Yên Hoả Dục Nhiên - Nhất Điểm Điểm

Chương 9




Nghe Mạc Nhiên nói xong, Tống Lai Yên ngoan ngoãn quay lại lớp tiếp tục học cùng các bạn khác.

Tô Bội Tình đúng 7 giờ 50 đã đến trường. Bà đứng ngoài cửa lớp quan sát con gái bảo bối của mình. Thật tốt, Lai Yên vẫn luôn tập trung đọc sách, có lúc cũng sẽ kiểm tra di động trong hộc bàn, nhưng cũng chỉ tốn một khoảng thời gian ngắn. Vào lúc 8 giờ, chuông tan học vừa vang lên, cô liền thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà.

Không được ngồi chung xe với Mạc Nhiên, đương nhiên Tống Lai Yên có chút buồn rầu. Nhưng Mạc Nhiên đã chuẩn bị tốt tâm lí cho cô nên cô cũng không còn khổ sở như trước nữa. Không nghi ngờ gì, Tô Bội Tình vô cùng hài lòng với phản ứng này.

Trong trận đấu không mùi khói súng này, Mạc Nhiên và Tô Bội Tình cùng giằng co, mà người bị kẹp giữa chính là Tống Lai Yên. Tuy nhiên anh luôn không hành động theo lẽ thường, rõ ràng mấy ngày trước còn cố ý xa cách, bao gồm cả đêm nay, ngay cả việc thân mật trong xe cũng không quá mười phút. Kết quả là buổi tối đúng 10 giờ, anh lại xuống lầu dưới tìm cô.

Tống Lai Yên khẩn trương nhìn phía sau anh vì sợ mẹ cô và cha dượng sẽ bất thình lình xuất hiện.

Mạc Nhiên bâng quơ nói: "Em không phải sợ."

Cô không dám hoàn toàn tin tưởng: "Mỗi tối mẹ em đều sẽ mang sữa bò lên."

"Đến lúc đó tính sau."

"Không được đâu anh..."

Cô nhìn anh đi đến trước mặt. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn bị đôi tay thon dài cố định nâng lên.

Anh chậm rãi cúi đầu, còn cô thì nhắm mắt nghênh đón nụ hôn này.

Trước kia Tống Lai Yên thật sự sẽ không nghĩ đến khi hôn Mạc Nhiên lại sẽ nồng nhiệt như vậy.

Cô ngẩng mặt cam tâm tình nguyện bị anh xâm chiếm. Toàn bộ vòng eo mảnh khảnh đều bị siết chặt ở trong tay Mạc Nhiên, bụng nhỏ dán dính vào người anh không có một kẽ hở.

Khi bị anh hôn, cô hoàn toàn buông vũ khí đầu hàng, chỉ có thể nương theo cái ôm của anh mà nhón mũi chân.

"Cởi quần áo ra." Giọng nói anh quá mức lưu loát, có đôi khi lại giống như mệnh lệnh.

"Anh... Nhưng mà em sợ." Cô chống lên lồng ngực anh, nhỏ giọng cầu xin: "Không cần ở nhà được không?"

"Đi ra ngoài mới bị nghi. Ngoan, nghe lời anh sẽ không có chuyện gì."

Loại lời nói này mặc kệ xuất phát từ miệng ai đều sẽ có vẻ ngạo mạn. Nhưng Mạc Nhiên lại không như thế, trên người anh mơ hồ có cảm giác an toàn, kết hợp cùng ngữ điệu thong thả ung dung kia càng khiến người khác cảm thấy thật sự có thể tin tưởng được. Thật giống như trước khi làm việc gì, anh đều sẽ có tính toán riêng, tuyệt đối sẽ không sai lầm.

Tống Lai Yên luôn nhắc nhở bản thân không được mù quáng sùng bái anh, không được mê muội mà thờ phụng anh.

"Lỡ như có người đi lên thì phải làm sao?" Cô nằm trên ngực anh, sườn mặt dán ở trái tim và xương quai xanh.

"Cho nên anh mới muốn em đi vào nhà tắm với anh."

Tống Lai Yên chớp chớp mắt, nghi ngờ chính mình nghe nhầm. Lần này không phải lá gan lớn nữa mà là làm càn... đây không phải là phong cách của Mạc Nhiên.

"Không..." Vừa nói được một chữ thì miệng cô đã bị đầu ngón tay anh ngăn lại.

Tay anh đặt trên eo cô, cô căn bản không có cách nào đoán được bước tiếp theo của anh.

