Yêm Nô

Quyển 2 - Chương 2




Vương phủ.

Đêm khuya yên tĩnh, tên nô tài mới vừa nuốt xuống  miếng cuối cùng đã bị hai gã gia đinh kéo ra khỏi phòng, sau đó đi theo một gã nam tử trung niên. Hắn là Nghiêm tổng quản trong vương phủ, ngày thường vẻ mặt vốn dữ tợn, không giận mà uy.

Tay cầm một hộp gỗ khắc hoa, Nghiêm tổng quản bĩu môi, ngữ khí cứng nhắc phân phó, “Quăng thi thể này đi nuôi chó.”

Hai gã gia đinh cường tráng gật đầu, lập tức nháy mắt với nhau, mười phần ăn ý kéo thi thể về hầm ngầm trong phủ.

Tiểu nô tài đứng ngoài cửa phòng mang theo hai ngọn đèn lồng đỏ, cả người run rẩy không nói nổi thành lời, sợ đến hồn bay phách tán.

Vừa nãy, Nghiêm tổng quản dẫn hai người vào nhà giáo huấn nô tài tay chân không sạch sẽ. Trong cái phủ này, có người mật báo với Nghiêm tổng quản một vu ăn cắp, chuyện này đã được chủ tử hạ lệnh,chỉ trong một ngày đã lúc soát được tang vật, lập tức bẻ gãy tay tên ăn cắp.

Nghiêm tổng há lại chỉ hạ lệnh bẻ gãy tên ăn cắp? Phần thưởng hiểm độc vẫn còn ở phía sau: lập tức đánh chết tươi tên dám ăn cắp.

Y thấy thi thể da tróc thịt bong, tứ chi gãy khúc, chết không nhắm mắt… Thực sự khiến người ta sợ hãi.

Khóe miệng Nghiêm tổng quản nhếch lên, “Ha hả…” Đắc ý dào dạt, giết chết một tên yêm cẩu (yêm = người bị thiến, cẩu = chó)… Căn bản không phải là chuyện lớn gì.

Chủ tử không thiếu thứ gì, chỉ là một tên yêm cẩu trong phủ bị chết, bắt một tên nữa về bổ sung vào chỗ trống là được. Nói chung, nô tài trong phủ đều nghe lời, nếu dám một dạ hai lòng với chủ tủ, chỉ có duy nhất một con đường chết.

“Tiểu Cẩu Tử, vào nhà thu thập đi, chủ tử của chúng ta không thể thấy máu, bằng không… mọi người đều gặp tai ương.”

“Vâng, vâng, Nghiêm… Nghiêm tổng quản.” Răng Tiểu Cẩu Tử va vào nhau, nói gì cũng không được nhưng gật đầu như giã tỏi.

Nghiêm tổng quản thoả mãn cười cười, cầm hộp gỗ khắc hoa đến chỗ chủ tử nằm lĩnh thưởng. Gã cảnh cáo trước, “Ngươi a, học thêm chút đi, cái gì nói, cái gì không nên nói, mồm miệng phải kín như con trai ấy, chỉ cần làm bổn phận của mình là được, nhưng tay chân nhất định phải sạch sẽ lưu loát, hiểu chưa?”

“Hiểu… Hiểu, tiểu nhân… hiểu rõ…” Tiểu Cẩu Tử mãnh liệt gật đầu. Để bảo trụ mạng nhỏ, cho dù có sợ đi nữa cũng phải miễn cưỡng tiến vào phòng chà lau vết máu đầy đất cho sạch sẽ.

**************************

Ba ngày sau, trong mật thất bắt đầu có hài tử chết đi; một số vì vết thương sau khi cắt bị nhiễm trùng, lở loét mà đau đến chết; một số thì do lúc cắt thất bại, lúc tháo kim tẩm giấm không cách nào đi tiểu được mà chết.

Mười một hài tử đến đây, chỉ có phân nửa còn sống. Kiều Bảo Nhi rốt cục cũng sống được qua ba ngày sinh tử này.

Trong thời gian này, đao tử tượng tự mình đến đổi dược; mỗi khi miệng vết thương dính giấm hoặc băng bải dính bột dầu ớt, nó đều đau đến chết đi sống lại, hai mắt khóc đến vừa đỏ vừa sưng.

Kiều Bảo Nhi không biết đao tử tượng trong dân gian chỉ xử lý qua loa vết thương sau khi cắt. Lúc này đao tử tượng mở trói cho nó, ép buộc “Cố sức nâng chân lên.”

Dứt lời, gã kéo thẳng hai chân hài tử xuống.

“A ─ đau quá!” Kiều Bảo Nhi chớp mắt liền động thân ngồi thẳng dậy, kêu rên không ngừng, cúi đầu xuống, rốt cuộc thấy được bộ dáng thê thảm của mình, giữa hai chân nó đã không còn miếng thịt kia…

Vì sao… Vì sao phải cắt?

