Ỷ Thiên Đồng Nhân Văn

Chương 3




Thời gian qua nhanh, mỗi lần nhớ lại lúc nhỏ, bên tai kiểu gì cũng sẽ văng vẳng từ khúc dài đằng đẵng.

(Nàng là người phái nga mi)

Bên tai thấp thoáng tiếng thì thầm tích tách

(Phái Nga Mi Chu Chỉ Nhược)

Thiên sơn vạn thuỷ bởi vì nàng trở nên nhỏ bé, đao quang kiếm ảnh cũng bởi vì nàng chỉ cách gang tấc.

oOo

Giang hồ phong vân biến ảo, ân oán vốn kéo dài không dứt, Kỷ Hiểu Phù sau khi chết, mặc kệ Dương Tiêu Minh Giáo hay là Ân Lê Đình võ lâm chính đạo chắc chắn vẫn sẽ đấu đá nhau không ngừng.

Hôm nay, Nga Mi lãnh đạo, Võ Đang, Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Côn Luân, Không Động kết thành liên minh năm phái cùng nhau vây đánh Quang Minh đỉnh là chuyện rõ như ban ngày, không thể chần chừ.

Mà qua thương thảo chiến lược thì địa điểm tấn công tốt nhất chính là Hồng Mai Sơn Trang cạnh núi Côn Luân, tầm mắt khoáng đạt, chiếm ưu thế địa lý, Diệt Tuyệt trong lòng hiểu rõ, đã nhanh bước đi trước năm phái kia đến nghỉ chân

"Chỉ Nhược, con hiệp trợ Tống thiếu hiệp, hảo hảo học tập nó một chút" Tống Thanh Thư dùng kế khích tướng để Chu Cửu Chân nghĩ là Vũ Thanh Anh tham gia liên minh trừ ma, Chu Cửu Chân không cam lòng yếu thế liền bị Tống Thanh Thư một phen khuyên bảo liền hồi tâm chuyển ý, đáp ứng trợ giúp chút sức cho các nàng. Mà Diệt Tuyệt nhìn thấy Tống Thanh Thư phân tích phương diện ưu khuyết điểm của Hồng Mai Sơn Trang rất có mưu lược cùng kiến giải, tâm tư lại kín đáo, làm việc chu toàn, liền để Chu Chỉ Nhược học tập hắn.

Chu Chỉ Nhược hiểu ý, tươi sáng gật đầu, cùng Tống Thanh Thư ra khỏi Hồng Mai Sơn Trang.

Còn Đinh Mẫn Quân và Tĩnh Hư được Diệt Tuyệt an bài đi khỏi Hồng Mai Sơn Trang, nghe ngóng tin tức của các môn phái khác.

oOo

Đúng lúc gặp mặt vào lúc thời tiết dễ chịu ấm áp, trời cao xanh thẳm, ánh mặt trời thừa dịp tỏa sáng rực rỡ, bao trùm lấy đám người rạng rỡ muôn màu bên dưới.

Chu Chỉ Nhược cùng Tống Thanh Thư đi tới, chợt nghe có tiếng nữ tử kêu thảm, hai người liếc nhìn nhau, liền chạy về phía khách điếm

"Sư tỷ" lúc bọn họ vừa về đến khách sạn, Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên kinh ngạc, đại sư tỷ Đinh Mẫn Quân của nàng đang cùng mấy tên nam tử giao chiến, mà Tĩnh Hư cùng mấy người khác cũng bị đánh cho thê thảm, không biết là bị té xỉu nằm trên đất hay là đã...

Sau đó Tống Thanh Thư tuốt kiếm ra khỏi vỏ, khinh công nhảy vọt lên, tiến đến hiệp trợ Đinh Mẫn Quân.

Mà Chu Chỉ Nhược nhìn thấy một thiếu niên nhanh nhẹn ngồi xổm bên cạnh Tĩnh Hư sư tỷ của nàng, lập tức lạnh lùng quát " Tặc nhân lớn mật, dám làm sư tỷ ta bị thương"

Chu Chỉ Nhược khí thế hung hăng, thiếu niên kia còn chưa kịp phòng vị, cảm thấy chấn động, mắt thấy lưỡi kiếm muốn đâm tới, nào có thể đoán được trong thoáng chốc một âm thanh vang lên mang theo lãnh quang đột ngột đánh tới, đánh văng thanh kiếm trong tay Chu Chỉ Nhược:

" Công tử nhận lấy"

Thanh âm nam nhân trầm thấp thuần hậu vang lên bên tai, đồng thời một thanh kiếm cũng hướng bên này lao tới.