Vài giây sau, anh dùng tư thế công chúa bế thốc cô lên, giày xăng đan vì thế mà rơi xuống đất, bàn chân trắng nõn liền lộ ra trong không khí.

Cô kéo dài âm cuối gọi anh: "Anh..." Trong lời nói tràn ngập ý tứ lo lắng "Đừng làm xằng bậy."

Dù đã nghe đi nghe lại nhiều lần nhưng Mạc Nhiên vẫn không thỏa hiệp, đã thế bàn tay đặt ở eo cô còn siết chặt hơn.

"Yên, tin tưởng anh." Vừa nói anh vừa rũ con ngươi xuống nhìn trực diện vào đôi mắt đầy bất an của cô.

Khi được anh gọi là "Yên", bức tường phòng bị gần như đã sụp đổ một nửa. Hơn nữa, anh còn nhìn cô với ánh mắt như thế, làm sao cô có thể cự tuyệt được? Hiện giờ cô tình nguyện rơi vào tay giặc, chỉ muốn điên cuồng một lần cùng anh.

Chỉ sợ trên đời này không có người nào có thể đành lòng cự tuyệt Mạc Nhiên.

Đầu ngón tay vẫn còn run rẩy nắm lấy góc áo, cô không có đủ dũng

khí để cởi đồ trước mặt Mạc Nhiên.

Anh gỡ bàn tay đang loay hoay của cô xuống rồi tự mình thay áo cho cô.

Cô nuốt xuống một luồng khí nóng dâng lên từ trong cổ họng. Thật nhanh anh đã cởi được áo sơ mi trên người cô, bộ ngực hoàn toàn bại lộ trong không khí.

Đầu óc cô giờ đây là một mảnh trắng xóa, chỉ còn biết thuận theo sự chỉ huy của anh mà nâng hai tay lên.

Anh cởi ra từng món từng món một, thật giống như đang mở ra một món lễ vật quý giá nhất.

Thân thể trắng mịn của thiếu nữ dần dần hiện ra trong mắt anh, đầu tiên là cái rốn nhỏ xinh, sau đó là vòng eo run nhẹ, hướng lên trên là cặp ngực be bé, áo ngực bao trọn lấy hai vú đang phát dục.

Cô không nhìn thấy thân thể của mình, mà chỉ chứng kiến được ánh mắt mãnh liệt của anh ngày càng tối sầm đi.

Trong nhà tắm, hơi nước đã bao vây hai người. Cô hốt hoảng ôm bả vai mình, e lệ bẽn lẽn nhìn anh một chút rồi liền nhìn sang hướng khác. Dường như hơi nước ẩm nóng kia cũng lan tràn đến trong mắt cô khiến đôi con ngươi như nhiễm một tầng sương mù mông lưng.

Thật đẹp làm sao!

Đến nỗi khiến anh run sợ. Như bùa đòi mạng.

Anh bỗng mạnh bạo xoay người cô. Kết quả cô đã bị ấn chặt trên tường, tâm trạng có chút hoảng hốt, nhưng sức lực kia liền rút đi như cơn đại hồng thủy, thay thế vào đó là hơi thở ái muội nóng rực của anh đang không ngừng trêu chọc phía sau cần cổ mẫn cảm của

cô: "Em tuyệt đối không được quay đầu lại nhìn anh." Mặc dù không hiểu nhưng cô vẫn sẽ làm theo.

Khi anh đang giơ tay cởi khóa áo ngực, cô cảm nhận được ngón tay anh vậy mà lại run lên nhè nhẹ.

Thì ra Mạc Nhiên cũng sẽ có lúc như vậy sao?

Cô chặn lại tay anh: "Đừng cởi ra được không anh? Em... em không có thói quen này."

Đáp lại cô không phải là cử chỉ ôn nhu mà là nụ hôn kịch liệt. Từ bên tai đến bên gáy, trên mỗi tấc da thịt non mịn đều bị anh phủ lên từng dấu hôn.

Cô "Um" một tiếng khó chịu, kinh hoàng nhéo lên cánh tay đang vòng qua eo mình. Hiện tại, không chỉ đôi môi mà cả cơ thể không một mảnh vải lần đầu tiên được đón nhận những cái hôn môi và vuốt ve từ Mạc Nhiên.

Anh hơi buông lỏng tay tháo cài áo ngực, nhờ vậy mà ngực cô vẫn an toàn được bao lấy.

"Quần lót." Anh nói: "Bắt buộc phải cởi ra."

