Bên trong Vương phủ, Nghiêm tổng quản chỉ huy đám nô tài quét tước, ngoài miệng không ngừng thét to, “Mau quét dọn sạch sẽ tất cả trong ngoài phủ đệ. Tiểu thư chúng ta sẽ tới làm khách, không được có chút sơ sót nào.” Tiểu thư đang có thai a, vạn nhất vấp ngã một cái, không cần chờ chủ tử về, bọn họ đã không thể ăn nói với cô gia rồi.
“Nghiêm tổng quản, tiểu thư hồi phủ có ba ngày a, ngươi cũng đã liên tục la hét, mọi người đều biết phải cần thận hầu hạ rồi.” Vài tên phó dịch đồng loạt mở miệng đáp, không ai dám làm qua loa.
Nghiêm tổng quản lại lần thứ hai cáo mượn oai hùm, lỗ mũi hếch lên trời, nhìn thấy kẻ nào không vừa mắt là lập tức ‘thưởng’ bằng cách khấu trừ lương bổng!
A Lương không ngừng nói thầm: lúc ch ủ t ử không ở trong ph ủ, Nghiêm t ổ ng qu ả n l ạ i khôi ph ụ c b ộ d ạ ng cũ, kh ệ nh khà kh ệ nh kh ạ ng.
Dù sao chủ tử cũng không ở đây, tất cả đều do gã làm chủ. Về phần hộ vệ Lê Sinh ra ngoài xử lý chuyện làm ăn bên ngoài của chủ tử, đến khi hồi phủ cũng không rảnh mà quản những chuyện này.
Nói chung, thân gánh trách nhiệm nặng nề, càng phải thêm nghiêm khắc trông coi nô tài trong phủ, để ngăn ngừa sai lầm.
***
Chạng vạng, cô gia tuần thị thương phô (đi xem xét cửa hàng) trở về, cùng tiểu thư đến đại thính.
“Phu quân, ngày mai chàng ra ngoài phải mất bao lâu mới về?”
“Chậm thì mấy ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng.” Thương phô dưới quyền chàng ở Lâm Huyền thành hỗn loạn, cần điều động vốn gấp. “Ta đưa nàng trở về, ngoại trừ để nàng gặp đại cữu tử, tạm thời giao nàng cho hắn chiếu cố, ta cũng yên tâm hơn.”
“Ân. Nhưng ca ca còn chưa hồi phủ.”
“Hai ngày nữa là hắn sẽ hồi phủ thôi.”
“Nga, thật sao?” Trên mặt nàng đầy kinh hỉ, “Phu quân ở ngoài có nghe được tin tức của ca ca sao?”
Tây Môn Diễm cố tình bỏ qua câu hỏi của nàng, tiếp tục phẩm trà.
Trưa nay, chàng và những người dưới trướng đánh bạc trong tửu lâu đã nghe được ít lời đồn đãi, rằng đại cữu tử của chàng đã đả thương vài tên công tử ở Noãn Xuân các. Đúng là chuyện tốt không truyền khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm.
“Phu quân, nói a, nói cho ta biết được không?” Phù Dung ghé sát vào chàng, chớp chớp mắt đợi đáp án.
Tây Môn Diễm vừa nhướng mày, đón nhận phấn nhan của kiều thê, sắc mặt vốn nghiêm nghị lập tức nhu hòa.
Liếc nhìn nha hoàn trong đại thính, “Hỉ Nhi, dọn chén đi.”
“Vâng.” Hỉ Nhi bước đến, thu dọn bàn trà, không cần chủ tử phân phó đã biết điều mà nhanh chóng rời khỏi đại thính, lưu lại mình cô gia và tiểu thư.
Tây Môn Diễm ôm kiều thê ngồi ngay ngăn trên đùi, lảng sang chuyện khác, “Hôm nay cái thai có động không?” Bàn tay to đặt lên cái bụng đã hở ra của nàng.
Dùng thái độ vui sướng để che đậy lo lắng trong lòng – nàng nh ỏ nh ắ n th ế này, tương lai có th ể vư ợ t qua l ầ n sinh s ả n hay không?
Phù Dung xoa nhẹ lên đôi lông mày nhíu chặt của chàng, cười yếu ớt nói, “Hài tử hiếu động, cũng như chàng ấy, không biết an phận gì cả.”
“Ân.” Chàng lật cổ áo nàng ra, kiểm tra xiêm y nàng mặc. Hành động quan tâm thế này ngày nào cũng làm.
“Đói không?”
“Chưa đói a.”
“Có ngủ trưa không?” Chàng đã ra ngoài từ sáng sớm, có rất ít thời gian làm bạn với nàng.
“Có, chỉ ngủ một canh giờ thôi. Chàng yên tâm đi, có Hỉ Nhi ở bên cạnh nhắc đi nhắc lại, sau giờ ngọ nó cũng không cho thiếp ra khỏi phòng a.”
“Nha đầu kia thông minh lắm.”
