Yến Kinh Khuê Sát

Chương 123: Phiên ngoại 2: Trước kia 4




Tạ Thần Tinh về đến nhà, chứng tỏ nha môn đã nghỉ.

Tạ Cát Tường vội cho Mai nhi đi phân phó một tiếng, để phòng bếp có thể chuẩn bị lên đồ ăn lạnh trước.

Đang bận rộn, mấy cô nương nàng dâu khác liền đến.

Một đám cô nương cười cười nói nói, lầu cát vốn đang quạnh quẽ lập tức náo nhiệt lên.

Hôm nay Lăng Lâm huyện chủ nói hơi nhiều, đến lúc đã có chút trễ, nhưng nhìn vẫn còn hùng hùng hổ hổ.

Tạ Cát Tường liếc nàng một cái, nói: "Mấy người chúng ta bận rộn như thế có lúc nào rảnh."

Lăng Lâm huyện chủ ăn hớp trà, lúc này mới nói: "Đừng nói nữa, mấy ngày xuân này các nhà đều muốn dùng hoa, cánh đồng hoa nhà chúng ta rất bận rộn, ta mấy ngày nay đều không có nhàn."

Nghi Tân quận chúa hơi có chút giật mình: "Gì mà đến ruộng hoa cũng muốn ngươi quản, không phải chỉ quản lý cửa hàng thôi sao?"

Nói đến cái này, Lăng Lâm huyện chủ ngược lại chỉ cười: "Tẩu tẩu ta có thai, mấy ngày nay nôn oẹ kịch liệt, nên ta đành phải bận bịu."

Đây là chuyện vui, các cô nương lao nhao chúc mừng, sau đó liền cùng nhau đi tới hồ sen.

Gió xuân đưa gió ấm, liễu xanh như thảm nhung.

Một đám người trẻ tuổi cười cười nói nói, một mảnh vui vẻ.

Đợi đến bên bờ hồ sen, một nhóm người trẻ tuổi khác đã ngồi xuống, đang tốp năm tốp ba thưởng thức trà.

Hôm nay là tiệc trưa, rất nhiều người sau buổi trưa còn có việc, Tạ Cát Tường không an bài rượu, chỉ làm trà cùng nước ô mai.

Một nhóm người này đều là bạn cũ của Tạ Cát Tường, Triệu Thụy cùng Tạ Thần Tinh, cũng đều là con cháu quan lại Yến kinh, đều rất quen thuộc, cũng không có bao nhiêu lạnh nhạt.

Sau khi cười cười nói nói ngồi xuống, Triệu Thụy liền bưng chén trà đứng dậy.

Mở miệng nói: "Ngày mai đại ca sẽ phải rời kinh, mấy năm sau rất khó gặp lại, bởi vậy hôm nay đặc biệt tổ chức một buổi yến hội, mời mọi người đến cùng nhau nói chuyện thỏa thích, nói ra hết những lời mấy năm sau muốn nói."

Hắn dừng một chút, lại nói: "Đại ca dù đi xa Mạc Nam, nhưng huynh ấy vẫn là đại ca chúng ta, về sau nếu như có thể rảnh rỗi đi du ngoạn Mạc Nam, thì cứ để đại ca mời ăn thịt uống rượu."

Lời này vừa nói ra, mọi người liền ồn ào: "Vương gia đại nhân, làm sao ngươi lại trực tiếp thay đại cữu ca làm chủ rồi."

Triệu Thụy cả cười.

Hắn cúi đầu nhìn Tạ Thần Tinh đang cười nhưng không nói, hỏi: "Đại cữu ca, muội tế* có thể làm chủ không?"

*muội tế: em rể

Tạ Thần Tinh cười khẽ một tiếng, cũng bưng chén trà đứng dậy: "Muội tế hiểu chuyện, tự nhiên là có thể."

Hắn đáp như thế, mọi người liền cùng nhau ồn ào cười to.

Bàn tiệc lập tức náo nhiệt lên, trong lúc nhất thời ăn uống linh đình, hoan thanh tiếu ngữ, phi thường náo nhiệt.

Đợi cho yến hội kết thúc, Tạ Thần Tinh lại lần nữa bưng cốc đứng dậy, nói: "Thường ngày huynh đệ tỷ muội chúng ta, đều ở tại Yến kinh, cùng nhau đi học lớn lên, bây giờ ta sắp phải đi xa, lãnh binh bên ngoài, khó có thể gặp."

Hắn mới mở miệng, bàn tiệc liền dần dần an tĩnh lại.

Ánh mắt Tạ Thần Tinh đảo qua trên mặt mỗi người, nói: "Nhưng trấn thủ biên cương bảo vệ quốc gia, bảo hộ bách tính, đều là trách nhiệm nam nhi, tâm ta hướng tới, cũng không hối hận."