Hai chữ "Bắt buộc", nghĩa là sẽ không có một cuộc thương lượng nào cho cô.

Anh và cô đều bị nước ấm xối vào, trong chốc lát toàn bộ quần áo đều ướt đẫm. Bên trong quần lót còn dán băng vệ sinh, lại bởi vì hút nước mà càng nặng trĩu.

Cô khẽ cắn mội, hơi giãy giụa, nhưng không hề phát ra tiếng. Thấy vậy, anh liền cắn vành tai cô: "Em lại sợ à?"

Cô phản xạ có điều kiện lắc đầu. Bỗng, anh cởi quần lót trên người

cô xuống.

"Đừng sợ, anh sẽ không đi vào."

Cô nghe nói đây là lời nói dối kinh điển nhất của đàn ông. Nhưng nếu đó là Mạc Nhiên thì không chừng anh lại có thể tuân thủ lời hứa.

Quần lót ướt nhẹp bị ném sang một bên.

Váy cũng đã bị thấm ướt, miễn cưỡng duy trì một tầng che lấp cuối cùng cho cô.

Ba mẹ vẫn còn ở dưới lầu, có thể bất thình lình đi lên. Vậy mà trong phòng tắm anh và cô lại có gan làm ra việc động trời này. Một khi bị bắt gập, đón chờ phía trước sẽ là mười tám tầng địa ngục. Cô không có biện pháp thả lỏng, cả cơ thể và tinh thần đều căng như dây đàn, hai hoa môi vì thế mà cũng khẩn trương co rút lại.

Nhưng cô đã quên một chuyện rằng: chẳng có ba mẹ nào sẽ mở cửa phòng tắm của con mình cả.

Anh xốc váy cô lên, năm ngón tay mở ra bắt đầu vuốt ve từ đùi làm cô thất thần.

"A!Anh..." Cô bất an kêu ra tiếng. Một tay của Mạc Nhiên nâng cằm cô lên, bắt cô quay đầu lại hôn môi cùng anh.

Nước vẫn đang chảy xuôi xuống phía dưới, nhưng tầm mắt cô vẫn mơ màng như cũ, trong đôi đồng tử mông lưng kia toàn bộ đều là gương mặt trầm luân của anh.

"Anh muốn sờ nơi này." Giọng điệu bình thản không gợn sóng, nhưng khi mở miệng thì lời nói lại cực kỳ ướt át gợi dục. Trong lúc đó, năm ngón tay thon dài càng tham lam lấn lướt xuống, cuối cùng cũng đến nơi giữa hai chân cô.

Kinh nguyệt bị dòng nước hòa tan, nháy mắt đã làm bẩn hết bàn tay

sạch sẽ của anh, vết máu từ lòng bàn tay nhỏ giọt xuống nền gạch. Tí tách, tí tách.

Vì miệng tử cung đang mở, nên cô cảm thấy bụng nhỏ và tiểu huyệt đều ở chung thời kì đặc biệt, chỉ cần bị chạm vào một chút là sẽ trở nên vô cùng yếu ớt mẫn cảm. Tầm mắt bị che khuất nhưng nếu được Tống Lai Yên cũng sẽ không dám nhìn chân mình. Dù vậy, ngón tay anh chạm đến môi â/m h/ộ cô vẫn cảm nhận được. Cả người lập tức run lên, đầu tiên là cảm giác tê dại, tiếp đó là thân thể căng lên vì khẩn trương.

Cánh tay cô run rẩy đặt trên tường, cố gắng chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ của mình.

Tầm mắt anh di chuyển xuống, đập vào mắt là áo ngực ướt nhẹp nửa trong suốt, bầu ngực dính đầy bọt nước run lẩy bẩy nửa che nửa lộ đầu v* hồng hồng đáng yêu.

Anh nhắm chặt mắt lại, khổ sở chống chọi với sự tra tấn của cảm giác miệng khô lưỡi đắng, hầu kết không ngừng chuyển động lên xuống.

Ngón trỏ thon dài để trước miệng huyệt rồi đẩy ra hai mảnh môi â/m h/ộ.

Nơi riêng tư bên dưới cô chưa lần nào chạm qua, thế nhưng đêm nay lại bị ngón tay anh thăm dò vào sâu bên trong. Vì chưa từng trải qua chuyện nam nữ, thậm chí cô cũng chưa từng phải đối diện với loại kích thích trực tiếp như vậy, nên cô sợ hãi nhỏ giọng kêu lên, âm cuối còn hơi rung, thật giống như nước mắt trong phút chốc sẽ trào ra.