“Con bé sợ chàng hung dữ với nó thì có.”
“A.” Chàng hứa hẹn, “Đợi ta xử lý xong việc này, ta sẽ ở cùng với nàng, đến khi nào nàng sinh hạ thai nhi mới thôi.”
“Ân.” Nàng hiểu rõ, phu quân nàng ngoại trừ sự nghiệp thì cũng rất coi trọng mình.
Đại thính không có người ngoài, nàng cọ lại cọ, dính chặt vào người chàng, mong được sưởi ấm.
Chàng nắm bàn tay lành lạnh của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, truyền hơi ấm đến cho nàng.
Hai phu thê đang chìm vào thế giới yên tĩnh. Tây Môn Diễm ôm nữ nhân mềm mại lại nhỏ xinh vào lòng, nhớ lại trước khi hôn giá, chàng đã bài xích nàng đến thế nào, cho rằng nàng kiêu căng tùy hứng, không ngờ lại phát hiện ra nàng vừa lương thiện lại hiểu lòng người, vừa hiền tuệ lại không chút làm bộ làm dáng.
Nhưng nàng như một con búp bê sứ, quanh năm suốt thánh bệnh tật không ít, ốm đau đều giấu dưới khuôn mặt tươi cười. Đến nay nàng vẫn phải dùng an thai dược, sợ hài tử sinh non sẽ không biết ăn nói sao với chàng. Thật ngốc!
“Phù Dung, ta chỉ cần nàng bình an, bầu bạn bên ta cả đời.” Chàng thà rằng vô hậu (không có con), chỉ cần nàng trường mệnh bách tuế (sống lâu trăm tuổi).
(sẵn đây nói luôn: ngày xưa quan niệm: bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại – bất hiếu có ba điều, trong đó không có con là lớn nhất. Đủ biết ảnh iu chị thế nào rùi nhá T^T)
“Phu quân, đừng lo lắng cho thiếp.” Nàng cười cười, tin chắc rằng thiện hữu thiện báo (làm việc thiện sẽ gặp điềm lành), quảng tích âm đức tất sẽ có hạnh phúc đến cuối đời.
Tây Môn Diễm nâng cằm nàng lên, đôi môi lướt nhẹ lên môi nàng, in lại một phần tình ý bên trong.
Mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, chân tay luống cuống, sợ có người thấy cảnh hai người đang vô cùng thân thiết.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào –
“Chủ tử đã trở về!” Một phó dong từ ngoài cửa hô to, vọng cả vào trong phòng, “Cô gia, tiểu thư, chủ tử đã trở về!”
“Ca ca đã trở về?”
Khẽ đẩy phu quân ra, Phù Dung ngoái đầu nhìn lại phía cửa.
Phó dong vừa chạy vào bẩm báo thở hồng hộc, hít thở không thông, vội vã nói, “Tiểu thư, chủ tử đã tìm được tiểu Bảo Nhi, cả hai đã trở về.”
“Thật tốt quá, ca ca rốt cục trở về rồi.” Nàng chỉ sợ nàng rời đi rồi mà ca ca còn chưa hồi phủ.
Phù Dung bước chầm chậm tới cửa, ngóng về phía xa xa, nhìn một hồi, buồn bực nói, “Sao ca ca không tới đại thính a?”
“Tiểu thư, chủ tử đã trở về phòng rồi.”
“Di, lẽ nào ca ca không biết ta đã hồi phủ?”
“Biết, biết.” Phó dong mãnh liệt gật đầu. “Nghiêm tổng quản đã nói a.”
“Nga.”
Hai ngày trước, nàng có nghe nha hoàn trong phủ nói ca ca ra ngoài tìm tiểu nô tài bị bắt mất. Nàng vô cùng hiếu kì, muốn xem thử đó là nô tài nào mà lại được ca ca coi trọng đến thế, như nàng coi trọng Hỉ Nhi vậy.
Nụ cười tắt dần, tha buồn bực, vì sao ti ể u nô tài l ạ i b ị tr ù t ử b ắ t đi?
Hỏi bọn nha hoàn, lại nhận được câu trả lời là bọn họ không biết, ngay cả Nghiêm tổng quản cũng không chịu tiết lộ. Mơ hồ phát hiện tình huống không bình thường, nàng lại không nghĩ ra nguyên do, muốn chính miệng hỏi ca ca.
“Phù Dung, đừng đứng ở cửa nữa, trúng gió đó.”
Phu quân gọi một tiếng, Phù Dung thuận theo bước vào trong, xoay người ngồi xuống.
“Phu quân, lẽ nào chàng không thấy khó chịu?”
“Khó chịu cái gì?”
“Ca ca hao hết tâm tư đi tìm một tiểu nô tài.”
“Chẳng có gì là khó chịu cả.”
“…” Như bị dội một thùng nước lạnh, Phù Dung nhất thời không nói gì.