"Chỉ là... chỉ là không bỏ xuống được muội muội yêu thương trong kinh, kính xin chư vị chiếu cố nhiều hơn, nếu như tiểu Triệu vương gia khi dễ nàng, nhất định phải thay ta bảo hộ nàng."

Hắn nói như vậy, người ở đây đều động dung.

Mọi người gật đầu đáp ứng, Tạ Thần Tinh uống một hơi cạn sạch trà trong cốc, sau đó cười nói: "Chúc chư vị thân bằng tiền đồ như gấm, như ý phồn hoa."

Tiệc tan, huynh muội ba người đi tiễn khách.

Cuối cùng đến lượt Nghi Tân quận chúa, Nghi Tân quận chúa ngửa đầu nhìn về phía Tạ Thần Tinh, hỏi hắn: "Biên quan khổ hàn, nguy cơ trùng trùng, bá gia thật sự không hối hận?"

Tạ Thần Tinh không ngờ Nghi Tân quận chúa lại hỏi như thế, nghiêm túc gật đầu: "Không hối hận."

Nghi Tân quận chúa liền cũng gật đầu, quay người rời đi.

Đợi cho tất cả khách khứa đều rời đi, một nhà ba người liền trở về nội trạch, ngồi xuống ăn trà.

Trò chuyện một lát, thấy Tạ Cát Tường có chút mệt, Triệu Thụy liền để Mai nhi theo nàng về lầu các ngủ trưa một hồi.

Tạ Cát Tường biết hắn và ca ca có lời muốn nói, nên cũng không nấn ná nhiều, trực tiếp rời đi.

Để lại hai nam nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn là Triệu Thụy mở miệng trước.

"Đại ca, ta biết huynh muốn nói gì," Triệu Thụy thay hắn châm trà, "Huynh cứ yên tâm, giờ như thế nào, sau này cũng không thay đổi."

"Ta sẽ đặt Cát Tường trên đầu quả tim, yêu nàng bảo hộ nàng, sủng nàng cả đời, không để nàng chịu nửa phần ủy khuất."

Những lời này, lúc thành thân trước đó Triệu Thụy đã từng hứa hẹn, hiện tại nhắc lại, đơn giản là để Tạ Thần Tinh yên tâm.

Hai người từ nhỏ đã quen biết, có mấy lời không cần Tạ Thần Tinh nói nhiều, Triệu Thụy tự nhiên hiểu được.

Tạ Thần Tinh nâng chung trà lên, đoan đoan chính chính kính trà hắn: "Cẩn Chi, đa tạ đệ."

"Nếu không có đệ làm bạn bên cạnh Cát Tường, ta cũng không thể yên tâm như thế, đi Mạc Nam xa xôi thành tựu tâm nguyện."

Triệu Thụy cũng nâng chung trà lên, cùng hắn chạm cốc.

Chén trà sứ trắng phát ra tiếng vang thanh thúy, quanh quẩn trong sảnh chính.

"Đại cữu ca, huynh như vậy là khách khí quá rồi, " Triệu Thụy cười cười, "Huynh cũng biết, giữa ta và Cát Tường, ta càng cần nàng hơn, chứ không phải nàng càng cần ta hơn, ta mới phải cám ơn đại ca, có thể để cho Cát Tường làm bạn bên cạnh ta."

Tạ Thần Tinh cúi đầu xuống, im ắng cười.

Có thái độ này của tiểu Triệu vương gia, Tạ Thần Tinh còn có cái gì không yên lòng.

"Vậy, ta liền nói một câu không khách khí?"

Tạ Thần Tinh nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Triệu Thụy nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như về sau có rảnh, ta sẽ đưa Cát Tường đi Mạc Nam, đến lúc đó, chúng ta gặp ở Mạc Nam."

Tạ Thần Tinh gật đầu, ánh mắt nhìn về ánh nắng tươi đẹp phía chân trời xa xăm.

Cuối cùng cũng đến ngày trở lại Mạc Nam, nơi thành trì phủ đầy trong bão cát đang chờ hắn.

"Được, ta ở Mạc Nam chờ các ngươi."

Sáng sớm hôm sau, sắc trời mờ mờ.

Tạ Cát Tường ngồi trong xe ngựa, một đường hướng về cửa thành Bắc.

Đợi cho đến cửa thành, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại.

Tạ Cát Tường thở sâu, nàng chăm chú nắm nắm hai tay, sau đó mới xuống xe ngựa.

Ngoài xe ngựa, Tạ Thần Tinh cùng Triệu Thụy đang đợi nàng.