Nó ngẩng mặt lên, đôi mắt mờ mịt nhìn đại thúc, hỏi, “vì sao phải cắt thịt của ta…”

Đao tử tượng liếc nó, diện vô biểu tình mà trả lời có lệ, “Không có miếng thịt đó, ngươi mới có thể vào phủ của kẻ có tiền mà làm việc.”

Gã tiếp tục nâng chân hài tử, không đếm xỉa đến hài tử đang đau đớn vạn phần, “Kéo chân thẳng ra, sau này sẽ không bị còng lưng.”

“A!” Kiều Bảo Nhi đau đến cong gập cả lưng, run rẩy như lá thu trước gió.”Úc… Đau quá…” Hốc mắt hốc mũi nó ràn rụa nước.

Đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể vào nhà có tiền làm việc, sau này có thể giúp cho cả nhà, thân thể có đau đớn, giữa hai chân có thiếu mất miếng thịt cũng chỉ là chuyện nhỏ bé đến không đáng kể.

Dư quang khóe mắt thoáng thấy bao giấy dầu trên mặt đất, ngực đau còn hơn cả nỗi đau trên thên thể.

Đau quá!

Không ngừng kéo chân, lăn qua lăn lại một lát, rốt cục cũng xong. Cả người đau đến chết đi sống lại, cả gian phòng tràn ngập một mùi kì lạ, mãu loãng, vật bài tiết đều chảy xuống cái lỗ dưới kháng.

Ba ngày nay không ăn không uống, vừa đói vừa đau, chịu đủ dằn vặt.

Nghĩ đến cuối cùng sẽ có bánh bao ăn, không nhịn nổi mà nhớ đến đa nương và đệ muội.  Ý muốn về nhà nhất thời hiện lên, nước mắt lại rơi xuống như mưa, đáy lòng mong ngóng một ai đó có thể cho nó ấm áp.

Đương nhiên, đao tử tượng xử lý xong liền đi ra, chỉ lưu lại một ngọn lửa nho nhỏ làm bạn với nó.

Kiều Bảo Nhi cắn chặt răng, chậm rãi động đậy thân thể, nỗ lực xuống kháng để nhặt lại đồ đạc của mình.

Thoáng chốc, trọng tâm bất ổn, cả người rơi xuống đất, bụi bặm tung lên mù mịt.

“Úc… Đau quá…”

Tác động đến vết thương, thân thể nhỏ bé co quắp cả lại. Vì muốn nhặt lại đồ, đôi tay bé nhỏ run rẩy khó khăn vươn dài mà lục lọi, dùng sức xê dịch, thật vất vả mới lấy được trường khố (quần dài), và bao giấy dầu bên trong.

Nắm chặt trong tay, từng giọt lệ trong suốt nhiễm ướt cả quần, bao giấy  dầu, tiếng nghẹn ngào nức nở vang lên đến tận đêm khuya mới dần dần lắng xuống…

*************************

Trải qua hơn một ngày, Nghiêm tổng quản phụng mệnh cầm danh sách đến đây, hai gã tay chân theo bên cạnh, bộ dáng nghênh ngang đi lại trên phố. Người bên ngoài chỉ cần tháy bọn họ đều tức tốc chạy vào một bên nhường đường.

“Chậc chậc…” Hưởng ké danh hào của Vương gia quả nhiên không giống người thường, dáng vẻ bệ vệ không nhỏ.

Ba người tới ngoài Đao tử tượng phô, Nghiêm tổng quản quay đầu lại, chỉ một ngón tay, ra lệnh, “Mở cửa ra.”

Hai gã tay chân lập tức đá văng cửa, cung thỉnh Nghiêm tổng quản tiến vào.

Giây lát sau, đao tử tượng cùng vài tên thủ hạ đi vào phòng, không cần Nghiêm tổng quản phân phó, đao tử tượng đã tất cung tất kính, dâng lên danh sách đã được chuẩn bị tốt từ lâu.

Nghiêm tổng quản đưa tay tiếp nhận, đôi mắt tinh nhạy nhíu lại, tỉ mỉ nhìn bức họa và ghi chú rhân thế rõ ràng trong danh sách.

Trong phòng, ngoại trừ hai gã tay chân ở ngoài, những người khác đều câm như hến, một đám trộm dò xét sắc mặt Nghiêm tổng quản.

Gã có vẻ không hài lòng mà lắc đầu, “Quái lạ… Lão tượng, những hài tử này… chỉ còn những mặt hàng hạ đẳng thế này?”

Trong tám đứa đó, không đứa nào xinh đẹp hay trông có vẻ lanh lợi, có nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.

