Yến Kinh Khuê Sát

Chương 128






Hạ Uyển Thu không hổ là nữ Nghi Loan Vệ xuất sắc.

Tuy rằng giám thị thuộc hạ có sai sót, nhưng cũng có thể ngăn cơn sóng dữ, rất nhanh đã điều tra rõ các hành động của Tô Hồng Tảo sau khi rời khỏi Tô trạch.

"Đại nhân, trước khi rời khỏi Tô trạch Tô Hồng Tảo đã cải trang, thuộc hạ theo thời gian nàng đến Bắc ngoại ô điều tra ngược lại, phát hiện nàng sau khi rời Tô trạch đã đi một chuyến đến hiệu cầm đồ trước."

Đây là chắc chắn, trong tay Tô Hồng Tảo không trữ bao nhiêu tiền, chỉ có một chút đồ nhỏ trước kia quan to hiển quý đưa tặng, có thể đổi chút bạc.

Nàng thậm chí không dám tìm hiệu cầm đồ quá lớn, chỉ tìm cửa hàng trong hẻm nhỏ, tùy tiện đổi chút bạc, mang theo trực tiếp lên đường.

Sau khi rời hiệu cầm đồ, hành tung liền không dễ tra nữa.

Hạ Uyển Thu nói: "Sau khi nàng rời hiệu cầm đồ, tựa như đã đi một chuyến về hẻm Ngô Đồng, sau đó liền không rõ tung tích, đợi cho đến khoảng Tết Trung Nguyên 15 tháng 7, nàng mới xuất hiện ở ngõ nhỏ Kỳ Tượng ở Bắc ngoại ô, dùng tiếng lóng liên hệ lão đại Tiền Lão Bát của chợ đen Bắc ngoại ô."

Bắt đầu từ lúc này, nàng liền ẩn giấu hành tung.

"Về chuyện sau khi gặp Tiền Lão Bát nàng đi nơi nào, rồi chết như thế nào, không có cách điều tra rõ, bất quá vào ngày mười tám tháng bảy, nàng đột nhiên chết không rõ nguyên do ở ngõ nhỏ Kỳ Tượng, là đàn em của Tiền Lão Bát nhìn thấy nàng, trực tiếp ném tới bãi tha ma."

"Đương nhiên, trước khi ném đi còn cướp đoạt hết bạc trên người nàng, cái gì cũng không chừa lại."

Đây là cách làm xưa nay của chợ đen, ngay từ đầu nàng đơn độc xuất hiện ở ngõ nhỏ Kỳ Tượng, lại biết tiếng lóng chợ đen, Tiền Lão Bát không trực tiếp giết người diệt khẩu đã là rất giữ chữ tín.

Hiện giờ người đã chết, tự nhiên không cần cố kỵ.

Hạ Uyển Thu tiếp tục nói: "Bất quá, từ sau khi Tô Hồng Tảo bị ném tới bãi tha ma, bên phía Bắc ngoại ô bắt đầu xảy ra chuyện, tên đàn em đầu tiên phát hiện rồi trộm cướp trên thi thể Tô Hồng Tảo, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, ngay sau đó, bãi tha ma ban đêm bắt đầu có tiếng khóc thảm thiết."

"Nếu không phải như thế, Hộ Thành Tư Bắc ngoại ô cũng sẽ không báo vụ án này lên."

Chợ đen tuy rằng gọi là chợ đen, cũng có trăm vạn mối liên hệ với Hộ Thành Tư, Tiền Lão Bát chưa bao giờ mua bán lén lút, hắn đồng ý cung cấp dẫn đường cho Tô Hồng, tất nhiên đã hỏi thăm thân phận Tô Hồng Tảo.

Bởi vậy, sổ con Hộ Thành Tư đưa lại đây, liền viết thật sự rõ ràng.

Sổ con này không chuyển qua trung gian, Hộ Thành Tư trực tiếp nộp lên đến Cao Đào Tư, Triệu Thụy thoáng tưởng tượng, đại khái có thể hiểu được vụ án này chưa truyền ra ngoài.

Hắn hơi hơi ngừng, nói: "Hạ tổng kỳ, ngươi đi an bài, chỉ nói bản quan muốn đi bái phỏng Khổ Hải đại sư chùa Hoàng Giác."

Vốn dĩ bọn họ cũng phải đi một chuyến đến chùa Hoàng Giác, lần này vừa lúc có thể đi qua sớm, nhân tiện điều tra vụ án Tô Hồng Tảo tử vong.


