Yên Hoả Dục Nhiên - Nhất Điểm Điểm

Chương 34




Tống Lai Yên an tĩnh cuộn tròn ở ghế sau, toàn bộ hành trình yên tĩnh dị thường, tuy không tức giận nhưng không có nghĩa cô không thất vọng, đổi lại người khác cũng sẽ khổ sở giống cô hiện giờ, bị cha mẹ xem nhẹ thì ai mà không buồn cho được. Nói đến cùng, Lý Ngạn Vĩ chỉ là cha kế, ông sẽ không săn sóc chư đáo cho cô như con ruột. Còn tính cách Tô Bội Tình thì quá kịch liệt, thường xuyên uốn cong thành thẳng.

Tô Bội Tình chủ động hỏi mấy câu nhưng Tống Lai Yên đều vờ như không nghe thấy. Dù nhận được chỉ là sự lạnh nhạt, Tô Bội Tình cũng không có ý nghĩ chỉ trích cô một lần nữa, ngược lại chĩa đầu súng về phía ông chồng đang lái xe: "Ông không nói không rằng là có ý gì hả? Ban nãy ở nhà xảy ra chuyện gì ông cũng thấy mà."

Lý Ngạn Vĩ tránh nặng tìm nhẹ, chỉ hỏi thăm tình trạng của Tống Lai Yên: "Trước đó bà có nói với tôi Lai Yên bị suyễn nên ngày thường phải chú ý một chút."

Tô Bội Tình biết ông đang tránh né, trào phúng nói: "Sao ông không quan tâm con trai ông chút nào vậy? Mạc Nhiên là con ruột của ông mà."

Lý Ngạn Vĩ bị nói cho á khẩu.

Tống Lai Yên nghe được hết nhưng cô làm ngơ.

"Ông tính xử lí như thế nào?" Tô Bội Tình lạnh lùng hỏi.

Đối với dấu hiệu quá mức "thân mật" giữa hai anh em, ngoại trừ ban đầu Lý Ngạn Vĩ có hơi kinh ngạc và khiếp sợ thì bây giờ ông lại càng bình tĩnh.

"Bà kêu tôi đi nói chuyện hay ngăn cấm tôi đều làm được, nhưng vấn đề là Mạc Nhiên nó có chịu nghe lời hay không, chuyện này hắn bà cũng biết mà."

Tô Bội Tình bị thái độ như thể mọi chuyện không liên quan đến mình của ông kích thích nên có chút không lựa lời: "Cho nên ông liền để nó tùy tiện dạy hư con gái tôi hả?"

Tống Lai Yên nghe đến đây trong lòng thắt lại, nhưng cô chịu đựng không lên tiếng.

Đối với chuyện vợ mình nói năng không lựa lời, Lý Ngạn Vĩ có chút xấu hổ, nhìn bà qua kính chiếu hậu rồi nói: "Bà nói mớ gì vậy! Là bà nghĩ quá phức tạp thôi."

"Mới vừa rồi ông cũng thấy rồi đó!" Bà lên giọng, mày cũng nhíu lại.

"Bà hạ hỏa đi được không?" Lý Ngạn Vĩ bất đắc dĩ phải trấn an: "Lai Yên đang ngồi ở phía sau, bà quan tâm đến cảm nhận của nó chút đi."

Tô Bội Tình không áp chế được cảm xúc tức giận: "Nó đã dám làm việc đó thì phải có can đảm chấp nhận ngày hôm nay rồi."

Ngồi ở ghế sau, sắc mặt Tống Lai Yên trắng bệch, nhưng so với lúc trước, cô bắt đầu cứng rắn hơn, khuôn mặt luôn như hòa dịu ngoan giờ phút này căng cứng.

Đến bệnh viện, Mạc Nhiên đã ở đó từ sớm, hơn nữa anh cũng đã liên lạc với bác sĩ tay nghề cao, Tống Lai Yên không cần đăng kí mà có thể tiếp nhận điều trị ngay lập tức. Tô Bội Tình định từ chối nhưng bà lại không chịu nổi khuôn mặt giảng hòa của Lý Ngạn Vĩ.

Vì bối cảnh gia đình nên từ nhỏ Mạc Nhiên đã trưởng thành hơn so với nam sinh đồng trang lứa, ít nhất mọi việc anh làm tương đối đáng tin cậy. Chua đến ba phút, mạch đập của Tống Lai Yên đã ổn định lại.

Tô Bội Tình bị Lý Ngạn Vĩ ngăn lại không cho gây sự, một phần cũng vì không thể làm trễ nãi việc trị bệnh của con gái nên bà liều mình nhẫn nại. Sau khi truyền dịch kết thúc, Tống Lai Yên phải ở lại bệnh viện để tiện theo dõi. Mạc Nhiên cởi giày cho cô, không có vẻ gì là e dè khi chạm vào thân thể cô làm Tô Bội Tình nhìn đến tức muốn nổ con mắt.

