Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu - Chương 04




"Đứa con chính là của nh đấy." Tiêu Xán uất ức mà nhìn thẳng vào mắt tức giận đến ngập trời của Hoắc Viễn Phàm.

Ngày đó hắn đã uống say, mạnh mẽ mà chiếm hữu cô, sau đó cô liền đã mang thai.

Hoắc Viễn Phàm không tin mà cười khẩy, "Ni Ni nói cô ở sáu tháng trước cùng Đỗ Trạch đến Mĩ đi tìm em ấy, tôi đã điều tra, kết hôn trong ba năm qua, cô chưa bao giờ cùng Đỗ Trạch cắt đứt liên hệ."

Gân xanh trên trán của người đàn ông tức giận tới mức nhảy giật lên, ánh mắt sắc bén, căm ghét.

Hắn đã tin lời nói của Kiều Ni Ni, bất kể là trăm ngàn sơ hở đến cỡ nào, hắn vẫn tin!

Mà lời nói của vợ hắn, đều là bụng dạ khó lường, đều là giả dối đấy.

Tiêu Xán đồi bại mà lắc đầu, "Tôi không có, tôi cùng Đỗ Trạch với nhau là vì..." Tìm chứng cứ của Kiều Ni Ni hại chết cha mẹ của tôi.

Nửa câu sau, không có nói ra miệng.

Với thiên tín và nuông chiều của Hoắc Viễn Phàm đối với Kiều Ni Ni, nói rồi chỉ sẽ làm hắn càng thêm căm hận chán ghét mình thôi.

"Nói không được nữa rồi?" Ngữ khí của Hoắc Viễn Phàm, vô cùng gắt gỏng, đôi mắt như mũi tên nhọn đâm ngược lại, hung dữ mà đục vào Tiêu Xán, "Sinh hạ đứa bé, mặc kệ có phải là con của tôi, đều sẽ giao cho Ni Ni nuôi."



Tiêu Xán không dám tin nổi, không khỏi xù lông, "Hoắc Viễn Phàm, đứa con là của tôi, ngươi dựa vào cái gì giao cho con tiện nhân kia?"

"Bốp —— "

Bởi vì hai chữ 'Tiện nhân', trên mặt của cô lại nằng nặng mà chịu một cái tát, ngay sau đó một phần tài liệu ném vào lồng của cô, cô theo bản năng mà moi lên nhìn thoáng qua, bốn chữ to thỏa thuận ly hôn đã khoét đau đôi mắt của cô.


"Tiêu Xán, ký tên ly hôn."

Giọng nói của Hoắc Viễn Phàm, chưa bao giờ dứt khoát lãnh đạm đến vậy.

Tiêu Xán nhanh chóng xem qua một lần, không thể tin mà nhướng mày: "Ngươi đem Tiêu thị cho Kiều Ni Ni? Tiêu thị tâm huyết của hai thế hệ ông nội và cha của tôi, ngươi muốn tặng nó cho một người ngoài?"

"Đây là bồi thường mà Ni Ni nên có được, " Hoắc Viễn Phàm một ngữ khí rất đương nhiên, "Con của cô cũng là của em ấy."

Tiêu Xán tức giận đến mức cả người phát run.

Ba năm trước Tiêu thị tràn ngập nguy cơ, là cô cầu xin Hoắc Viễn Phàm đầu tư vào Tiêu và tự mình trấn giữ quản lý, dưới sự yêu cầu của hắn, cô đã ký một phần thỏa thuận chuyển nhượng, Tiêu thị tương đương là lọt vào trong nang của Hoắc Viễn Phàm.


Cái loại đứng mũi chịu sào kia, hắn cũng khăng khăng phải cưới cô, hắn lại kiêu ngạo tự phụ như thế, cô cho là hắn khinh thường đem Tiêu thị làm của riêng, lại không ngờ rằng hắn quả thực không muốn nhưng lại cấp cho Kiều Ni Ni.

"Không, tôi không muốn ly hôn với ngươi, phần thỏa thuận này tôi chết cũng không ký." Cô giận dữ xé toang phần thỏa thuận.

"Phần thỏa thuận bị xé rồi, tôi vẫn sẽ in ra, nếu cô dám không ly hôn, thì đợi đến đi chết đi."

Ngữ khí âm lãnh dứt khoát của hắn, như là lưỡi lê đâm vào ngực của Tiêu Xán, máu tươi đầm đìa mà đau nhức, nhưng cô không có ý định thỏa hiệp.

"Xán Xán ——" Khi cô đau khổ không thôi, Kiều Ni Ni lặng lẽ đi đến, chớp một đôi mắt nai, nhân súc vô hại mà nhìn cô.

"Cô tới làm gì?" Tiêu Xán cảnh giác mà căng thẳng cơ thể, đôi mi thanh tú cau chặt.


Kiều Ni Ni cười dịu dàng, "Tôi đến xem một chút đứa con tương lai của tôi á."

Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Xán trầm xuống, "Cút ra ngoài, nơi đây không chào đón cô."

Đứa con là của cô, người nào cũng không thể cướp đi!


Nụ cười treo ở trên mặt của Kiều Ni Ni đông lại, chịu không nổi sự cứng rắn của Tiêu Xán, dứt khoát cũng không che giấu nữa, cười khẩy một tiếng, "Tiêu Xán, cô rất nhanh sẽ mất đi Tiếu thị và Hoắc Viễn Phàm, ngay cả đứa con của cô sinh ra đều cho tôi nuôi dưỡng, chờ đến khi cô hai bàn tay trắng rồi, tôi xem cô còn có khí phách gì."

"Kiều Ni Ni, cô hại chết cha mẹ của tôi, vì chính là lừa lấy Tiêu thị đúng không?" Tiêu Xán cáu mày chất vấn.

Kiều Ni Ni đi qua đóng cửa phòng, quay đầu lại hướng về Tiêu Xán âm trầm mà cười, "Không, tôi là vì vị trí Hoắc phu nhân, tôi không thể chịu đựng được trơ mắt nhìn cô gả cho Hoắc Viễn Phàm, tôi ghen tị cô, ghen tị đến muốn chết, tôi muốn phá hủy cô, từ đầu đến cuối mà phá hủy... tôi tưởng rằng cô đã trở thành con gái của người phạm tội cưỡng hiếp, Hoắc Viễn Phàm sẽ vứt bỏ cô, ai ngờ anh ấy không có, anh ấy còn đã cưới cô."

Không ngờ là, bởi vì cô gặp phải những chuyện này, Hoắc Viễn Phàm vô cùng đồng tình cô, thậm chí đặc biệt thương tiếc, hơn nữa còn giúp cô không ngừng mà trả thù Tiêu Xán.

Bây giờ, chẳng những phải đem tập đoàn Tiêu thị giàu có này cho cô kế thừa, còn muốn lấy cô làm vợ, mọi thứ này, ở trong tưởng tượng của cô nhưng lại là ngoài kế hoạch.

Vừa nghĩ tới chỉ cần diệt trừ Tiêu Xán cái chướng ngại vật này là có thể cùng Hoắc Viễn Phàm đến với nhau, liền vô cùng vui mừng.

Tiêu Xán âm thầm rất nắm chặt lấy vặt ở trong lòng bàn tay, "Cô đây là đã thừa nhận tội của mình rồi hả?"