“Ách… Chuyện này… phải coi vận khí.” Trong phô tử (cửa hàng) này đều là hài tử ta nhận từ những kẻ nghèo khổ, luận xấu đẹp, đó là do phụ mẫu sinh ra, gã không có cách nào quản được.

Nếu nói về vùng, hài tử vùng Lĩnh Nam đa số tương đối thanh tú, ngũ quan đẹp. Nhưng mà… gã không có người đến vùng đó lừa gạt, buôn bán hài tử được a.

“Nghiêm gia, ngài thông qua được thì thông qua, không thông qua được thì thôi. Những hài tử này  đều xuất thân từ nông gia, chịu khó làm việc, tay chân linh hoạt.”

Nghiêm tổng quản khép danh sách lại, nhướng mi hừ lạnh, “Hừ, hài tử ở hương dã… cuộc sống quá mức nghèo nàn, một ngày ngửi được mùi tiền, chỉ sợ tay chân không sạch sẽ!”

Hừ, gã muốn tìm yêm cẩu trung hậu thành thật  đến hầu hạ chủ tử, chuyện này không thể qua loa được, trong vương phủ đã có kẻ trộm, nếu lại xảy ra nữa… có lẽ sẽ liên lụy đến mình, chỉ sợ cái đầu trên cổ cũng khó giữ được.

Nghiêm tổng quản tâm tư kín đáo, lo chủ tử khó hầu hạ, tính tình khó nắm bắt, lại âm tình bất định, chỉ sợ nô tài làm chủ tử mất hứng, ăn roi ăn vọt là chuyện bình thường. Huống hồ trong phủ có nhiều quy củ, trước khi gã an bài nô tài hầu hạ chủ tử phải huấn luyện trước.

Nghiêm tổng quản suy nghĩ một chút, đơn giản cầm danh sách mở ra lần nữa, cuộn tờ giấy ra. Theo kinh nghiệm chọn người của gã: thứ nhất: không chọn hài tử đẹp, bởi chúng sẽ mị hoặc chủ tử, ảnh hưởng đến địa vị tổng quản của gã trong phủ. Thứ hai: không chọn hài tử xấu, chỉ làm chủ tử nuốt không trôi, một khi tâm trạng chủ tử không tốt, đám nô tài thuộc hạ đều phải nơm nớp lo sợ hàng ngày. Thứ ba: cũng không được chọn hài tử nhìn có vẻ ngu ngốc, làm việc vụng về, vạn nhất đánh vỡ bình hoa hay cổ đổng gì đó trong phòng thì nguy, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ bồi thường.

Nghiêm tổng quản nhìn bức họa trên danh sách, đông chọn tay tuyển, bỗng nhiên hô lớn, “Mang bút lại đây.”

Lão Vương đao tử tượng phô lập tức tìm một cây bút giao cho Nghiêm tổng quản. Người này có chỗ dựa vững chắc, gã nơm nớp lo sợ, trăm triệu lần không dám đắc tội.

Nghiêm tổng quản cầm bút, đồ đen cái tên ‘Kiều Bảo Nhi’ trên bức họa, ngoài miệng phân phó, “Lão tượng, lưu lại hài tử này, trăm ngày sau sai người đưa vào vương phủ.”

Đao tử tượng lập tức lên tiếng, “Vâng.”

Nghiêm tổng quản bỏ bút, cầm danh sách lên, lại mang theo hai gã tay chân nghênh ngang rời đi.

***************************

Qua ba tháng tĩnh dưỡng, một số vết thương ở hạ thể Kiều Bảo Nhi đã gần như khỏi hẳn.

Bởi trong khoảng thời gian này, nó bị an trí tới một gian phòng có cửa sổ luôn đóng chặt, ba bữa cơm chỉ là cơm thừa canh cặn, lúc tắm rửa chỉ dùng một thùng nước mà chà lau thân thể, trong phòng cũng chỉ có một cái bô để giải quyết vấn đề sinh lý.

Mỗi ngày, đều phải mang bát đũa và bô đến một cái hốc nhỏ trên cửa, vào thời gian cố định sẽ có người khác đến xử lý.

Thời gian khá lâu, nó phát hiện thân thể nó vì không phải phơi nắng nữa mà đã dần trắng hơn, cũng xuất hiện ít biến hóa vi diệu, lông ở dưới nách và dưới khố bộ đã rụng đi, tiếng nói cũng lanh lảnh.

Nó mượn ánh trăng ngoài cửa sổ để kiểm tra thân thể, “Thịt của ta a… có phải đã mất rồi không… sau đó có thể dài ra nữa không…”

Sợ run một hồi, lại thắt chặt khố đầu (under wear). Nó quay mặt, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị khóa lại. Chẳng biết sẽ bị nhốt bao lâu nữa, chẳng biết đại thúc đến khi nào mới dẫn nó đến đại hộ nhân gia làm việc.

Trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện sớm kiếm ngân lượng về cho đa nương, Kiều Bảo Nhi rũ mắt, trong gian phòng vang lên tiếng thở dài, ngồi xuống tấm ván giường vững chắc, cả người co rúm lại một góc, an tĩnh nhớ người nhà.

***************************

Nửa đêm, lão Vương say túy lúy, vui vẻ trở lại phô tử. Hức! một tiếng, gã nén một bụng tức giận mà không có chỗ phát tiết.

“Thực con mẹ nó… Gặp quỷ rồi. thua liên tục ba ngày, thiếu chút nữa là quần cũng phải cầm lại.” Tức giận, gã liêu xiêu loạng choạng đảo một vòng qua hành lang, đi vào mật thất, dự định tìm người phát tiết tức giận.

Vẻ mặt say rượu, loạng choạng đi đến một cánh cửa, lấy tay tháo thiết liên ra, cùng lúc đó nhấc chân đá. Rầm! một tiếng, làm người trong phòng cũng tỉnh lại.

Kiều Bảo Nhi ngồi trên giường, vẻ mặt kinh hoàng nhìn người mới tới, “Đại… Thúc…” Hai môi nó run rẩy, trực giác bảo ó rằng đại thúc này lại muốn cắt thịt nó.

“Kêu đại thúc cái gì, câm miệng lại!” Lão Vương chỉ vào hài tử trên giường, thô thanh ác khí cảnh cáo, “Lão tử tâm tình bất hảo, ngươi bò lại đây như chó cho tao xem.”

Kiều Bảo Nhi sợ quá độ, cả người mềm bò xuống giường, tứ chi chấm đất, bò lại bên chân đại thúc. Nó liên tục cầu xin tha thứ, “Đừng đừng đừng… cắt thịt ta, đau lắm…”

Lão Vương không nói hai lời, nhấc chân đá, lập tức nghe một tiếng thở gấp hoảng sợ, “A ─”

Mắt thấy một con chó đã bị gã đá ra xa, “Ha hả… Lão tử tâm tình khó chịu, đáng đời ngươi không may.”

Kiều Bảo Nhi bị đập vào giường, đưa tay vỗ vỗ cái đầu đau đớn, không dám hé răng nửa lời.

Lão Vương khi dễ hài tử đã thành thói quen, nhất là mỗi khi đánh bạc hết tiền, trở về phô tử sẽ tùy tiện tìm một hài tử nào đó để trút giận.

“Bò lại đây liếm chân cho lão tử.” Gã đá văng hài, chờ đợi.

Kiều Bảo Nhi không dám qua đó, lập tức trốn xuống giường, đồng thời cầu xin tha thứ, “Đại thúc, đừng đánh ta… Ta không làm gì sai cả…”

Lão Vương không thèm để ý xem nó có làm gì sai hay không, một bụng tức giận chưa được phát tiết, gã nhanh nhẹn đi qua bên giường, lấy tay khuya loạn dưới giường, ngoài miệng kêu gào, “Tiểu tử chết tiệt, dám trốn à… Con mẹ nó, có gan thật! Bị lão tử bắt thì ngươi chết!”

Kiều Bảo Nhi sợ đến mức lui cả người sát vào trong, cả người run rẩy, trái trốn phải né, bị dọa cho thất kinh.

Lão Vương không tóm được nó, tức giận ngày càng tăng, không ngừng rống giận, “Tiểu tử chết tiệt, lăn ra đây cho tao ─”

“Không…” Nó bị dọa cho hoảng hồn.

“Được a.. Trốn a, lão tử không đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ thì không xong mà.” Thở phì phì, lão Vương quỳ rạp cả người trên mặt đất, dò vào gầm giường bắt người.

Trong nháy mắt đã bị bắt được, Kiều Bảo Nhi hoa cả mắt, giây tiếp theo đã bị đại thúc lôi ra khỏi gầm giường.

Giương tay, bốp! bốp! bốp! thưởng cho nó vài cái bạt tai, lão vương ngồi trên người nó, một quyền lại một quyền xả cơn giận.

“Ô ─ đừng đánh ta ─ đừng đánh ─”

“Con mẹ nó, có gan thì trốn đi, tao không tin cái đứa chết tiệt như mày còn có trốn!”

Hai tay che đầu nhưng vẫn không chịu được những nắm đấm đau đớn, Kiều Bảo Nhi bị đánh đến đầu váng mắt hoa, nước mắt nước mũi ràn rụa khắp khuôn mặt nhỏ nhắn. “Ô ô… Đừng đánh ta… Đừng … đánh nữa…”

Lão Vương càng đánh càng không ngừng được, từ lâu đã ném mọi chuyện lên chín tầng mây, quên luôn chuyện hài tử này sẽ được đưa vào vương phủ, trên người nó không được có bất kì tổn thương nào.

