên giang hồ. Có người gọi ta là Y Tiên, còn gọi chuyết kinh là Độc Tiên. Cách sử dụng chất độc của nàng thần diệu vô cùng, không những trên đời không ai sánh kịp mà lại còn thanh xuất ư lam, hơn xa cả sư phụ ta nữa. Hạ độc mà được chữ Tiên thì quả là siêu phàm, không ai bì được. Thế nhưng ta không suy nghĩ sâu xa, có mấy lần nàng dùng thuốc loại chậm phát tác hạ độc người ta, kẻ trúng độc đến ta cầu xin chữa bệnh, ta lại hồ đồ chữa khỏi. Lúc đó ta lấy làm đắc chí lắm, có biết đâu rằng như thế là một hành vi bất trung bất nghĩa đối với ái thê, thực là bội bạc, có thể gọi là thuộc loại "lòng lang dạ thú", kì thật "lòng lang dạ thú" vẫn còn là nhẹ, ta quả thực là "không bằng loài súc sinh", "không bằng loài cầm thú", đối với ái thê lấy oán trả ơn, là kẻ xấu xa nhất trong thiên hạ. Kẻ bị thương dưới tay của Độc Tiên, Y Tiên lại đem chữa khỏi, không khỏi làm phạm cái bản ý của ái thê, cũng chẳng phải Y Tiên tài nghệ cao hơn Độc Tiên hay sao? Thật là đáng chết, trong lòng ta quả thật đã nghĩ Y Tiên cao hơn Độc Tiên.Nói xong thở dài một cái, có vẻ tự thẹn vô cùng. Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ hai người nghe rồi thầm lắc đầu, trong lòng không khỏi bất mãn. Lại nghe Hồ Thanh Ngưu nói tiếp:- Nàng đối với ta trước nay ôn nhu hòa thuận, nghĩa nặng tình sâu, trong tất cả đàn bà ở thế gian này, không thể nào kiếm ra một người thứ hai như thế. Thế nhưng cái thái độ sính cường hiếu thắng đối với ái thê, lại hết lần này qua lần khác. Nội nhân chỉ có là người bằng đất, mới có thể trơ trơ ra được. Về sau ta biết mình quá sai lầm mới lập trọng thệ, phàm người nào nàng ra tay hạ độc, ta quyết không bao giờ ra tay chữa bệnh. Ngày này tháng khác, cái tên Kiến Tử Bất Cứu mới truyền ra ngoài.Chuyết kinh thấy ta biết lỗi, xem ra có cơ sửa đổi tính tình, nên mới làm hòa với ta. Thế nhưng ta hối cải chỉ được vài năm, ta lại gặp một bệnh án trúng độc cực kỳ cổ quái. Ta vừa thấy biết ngay trừ chuyết kinh ra, không ai có thể hạ độc như thế cho nên quyết tâm không chữa. Thế nhưng người đó bệnh tình thật là lạ lùng, ta nhịn được vài ngày, sau cùng mất hết sức tự chế, ra tay trị cho y lành.Chuyết kinh không hề cãi ta nửa lời, chỉ nói: "Được rồi, Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu quả nhiên y đạo thông thần, thế nhưng Độc Tiên Vương Nạn Cô này nhất định không phục, hai người tỉ thí lần nữa, để xem Y Tiên chữa bệnh giỏi, hay Độc Tiên độc thuật ghê gớm hơn?".Ta hết lời xin lỗi, tự chịu khổ hình, tự đánh tự đập nhưng cũng vô dụng. Ta lấy dao đâm một mũi, tỏ vẻ sám hối nhưng nàng nhất định không chịu đấu dịu. Thì ra kỳ này nàng hạ độc, không phải vì có thù oán với ai, chỉ vì mới nghiên cứu tìm ra một loại kỳ diệu, không thuốc nào chữa nổi. Nàng mới đem thuốc đó thí nghiệm vào một người, đâu ngờ ta nhất thời làm phách, không biết đầu đuôi gì cả, chữa khỏi cho người kia. Ta đối với ái thê không một chút nương tình, còn gọi là người sao được? nguồn t r u y ệ n y_yTrong mấy năm sau đó, nàng càng cố công nghiên cứu độc thuật, kiếm người hạ độc cho ta chữa. Hai người không ngừng tỉ thí tài năng. Một phần cũng vì nàng độc thuật thần diệu, còn y thuật của ta cũng có lúc cùng, một phần ta không muốn để nàng bực tức, cho nên có mấy người chữa không khỏi, đành chịu bó tay. Thế nhưng chuyết kinh lại càng phẫn nộ, bảo rằng ta coi nàng chẳng ra gì, cố ý nhường nhịn, không cùng nàng toàn lực tỉ thí, đùng đùng đi khỏi Hồ Điệp Cốc ta khuyên nhủ cách nào cũng không quay trở lại.Sau đó ta tuy không dám khinh thị vọng động, nhưng trị bệnh là cái ý thích trời sinh, đam mê đó không cách nào bỏ được, mỗi khi gặp kỳ bệnh quái độc, là phải ra tay chữa. Có biết đâu là những người ta chữa khỏi kia, có người do chính chuyết kinh phục độc, nhưng vì nàng ra tay hết sức xảo diệu không để lộ hình tích nên ta tra xét không ra, lại hồ đồ chữa cho bằng hết. Làm như thế, không khỏi tổn thương tình vợ chồng. Ôi, ta Hồ Thanh Ngưu nên đổi tên thành Hồ Xuẩn Ngưu mới phải. Người như Nạn Cô mà phải chịu hạ mình lấy ta, không biết ta đã tu bao nhiêu kiếp mà có phúc dường ấy, ta lại không lo hầu hạ nàng, thương yêu nàng, cứ để cho nàng phải giận lẫy, đến nỗi nàng phải bỏ nhà ra đi, lang thang nơi chân trời góc biển, chịu biết bao khổ sở phong sương. Huống chi trên chốn giang hồ, nhân tâm hiểm trá, bọn độc ác thật là đông, nàng yếu đuối một mình, làm sao ta yên tâm cho được?Y nói tới đây, lòng sám hối thành khẩn hiện ra trên nét mặt. Kỷ Hiểu Phù liếc mắt nhìn Vương Nạn Cô nằm trên giường, nghĩ thầm: "Vị Hồ phu nhân này tên là Độc Tiên, trên đời này còn ai dám hạ độc bà ta nữa? Bà ta không hại người, cũng đã là may lắm rồi, ai cũng phải tạ trời tạ đất, chứ ai dám đến hại bà ta? Hồ tiên sinh sợ vợ như sợ cọp, khiến cho ai cũng phải nực cười".Hồ Thanh Ngưu nói:- Vì thế ta lập trọng thệ, nếu không phải người trong Minh giáo thì ta không trị để khỏi vô ý làm hỏng kiệt tác của Nạn Cô. Nên biết vợ chồng ta là người của Minh giáo, huynh đệ tỉ muội trong bản giáo, Nạn Cô không đời nào hạ độc cả.