Hai người mặc trang phục, cưỡi trên con ngựa cao to, đều anh tuấn tiêu sái như nhau.

Thấy Tạ Cát Tường, Tạ Thần Tinh có chút che dấu thần sắc, nói: "Cát Tường, chỉ đưa đến nơi này thôi."

Tạ Cát Tường ngửa đầu nhìn ca ca, trong lòng đều là không nỡ.

Mặc kệ trước đó nói như thế nào, mặc kệ trong lòng tự an ủi ra sao, đối mặt với lúc thân nhân đi xa, không ai có thể cứng rắn được.

Tạ Thần Tinh tung người xuống ngựa, từng bước một đi đến trước mặt muội muội.

Hắn mặc quân phục, cứng cỏi mà già dặn, vô cùng khác biệt với công tử phiêu dật xuất trần trước đó, trên thân có thêm mấy phần sát khí cùng lăng lệ.

Dáng vẻ Tạ Thần Tinh như vậy, Tạ Cát Tường rất ít gặp, nhưng cũng không cảm thấy không hài hòa.

Tạ Thần Tinh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của muội muội.

Như là mỗi ngày khi còn bé, trước khi hắn đi ra ngoài, đều sẽ tạm biệt muội muội như thế.

"Cát Tường, ca ca đi, muội ở nhà ngoan ngoãn."

Tạ Cát Tường thở sâu, cố gắng đè nước mắt xuống.

Nàng cảm giác đáy mắt một mảnh nóng hổi, nước mắt liền tràn đầy trong hốc mắt, chỉ là kìm nén không cho rơi xuống.

Nàng cố gắng mở to hai mắt, bình tĩnh nhìn ca ca anh lãng trước mặt.

"Dạ, " Tạ Cát Tường thở sâu, cố gắng để cho mình hết sức bình ổn, "Ca ca thuận buồm xuôi gió."

Tạ Thần Tinh thấy nàng như thế, không nỡ lần nữa từ đáy lòng cuồn cuộn lên, làm cho hắn nghẹn ngào.

"Cát Tường, ca ca sẽ trở lại, muội ở Yến kinh chờ ta."

Tạ Cát Tường tiếp tục mở to mắt nhìn hắn, cố gắng khắc sâu mặt mũi của hắn vào trong lòng.

"Dạ." Nàng nghe được bản thân mình nói.

Tạ Thần Tinh không cách nào nói tiếp nữa.

Hắn quay đầu đi chỗ khác, cúi đầu lau đôi mắt một chút, sau đó liền trở mình lên ngựa, đưa lưng về phía Tạ Cát Tường.

"Trở về đi."

"Cẩn Chi, đưa Cát Tường trở về." Hắn dặn Triệu Thụy.

Triệu Thụy dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường.

Dưới ánh mặt trời, trong mắt hạnh to tròn của Tạ Cát Tường, có những mảnh ánh sáng nhỏ vụn.

Trong ánh sáng đó, có không nỡ, có kiềm nén, cũng có kiên cường.

Hắn nói với Tạ Thần Tinh: "Đại ca, thuận buồm xuôi gió, chuyện trong nhà có ta."

Tạ Thần Tinh gật gật đầu, hắn giơ tay lên cao cao, đưa lưng về phía Tạ Cát Tường khoát khoát tay, sau đó một roi đưa xuống, con ngựa hí dài một tiếng, phi thẳng đến cửa thành.

Tạ Cát Tường vươn tay, đi theo về trước mấy bước.

Triệu Thụy ở bên người nàng, cũng không ngăn cản nàng.

"Ca ca," Tạ Cát Tường chậm rãi dừng bước lại, "Ca ca, chúc huynh tâm tưởng sự thành."

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Đưa tiễn Tạ Thần Tinh xong, Tạ Cát Tường khó chịu vài ngày.

Nếu muốn thật nói, nàng cũng không phải đặc biệt khổ sở, nhưng chính là rất uể oải, chuyện gì cung không có tinh thần làm.

Triệu Thụy biết nàng tâm tình không vui, cũng biết nàng vẫn lo lắng cho Tạ Thần Tinh, nên đặc biệt mời Nghi Tân quận chúa cùng Lăng Lâm huyện chủ đến, để các nàng bên cạnh Tạ Cát Tường nhiều hơn.

Hai vị thiên kim ngược lại rất cho mặt mũi, mỗi ngày đều chạy đến Triệu vương phủ, làm cho Tạ Cát Tường hỏi Lăng Lâm huyện chủ: "Buôn bán nhà các ngươi sắp sập tiệm rồi đúng không? Sao mỗi ngày đều rảnh tới đây vậy?."