Đợi cho Hạ Uyển Thu đi ra ngoài bận việc, Tạ Cát Tường mới thở dài: "Tô Hồng Tảo thật lợi hại, dưới mí mắt của giáo úy Cao Đào Tư cũng có thể chạy trốn, chỉ là cuối cùng nàng vẫn không thoát được cái chết."

Triệu Thụy trầm tư một lát, nói: "An bài giáo úy thông báo với Tiền Lão Bát trước một tiếng, đợi cho đến chỗ Bắc ngoại ô, bản quan cũng có lời muốn hỏi hắn."

Đợi bản án rõ ràng sáng tỏ, nói chung nội tình cũng đều rõ ràng, đoàn người liền xuất phát đi Bắc ngoại ô.

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Chùa Hoàng Giác cả nước nghe danh, ở ngay phía Bắc núi Thương Lãng thuộc vùng Bắc ngoại ô, chùa này được xây dựng vào những năm đầu tiền triều, đến nay đã có 300 năm lịch sử.

Đây là danh thắng cổ tháp, danh tiếng nổi bật xa gần, cho dù hiện giờ hương khói kém hơn chùa Kim Đỉnh rất nhiều.

Bất quá vị trí chùa Hoàng Giác hẻo lánh, nằm giữa vùng núi non trùng điệp, các pháp sư tu hành trong chùa rất điệu thấp, đều không phải người huênh hoang, cũng không làm các pháp sự gây chú ý của người khác, cho nên khách hành hương lên chùa Hoàng Giác cũng không quá nhiều.

Vì đến Bắc ngoại ô còn cần một canh giờ (2 giờ) lộ trình, Triệu Thụy liền thương lượng với Tạ Cát Tường: "Chúng ta đi Bắc ngoại ô điều tra vụ án Tô Hồng Tảo trước, nếu buổi tối không kịp quay về, thì đi chùa Hoàng Giác ngủ nhờ một đêm, muội thấy sao?"

Lần này ra ngoài để tra án, bên người có Hạ Uyển Thu cùng nữ giáo úy đi theo, chùa Hoàng Giác lại là nơi thanh tịnh, ngược lại cũng có thể.

Tạ Cát Tường thoáng dừng một chút, liền gật đầu: "Cũng được."

Một đường không nói chuyện, khi đến được ngõ nhỏ Kỳ Tượng Bắc ngoại ô, thời gian đã vào giữa trưa.

Triệu Thụy ghét bỏ tiệm ăn ven đường, nên chỉ cùng Tạ Cát Tường ở trên xe ngựa ăn bánh rán hành buổi sáng mang theo, cho dù đã nguội, nhưng đồ ăn phối với nhau ăn cũng rất ngon.

Dùng xong cơm, Triệu Thụy không kinh động đến Hộ Thành Tư Bắc ngoại ô, trực tiếp tìm một quán trà thưa người gần đó, tìm gian nhã thất vào ngồi.

Bọn họ mới vừa ngồi xuống, Tiền Lão Bát liền được các giáo úy mời tới.

Thân người hắn rất cao, cũng phải cao hơn Bạch Đồ nửa cái đầu, vóc dáng rắn chắc cường tráng, rất hung thần.

Khi bị mời đến vẻ mặt còn khó chịu, kết quả nhìn thấy Triệu Thụy, lập tức liền lúng túng.

"Vị công tử này, nhìn rất khí phái, có phải là quan gia ở nơi nào tới?"

Triệu Thụy đặt bát trà lại trên bàn, ngẩng đầu quét hắn một cái.

"Tiền lão đại kiến thức rộng rãi, không bằng ngươi đoán xem?"

Hôm nay Triệu Thụy mặc chính là thường phục.


Cái gọi là thường phục, cũng không phải là hình dạng và kết cấu theo quan phục, nếu là người thường, nhất định nhìn không ra sâu cạn cao thấp.

Nhưng Tiền Lão Bát rốt cuộc cũng có kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra bộ trường sam màu lam Triệu Thụy đang mặc, cũng không phải hàng hóa của bất kỳ cửa hàng trang phục nào làm ra, ngược lại như tay nghề của thợ trong nhà.

Hải lan văn trên đó sóng gió mãnh liệt, tinh tế phi thường, cẩn thận nhìn lại, còn có ngân quang hiện lên, hàng thêu hải lan văn Tô Châu này thậm chí còn bỏ thêm tơ bạc, quý báu phi thường.