***************************
Trong chủ lâu, Nghiêm tổng quản tất cung tất kính bẩm báo tình hình trong phủ gần đây, “Gia, cô gia đưa tiểu thư hồi phủ, mỗi ngày tiểu thư đều trông ngóng ngài về a.”
“Nga.” Một chút kinh hỉ lập tức bị đau buồn âm thầm thay thế, “Phù Dung đã trở về bao lâu?”
“Ba ngày.”
Mạnh Diễm vẫn chưa đáp nghĩ: Tây Môn Di ễ m năm sau m ớ i đưa nàng v ề, có th ể th ấ y trong đó t ấ t có nguyên nhân.
Quái… Nghiêm tổng quản trộm dò xét sắc mặt chủ tử ─ tâm tình rõ ràng không t ố t. Ch ủ t ử bi ế t ti ể u thư h ồ i ph ủ, sao không có tâm tr ạ ng t ố t gi ố ng ngày xưa mà v ẫ n chăm chú nhìn ti ể u B ả o Nhi v ẫ n đang mê man? Ch ậ c ch ậ c… Ngư ờ i thì đã tìm v ề, nhưng thương th ế ki ể u kia ch ắ c h ẳ n là do ch ủ t ử gây ra.
“Nghiêm tổng quản, ta mang về dược thiếp, nhớ phải phái người dùng ba chén nước ngao lại thành một chén, bưng tới phòng này cho ta. Phần dược thiếp trong ba ngày xong, ngươi đến ‘Bác Tể dược đường’ một chuyến, tìm Đỗ đại phu lấy dược phương (toa thuốc) khác.”
“Nga, vâng.” Nghiêm tổng quản ngoài miệng đáp lại, trong đầu lại đang âm thầm bội phục chính mình – đoán không sai mà!
Ti ể u B ả o Nhi ở bên ngoài ch ắ c ch ắ n đã làm chuy ệ n ngu xu ẩ n nào đó ch ọ c gi ậ n ch ủ t ử. B ằ ng không sao l ạ i không th ấ y ch ủ t ử vui v ẻ …
“Cầm một bộ xiêm y đến đây.”
“Vâng.” Nghiêm tổng quản lập tức đi đến y quỹ, lấy một bộ xiêm y thay cho chủ tử.
Mạnh Diễm nhẹ đẩy gã ra. Lúc trước hắn đã quen được tiểu tử kia hầu hạ, hôm nay hắn sẽ tự mình mặc.
Sau bình phong, hắn hỏi, “Lê Sinh đã trở về chưa?”
“Còn chưa a. Đến nửa đêm y mới hồi phủ.” Nghiêm tổng quản đợi cơ hội này, lập tức đâm thọc, “Gia, ngài không biết chứ, Lê Sinh nhân lúc ngài không có ở đây đã tự tiện thả Tiểu Cẩu Tử ra ngoài rồi.”
“Sau đó?” Thanh âm trầm xuống, lộ sự tức giận.
Nghiêm tổng quản lửa cháy thêm dầu, càng cường điệu, “Lê Sinh còn nối xương, chữa thương cho Tiểu Cẩu Tử.” Khư, gã rất bất mãn mà bĩu môi. Gã đánh Tiểu Cẩu Tử một đòn độc, nếu không phải Lê Sinh ngăn cản, Tiểu Cẩu Tử há có thể sống đến bây giờ.
“Nếu y hồi phủ, bảo y tới tìm ta.”
“Vâng.” Nghiêm tổng quản mừng thầm, nghĩ: Lê Sinh l ầ n này ch ắ c ch ắ n g ặ p h ọ a r ồ i.
Mạnh Diễm đưa xiêm y vừa thay ra cho Nghiêm tổng quản, tiếp tục phân phó, “Đến dược đường thì thuận tiện trả lại bộ xiêm y này cho Đỗ đại phu luôn.”
“Nga, vâng. Gia còn có gì phân phó?”
“Ngày mai mời tú tượng (thợ thêu) đến phủ một chuyến.”
“Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ.” Chủ tử hồi phủ, chuyện phân phó không ít. Gã liếc trộm tiểu Bảo Nhi đang ngủ say, thấy nó mấy tháng không gặp lại càng ốm yếu hơn.
Trước khi rời khỏi phòng, Mạnh Diễm liếc nhìn tiểu tử đang nằm trên giường, tính tính canh giờ, phân phó, “Đợi đến giờ tuất thì ngươi phái trù tử chuẩn bị đồ dễ tiêu hóa, cho nha hoàn bưng đến phòng ta.”
“Vâng.”
Nghiêm tổng quản nhìn chủ tử bước ra khỏi phòng, lập tức theo sát, bung dù lên che, che phong tuyết đầy trời.
Một lát sau, gã chỉ huy thu xếp việc thiết yến, cả tòa phủ đệ đèn đuốc sáng trưng cả đêm, nha hoàn bận rộn đi qua đi lại trên hành lang gấp khúc và đại thính, chốc chốc lại châu đầu ghé tai, lan truyền tin tức tiểu Bảo Nhi thụ thương tin tức truyền khai.