Lăng Lâm huyện chủ tức giận đến mức đánh nàng một cái, nói: "Ta đây là vì ai?"

Tạ Cát Tường hé miệng cười cười, trong mắt lại lần nữa có hào quang: "Ta biết, đa tạ các ngươi, bất quá ta đã tốt hơn nhiều."

Nàng và bạn khuê mật cùng nhau dạo bước trong hoa viên, nhìn ngày xuân hoa nở rộ muôn hồng nghìn tía, tâm tình dần dần bình phục trở lại.

"Có các ngươi bên cạnh, ta cũng không khó vượt qua lắm, " Tạ Cát Tường mỗi tay dắt một người, dáng vẻ tươi cười trở lại trên mặt, "Đa tạ các ngươi."

Lăng Lâm huyện chủ quay đầu nhìn kỹ trên mặt nàng, cùng Nghi Tân quận chúa liếc nhìn nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi bình thường lại là tốt rồi."

Tạ Cát Tường khôi phục lại, Nghi Tân quận chúa mới hỏi: "Bá gia đi Mạc Nam, trong chốc lát vẫn còn chưa có chiến sự, ngươi không cần lo lắng quá mức, bất quá, hắn ở bên kia lẻ loi một mình, có người chăm sóc không?"

Tạ Cát Tường gật gật đầu, nói: "Trước đó mấy người quản gia gã sai vặt trong phủ đã đi qua đó trước, ta đây cũng không quá lo lắng, trước đó ca ca đã ở Mạc Nam chờ đợi hai năm, cũng đã sớm quen thuộc."

Nghi Tân quận chúa như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lại hỏi: "Hắn ở chỗ nào?"

Tạ Cát Tường nói: "Trước kia vẫn luôn ở trong binh doanh, hiện tại có chức quan chính thức, liền an trí nội trạch đằng sau nha môn, thành ra ở luôn phía sau nha môn Đô chỉ huy sứ."

Nghi Tân quận chúa lại hỏi vài câu, sinh hoạt ở Mạc Nam linh tinh, làm cho Tạ Cát Tường cùng Lăng Lâm huyện chủ đều nghi hoặc nhìn nàng, lúc này mới im miệng lại.

"Ta đây không phải vì Cát Tường, " Nghi Tân quận chúa nói, "Vì để cho nàng an tâm sao?"

Tạ Cát Tường nói: "Thật đúng là ta đã an tâm không ít, đa tạ các ngươi."

Cảm xúc Tạ Cát Tường chuyển biến tốt đẹp, một lần nữa đi Cao Đào tư làm việc, cũng một lần nữa chưởng quản công việc vặt trong nhà, Nghi Tân quận chúa cùng Lăng Lâm huyện chủ cũng không cần ngày ngày đến phủ làm bạn với nàng.

Bất tri bất giác, một tháng trôi qua.

Đảo mắt liền tới ngày mùa hè nóng nhất ở Yến kinh.

Một ngày này, Tạ Cát Tường vừa sử dụng hết đồ ăn sáng, chuẩn bị đi nha môn Cao Đào tư, Nhược Lan liền vội vàng đi vào: "Vương phi, người Vinh vương phủ đến."

Tạ Cát Tường để đũa xuống, ngẩng đầu lên nói: "Sao vậy?"

Nhược Lan một mặt chấn kinh: "Vương phi, quản sự Vinh vương phủ nói Nghi Tân quận chúa lưu lại một phong thư, đã rời khỏi Yến kinh, nói là..."

Tạ Cát Tường nhịn không được đứng dậy, trong lòng hơi trầm xuống.

Nhược Lan tiếp tục nói: "Nói là muốn đi Mạc Nam, thành tựu giấc mộng của mình."

Tạ Cát Tường: "..."

Tạ Cát Tường: "Hồ nháo!"

Nàng tức giận đến xém chút nữa đánh ngã chén trà, đứng tại đó cau mày nói: "Mạc Nam xa xôi như thế, nàng lẻ loi một mình, sao có thể đến đó."

Nhược Lan nói: "Vinh vương phủ đã phái người đi tìm, chỉ là không biết có thể tìm được người không. Cho nên quản sự nói Vinh vương gia nhờ vương phi đưa tin gấp cho bá gia, nhờ người hỗ trợ lưu ý tin tức quận chúa."

Bây giờ chỉ có thể như thế.

Tạ Cát Tường thở dài: "Nha đầu Viện nhi này, thực tế rất cố chấp."

Nàng sai người mang tới giấy viết thư, vừa viết thư vừa nghĩ: Hi vọng Viện nhi lên đường bình an.

Cũng hi vọng, ca ca có thể tìm được Viện nhi.