Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu - Chương 43




Tiêu Xán vừa nghe rõ lời nói của Hoắc Viễn Phàm, liền nghe thấy một tiếng va chạm cực lớn, điện thoại mà cô đang nắm bị bay ra ngoài, cả người ở trong xe ngã trái ngã phải, đầu đụng vào trên cửa xe, đau như muốn vỡ ra.

Ý thức trong nháy mắt buông lỏng, cô theo bản năng mà hướng về phía chiếc xe đụng tới, cửa xe mở ra, đi xuống rõ ràng là Kiều Ni Ni mắt đầy máu đỏ.

Cô ấy rối bù bẩn thỉu, giống như người bị bệnh thần kinh, động tác rất nhanh mà hướng cô đi tới.

Tiêu rồi, Kiều Ni Ni sẽ giết cô hay không?

Không cam lòng, nhưng vẫn là ngất đi.

Đợi đến lúc tỉnh lại, đầu tiên cảm thấy được là khó thở, trong miệng bị đút vào một vải rách khó ngửi, tay chân đều bị buộc chặt, ném vào một gốc tường đổ.

Kiều Ni Ni đi đến, cầm trong tay một cái bánh bao mà gặm lấy, thấy cô tỉnh rồi, cười quái đản mà lườm cô: "Tiêu Xán, cô sắp chết rồi, cô có biết không?"



Tiêu Xán không muốn chọc giận Kiều Ni Ni, liền vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.

Ai ngờ sự im lặng của cô, với Kiều Ni Ni thì là sự miệt thị lớn nhất đối với cô ấy, "Cũng sắp chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo, cô rốt cuộc có cái gì tốt để kiêu ngạo?"


Cô tức đến mức xông tới một phát rút ra vải rách ở trong miệng Tiêu Xán, Tiêu Xán bị sặc đến liên tục ho khan, hơn nửa ngày mới có thể hô hấp lại trôi chảy, "Kiều Ni Ni, tôi đã kêu Hoắc Viễn Phàm buông tha cho cô rồi, chỉ cần cô biểu hiện thật tốt, rất nhanh là có thể có được tự do, nhưng bây giờ cô đã bắt cóc tôi, đối với cô chỉ có hại không có lợi."

Tiêu Xán nói rất thành thật, nhưng Kiều Ni Ni nghe xong chỉ là khanh khách cười to, "Biểu hiện thật tốt?"

Cô chỉ vào mình, một đôi mắt trở nên vẩn đục phẫn hận ghen ghét mà lườm Tiêu Xán: "Tôi đã bị Hoắc Viễn Phàm hủy đến triệt để rồi, cô có biết không? Tôi ở trong tù phá thai ba lần, mỗi lần đều là đợi đến năm tháng sẽ kêu tôi khô cằn mà sinh hạ, cô thử qua loại đau khổ này sao?"

Tiêu Xán kinh ngạc mà nhìn đến Kiều Ni Ni điên cuồng, lắc đầu, "Tôi... tôi không biết cô sẽ xảy ra sự việc này."


"Cô đương nhiên không biết, cô bị Hoắc Viễn Phàm bảo vệ được rất kỹ đấy, một bộ dạng không phải khói bếp nhân gian, đâu có như tôi, như một con chó chết mặc người lăng nhục, tôi đã chịu đủ rồi, lần này, tôi lại có thai rồi, mượn cơ hội sẩy thai, tôi cuối cùng cũng chạy ra được rồi... "

Tiêu Xán nghe xong, nhìn bộ dạng thê thảm của Kiều Ni Ni, vào lúc này, bất kể cô nói cái gì, có lẽ cũng bị Kiều Ni Ni hiểu lầm, tự gây tổn thương cho mình.

Cô đành phải lặng im, chờ xem Kiều Ni Ni muốn làm cái gì.

Trong nhà ngói bị đổ yên tĩnh này, đột ngột mà reo lên một hồi chuông điện thoại, Kiều Ni Ni cầm chặt điện thoại, nhìn vào màn ảnh lóe lên hiển thị điện thoại gọi đến, quái đản mà nhếch môi cười.


"Hoắc Viễn Phàm gọi điện thoại đến rồi." Trong tay cô đang cầm, chính là điện thoại mà Hoắc Viễn Phàm mua cho Tiêu Xán.

Tiêu Xán nghe xong, trong lòng không biết là nên vui hay buồn, với bản lĩnh của Hoắc Viễn Phàm, hắn lập tức liền tìm tới nơi này đến cứu mình, nhưng Kiều Ni Ni rõ ràng là một điệu bộ liều chết, nếu hắn đến, nhất định sẽ rất nguy hiểm.


Giờ phút này, cô không có cách nào khác phủ nhận lòng của mình, cô hy vọng Hoắc Viễn Phàm vô sự, đừng xảy ra sự cố.

"Alô, là anh Viễn Phàm phải không?" Kiều Ni Ni bắt máy, thân mật mà gọi.

Cũng không biết bên kia nói gì đó, Kiều Ni Ni một bộ dạng nổi trận lôi đình vậy, "Ha ha, tôi bây giờ đã hai bàn tay trắng rồi, hơn nữa tôi cũng bị anh triệt để hủy hoại rồi, tôi cái gì cũng không sợ, anh cho rằng tôi còn sợ sự uy hiếp của anh?"

"Anh nói cha mẹ cũa tôi? Tôi ngồi tù hơn hai năm bọn họ cũng không có đến thăm tôi một lần, tôi đi quan tâm đến sự sống chết của bọn họ làm gì vậy?" Kiều Ni Ni từng cơn cười khẩy, "Nếu anh không đến, thì đợi đến nhặt xác cho Tiêu Xán đi, tôi sẽ giết cô ấy, nhất định sẽ giết cô ấy."