Bất quá cũng không cần thiết phải đồng tình với nó, bởi thân phận của tiểu nô tài vốn vô cùng thấp kém, tiện mệnh kia căn bản không đáng tiền.
*****************************
Mạnh Diễm không yên lòng, điều này người khác có thể nhận thấy rõ ràng.
Trì hoãn cho tới sau bữa cơm đoàn viên, uống rượu còn nhiều hơn ăn cơm.
Trong tiệc rượu, hắn hỏi muội tế (em rể) tình hình gần đây, nói hai ba câu rồi chấm dứt câu chuyện.
Sau bữa cơm, hai người ngồi đánh cờ vây, buồn bực không nói gì.
Phù Dung nín thở ngưng thần, ngồi giữa hai đại nam nhân, đôi mắt trong veo chuyển động qua lại, một hồi nhìn phu quân, hồi sau lại nhìn sang ca ca; hai người bọn họ khi ngồi chung với nhau, không khí xung quanh họ như muốn đóng băng.
Nguyên nhân cũng là hai người không vừa lòng nhau; một người nghiêm túc, một người âm trầm, chuyện gì cũng giữ trong lòng, trừ phi cần thiết lắm mới mở miệng nói chuyện.
Phù Dung chau mày, tối nay phu quân cũng uống không ít rượu, ca ca cũng không keo kiệt, mở bình rượu trân quý đã cất kĩ dưới hầm lâu năm, phẩm rượu với chàng, ai cũng say túy lúy.
Nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, sắc mặt đỏ ửng, cảm thấy mình cũng say say.
Nghẹn hồi lâu, cuối cùng nàng cũng hỏi, “Ca ca, ca tìm được tiểu nô tài ở đâu vậy?”
“Noãn Xuân các.”
“Di… Tên này nghe hình như là… nơi yên hoa (làng chơi), phải không?”
Mạnh Diễm trầm mặc không lên tiếng, vẫn chưa giải thích.
Tây Môn Diễm chen vào, “Theo như ta đoán, chắc mấy ngày nữa quan phủ sẽ niêm phong Noãn Xuân các.”
“Vì sao?” Phù Dung mở to mắt, không hiểu tại sao.
Mạnh Diễm híp híp mắt, nhìn chằm chằm muội tế, “Ngươi nghe được tin tức bên ngoài?”
“Ân.” Tây Môn Diễm vân vê quân cờ trắng trong tay, chậm rãi nói, “Ta chỉ nghe nói thế thôi.”
(tiện đây nói luôn: thường thì trong cờ vây, ai lớn tuổi/có vai vế hơn sẽ lấy quân đen và đi trước)
“Đã nghe được cái gì?”
“Bất quá chỉ là mấy lời đồn lung tung về đánh nhau thôi, có vài tên công tử dám đụng vào người không nên dây vào.” Trong lòng chàng biết rõ đại cữu tử này không phải là người dễ sống chung; làm hắn không vui, đương nhiên sẽ có người ra mặt xử lý, nói trắng ra là để nịnh bợ hắn mà thôi.
Mạnh Diễm không vui, hừ nhẹ, chuyên chú vào ván cờ, muốn hòa nhau một ván.
Phù Dung thăm dò, “Ca ca, nếu tiểu nô tài đã tìm về được rồi, sao ca không để nó hầu hạ bên cạnh?”
“Muội muốn gặp nó?”
“Đương nhiên.” Nàng gật mạnh đầu, “Muội hiếu kỳ chết được.”
“Tiểu tử kia đang ngủ.”
“Hở?”
Mạnh Diễm lại nhấn mạnh, “Ta cho nó ngủ trong phòng ta, ngủ một giấc.”
Hít mạnh không khí, đôi môi hé ra lại khép lại, “Tiểu nô tài ngủ ở phòng ca ca?”
“Ân.” Một tiếng, hắn coi đó là điều đương nhiên. Lát sau, quân cờ đen đã bao vây tiêu diệt Tây Môn Diễm, thu được không ít quân, khiến người kia tổn thất nặng nề.
Tây Môn Diễm liếc kiều thê, tiểu nữ nhân rốt cục cũng ý thức được đại cữu tử và tiểu nô tài có quan hệ không tầm thường.
Mà chàng, qua suy đoán đại cữu tử ra ngoài tìm người chỉ có hai nguyên nhân – trả thù hoặc tìm người quan trọng. Bây giờ có thể thấy được chính về vế sau.
Thu hồi đường nhìn, Tây Môn Diễm coi như chuyện không liên quan đến mình.
Trước khác nay khác, Mạnh Diễm đối mặt với ánh mắt trợn tròn của muội tử bảo bối, bộ dáng nàng như không tin được. Bỗng nhiên, nội tâm hắn cảm thấy rất phức tạp. Hắn lấy một miếng phù dung thạch từ dưới thắt lưng ra, đưa đến trước mặt nàng.
“Còn nhận ra không?”
