Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Y Vương Vạn Dặm Truy Thê - Chương 794




Trừ khi là trong tình hình đó quá nhiều người, nguy hiểm rất lớn mới có thể kêu nhân vật lớn hỗ trợ.

Trong khi đó, đám cưới trong khách sạn đã sẵn sàng, ba mẹ Diêu Dư ăn mặc tươi sáng, không ngừng phục vụ cho khách.

Diêu Điềm đưa theo đại ca của mình đến dự hôn lễ, đang ăn uống.

Ba người bọn họ sống thoải mái, không ngừng được người chúc mừng chúc mừng, bộ dáng đắc ý kia hận tới xương tủy.

“Chúc mừng chúc mừng”

“Cảm ơn, cảm ơn”

Bọn họ cao hứng, nhưng Diêu Dư lại mặt như xác chết, không hề gợn sóng, có lẽ đã nhận mệnh rồi.

Sinh viên đại học kết hôn là điều bình thường, nhưng Diêu Dư đã không thông báo gì về mình cho bất kỳ bạn cùng lớp và bạn bè.

Theo thời gian đến, Diêu Dư dưới sự dẫn dắt của người khác rời khỏi phòng, đi theo ông chủ đầy dầu mỡ đi ra ngoài.

Từ từ đi đến nơi để kết hôn, chủ sở hữu bất động sản được gọi là một hạnh phúc, không ngừng vẫy tay ra hiệu chào bạn bè của họ, khách mời.

Đi đến sân khấu, người dẫn chương trình muốn hai người trao đổi nhẫn, ông chủ bất động sản lớn lập tức lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương giá trị.

Nhưng Diêu Dư chậm chạp không đưa tay, nội tâm vẫn vô cùng kháng cự.

Điều này làm cho mẹ Diêu Dư không hài lòng, thúc giục nói: “Diêu Dư, con quên những gì con nói, nhanh chóng đeo nhẫn vào con sẽ là người của ông chủ lớn rồi.”

Diêu Dư cắn chặt răng giơ tay lên, mà ông chủ bất động sản chuẩn bị đeo nhẫn vào.

“Diêu Dư?”

Một thanh âm rất lớn truyền đến, Ninh Vũ Phi thành công ngăn cản hai vệ sĩ, thuận lợi để Trần Thành Hạo chạy vào.

Những người tham gia hôn lễ đều vô cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, mẹ của Diêu Dư vô cùng phẫn nộ: “Tại sao lại là tên nghèo khỉ này chứ? Ngăn nó lại ngay đi!”

Nhưng bà Diêu dường như quên mất thân phận của mình, bà ta lấy đâu ra tư cách thân phận để chỉ huy người khác chứ, cho nên không có ai thèm quan tâm đến bà ta.

Nhìn thấy Trần Thành Hạo xuất hiện, Diêu Dư nước mắt ròng ròng chảy xuống, nhưng cô ấy không dám chạy đến.

Ninh Vũ Phi nói: “Còn nhìn gì nữa, đi đi.”

“Thành Hạo, mau đi đi, có chuyện gì hai chúng tôi sẽ chống đỡ, chương này cậu là nhân vật chính.” Lâm Hải cười nói.

Thấy thế, Trần Thành Hạo chạy đi, chạy đến phía trước nhìn người con gái của mình, nói: “Diêu Dư, xin lỗi, anh đến muộn rồi.”

“Anh đến đây làm gì?” Diêu Dư vừa khóc vừa nói.

“Anh…anh cũng không biết anh đến đây để làm gì, nhưng anh muốn đưa thứ này cho em….”

Trần Thành Hạo nhanh chóng lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp đựng nhẫn, khi mở ra quả nhiên là một chiếc nhẫn rất đắt tiền.

So với chiếc nhẫn của ông chủ bất động sản, chiếc của ông chủ hiện rõ rất nhỏ bé, chỉ như hạt cát.

“Diêu Dư, anh nghĩ kĩ rồi, bất luận hoàn cảnh gia đình em như thế nào, chúng ta cùng nhau đối mặt, anh đồng hành cùng em, hãy lấy anh nhé!”

Trần Thành Hạo trán đầy mồ hôi, không nghĩ ra nên nói gì nữa, thôi thì nghĩ ra chút gì thì nói đó.

“Em là anh, anh là em, nếu như sao này không có nhiều vốn để làm ăn, thì chúng ta sẽ kinh doanh quán lẩu của ba anh, bất luận sau này làm gì, anh cũng chỉ muốn bên cạnh em.”

Diêu Dư khóc không thành tiếng, đồng thời chiếc khóa của gia đình trong lòng cũng dần được mở ra, từ từ đưa tay lên.

Thấy thế, Trần Thành Hạo vui mừng đeo nhẫn lên cho cô ấy, rồi ôm Diêu Dư vào trong lòng, nhìn hằm hằm bà chủ bất động sản, kiên định ôm lấy Diêu Dư rời đi.

Cảnh tượng trước mắt vừa nãy ai cũng không ngờ tới, thẩn thơ hết cả người, cảnh tượng cướp dâu trong phim lại có thể chứng kiến ngay ngoài đời thực.

Trong tình cảnh này, những người ở đây đều hi vọng Trần Thành Hạo và Diêu Dư có thể thành đôi, đương nhiên, ngoại trừ người nhà họ Diêu ra.

“Này, đứng lại.”

Bà Diêu quay người lại, hổn hển thở không ra hơi định ngăn lại, nhà, xe vẫn còn chưa đến tay nữa.

Kết quả bị ông Diêu kéo lại, thở dài nói: “Đủ rồi, để con nó tự mình lựa chọn đi.”

Một tên vệ sĩ chạy vào, nói với đại ca: “Đại ca, ngoài kia….ngoài kia…”