Mạc Nhiên hoàn hồn, lập tức rút ngón tay ra một chút, nhưng cũng không hoàn toàn rời khỏi, vẫn như có như không mà vuốt ve hai mảnh thịt môi.

"Em đau?" Anh áp mặt lên gò má cô.

Cô suy yếu giương môi, nhăn nhẹ hàng lông mày: "Em... em chịu không nổi."

"Trả lời anh trước, em đau lắm à?"

Cô giật mình, nhẹ lắc đầu, làn hơi nóng thở ra quấn quýt cùng màn hơi nước.

Anh thoáng ngập ngừng, lát sau một tay liền duỗi ra tắt vòi hoa sen, tay kia cũng lưu luyến rời khỏi hai chân cô.

Cô gần như bị rút cạn sức lực mà dựa vào tường, có một vệt máu nhàn nhạt từ bên trong đùi uốn lượn chảy xuống dưới.

Trong không khí tràn ngập một mùi hương tanh ngọt.

Mạc Nhiên đáng ghét, anh chơi xấu quá rồi! Vì sao một hai phải là kì kinh nguyệt chạm vào cô cơ chứ? Mỗi lần được anh âu yếm là bên dưới sẽ chảy ra càng nhiều, quả thật như sắp rong huyết đến nơi.

Anh choàng khăn tắm lên vai cô khiến cô khá bất ngờ, liền quay đầu nhìn anh.

"Em về phòng đổi áo ngủ đi." Anh dùng khăn lông mềm lau tóc cho cô: "Cho anh mượn phòng tắm của em một chút."

Nghe xong, cô theo bản năng nhìn xuống phía dưới của anh, nhưng chưa nhìn đến đã nhát gan quay phắt đi.

Anh khó khăn duy trì tia thanh tỉnh cuối cùng: "Em tự mình đi được chứ?"

Đương nhiên là được, chỉ là bị anh sờ một chút, cũng không phải là cắm vào hoàn toàn nên hai chân cũng không đến nỗi đi không được. Nhưng anh lại tinh tế hỏi lại lần nữa, muốn xác định xem cô có cái gì

không thoải mái hay không. "Đi thôi." Anh mở cửa.

Tống Lai Yên đi chân trần ra phòng tắm, nắm chặt khăn tắm bọc mình lại.

Nhưng còn chưa đi được vài bước, cô đã nghe thấy tiếng bước chân "Cộp cộp cộp" truyền đến từ phía cầu thang. Cô hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn gắt gao cành cửa phòng.

Có người đang đi lên. Thôi tiêu rồi!

Đầu óc cô xoay chuyển thật nhanh nhưng không được rồi... "Lạch cạch", tiếng mở cửa làm cả người cô như đóng băng tại chỗ.

Sau lưng bị đánh úp lại, bỗng có một cổ lực đạo đột nhiên ôm lấy eo cô rồi túm cô về phía sau.

Thời điểm cửa phòng đóng lại, cô ngã một cú thật mạnh vào trong ngực anh. Bên tai truyền đến tiếng phần phật, giờ đây cô đã không còn phân biệt rõ đây là tiếng gió hay là tiếng thở dốc nặng nề của anh.

Con gái đang ở kì sinh lý, có nằm mơ Tô Bội Tình cũng không tưởng tượng được cô sẽ làm loạn vào lúc này. Bà đi lên đây chỉ để đưa  sữa bò nên đặt ly lên bàn xong liền rời đi, chưa từng ở lại nhiều hơn một khắc nào, thậm chí cũng không vì trong phòng không có một bóng người mà gọi cô.

Khả năng tiên đoán của Mạc Nhiên quả thật không tồi chút nào. Anh am hiểu nhất là nhìn thấu và khống chế nhân tâm.

Tống Lai Yên khẩn trương đến độ gần như quên hô hấp, lông tơ

trên toàn bộ cơ thể đều dựng lên. Cho đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, cô mới tìm về được một ít tỉnh táo.

Còn không chờ cô lấy lại hơi thì thứ cảm giác nóng bỏng dưới thân kia đã không chịu được nữa mà để ở khe mông cô. Cô bỗng nhiên kẹp chặt mông lại, nhưng lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề như sắp bộc phát của anh ở phía sau.

Thật nóng, thật to.

Cô biết sau lưng là thứ gì, da đầu lại bắt đầu tê dại, thân mình run lên từng đợt nhỏ.