Phù Dung cúi đầu, giật mình một lúc mới nhận ra, “Là Phù dung thạch.”
“Ân.”
Nàng đưa tay sờ sờ phù dung thạch, không khỏi ngạc nhiên, “Ca ca, phù dung thạch sao lại mất một góc? Là bị rơi sao?”
“Rơi không nhẹ.” Phù dung thạch bị vỡ một góc đã hủy đi giá trị của nó. Tiểu tử kia lại cực kỳ coi trọng tiểu thạch đầu này, hôm nay mất đi, hắn phải lấy cái gì bù đắp lại đây…
Góc khuyết sắc nhọn nháy mắt đâm vào ngón trỏ của nàng. Mày liễu nhíu lại, Phù Dung đặt Phù dung thạch xuống, mút mút ngón tay, nhỏ giọng oán giận, “Ca ca, sao ca không cẩn thận chút, phù dung thạch là để lại cho đại tẩu (chị dâu) mà, cái này…”
Mạnh Diễm cắt đứt lời nàng, ngữ ra kinh người, “Ta từ lâu đã đưa cho tiểu tử kia rồi.”
Oanh! Nghe vậy, Phù Dung nhẹn lời, “Ca ca không nói giỡn đấy chứ?”
Mạnh Diễm nhìn kỹ muội tử bảo bối, “Không ngờ sao?”
“Không ngờ…”
“Ngay cả chính ta cũng không ngờ.” Hắn thu hồi Phù dung thạch, không khỏi tự giễu, “Không phải đùa đâu, ta đã thua hoàn toàn đấy.” Đứng dậy, trước khi rời khỏi còn không quên dặn dò, “Hai người sớm nghỉ ngơi đi, ta không phụng bồi nữa.”
“Ca ca…” Trợn mắt nhìn tấm lưng ca ca, nàng không cách nào hoàn hồn lại được.
Đại thính chỉ còn hai phu thê. Tây Môn Diễm vỗ vỗ gương mặt kiều thê, ý bảo nàng hoàn hồn lại. “Bây giờ nàng hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rồi…” Ca ca hình như đã thay đ ổ i…
Tây Môn Diễm nhìn chằm chằm vào ván cờ, cực kì buồn bực. Chưa phân thắng bại, đại cữu tử sao lại cho rằng toàn bộ đã thua?
“Lời ca ca nói giấu huyền cơ đúng không…”
“Ân.” Theo tính tình chàng, sao lại đơn giản chịu thua thế được.
Thình lình, nàng kinh hô, “Ai nha!”
“Sao vậy?”
Nàng chợt minh bạch, “Thì ra… Hồi trước thiếp có đưa một tiểu khất cái về biệt quán, hóa ra là tiểu nô tài của ca ca, bảo sao trên người nó lại có phù dung thạch. Lúc đó, nó vẫn khăng khăng nó không phải kẻ trộm. Thiếp nên tin tưởng nó mới đúng.”
Lúc này, lực chú ý Tây Môn Diễm tập trung vào kiều thê, ngữ khí không tốt mà chất vấn, “Nàng lại ra ngoài kiếm khất cái về lúc nào?” Chàng thật muốn bóp chết Hỉ Nhi.
“Ách… Cái này…” Xong, nàng không đánh đã khai.
“Nói mau!”
Phù Dung cúi đầu xuống, một năm một mười khai hết, “Là… lúc chàng ra ngoài tuần thị thương nô ấy, thiếp có mang áo choàng lông cừu đến cho chàng, trên đường thì nhìn thấy một tiểu khất cái, liền tuận tay nhặt về…”
Sắc mặt chàng tối sầm, cứng nhắc ra lệnh, “Không được nhặt nữa!”
“…”
******************************
Vừa tỉnh lại, Kiều Bảo Nhi phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, không thấy bóng dáng đại phu đâu, nó bắt đầu hốt hoảng, “Đại phu… Ngươi ở đâu?”
Nhìn xung quanh, bên trong phòng bài biện xa hoa, không giống dược đường.
“Đại phu ─ đại phu ─ ngươi ở đâu ─” Kiều Bảo Nhi gọi lại hét, vẫn không thấy thân ảnh đại phu đâu.
Cực kì sợ rằng chủ tử đã đưa vè phủ, nhưng cách bài trí bên trong căn phòng này không giống phòng chủ tử. Nó cũng không biết mình đã bị đưa đến chỗ nào.
Lát sau, hai nha hoàn đẩy cửa bước vào; một người mang theo đèn lồng, người còn lại bưng đến dược thiện và một chén cháo còn nóng hầm hập.
Ngân Thúy vừa thấy đầu Kiều Bảo Nhi băng bó đầy băng, ánh mắt hồ nghi liếc tới chân nó. Ti ể u B ả o Nhi bi ế n m ấ t m ộ t th ờ i gian, r ố t cu ộ c bên ngoài đã x ả y ra chuy ệ n gì?