Thiếu niên kịp phản ứng liền tung người, đón lấy thanh kiếm giữa không trung, dáng người phiêu dật xoay một vòng liền chạm mặt đất, cũng không chỉ kiếm về hướng Chu Chỉ Nhược, mà chỉ chắp tay sau lưng nói " Cô nương cũng là người phái Nga Mi?"

Thanh âm uyển uyển thanh thuý, còn có mấy phần ngạo nghễ quý khí, Chu Chỉ Nhược khẽ giật mình, chỉ cảm thấy hơi quen thuộc, ngước mắt nhìn lên mới nhận ra công tử áo trắng kia chính là Triệu Mẫn, sau đó nghe được tiếng gào rú thảm thương của Đinh Mẫn Quân cùng Tống Thanh Thư giao chiến địch nhân, phẫn uất đáp " Chu Chỉ Nhược phái Nga Mi"

Lời nói vừa dứt, cũng không chờ Triệu Mẫn giải thích, Chu Chỉ Nhược cầm kiếm tiến đến, Triệu Mẫn thấy thế đành cùng nàng so chiêu.

Trong nháy mắt gió nổi mây phun, dời sông lấp bể, trong tiệm chỉ còn âm thanh ma sát ào ào nổi lên hỏa thạch.

" Chu cô nương, nghe ta giải thích" Triệu Mẫn thừa dịp hai người giao kiếm gần nhau, vội vàng mở miệng, sao liệu được Chu Chỉ Nhược không những mắt điếc tai ngơ, còn càng thêm tức giận, nghiêm nghị quát lớn: " Ngươi làm bị thương sư tỷ ta, ta tận mắt nhìn thấy, không có gì để nói"
ads



Ngay sau đó, thanh âm phá trời cao lại vang lên.

Triệu Mẫn một bên ngăn cản kình lực trên thân kiếm Chu Chỉ Nhược, còn sợ ngộ thương nàng, không biết làm sao mở miệng lần nữa, bỗng nhiên trừng to mắt quát lớn: " Dừng tay"

Biến cố như thế khiến người ta không kịp đề phòng.

Triệu Mẫn thốt ra âm thanh còn chưa hoàn chỉnh, có hai bóng người cấp tốc xuất hiện đằng sau Chu Chỉ Nhược, một người vận nội lực vào lòng bàn tay đánh lên vai Chu Chỉ Nhược, một người khác trực tiếp tấn công vào cổ nàng, cô trơ mắt nhìn Chu Chỉ Nhược oẹ ra một ngụm máu, sau đó ngã quỵ trong ngực mình.

oOo

" Xin công tử thứ tội, chúng ta tưởng nữ tử kia muốn đả thương ngài, mới ra tay" Mấy người đánh ngất Tống Thanh Thư cùng Đinh Mẫn Quân xong, lui sang một bên, mà A Đại A Nhị giơ kiếm sẵn sàng chiến đấu, băn khoăn không biết làm sao thì nhìn thấy lưỡi kiếm Chu Chỉ Nhược sắp chạm đến Triệu Mẫn, liền tiến lên ứng cứu

" Ai cho phép các ngươi làm nàng bị thương"

" Công tử, chúng ta..."

Triệu Mẫn xoay người, hai tay vòng qua đầu gối Chu Chỉ Nhược, nhấc lên ôm ngang, đưa nàng nằm vào trong ngực cô, sau đó trừng mắt nhìn hằm hằm nói: " bắt những người kia bí mất đưa về Hồng Mai Sơn Trang, không được để người khác phát hiện, lại đi mời đại phu tới"

Hai người nghe vậy trong lòng sững sờ, lập tức bừng tỉnh tinh thần, phân tích nói: " công tử, chúng ta có thể nào thả bọn họ về được, nên giết chết bọn hắn, sau đó giá hoạ cho Minh Giáo, để Trung Nguyên bọn chúng càng thêm loạn, mới không có tinh lực tiến đánh Đại Đô chúng ta"

A Đại mấy người vào khách điếm nghỉ chân, nghe nói đệ tử Nga Mi tới đây, liền thừa dịp chưởng quỹ không để ý, đi đến sau tiệm, hạ độc Thập Hương Nhuyễn Cân Tán lên bọn Đinh Mẫn Quân, nếu không sao có thể dễ dàng đánh thắng đám người Nga Mi.

