Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu - Chương 38




Hai mẹ con ôm vào nhau, rất lâu mới tách ra.

Tiểu Dực hít mũi một cái, quét đi sự không xác định ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vui vẻ cùng chơi đùa với Tiêu Xán, còn Hoắc Viễn Phàm, thì ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Chơi được một hồi, tiểu Dực không ngừng ngáp ngủ, ngả vào ghế sa lon nhắm mắt ngủ rồi.

Tiêu Xán ngẩng đầu nhìn lên, nhìn tướng ngủ ngọt ngào yên tĩnh của nó, trong lòng liên tục mềm mại ngọt ngào, lấy mền đắp kín cho nó, như một hoa si mà như ngồi ở bên cạnh nó cẩn tỉ mỉ quan sát mặt của nó.

Thật sự rất giống Hoắc Viễn Phàm.

"Ăn cơm tối nào." Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của Hoắc Viễn Phàm đột ngột vang lên.

Cô lười quan tâm đến hắn, "Tôi phải đợi tiểu Dực cùng ăn."

Hoắc Viễn Phàm từ trên cao nhìn xuống cô một cái, "Xem ra thể lực của em không tệ, ăn ít đi mấy bữa còn rất có tinh thần đấy." Ngữ khí của hắn ám muội, gióng nói trầm thấp từ tính mang theo sự khiêu khích.

Tiêu Xán quay đầu lại lạnh lùng lườm hắn một mắt, "Ngươi có bị bệnh không."



"Vâng, bệnh tương tư." Hắn đột nhiên xoay người, ghé vào bên tai cô nói nhỏ, còn lè lưỡi xấu xa mà liếm một cái mang tai của cô, ngứa đến Tiêu Xán nghiêng đầu né tránh.

Hắn thì tốt, sung sướng mà khẽ cười.

Tiêu Xán nắm tay, nếu không phải sợ đánh thức con trai, cô cũng không để yên cho hắn.


"Ngươi tránh ra, đừng quấy rầy thời gian mẹ con của chúng tôi." Cô phất tay đuổi người.

Nhưng Hoắc Viễn Phàm chỉ coi như không nghe thấy, cầm lấy bút điện ngồi vào ghế sô pha ở đối diện xử lý công sự, Tiêu Xán mất hứng, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh của con trai lại yếu mềm rồi, cũng liền quên đi cùng Hoắc Viễn Phàm phân cao thấp.

Cảm giác cùng con trai ở với nhau là quá tuyệt đẹp, Tiêu Xán chen lấn mà cũng ổ vào trong ghế sô pha, dựa vào thằng bé, nhìn chằm chằm vào lông mi dài mà ngẩn người ra, nếu như không có sự can thiệp của Kiều Ni Ni, cô nghĩ cô và Hoắc Viễn Phàm sẽ vô cùng hạnh phúc.

Thế nhưng là trên đời chưa từng có nếu như...

"Mami, tỉnh dậy đi, ăn cơm nào." Mơ mơ màng màng, nghe được tiểu Dực đang kêu gọi, mở mắt lên, thằng bé tinh thần vô cùng phấn chấn mà nhìn cô.


Cô chớp mắt, bản thân mình đây là lại ngủ rồi?

Xấu hổ mà cười, đứng dậy cùng ăn cơm với bọn họ, sau khi ăn xong đã hơn tám giờ rồi, Hoắc Viễn Phàm muốn dẫn tiểu Dực đi ra ngoài tiêu hóa thức ăn, Tiêu Xán cùng đi theo.

Hai lớn một nhỏ đã đến lầu công viện đối diện khu nhà ở, trong công viên có trang bị đèn đường, ánh sáng màu cam nhạt dịu dịu mà phát sáng, rọi vào mọi người tốp năm tốp ba đi qua dưới đèn đường.

Có không ít cha mẹ mang theo con cái ra đây chơi, tiểu Dực nhìn có bạn nhỏ đồng thời kéo bố mẹ, nó cũng học theo, còn nghịch ngợm mà kiễng chân cho bố mẹ xách theo đi.

Ánh mắt của Hoắc Viễn Phàm và Tiêu Xán đồng thời rơi vào trên người thằng bé, đều là trong mắt đầy sự nuông chiều và che chở, chơi một hồi, thằng bé nhìn thấy ở phía trước có bé gái đang đùa bong bóng nước, lập tức bỏ mặc cha mẹ mà chạy tới.

"Xán, trở về bên cạnh anh, anh và tiểu Dực đều cần em." Giọng nói của Hoắc Viễn Phàm, cùng với bầu trời đêm, nặng nề mà bay vào trong tai của cô.


Tiêu Xán lắc đầu, "Không, giữa chúng ta sớm đã kết thúc rồi, tôi ở lại thành phố S, hoàn toàn là bởi vì tiểu Dực, với ngươi không có nửa chút quan hệ gì."

Sắc mặt của Hoắc Viễn Phàm buồn bã, nhịn không nổi liền nắm lấy tay của Tiêu Xán, "Vậy tối hôm qua, em rõ ràng rất khát vọng rất nhiệt tình."


"Còn dám nói?" Tiêu Xán tức giận đến mức không thể nén lại, nhấc chân mạnh đá một cái vào cẳng chân của Hoắc Viễn Phàm, "Tôi uống say rồi, ngươi thừa cơ mà vào đấy."

Đêm tối che lấp đi sự xấu hổ và bối rối ở trên mặt cô, gần như chạy trốn mà chạy đến phía tiểu Dực.

Hoắc Viễn Phàm thần sắc ảm đạm, đứng tại nguyên chỗ lẳng lặng nhìn bọn họ rất lâu cũng không có nhúc nhích một cái.

Lúc trở về, Tiêu Xán không chịu về cùng nhau.

Cô cảm thấy không thể cùng Hoắc Viễn Phàm dây dưa không rõ nữa.

"Tôi đi ở khách sạn."

Tiểu Dực nắm lấy tay của cô, lắc đầu, "Mami đừng đi, Mami hãy cùng tiểu Dực ngủ với nhau, mẹ đừng sợ bố, bố nếu ăn hiếp mẹ, con giúp mẹ cùng đánh bố."

Tiêu Xán bị nó nói đến dở khóc dở cười, trong lòng hơi phát chua, muốn mang tiểu Dực cùng đi, nhưng nó là thể chất nhạy cảm khiến cô không thể mạo muội làm chuyện này.