“Tiểu Bảo Nhi, mau tới đây ăn một chút gì.” Thu Liên đặt đèn lồng xuống, tiến lên dìu nó đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Như gặp phải quỷ, nó hất tay nàng ra, “Tránh ra! Đừng tới gần ta…”
“Ngươi làm sao vậy a, đến chúng ta cũng không nhận ra.”
Kiều Bảo Nhi lui mấy bước, như chim sợ cành cong.
“Nhìn ngươi gầy quá. Đừng trốn nữa, mau lại đây ăn chút đi, đây là chủ tử dặn riêng đó.” Sợ chủ tử, nàng đành phải bày ra sắc mặt hòa nhã với tiểu Bảo Nhi.
“Mau nghe lời đi, trời lạnh rồi, đồ ăn mau nguội lắm. Mau tới đây ăn đồ nóng nào.”
“Các ngươi đừng tới đây! Ta muốn tìm đại phu!” Nó chợt nhào ra cửa, vội vội vàng vàng mở toang cánh cửa khắc hoa, bỗng nhiên đâm sầm vào bức tường thịt –
“A!” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu, nó vỗ vỗ cái mũi đau, rên rỉ.
Mạnh Diễm diện vô biểu tình, “Ngươi muốn đi đâu?”
Vừa ngẩng đầu ─ Hách! Là ch ủ t ử …
Sắc mặt trắng nhợt, Kiều Bảo Nhi như rơi vào nơi của độc xà mãnh thú, cả người run rẩy, xác định rằng mình đã bị chủ tử đưa về phủ.
“Các ngươi ra ngoài!”
Ngân Thúy và Thu Liên hai người vừa được lệnh, lập tức hành lễ phúc thân (cái kiểu chắp hai tay ngang một bên hông hồi nhún người ấy) rồi rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
Bên trong phòng, bầu không khí căng thẳng, Mạnh Diễm tức giận nói, “Ngươi ngồi xuống, đừng ngây ngốc thất thần nữa.”
Nó không động đậy, hai chân như như nhũn ra, dính trên mặt đất.
“Ta bảo ngươi ngồi xuống ăn chút gì đó đi, không nghe thấy à?”
Kiều Bảo Nhi gật đầu.
“Nếu nghe được sao không đi, chẳng lẽ muốn ta ôm ngươi?”
Nó lập tức lắc đầu, cả người cứng ngắc đi vài bước, đưa tay kéo ghế lại. Cạch cạch cạch! dao động không ngừng.
“Còn không ngồi xuống!”
“…”
Luống cuống tay chân, chủ tử ra lệnh như thế, động tác nó trì hoãn hồi lâu, rốt cuộc thuận lợi ngồi xuống ghế.
“Ăn chút gì đi, rồi uống dược.”
Mắt Kiều Bảo Nhi không chớp, nhìn chủ tử, nghe lời vươn tay ra, cầm thìa mà cũng không chắc.
“Mau ăn!” Âm lượng thay đổi, lên xuống theo phản ứng của tiểu tử kia.
Bàn tay nho nhỏ run a run, tuân theo thói quen trước kia, cố nuốt miếng cháo xuống, uống một hơi thuốc nước, sau đó lập tức đẩy chúng ra xa.
“Ta không muốn ăn.”
Mạnh Diễm tiến lên, đưa cháo nóng và chén thuốc về trước mặt nó, ra lệnh, “Ăn cho hết.” Tiểu tử kia quá gầy yếu, nếu không ăn cái gì sẽ chết đói luôn.
Kiều Bảo Nhi không nhúc nhích, bản năng bắt đầu cự tuyệt tất cả những thứ chủ tử đưa tới.
Mạnh Diễm cúi người sát mặt nó, “Ngươi không nghe ta nói?”
Nó lập tức lùi lại, quay mặt đi, chết cũng không muốn ăn cái gì.
“Tránh ra…”
“Lại là những lời này… Chết tiệt! Ngươi không nói được câu khác sao? Rốt cuộc là muốn nháo cái gì với ta?”
Nó mím chặt môi, liều chết không chịu đáp lại.
Không nói gì mà kháng cự chủ tử, một đôi tay nhỏ bé nắm chặt khăn trải bàn, lộ rõ tâm trạng đang vô cùng bất an.
Từng hơi thở phun lên sườn mặt nó, muốn hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nó. Mạnh Diễm cảnh cáo, “Mau ăn đi, bằng không ta sẽ đổ thẳng vào.”
Cả người nó càng run hơn, thân thể lung lay như sắp đổ.
Mạnh Diễm dùng tay đỡ lấy nó, nhân cơ hội nó tránh né liền hôn trộm một cái.
Kiều Bảo Nhi lập tức đẩy hắn ra, ngẩng khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thái độ không quan tâm giằng co với thái độ kinh hoàng của nó; hồi lâu sau, Mạnh Diễm thỏa hiệp, “Tối nay, ta sẽ ngủ ở thư phòng. Sáng mai, đừng để ta thấy ngươi ăn không hết.”