Chỉ là bọn hắn không ngờ, công tử nhà mình nghe tiếng đánh nhau liền chạy tới, từ trên lầu chạy xuống phía sau, đi ra phía trước lớn tiếng bảo dừng tay, ra lệnh cho bọn họ giao giải dược cho đám người Nga Mi.

Thế nào biết chỉ thị vừa ban, Chu Chỉ Nhược cùng Tống Thanh Thư chạy tới, lập tức gây nên một trận chiến, mới dẫn tới tình huống xấu hổ lúc nãy.

" Làm theo lời ta nói, chúng ta mặc dù khác tộc với bọn họ, lại ở thế không đội trời chung với đám người Tống, nhưng bản thân là quận chúa không thể làm những chuyện ti tiện như thế" thanh âm Triệu Mẫn có chút ý vị sâu xa, sau đó liếc nhìn đám người quỳ rạp dưới mặt đất nói " còn không mau đi, gọi đại phu giỏi nhất thành tới đây cho ta, nếu Chu cô nương xảy ra chuyện, bản quận chúa lấy đầu các ngươi"

Bọn A Đại vẫn không lập tức đi, tiếp tục mở lời khuyên nhủ " Thế nhưng mà công tử, nếu thả bọn họ đi, sợ là lần sau ra tay không còn dễ dàng, huống chi những người này là đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái, đối với nhiệm vụ Trung Nguyên của chúng ta rất bất lợi"

" các ngươi biết phải làm sao, còn phải hỏi bổn quận chúa sao"

Ánh chiều tà dương, dưới chân lướt gió không ngừng, Triệu Mẫn lưu lại một câu, liền ôm Chu Chỉ Nhược lên phòng.

Người khác bị thương, làm sao không để ý tới?

Những người còn lại đứng yên tại chỗ, lông mày vặn lại, đem nghi vấn dấu ở trong lòng, liền dựa vào an bài của công tử nhà mình mà đi làm việc.

Lại thêm một trận gió đầu mùa, không có áo bông chống lạnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp lan tràn, giữa lông mày cô chính là ngàn vạn quan tâm.

...Nàng chính là người mà vận mệnh an bài cho cô.

oOo

Thời gian động lòng người nhất, chưa chắc dài đằng đẵng.

Hồi ức khó quên nhất, chưa chắc là lời ngon tiếng ngọt.

" Chu cô nương, còn may cô nương không có gì đáng ngại, nếu không Triệu Mẫn ta không biết tự trách đến mức nào" Đại phu chẩn bệnh xong, nói là nội thương, chỉ cần chữa trị một khoảng thời gian, ước chừng sẽ không để lại di chứng, cô nghe vậy, lúc này lòng mới nhẹ nhõm đôi chút.

" Chu cô nương, cô nương hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ quay trở lại thăm cô nương" Triệu Mẫn giúp người nằm trên giường đắp chăn, ung dung không vội, trên mặt nở nụ cười.

Sau đó bước chân nhẹ nhàng, đi ra ngoài

Tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại vang lên rồi trầm xuống.

Người nằm trong phòng tựa hồ có phản ứng, đầu ngón tay co rụt lại, chợt nhìn thấy trong mộng có tiếng nước suối chảy ngang, chợt cảm nhận những hành động ôn nhu như cuối xuân chạm vào nàng...

oOo

" Công tử chúng ta đã sắp xếp thoả đáng"

Võ lâm chí tôn, bảo đao đồ long, hiệu lệnh thiên hạ, không dám không theo, ỷ thiên thuỳ dữ, ai dám tranh phong?

Người ngồi ngay ngắn trên bàn hớp một ngụm trà, nhẹ nói " có để lại dấu vết gì không?"

" Xin công tử yên tâm" A đại nghe Triệu Mẫn hỏi, liền bẩm lại chi tiết, còn nói:" Hai người kia bị chúng ta chuốc thuốc do Tây Vực đặc chế, đối với mọi chuyện xảy ra hôm nay sẽ không nhớ được, chỉ là cô nương trên lầu kia..."

Hắn trong cổ cuồn cuộn, bên môi mấp máy, lúng túng hồi lâu, vẫn là muốn nói lại thôi.