Được một lát, tức giận dần tan, thu tay lại, lay lay lắc lắc đứng lên, thò tay vào đũng quần móc bảo bối ra.

Kiều Bảo Nhi kinh ngạc không ngớt, vài giọt nước tiểu phun tung tóe lên xiêm y nó. Nó không nghĩ được gì nữa, lập tức chạy khỏi phòng.

Lão Vương xoay người rống lên, “Tiểu tử chết tiệt, trở về cho lão tử ─”

“Không…” Kiều Bảo Nhi cắn răng một cái, dùng sức giật cửa, tông cửa chạy đi – “Không, người chạy!”

Đi tiểu được phân nửa, lão vương nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn nhìn trân trân  vào căn phòng trống rỗng, lúc này đầu óc đã thanh tỉnh hơn một nửa. Không thể để cho nó chạy!

Kéo khố đầu lên, gã lập tức đuổi theo, chỉ chốc lát sau đã thấy thân ảnh của hài tử, lập tức rống lên, “Tiểu tử chết tiệt – trở về mau!”

Kiều Bảo Nhi nghe vậy, càng sợ đến không khống chế.

Không để ý đến đũng quần còn ướt, nó càng cuống cuồng mà chạy, sợ bị bắt lại sẽ tiếp tục ăn đòn.

Trên mặt nóng rát đau đớn, nó đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt, chạy theo hành lang quanh co gấp khúc mà vọt thẳng ra ngoài phô tử.

Ác quỷ phía sau vẫn còn kêu gào, nửa đêm trên đường như không có điểm tận cùng, bốn phía tối om, không biết nên chạy theo hướng nào, cũng không biết đường nào về nhà.

“Đa, nương…”

Khóc kêu người thân, nhớ bao giấy dầu bảo bối vẫn còn trong ngực, trong lòng nó nhất thời nổi lên mộng tưởng: nó phải kiếm tiền trở về, muốn cho người nhà sống tốt hơn.

Mắt thấy phía trước có ánh sáng, nó lập tức chạy về hướng đó, chân không dừng bước. Bất tri bất giác, cảnh sắc xung quanh biến đổi, phố xá tấp nập, lầu gác hai bên treo đầy  cờ xí rực rỡ, truyền đến tiếng ca uyển chuyển thanh thúy. Kiều Bảo Nhi giật mình, hoảng hốt nhìn đám người mang kim ngân trên người. Đây là nơi kẻ có tiền lui tới.

Không hề nghĩ ngợi, nó chui vào Túy Hương lâu.

Lão Vương cũng bước vào, chợt bị một cánh tay cản lại. “Này này, chậm đã, chậm đã.” Quy công (aka bảo kê) chặn lại.

Gã trừng mắt nhìn thân ảnh hài tử biến mất, vừa tức vừa vội rống giận, “Mau tránh ra! Ta muốn bắt tiểu tử chết tiệt về!”

Quy công của Túy Hương lâu nghe vậy, hừ lạnh hai tiếng, “Ta không nhìn thấy tên tiểu tử nào cả.”

“Ngươi trợn mắt nói dối, tiểu tử chết tiệt kia rõ ràng mới theo khách nhân chạy vào đây.”

Quy công dang hai chân ra, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng sắt đá, liếc hai gã tay chân, hỏi, “Các ngươi có tiểu tử chết tiệt nào chạy vào đây không?”

Hai gã tay chân chặn ngoài cửa trăm miệng một lời phụ họa, “Không nhìn thấy.”

Lão vương giậm chân rống lớn,”Các ngươi nói bậy! Rõ ràng là trợn mắt nói dối!”

Quy công hừ hừ, lười đôi co với gã, khoát tay như đuổi ruồi, “Xùa xùy xùy, đừng vo ve trước đại môn, làm khách nhân e ngại.” Dứt lời, hắn lập tức nháy mắt với tay chân, ý bảo tha gã ra ngõ nhỏ.

“Này này… Các ngươi làm gì?”

“Không làm gì a, muốn ngươi cút!”

Hai gã hán tử một tả một hữu nhấc hán tử say rượu tha ra xa.

Lão Vương giãy dụa một lát, không cam lòng bị người quản chế, quay đầu lại đe dọa, “Này, ta cảnh cáo ngươi, hài tử đó của lão tử, các ngươi không đụng được đâu!”

“Hừ!” Quy công liếc gã một cái, coi như là chó sủa càn. “Cái gì hài tử… Hanh! Đầu năm nay, hài tử tự động đưa lên cửa, đương nhiên là ngân lượng từ trên trời rơi xuống. Muốn ta thả người… không có cửa đâu!”