Dứt lời, “rầm!” một tiếng, hắn xoay người ra khỏi cửa.
Cắn răng rủa thầm liền ba lần: ch ế t ti ệ t, ch ế t ti ệ t, ch ế t ti ệ t! Ti ể u t ử kia không nghe l ờ i như trư ớ c n ữ a, gi ờ còn vư ợ t quá ph ạ m vi h ắ n có th ể tư ở ng tư ợ ng.
Quay đầu lại nhìn chằm chằm cánh cửa đã khép lại… H ắ n sao có th ể đành lòng cư ỡ ng b ứ c nó n ữ a…
Tức giận dần dần tiêu tan theo thời gian, thân ảnh bên cạnh cửa dần dần di chuyển. Thấy động tĩnh bên trong phòng, hắn che giấu hành tung, không để người bên trong phát hiện.
Lo lắng tiểu tử kia tiếp tục nhịn đói, hắn đợi.
Bên trong phòng, Kiều Bảo Nhi như đứng đống lửa như ngồi đống than, hết nhìn đông tới nhìn tây, một lúc lâu, xác định chủ tử sẽ không xuất hiện nữa, nó chớp chớp mắt nhìn đồ ăn trên bàn, bụng đói òng ọc.
Nuốt một ngụm nước bọt, nó lại cầm lấy thìa, chậm rãi ăn phần cháo đã nguội lạnh.
Uống thuốc xong, nó ngồi yên tại tại chỗ một lúc lâu.
Bên trong căn phòng vắng vẻ vẫn lưu lại khí tức chủ tử, bỗng nhiên nó kinh hoảng nhảy dựng lên, không dám tiếp tục ở lại đây nữa. Nó sợ, sợ ác mộng ban đêm sẽ thành sự thật lần nữa.
Lo sợ bất an, Kiều Bảo Nhi không biết bóng người đứng lặng ngoài cửa sổ đã rời khỏi.
Lo lắng đi tới cạnh cửa, mở cửa muốn trốn ra khỏi phòng, bỗng trận gió lạnh ập đến. “Lạnh quá…” Nó run rẩy cả người, rụt cổ lại, thân ảnh nhỏ gầy không lẩn vào đêm tối, lưng co chặt, mơ hồ đau đớn.
Đi qua liên hoa trì, nó dừng bước, bỗng nhớ tới con rùa nhỏ. V ẫ n còn ở đây sao…
Mờ mịt cúi đầu, cô đơn trơ trọi đứng đó, cảm thấy xa lạ rồi lại quen thuộc, không biết nên làm sao.
“Ta không muốn hầu hạ chủ tử… Ta ghét hầu hạ chủ tử…” Thì thào nói nhỏ, khuôn mặt bị nhiễm lạnh trở nên trắng bệch, “Rùa nhỏ, theo ta đi, ta sẽ cho ngươi ăn, được không?”
Nó tìm một cành cây nhỏ, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt miếng băng mỏng, nhỏ giọng gọi, “Rùa nhỏ… Mau ra đây.”
Cạch cạch cạch! Nó liên tục gõ, chờ đợi.
“Rùa nhỏ bị đông chết rồi…”
Viền mắt dần dần đỏ lên, một lúc lâu, nó rốt cuộc hết hi vọng rời khỏi chủ lâu.
**************************
Nửa đêm, Lê Sinh hồi phủ, theo lệ cũ mang đồ ăn đến hầm ngầm cho Tiểu Cẩu Tử.
Bởi chủ tử không ở đây, y liền tự ý đưa Tiểu Cẩu Tử ra khỏi lồng sắt, nhưng mắt cá chân nó vẫn phải đeo một sợi thiết liên để ngừa nó chạy trốn.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, Tiểu Cẩu Tử co ro trong góc, theo thói quen mà tỉnh lại. Bụng đói cả ngày, y nhét lấy nhét để đồ ăn vào miệng.
“Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.”
“Ân.” Tiểu Cẩu Tử gật đầu. Bây giờ hộ vệ này là y thực phụ mẫu (áo cơm cha mẹ, ý chỉ người nuôi sống), y muốn sống phải dựa vào hộ vệ Lê Sinh đưa đồ ăn.
Bưng nước lên, ừng ực ừng ực! uống, ho sặc vài lần, rốt cuộc bụng y cũng không còn đói nữa.
“Có lạnh không?” Trên mặt đất có hai cái chăn dày, trong góc là cái bô để Tiểu Cẩu Tử giải quyết nhu cầu sinh lý. Nơi này đúng là như một cái ngục, để giam giữ trừng phạt tội nhân.
“Nếu chăn không ấm thì cứ nói với ta.”
“Ân.” Tiểu Cẩu Tử không bị lạnh, cho nên không yêu cầu gì.
Y hiểu rõ, nếu chủ tử hồi phủ, y có thể giữ được cái mạng này không hay chính là vấn đề.