Triệu Mẫn tất nhiên hiểu rõ A Đại muốn nhắc nhở, cũng không sốt ruột, hai con ngươi như nước thoáng cái đen như mực, cười nhạt một tiếng " Chuyện của nàng bản công tử tự có an bài"

Nói xong, nàng phủi tay đứng dậy, ánh mắt trong sát na liếc qua tầng lầu, rơi vào ánh đèn lắc lư ngoài cửa phòng.

Sau đó chậm rãi rục rịch trong chốc lát, bỗng nhiên dậm chân tiến lên

oOo

Trăng như lưỡi liềm, tỏa sáng trời đêm, hiện lên một vòng như tinh thần âu sầu sợ hãi.

Tiếng cửa đẩy mở trong đêm yên tĩnh vang lên, Triệu Mẫn vừa vào trong, liền phát giác có một luồng gió lốc đột nhiên lao đến bên cạnh mình

Chu Chỉ Nhược cầm kiếm đặt trên cổ nàng, từ phía sau tiến lên hai bước, đôi mắt lạnh lùng như ánh trăng trong đêm, sắc bén hỏi " sư tỷ ta đang ở chỗ nào? ngươi đã làm gì bọn họ rồi?"

Triệu Mẫn không chút nào lo sợ, thậm chí còn nở nụ cười " Chu cô nương, có chuyện gì từ từ nói? Cô nương có thể buông kiếm xuống trước được không?"

Trải qua mấy lần tiếp xúc, Chu Chỉ Nhược đối với Triệu Mẫn không những lòng có nghi ngờ, càng thêm cảnh giác, tránh bị hao tổn khi không để ý, nàng không quan tâm lời thỉnh cầu của Triệu Mẫn gằn giọng nói:" các sư tỷ của ta ở đâu? không nói ta biết, ta sẽ giết ngươi"

Chu Chỉ Nhược mặt ngoài nói như vậy, nội tâm chưa tới mức nghĩ đến như vậy, Triệu Mẫn thấy sắc mặt nàng hơi giận, nhưng trong mắt không thể che dấu nét ôn hoà, trong bụng cô hiểu ý, không muốn thấy vẻ ngoài gấp gáp của Chu Chỉ Nhược liền ôn nhu đáp:" Chu cô nương, xin yên tâm, sư tỷ của cô nương đã an toàn trở về Hồng Mai Sơn Trang"

Nghe nói xong, Chu Chỉ Nhược có chút không tin:" mơ tưởng gạt ta, buổi chiều ta tận mắt thấy ngươi đả thương bọn họ, làm sao hảo tâm thả họ đi được"

" Chu cô nương, chỉ sợ cô nương hiểu lầm rồi" Triệu Mẫn nói với nàng.

" Phải không?" Chu Chỉ Nhược hỏi lại, chỉ thấy Triệu Mẫn gật đầu như giã tỏi, sau đó dỗ dành nàng giải thích: " Chu cô nương, buổi chiều đúng là thủ hạ của ta không đúng, ta đã cực lực ngăn cản bọn họ dừng tay, mong rằng Chu cô nương rộng lòng tha thứ, có thể không so đo?"

Chu Chỉ Nhược vốn là người thiện tâm, bị cô dùng giọng dịu dàng giải thích, đã có ba phần tin tưởng, lập tức thu kiếm trong tay, dừng một chút, thì trong đầu lại có một tia nghi hoặc khác, nàng hỏi: " Chỉ Nhược cùng Triệu công tử giao thủ với nhau, thấy thân thủ công tử bất phàm, xin hỏi sư phụ của công tử là ai?"

Thấy hành vi của Triệu Mẫn có chút quái dị, nhưng cũng không nghĩ là người Minh Giáo, luôn có một loại khí chất quý phái quang hoa bị che dấu, nhất là chiêu thức võ công càng không giống người võ lâm, rất là thần bí.

" Chu cô nương" Triệu Mẫn trước khẽ gọi một tiếng, sau đó cười đáp " Triệu Mỗ là người làm ăn, không thuộc bất kỳ bang phái nào, nhưng mà...bản thân ta có thành lập một phái riêng"

Cô nói chuyện giữa chừng thì dừng lại, cũng tiện thể gây cho Chu Chỉ Nhược hiếu kỳ, nàng hỏi " gọi là gì?"