******************

Kiều Bảo Nhi vừa tiến vào trong lâu, lập tức bị người ta nhìn chăm chú, bởi trong lâu đầy tân khách, nơi nào cũng có thể thấy được những cô nương và khách nhân liếc mắt đưa tình, hoặc đang ôm ôm ấp ấp ra vào sương phòng. Đám tay chân không dám làm loạn trong Túy Hương lâu, chỉ còn cách cố gắng bám theo vị khách không mời xông loạn khắp nơi kia.

Tựa như chim sợ cành cong, Kiều Bảo Nhi hết nhìn đông lại nhìn tây, căn bản không biết chạy đi đâu. Đi tới cuối hành lang, thấy đại môn đen kịt được chạm trổ tinh xảo, nó không chút suy nghĩ đẩy cửa chạy vào.

Lập tức cài chốt cửa, cả người nó tựa vào cửa thở dốc, trái tim đập loạn xạ, lo sợ đại thúc sẽ tiến đến đây.

Bỗng nhiên, nó kinh ngạc phát hiện xung quanh tối om, hai chân nhất thời không khống chế được mà run rẩy, thân thể cũng mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Đây là đâu…

Ngửi thấy bên trong nồng nặc mùi rượu, lẫn trong đó là mùi hương khí. Không hiểu gì cả, nó muốn chạy trốn, nhưng lại sợ đi ra ngoài lại bị đại thúc bắt lại.

Giống như kẻ trộm, nó chậm rãi di chuyển thân thể, cách xa khỏi cửa. Rầm! Chớp mắt, nó bị hù sợ, chẳng biết đã vấp vào cái gì.

Nó vội vàng cầm đồ vật lên, lúc này mới biết hóa ra là vấp vào một cái ghế.

Dùng tay lục lọi trên đất, nó cẩn cẩn dực dực không dám gây ra thêm bất kì tiếng động nào nữa, sợ gây sự chú ý cho người khác. Lúc này, nó như người mù sờ xung quanh, một lòng muốn tránh đến nơi ẩn mật, đợi đến khi đại thúc hết giận sẽ không động thủ đánh nó nữa.

Kiều Bảo Nhi dè dặt né qua một tấm bình phong lớn, hoàn toàn không biết mình đã vào nội thất. Đột nhiên đầu nó đụng vào một vật, không bò được nữa, hai tay sờ sờ vật thể, không biết lúc này đã đụng phải thứ gì.

Chậm rãi nâng mắt, trên tóc trên mặt cảm giác được khí tức lạnh lẽo. “A!” Nó kêu lên sợ hãi, sợ đến mức đặt mông ngồi phịch dưới đất.

Đôi mắt sắc bén nhíu chặt, Mạnh Diễm nhìn không rõ bộ dạng người kia là tròn hay dẹt, chỉ biết ‘nàng’ lén lút, như thế…  Bây giờ xướng nhi trong Túy Hương lâu cao hứng, sờ soạng người nam nhân để kích thích sao?

Lạnh lùng cười, liên tưởng đến loài chó nịnh bợ, mỹ nữ tối nay đưa lên cửa thật khiến cho người ta kinh hỉ.

Mạnh Diễm lấy tay túm lấy, nghe thấy xướng nhi kêu lên một tiếng.

“A, đừng đánh ta ─”

Kiều Bảo Nhi cả người run run, cánh tay đã bị đại chưởng kiềm chế, Bịch! Chớp mắt một cái đã bị người vứt lên chiếc giường mềm mại, đầu nó quay cuồng.

“Úc…” Nó xoa xoa cái đầu vẫn còn choáng váng, đau đến nhe răng trợn mắt.

Mạnh Diễm ôm lấy xướng nhi tha đến mép giường đè xuống, cảm nhận xướng nhi dưới thân quá mức nhỏ gầy, nhưng hắn cũng chẳng biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, bất kể nàng ta có béo gầy thế nào, dục vọng của hắn đã bắt đầu ngóc dậy rồi.

“A ─”

Kiều Bảo Nhi hít được vài hơi, nhiệt độ của người phía sau quá cao, nóng hừng hực như noãn lô (lò sưởi), chóp mũi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, kinh hãi khi biết mình đã đụng phải một tên say rượu.

“Đừng… Đừng… Đừng đánh ta…”

Mạnh Diễm không nói hai lời liền xông tới, lột nửa người dưới của xướng nhi xuống, tiện tay ném đi, sau đó lập tức kéo chân xướng nhi ra, một tay vén vạt áo dưới lên, dục vọng bừng bừng phấn chấn đè ép thân thể bên dưới, theo bản năng mà tìm kiếm huyệt khẩu mềm mại, chốc lát liền mạnh mẽ đỉnh đầu, cường hãn xé rách miếng thịt trên thớt.