Ngay sau đó, Mạc Nhiên bế cô lên giường. Đây đã là cực hạn, Tô Bội Tình không nhịn được nữa, vừa muốn tiến lên thì Lý Ngạn Vĩ đã giữ chặt bà, hơn nữa còn dùng sức cực lớn. Bà quay đầu lại trố mắt trừng ông, còn ông thì vô biểu tình kéo bà ra ngoài phòng bệnh.

Tô Bội Tình muốn thoát ra, trở tay chính là một cái tát lên mặt ông chồng. Lý Ngạn Vĩ không kịp phản ứng, nhíu mày một lát rồi khi ngẩng đầu, biểu tình đã mang theo phẫn nộ.

"Bà mà còn như vậy thì tôi sẽ ly hôn cho vừa lòng bà."

Tô Bội Tình không lường trước được ông sẽ phản ứng dữ dội như vậy, giật mình đứng đó, ra sức ngụy trang bằng vẻ mặt cậy mạnh và quật cường để che giấu đi sự kinh hoàng vừa lóe lên.

"Ông lập lại lần nữa." Bà nhìn chằm chằm vào ông.

Lý Ngạn Vĩ nhíu mày, hơi không kiên nhẫn: "Bà bình tĩnh lại đi, mọi chuyện cũng không ghê gớm như vậy. Đâu đáng để bà một hai phải làm ầm đến mức gà bay chó sủa chứ! Lai Yên phát bệnh là tại vì bà trút giận lên nó phải không?"

"Ông thế mà nói không có gì ghê gớm à?" Bà nhếch khóe miệng cứng đờ, cố hết sức làm ra một biểu tình trào phúng, nhưng vì quá khổ sở nên nhìn sao cũng có chút vặn vẹo: "Đây là anh em loạn luân đó!"

"Tụi nó không phải ruột thịt, loạn cái đầu bà!"

Thân thể Tô Bội Tình phát run: "Lý Ngạn Vĩ, nếu con bé là con ruột của ông thì ông có dám nói vậy không?"

"Bà tỉnh táo lại cho tôi, nhìn vào hiện thực đi! Đó là Mạc gia đó! Bà muốn Lai Yên cả đời không lo cơm áo gạo tiền thì Mạc gia là lựa chọn tốt nhất đó. Nếu như chúng nó là anh em ruột thịt thì đã sao nào? Bà có tin là Mạc Nhiên vẫn sẽ tìm được biện pháp giải quyết không?"

"Đồ bại hoại!" Hai mắt Tô Bội Tình đỏ bừng, nước mắt trào ra, cả người như sắp đến cực hạn: "Cả nhà ông đều là đồ bại hoại..."

Lý Ngạn Vĩ trước sau vẫn bình tĩnh, thậm chí còn thêm một câu: "Tôi cho rằng lúc đó bà gả cho tôi đã hiểu rõ điểm này... Đừng làm như bà thanh cao lắm, sống thực tế chút đi."

Mạc Nhiên ôm Tống Lai Yên, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô rồi điên cuồng hôn môi.

Vì bận tâm đến chuyện cô vừa mới khôi phục nên anh vẫn cố gắng khống chế bản thân không nên mạnh tay nên nụ hôn trong chốc lát lại dừng chốc lát lại triền miên.

Đôi tay cô vòng lấy cổ anh, trước sau không buông ra.

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, còn anh thì luôn kiên nhẫn lau từng giọt cho cô.

Chuyện đáng sợ như vậy xảy ra, đổi lại là người khác cũng sẽ dùng nước mắt để phát tiết cảm xúc giống cô, nhưng trước mặt cha mẹ cô phải nhịn xuống nỗi xúc động, chỉ khi ở trước mặt Mạc Nhiên cô mới dám dung túng bản thân, nước mắt rào rạt rơi xuống. Hiển nhiên, khoảng cách giữa cô và cha mẹ thì xa, còn đối với anh thì gần.

Cô biết cha mẹ đang ở bên ngoài, bệnh viện là nơi công cộng, nhưng cô không còn bận tâm đến những chuyện này nữa, bây giờ cô chỉ còn muốn ôm chặt anh, làm nhiệt độ cơ thể ấm ấp của anh sưởi ấm mình.

Nếu là trước đây, nếu Tô Bội Tình ra lệnh cho cô phải tách Mạc Nhiên ra thì có thể cô sẽ nghe lời để mọi chuyện không tồi tệ hơn, nhưng hiện tại cô sẽ không đời nào suy xét đến lựa chọn đau lòng đó. Vì rời đi anh, cô sẽ chết mất.

Tống Lai Yên không biết, cũng không muốn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ba mẹ như thế nào với cô cũng không quan hệ, dù sao cửa phòng bệnh cũng không mở ra.

Cô cuộn tròn trong lòng Mạc Nhiên, mặt dán trên ngực anh, tay nhỏ tái nhợt nắm chặt vạt áo anh, cuối cùng bắt lấy ngón tay anh.

Bất luận thế nào cô cũng sẽ không buông tay. Không muốn xa rời, chỉ muốn ỷ lại vào anh.