Triệu Mẫn đi tới, ánh mắt chạm vào nhau, gió thổi phất qua nửa khuôn mặt, nhẹ nhàng chậm rãi, lại có chút hăng hái thốt ra ba chữ " Chính khí bang"

" Triệu công tử chả lẽ lừa gạt Chỉ Nhược, ta chưa từng nghe qua cái tên này"

Chu Chỉ Nhược bán tín bán nghi nhìn người trước mặt lui về sau mấy bước, từ bên hông cầm lấy cây quạt bạch ngọc, mở ra lay động, nhanh nhẹn đáp: " Chu cô nương thông minh như thế, Triệu mỗ sao lại có thể gạt cô nương? chỉ bất quá Chính Khí Bang của ta trên giang hồ chưa nổi danh, nhưng Triệu mỗ tin tưởng tương lai có một ngày, Danh khí của Chính Khí bang nhất định sẽ nổi hơn Nga Mi của cô nương"

" Ngươi...nghĩ hay lắm" Chu Chỉ Nhược vội vàng nhìn nàng một cái, quay đầu đi chỗ khác sau đó mới nói " Nga Mi chúng ta từ lúc Quách Tương tổ sư khai sáng, đã có trên hơn trăm năm, phái gì đó của ngươi...không so được"

" thế à" Triệu Mẫn khép quạt lại, tủm tỉm lúm đồng tiền, đi tới cửa sổ, mỉm cười nói" Triệu mỗ liền cùng Chu cô nương rửa mắt mà xem, cuối cùng là danh khí bang phái nào nổi tiếng hơn"

Chu Chỉ Nhược khẽ giật mình, thiếu xú mỹ, chúng ta chờ coi.

Ánh trăng khuyết nhàn nhạt treo trên chân trời, sắc thái trong suốt, xuyên thấu qua song cửa sổ, in hằn hình bóng trên giấy, hiện ra một thiếu niên nhanh nhẹn vô cùng.

Chỉ chớp mắt một cái, nàng lại có chút hoảng hốt.

Sau đó ước chừng một lúc lâu, ngoài cửa liền truyền tới thanh âm gấp rút:" công tử, phái Nga Mi tới, chúng ta phải chăng nên tránh một chút?"

Nghe vậy, Triệu Mẫn trong lòng run lên, nghĩ đến mấy việc phiền toái không cần thiết, liền nói với người ngoài cửa: " ngươi đi nói với các huynh đệ khác, để bọn họ trú ở Hạ Phong đầu, sáng mai trở lại"

Vội vàng ngắn ngủi ở bên nhau đã kết thúc, sau đó Triệu Mẫn ngoái nhìn cười một tiếng, cô nói " Chu cô nương, còn nhiều thời gian, chúng ta sau này còn gặp lại"

Lời vừa nói xong, chỉ thấy thiếu niên kia nhảy qua cửa sổ, nhanh như bay biến mất trong tầm mắt của nàng, cũng biến mất trong bóng đêm mịt mù.

Đứng tại chỗ, hai mắt như nhựa cây, hình như ngưng trệ thời gian, dừng lại hình ảnh thiếu niên đã ở đây trước khi đi.

Trong lúc nhất thời, bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng gió chập trùng.

Ngay sau đó, âm thanh mà nàng tìm kiếm dần truyền đến.

Chu Chỉ Nhược trong lòng khẽ động, cầm kiếm, mở cửa, liền chạy như bay xuống lầu.

Khi nàng muốn bước chân ra khỏi khách sạn, chợt nghe người sau lưng gọi nàng, nàng quay đầu lại, nhìn vị chưởng quỹ đang tới gần nàng, ngừng ở trước mặt nàng, vẻ mặt ôn hoà nói: " vị cô nương này, cô nương xem chiếc khăn này có phải của cô nương không?"

Chu Chỉ Nhược nhận lấy chiếc khăn, mở ra xem xét, bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Vật cũ ngày xưa quay về trong tay, tựa như ánh trăng phủ đầy hồ, tinh không cuối cùng biến mất trong đêm tối, rồi đột nhiên chiếu rọi khắp thế gian.

" Ta thấy vị công tử kia kêu là Chu cô nương, mà trên khăn này có thêu chữ Chu, đây có phải khăn của cô nương làm mất không?"

Thế gian người đến người đi vội vàng, người đi ta mới đến.