“A ─ đau quá ─” Kiều Bảo Nhi thét chói tai, hạ thể như bị người xé rách thành hai nửa, vật cứng xỏ xuyên trong cơ thể, không ngừng đấu đá lung tung, lục phủ ngũ tạng như bị quấy đảo, muốn vọt hết ra khỏi cổ họng.

Một đôi tay nhỏ bé khua loạn xạ trên giường, vừa khóc vừa giãy dụa. “Buông ra… Buông…”

Mạnh Diễm phun nước bọt, “Đến đây còn giả bộ.”

Kẻ dưới thân hắn là xướng nhi nghìn người cưỡi vạn người đè, chỉ là tiện nhân!

“Ta chịu thượng ngươi… Ngươi nên cười thầm mới đúng.” Hắn cúi đầu, ghé sát vào bên tai xướng nhi mà để nói ra những lời tàn nhẫn, “Bằng không với ngươi… có xách giày cho bản vương cũng không đủ tư cách!” Hoa khôi cái khỉ gì, nếu nghĩ rằng có sắc đẹp mê hoặc nam nhân thì đã tìm lầm đối tượng rồi.

Kiều Bảo Nhi căn bản không hiểu đối phương đang nói gì, nó chỉ không ngừng lắc đầu xin tha, “Ô ô… Buông… Đừng đâm ta nữa… Đau quá…”

Nước mắt lưng tròng, cong gập hai chân,  nỗ lực muốn rời xa khỏi nam nhân kinh khủng kia, nhưng chớp mắt đã bị bắt lại, vật cứng như lạc thiết (que sắt nung đỏ) bỗng nhiên va chạm, thân thể nho nhỏ bị đâm vào, đau đến thét chói tai, “A ─”

Vòng eo mạnh mẽ liên tục đong đưa, Mạnh Diễm không thèm để ý mà thao xướng nhi đến khóc cha gọi mẹ, thân thể dưới sự thôi thúc của rượu càng lúc càng say mê với tiết tấu phóng túng.

Roẹt! Hai tay kéo mạnh, lỗ mãng xé rách xiêm y xướng nhi, hắn cúi đầu, hung hắn cắn xuống.

“A! Đau quá…” Kiều Bảo Nhi không tự chủ được mà ưỡn lưng, cảm giác như vết thương đã kết vảy dưới hạ thể lại vỡ ra, máu chảy xuống giường. Đau quá…

Nam nhân say rượu loạn cắn người, mộc côn của hắn vẫn còn đâm loạn. Vì sao…

Mắt ngấn lệ, không thoát khỏi sự khống chế của nam nhân, nó chỉ còn cách vùi cả người vào trong bị nhục (đệm giường), thân thể nhỏ nhắn phải chịu đựng một trận đày đọa như cuồng phong sậu vũ (mưa rền gió dữ).

Trong nội thất không ngừng truyền ra tiếng thở dốc và nức nở đứt quãng. Ngoài lầu các, quy công và ba gã tay chân đưa mắt nhìn nhau, hài tử dâng tận cửa đã xông loạn vào cửa cấm, bên trong lại có mãnh hổ nổi tiếng xấu tính… Cái này, nên làm sao đây?

Sắc mặt ba người trắng nhợt.

Giây lát, hoa khôi trang phục rực rỡ, trang điểm xinh đẹp, mỹ lệ, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ mười phần mị thái như thiên tiên, khoan thai đi đến. “Các ngươi…” Nàng buồn bực, chưa hỏi được cái gì, giây tiếp theo đã bị quy công chạy tới bịt miệng.

“Ngô ngô…” Hoa khôi trừng mắt, không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

“Hư hư, đừng lộ ra, chúng ta đi mau.”

Chuyện phát sinh tối nay không phải đùa, hoa khôi không phục vụ chu đáo, lại bị một hài tử chạy vọt vào đây thay mận đổi đào, làm rối loạn tất cả.

Xong rồi…

Sợ rằng hậu quả sẽ lớn đến mức không tưởng tượng nổi, quy công và ba gã tay chân mang hoa khôi vội vã rời khỏi. Một lát sau, quy công lén hạ lệnh cho hai gã tay chân canh giữ chặt chẽ hai bên hành lang, nghiêm cấm các cô nương trong lâu và tân khách đến gần lầu một.

Bởi sự tình phát sinh đột ngột, đành phải đâm lao thì theo lao. Quy công chỉ có thể âm thầm cầu khẩn: việc này có thể lừa được.

********************

Mưa tạnh gió ngừng, Mạnh Diễm mệt mỏi ngã phịch xuống người xướng nhi một hồi lâu, đợi đến khi ý thức thanh tỉnh, lập tức quăng người dưới thân xuống.

Kiều Bảo Nhi lập tức bị đá văng xuống giường. “Ai u!” Nó quỳ rạp trên mặt đất, cả người đều đau đớn.