“Cầm dược này.” Tiểu Cẩu Tử từng bị Nghiêm tổng quản đày đọa đến không còn ra hình người, Lê Sinh y không đành lòng nhìn Tiểu Cẩu Tử có kết cục thế này.
Chân đã bị gãy, bước đi sẽ bị thọt; thời gian dài bị thiết liên khóa lại, đương nhiên khó tránh khỏi da tróc thịt bong.
“Lê hộ vệ, không thể thả ta đi được sao?”
Lê Sinh diện vô biểu tình cảnh cáo, “Tiểu Cẩu Tử, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Không phải ta được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu ngài nguyện ý cứu ta, sao không làm người tốt đến cùng, thả cho ta một con đường sống?” Y cực kỳ sợ sẽ phải chết ở đây.
“Tiểu Cẩu Tử, ta không có khả năng đó.” Lê Sinh vẫn chưa nhắc tới tự thân y cũng phải chịu phiêu lưu mạo hiểm khi che chở cho Tiểu Cẩu tử. “Nghiêm tổng quản báo cho ta biết chủ tử đã hồi phủ, Tiểu Cẩu Tử, ngươi cứ mặc cho số phận đi. Nếu chủ tử bỏ qua cho ngươi, đương nhiên sẽ không đến khó dễ ngươi nữa.”
Y cắn môi, cúi đầu rầu rĩ nói, “Ta vốn không trộm ngân lượng của chủ tử mà.”
“Ta biết. Ngươi phạm chuyện gì, chủ tử đã biết từ lâu rồi, chỉ là ngươi không biết mà thôi.”
Hách! “Chuyện ta khi dễ tiểu Bảo Nhi…”
Lê Sinh tiếp lời nó, “Lúc đầu ngươi khi dễ tiểu Bảo Nhi thế nào, lại vu oan cho nó ăn cắp ngân lượng của chủ tử nên chủ tử mới đối phó với ngươi.”
Tiểu Cẩu Tử giật mình, rốt cục hiểu rằng chủ tử đã có ý vu oan cho y. “Ta không cam lòng… lúc đầu ta chỉ muốn rời khỏi đây!”
“Cho dù ngươi muốn rời khỏi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện đưa dược cho tiểu Bảo Nhi. Ngươi cũng biết nó không hạ dược chủ tử, lại nuốt dược đó.” Lê Sinh hỏi lại, “Lẽ nào, tiểu Bảo Nhi nên bị ngươi khi dễ?”
Phút chốc, y yên lặng không nói gì nữa. Y vốn không ngờ rằngtiểu Bảo Nhi lại nuốt dược.
“Dược kia cũng hại không chết người…” Y rầu rĩ lẩm bẩm.
“Tiểu Cẩu Tử, đừng giả ngu với ta. Ngươi mua dược gì, không cần ta phải nói rõ nữa.”
Y lập tức chột dạ.
Lúc đầu y mua ma phí tán là đề phòng nếu ăn dược đó xảy ra vấn đề thì toàn bộ trách nhiệm sẽ rơi xuống đầu tiểu Bảo Nhi, sẽ không liên quan đến mình… Không ngờ… Tiểu Bảo Nhi không nỡ hại chủ tử, lại nuốt dược đó. Đồ hèn nhát!
Càng nghĩ càng muốn nôn. Tiểu Cẩu Tử dứt khoát ăn bánh bao thịt, giây lát ho mạnh vài tiếng. Ngực từng chịu ngoại thương bên ngoài giờ vô cùng đau đớn.
Lê Sinh vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của y, lực đạo hạ xuống khá nhẹ. Qua mấy tháng bị dằn vặt, Tiểu Cẩu Tử đã gầy như que củi, may mắn là vết thương bị chó cắn đã khỏi hơn phân nửa, ngoại trừ đôi chân bị gãy thì không còn gì đáng lo ngại nữa.
“Tiểu Cẩu Tử, ngươi ngủ đi. Đêm mai, ta sẽ đưa thêm một cái chăn bông lại đây.”
“Lê hộ vệ…”
“Làm sao vậy?” Y quay đầu lại, “Ngươi còn cần cái gì?”
“Thả ta đi.” Tiểu Cẩu Tử vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lê Sinh không đáp lại, xoay người rời đi.
Trong hầm ngầm ẩm ướt rét lạnh đã trống rỗng, chỉ còn lại mình Tiểu Cẩu Tử và hai con chó dữ làm bạn.
Hai con chó dữ đã sớm quen với sự tồn tại của y, không sủa nữa. Ăn xong bánh bao, y vùi đầu vào chăn, vừa tức vừa buồn nôn – là tên tiểu Bảo nhi vô năng kia vừa vô năng lại vừa không có gan, hại y đến nông nỗi này.
Căm hận, y cắn cắn chăn bông, trong đầ đều là lời oán hận tiểu Bảo Nhi chết tiệt!
Nháy nháy hai mắt đẫm lệ, y không biết phải đến bao giờ mới có thể thoát khỏi cuộc sống không thấy ánh mặt trời này.