Chu Chỉ Nhược không biết trả lời thế nào, chỉ hời hợt gật đầu, sau đó cực kỳ cười nhạt nói " tạ ơn chưởng quỹ, khăn này xác thực của ta, chỉ bất quá không phải vừa thất lạc, mà từ nhiều năm trước"

Nàng lưu lại một câu khiến cho chưởng quỹ sững sờ thật lâu.

Vị cô nương này là có ý gì?

Bỏ lỡ ngày xuân thì xem như trôi qua, lúc lặng yên tĩnh mịch không một tiếng động, lúc tìm được đã là khi mưa thu gió lạnh, thân ảnh mơ hồ mông lung quẩn quanh, lại khó nhìn rõ.

oOo

Cửu biệt bao năm, cô vẫn nhớ rõ đêm ấy.

Triệu Mẫn ra khỏi khách sạn, trên đường tản bộ lung tung khắp nơi, lúc tay chạm vào chiếc quạt bạch ngọc bên hông, hoảng hốt cảm thấy có chút không thích hợp.

" Khăn ta đâu?"

Đối với cô mà nói, đồ cũ không đi, đồ mới không tới, nhưng ký ức ấm áp xa xưa kia nào có thể bỏ đi.

Trong cuộc đời ồn ào náo nhiệt, ta có thể quên dung nhan của nàng, nhưng ta không thể đánh mất phần ân tình kia.

Triệu Mẫn bỗng nhiên quay người vội vàng, chạy thẳng tới hướng khách sạn

( Ngươi không sao chứ)

( Tay của ngươi có phải đau lắm không)

( Ngươi có phải rất lạnh không)

( Ta như vậy ôm ngươi, có phải đỡ hơn một chút không)

Khách điếm to lớn, không chổ nào không có dấu chân cô, như thế nào không tìm ra, cho đến khi chưởng quỹ hơi cảm thấy Triệu Mẫn có chút vấn đề, mới mở miệng hỏi: " vị công tử này, đang làm gì vậy? là đang tìm cô nương kia sao? nàng đã rời đi trước khi công tử đến"

Nghe hắn nhắc tới Chu Chỉ Nhược, thần sắc ngưng trọng như đá của Triệu Mẫn mới hoà hoãn một chút: " ta biết nàng đi rồi, cho nên ta không phải tìm nàng"

" Kia... công tử đang tìm cái gì?" chưởng quỹ vẫn như cũ thân thiện nhiệt thành hỏi.

Triệu Mẫn bất đắc dĩ mấp máy môi nói: " là một cái khăn tay, chưởng quỹ ngài có trông thấy không? hoặc là thấy ai nhặt được không?"

Nghe hỏi, chưởng quỹ cảm thấy chấn động, chẳng lẽ chiếc khăn kia không phải của cô nương kia sao, mà là của công tử này, hắn bỗng nhiên xấu hổ áy náy, dùng âm thanh nhỏ nhất, ý cười êm tai xin lỗi nói: " Công tử, thật ngại quá, ta thấy trên khăn có thêu chữ Chu, lại ngẫu nhiên nghe công tử gọi cô nương rời đi là Chu cô nương, liền giao nó cho nàng ấy, không ngờ..."

" Ngươi nói cái gì?" Chưởng quỹ còn chưa nói xong, đột nhiên bị Triệu Mẫn cắt lời " Ngươi đưa cho nàng rồi sao, nàng có nói gì không?"

Có lẽ phát giác được khuôn mặt Triệu Mẫn biến sắc, hắn âm thầm hít một hơi sâu trong lòng, vẫn là mềm giọng nói:" cô nương kia bảo không phải thất lạc bây giờ mà từ nhiều năm trước"

Một lời đã định, ngắn gọn rõ ràng, không cần xác nhận lại.

" Nàng thật nói như vậy sao?" Chưởng quỹ đột nhiên thấy ánh mắt Triệu Mẫn như trăng rằm, nhẹ gật đầu.

Mùa xuân đột nhiên tới vào một ngày tuyết rơi, lần sau còn phải vượt qua nước băng, gió lạnh, đạp lên lá vàng khô, tìm kiếm hàn mai trong đông tịch, mới có thể đạt được thứ cô muốn.

nhưng cô tin tưởng, gió sẽ thay đổi hướng thổi, đưa cô đến cái đích cuối cùng, đó không hề xa xôi, mà chính là lan hoa điểm xuyết

Lại để cho cô lấy lại được chiếc khăn vốn luôn ở bên cạnh mình

...được chứ?