Tứ chi di chuyển khó khắn, lại dùng tay sợ soạng trên đất, chốc lát sau liền mò được quần của mình.

Mím chặt môi, cả người Kiều Bảo Nhi run lẩy bẩy, ôm quần quay về.

Bên trong yên tĩnh không tiếng động.

Mạnh Diễm biếng nhác nằm trên giường, nheo mắt lại, đường nhìn di động theo thân ảnh bên dưới. “Còn muốn chạy?” Hắn không khỏi buồn bực. Tại sao xướng nhi này không vô sỉ mà bò lên giường nữa?

Kiều Bảo Nhi há lại không muốn chạy, quả thực là chạy như chạy nạn, tay chân sờ soạng, tìm đường ra đại môn.

“Chậm đã!” Thanh âm trầm thấp, mười phần đe dọa.

Cả người Kiều Bảo Nhi chấn động, không dám nhúc nhích.

Mạnh Diễm tiện tay lấy vật phẩm từ thắt lưng ném xuống cho xướng nhi, xua đuổi. “Thưởng cho ngươi, Bây giờ mau cút đi.”

Nhắm mắt lại, trên môi tràn ra tiếng thở dài. Kiều Bảo Nhi kinh ngạc, lập tức sờ soạng trên đất xem đó là vật gì, hồi lâu sau rốt cuộc cũng mò được một vật nhỏ lạnh lẽo.

Lập tức bỏ vào cái túi trong khố dầu, nó mặc y phục đã rách nát, giống như kẻ trộm mà nhẹ chân nhẹ tay đi tới cạnh cửa, duỗi tay cố gắng mở cửa.

Hai tay nó run rẩy liên tục, sợ hãi đến mức ngay cả hai hàm răng cũng run lên.

Sau bình phong, Mạnh Diễm nghe thấy tiếng lộc cộc! không ngừng, cố gắng quấy nhiễu giấc ngủ của hắn.

Khẽ mở mắt, mi tâm (vùng giữa hai lông mày) nhăn chặt.

Giống một con báo, xuống giường không tiếng động, tới gần phía sau xướng nhi, trừng mắt nhìn thân ảnh đen ngòm, bắt lấy cái then cài cửa, đồng thời lên tiếng, “Ngay cả mở cửa mà ngươi cũng không làm được?”

Trên đỉnh đầu đột nhiên có khí tức lạnh lẽo phả xuống, Kiều Bảo Nhi nhất thời đình chỉ hô hấp, cả người cứng ngắc như tượng gỗ.

Mạnh Diễm chậm rãi mở then cài, ngay khi cửa mở ra một khe nhỏ liền nhấc chân đá người ra ngoài.

Bịch!

Lão đại khó chịu đóng sầm cửa, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn xướng nhi một cái. Hắn mắt điếc tai ngơ, bỏ mặc tiếng kêu khe khẽ ngoài cửa.

Bị đá ra ngoài cửa, Kiều Bảo Nhi chật vật bò lên, chân mềm nhũn, muốn đứng cũng không đứng thẳng được.

Ủy khuất dùng tay lau nước mắt, đôi mắt nhìn xung quanh, càng lúc càng sợ nơi xa lạ này. Tâm hoảng hốt, nó lảo đảo một đường chạy ra.

Trên đường không ai ngăn cản; chỉ chốc lát sau, Kiều Bảo Nhi chạy được đến ngoài Túy Hương lâu, lập tức bị lão Vương tinh mắt bắt được.

Đợi hài tử đi tới đầu phố, lão Vương túm nó đến trước mặt, nhìn y phục rách nát của nó, mặt mũi lại bầm tím như đầu heo. “Sách, bị người ta đánh hả?”

Kiều Bảo Nhi cúi đầu xuống, từ lâu đã hoang mang lo sợ, không dám mở miệng nói về việc kinh hoàng mà mình đã trải qua.

Lão Vương ôm cây đợi thỏ ngoài Túy Hương lâu đến hai canh giờ, mùi rượu trên người đã bay gần hết, mắt thấy trời dần sáng, phải nhanh chóng mang hài tử quay về phô tử.

Nhịn không được uy hiếp, “Con mẹ nó, ngươi còn dám chạy loạn, lão tử đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”

Kiều Bảo Nhi không dám hé răng, tay nắm chặt lấy cái túi nhỏ trong khố đầu, không biết phần thưởng của kẻ vừa bắt nạt nó là cái gì.

Lúc này, đôi mắt ướt át dừng ở da thịt lõa lồ trước ngực, lúc này mới kinh hãi phát hiện đã đánh mất bao giấy dầu, chợt quay đầu lại, nhìn tửu lâu phía xa. Nó đã bỏ mất một phần hoài niệm ở đó. “Bao giấy dầu của ta…”