Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu - Chương 29




Lúc Hoắc Viễn Phàm đến, Tiêu Xán đang dựa vào trên tường nhìn từng đôi từng đôi tình nhân đại học, có những đôi can đam, hôn hít ở ngay đằng sau rừng cây, có những đôi quá khích, sẽ có động tác càng quá mức hơn.

Đã từng lúc nào, cô cùng Hoắc Viễn Phàm chẳng phải cũng là như vậy? Lúc mười sáu tuổi, nụ hôn đầu đời bị hắn cướp đi, lúc hai mươi tuổi, lần đầu tiên bị hắn chiếm hữu, khi đó con mắt con tim đều tràn đầy sự ngọt ngào, cho rằng Hoắc Viễn Phàm chính là người đàn ông đời này của cô.

Mà hắn cũng thật sự đem cô bưng ở trong lòng bàn tay.

Nhưng mọi thứ, đều chống không lại cố ý phá hoại của Kiều Nini.

Đang trong lúc nghĩ ngợi lung tung, bên hông đột nhiên thừa ra một cánh tay, cô bị làm giật cả mình, theo bản năng mà phản kháng, nhưng cánh tay ở bên hông lại càng giữ càng chặt, người này còn đột nhiên xoay người đem nàng đè ở trên vách tường, ngông cuồng lỗ mãng bá đạo mà chiếm lấy môi của cô.

Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc trong ký ức hất vào mặt, con tim cuồng đập không ngừng bắt đầu co rút đau đớn, "Hoắc Viễn Phàm ——" Hắn lớn hơn cô ba tuổi, trong lúc yêu đương, lại luôn cao hơn cô một bậc, mọi chuyện đều thích khống chế cô, không cho phép cô ở trong trường cùng các nam sinh khác liếc mắt đưa tình, không cho phép cô ra ngoài vào buổi tối, không cho phép cô không tiếp điện thoại của hắn... hắn luôn độc tài, nhưng cô yêu hắn, không cảm thấy bị hạn chế tự do, ngược lại còn ngọt ngào mà vui vẻ chịu đựng.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã trở nên tẻ nhạt vô vị.

"Bốp ——" Lúc hắn hôn đến vô cùng đắm say, cô thừa cơ rút ra một tay mạnh tát vào mặt của hắn.



Tiếng động rất lớn, kinh động đến mức những cặp đôi dã uyên ương ở xung quanh đều bị giật mình mà từng đôi nắm tay nhau chạy đi rồi.

Tay của Hoắc Viễn Phàm xoa nửa bên mặt bị đánh, trong mờ tối, ánh mắt sâu thẳm uyên thâm, "Bên này có muốn cũng đánh một cái tát không?"


Hắn đem mặt bên kia đưa đến trước mặt của Tiêu Xán, chẳng những không hề tức giận, ngược lại vẻ mặt còn thản nhiên.

Tiêu Xán lặng lẽ nắm chặt tay, "Hoắc Viễn Phàm, chúng ta đã tan vỡ rồi."

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Viễn Phàm hơi nhíu lại, "Không, tôi không thừa nhận." Hắn đưa tay đi ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Xán, lại bị cô ấy né tránh, trong lòng bàn tay trống không đến mức trong lòng của hắn cũng con rúm theo.

Tiêu Xán lạnh trừng mắt nhìn Hoắc Viễn Phàm, "Tôi không muốn dây dưa không rõ với ngươi, bây giờ nói cho tôi biết tiểu Dực đang ở đâu, tôi muốn gặp nó."

Hoắc Viễn Phàm hơi híp mắt, sau khi ra vẻ trầm ngâm, dịu giọng nhàn nhạt, "Được, nhưng cô phải đi theo tôi đến sân tập chạy một vòng trước."


Tiêu Xán cảm thấy Hoắc Viễn Phàm rất quái lạ, nhưng vì tiểu dực, chỉ đành đồng ý.

Dọc theo tường rào đi tới trước cửa của trường, lại phát hiện cửa lớn đã đóng lại rồi, Tiêu Xán nhìn về phía Hoắc Viễn Phàm, Hoắc Viễn Phàm rất quen thuộc mà hướng cô đưa ra hai cánh tay.

Cô loáng qua mắt một hồi, trước kia bọn họ từng có rất nhiều lần leo tường vào trường, mỗi lần đều là hắn đỡ cô nhảy qua, hắn mới tự mình nhảy qua.

"Đều có tuổi rồi, cần ấu trĩ đến như vậy sao?" Cô không muốn cùng Hoắc Viễn Phàm có bất kỳ thân thể tiếp xúc nào nữa.


Hoắc Viễn Phàm nhướn mày, "Vậy cô có muốn gặp tiểu Dực không?"

"Đê tiện." Không có cách nào, chỉ đành quay lưng, Hoắc Viễn Phàm một đôi tay lớn có lực lập tức nắm chặt eo của cô, bế cô lên đặt ở trên rào chắn, cô nhanh nhẹn mà nhảy qua.

Lúc xuống đất, có chút ngẩn ngơ, người đàn ông ở phía sau vẫn là người ở lúc ban đầu.


Quay người, nhìn thấy Hoắc Viễn Phàm Tây trang với giày da mà nhảy xuống đất, động tác giống ý như lúc trước.

Ngực, không khỏi rối rắm.

Trên sân tập yên tĩnh, trống trải không một người nào, trên đầu là một vầng trăng khuyết, phát ra ánh sáng trong trắng.

Hai người vây quanh đường băng, chậm rãi mà đi, có nhiều lần Hoắc Viễn Phàm muốn nắm lấy tay của Tiêu Xán, đều bị Tiêu Xán không chút tỳ vết mà tránh ra, càng về sau, Hoắc Viễn Phàm quả thực là dùng cưỡng bức rồi, trực tiếp liền nắm lấy tay của Tiêu Xán.

Tiêu Xán không thể nhịn được nữa, lườm hắn mà cười khẩy, "Bất kể như thế nào, giữa chúng ta đều không thể quay về được qua khứ rồi, vì vậy ngươi không cần lôi kéo tôi cùng nhau hồi tưởng về quá khứ."