Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu - Chương 34




Tiêu Xán quay đầu lại nhìn Đỗ Trạch, hắn bị bảo vệ ngăn lại, không có cách nào đi vào.

"Hoắc Viễn Phàm, ngươi thật đúng là bỉ ổi." Cô tức đến mực đè thấp giọng mà khẽ chửi, Hoắc Viễn Phàm nghiêm mặt, "Đừng quên, cô vẫn là vợ của tôi."

Sắc mặt của Tiêu Xán tái nhợt, phất tay tỏ ý Đỗ Trạch rời đi trước.

Đỗ Trạch đứng ở ngoài cửa, bị bảo vệ xô đẩy rất lâu mới không cam không nguyện mà rời đi.

"Ngươi thả tôi ra." Hung ác lườm Hoắc Viễn Phàm một mắt, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Tiểu Dực tinh tinh quái quái mà nhìn hai bên một chút, đi lên trước nắm lấy tay của Tiêu Xán, "Mami, chúng ta đi tham quan văn phòng của bố, bố rất tuyệt đấy, một người quản lý cả hai công ty lớn."

Tiêu Xán sửng sốt một hồi, Kiều Ni Ni bị bỏ tù, Tiêu thị đương nhiên là không thể nào giao cho cô, trong lúc lơ đễnh, cô đã bị tiểu Dực dẫn vào thang máy, ngón tay dài của Hoắc Viễn Phàm ấn một cái, cửa thang máy đã đóng lại, tốc độ rất nhanh, lập tức tới ngay tầng cao nhất.

Tiểu Dực nắm tay của cô đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc, sau khi Hoắc Viễn Phàm đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

Sắc điêu của cả văn phòng đơn giản nguội ngắt, có vẻ khu vui chơi ở một góc hướng dương đặc biệt đáng gây chú ý, trên bên cạnh thậm chí còn đặt một chiếc giường em bé, trên bàn làm việc còn có khăn ướt, thậm chí còn có sữa bột.



Nhìn xem những thứ này, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra cảm xúc phức tạp.

"Mami, cùng con chơi xếp hình đi." Thằng bé kéo Tiêu Xán trực tiếp ngồi trên mặt đất, đổ ra các mảnh xếp, bắt đầu xếp hình.

Tiêu Xán rất muốn đạt được ấn tượng tốt của con trai, liền tĩnh tâm cùng chơi với nó, kết quả là rất đáng thương, cô một người đã từng học đại học lại còn xếp không lại một đứa trẻ hai tuổi lớn?


Lúc cô vò đầu bứt tai, Hoắc Viễn Phàm chẳng biết lúc nào đã đi đến bên người của cô, cái tay thon dài lấy qua mảnh xếp ở trong tay của cô đổi đến một vị trí khác mà đặt xuống, "Đồ ngốc, ngay cả con trai cũng không bằng."

Tiêu Xán phẫn nộ mà lườm Hoắc Viễn Phàm một mắt, đột nhiên đứng dậy, "Tôi đi nhà vệ sinh một chút."

Cô chuồn ra khỏi phòng làm việc, lấy ra điện thoại mà Đỗ Trạch mua cho cô, bên trong đã lưu lại số điện thoại của Đỗ Trạch, cô trốn vào trong buồng vệ sinh nhấn gọi số của Đỗ Trạch, hắn rất nhanh mà bắt máy.

"Xin lỗi Đỗ Trạch." Vừa nãy Hoắc Viễn Phàm đối xử với hắn thật sự quá vô lễ.

Đỗ Trạch không thèm để ý mà cười cười, "Tôi không sao, " Hắn do dự một chút, "Buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm không?"


Tiêu Xán suy nghĩ một hồi, đồng ý rồi.

Sau khi cùng Đỗ Trạch hẹn xong địa điểm gặp mặt, cô cúp điện thoại, ai ngờ vừa mới đi ra buồng lại nhìn thấy Hoắc Viễn Phàm trầm mặt đứng ở bên ngoài.

Cô bất giác mà trố mắt, Hoắc Viễn Phàm điên rồi sao, nơi này là nhà vệ sinh nữ, xuất hiện ở nơi cũng không nói gì, còn tỏ ra một vẻ mặt ghê tởm, hù dọa ai.

Đi đến bồn rửa tay rửa tay trước, lúc quay người lại bị Hoắc Viễn Phàm một phát bế lên để ở trên bàn chậu đá cẩm thạch, còn chưa đợi cô phản ứng lại, cánh tay dài của hắn giữ lấy cô, đem cô bị vây giữa vách tường và lồng ngực của hắn.

Mặt mày gắt gao mà nhăn lại, "Hoắc Viễn Phàm, ngươi muốn làm gì?"

"Muốn lăng nhục cô." Miệng hắn văng lời thô tục.


Tiêu Xán nhìn trân nghẹn lời mà lườm hắn, một giây sau, thẹn quá hoá giận mà nhấc chân lên đá hắn, cẳng chân lại bị hắn dễ dàng nắm lấy, "Không được đi gặp Đỗ Trạch."

Tiêu Xán nhướn mày, "Anh ấy bây giờ là bạn trai của tôi, tôi muốn gặp là gặp, mắc mớ gì tới ngươi?"


Hoắc Viễn Phàm tức giận đến mức gân xanh ở trên trán trực nhảy, hận không thể lấy mạng lưới trùm lấy Tiêu Xán, nhưng đối mặt với con mắt lạnh lùng ngang ngược của cô ấy, chỉ cảm thấy ngực từng cơn đau đớn.

Sức lực ở trên tay, dần dần buông lỏng xuống.

Tiêu Xán lập tức đẩy ra hắn nhảy xuống đất, buồn nôn chán ghét mà một lần nữa rửa tay rồi rời khỏi.

Trở lại văn phòng, muốn mang tiểu Dực cùng đi ăn cơm trưa, nhưng tiểu Dực nói nếu như bố không cùng đi, nó cũng không đi, Tiêu Xán lòng đầy sự khó chịu, "Vậy một mình mami đi, con cùng ăn cơm trưa với bố, có được không?"

Tiểu Dực ngây ngốc một hồi, hình như hoàn toàn không ngờ tới Tiêu Xán sẽ nói như vậy, trong đôi mắt to đen như mực mắt của nó lộ ra vẻ hụt hẫng, cuối cùng nhẹ gật đầu, "Vâng."

Trong lòng của Tiêu Xán bị có rút một cái, ở trong lòng của tiểu Dực, rõ ràng là Hoắc Viễn Phàm còn quan trọng hơn cô, dường như là hắn một tay nuôi lớn đấy.

"Vậy mami đi trước đây... " Mím môi, rút thân rời khỏi.