Đây chỉ là xiêm y.

Đai lưng trên eo hắn còn được khảm dương chi bạch ngọc màu sắc oánh nhuận, nhìn sơ qua, chính diện có năm khối, mỗi một khối lớn nhỏ đều xấp xỉ, trên có khắc hoa văn mây như ý cũng độc đáo tinh xảo.

Cách ăn mặc như vậy, cho dù là các hoàng thương giàu có trong thiên hạ, cũng không dám công khai ra ngoài.

Xiêm y phối hợp tơ bạc, đai lưng trên eo dùng ngọc làm khóa, đều là quy chế của hoàng thân quốc thích.

Tiền Lão Bát vốn dĩ bởi vì khí thế của Triệu Thụy đã thấp hơn một đoạn, hiện tại e rằng, chỉ kém không có cúi đầu khom lưng.

Hắn không có ưu điểm gì khác, chính là đặc biệt có thể xem xét thời thế, gặp được loại người không thể trêu vào này, quỳ xuống kêu cha gọi ông cũng không phải không thể.

"Xem cách ăn mặc này của công tử, nhất định xuất thân bất phàm, cho dù không phải Thế tử gia, cũng định là con cháu hoàng thất, không biết tiểu nhân nói đúng không?"

Hắn rất biết cách nói chuyện.

Bất quá lời trong lời ngoài, hắn cũng chưa nói chức quan, cũng chưa nói Triệu Thụy nhậm chức ở nơi nào.

Triệu Thụy nhàn nhạt cười cười, nói: "Nếu bản quan không phải thì sao?"

Một câu bản quan này của hắn, đã cho nhắc nhở thực rõ ràng.

Ánh mắt Tiền Lão Bát liền dời khỏi người hắn, hắn không nhìn Tạ Cát Tường ngồi bên cạnh, ngược lại nhìn thoáng qua nữ hộ vệ trẻ đứng ở cửa sổ.

Chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng Tiền Lão Bát liền có chút nghiêm nghị.

Hộ vệ mời hắn đến chỉ là hộ vệ bình thường, khí thế trên người cũng không đủ lăng liệt, nhưng trên người nữ hộ vệ này, khí thế sát phạt ập vào ngay trước mặt.

Tiền Lão Bát cúi đầu nhìn về phía Triệu Thụy, không tự giác cúi thấp người.

"Đại nhân là đang ở tại số mười ba phường Đương Xuân?"


Số mười ba phường Đương Xuân, Nghi Loan Tư Bắc Trấn Phủ Tư đóng tại đó.

Có thể đoán được tám, chín phần mười như thế.

Triệu Thụy gợi lên khóe môi, lúc này mới khen ngợi một câu: "Không tồi."

Thân phận và chức quan đại khái đều đoán đúng cả rồi.

Việc này chứng minh, vị Tiền Lão Bát không phải người chỉ dựa sức lực lớn mà làm lão đại chợ đen.

Triệu Thụy lại hỏi: "Tiền lão đại, ngươi cũng biết bản quan vì sao phải mời ngươi lại đây uống trà?"

Nói là mời hắn lại đây uống trà, nhưng từ sau khi Tiền Lão Bát tới vẫn luôn đứng ở trước bàn, không cần phải nói uống trà, ngay cả nói chuyện cũng không dám.

Dù vậy, hắn cũng đĩnh đạc cười: "Đại khái có thể đoán được một ít, bất quá có thể cùng đại nhân uống trà, đây là vinh hạnh của tiểu nhân."

Bất luận nơi nào, đều sẽ có người như Tiền Lão Bát, bất quá xác thật Tiền Lão Bát là người thức thời, cũng thông minh hiểu chuyện, Triệu Thụy liền cũng không làm khó hắn: "Tiền lão đại, ngồi xuống nói chuyện đi."

Tiền Lão Bát thật cẩn thận ngồi xuống, sau đó mới nói: "Đại nhân có phải muốn hỏi về tiểu nương tử trước kia không."

Nói là tiểu nương tử, kỳ thật là vì Tô Hồng Tảo tuy đã ba mươi tuổi, bất quá bộ dạng xác thật trẻ trung xinh đẹp, kêu một tiếng tiểu nương tử cũng không quá.

Nàng cải trang cũng là nữ tử trẻ tuổi, cũng thực phù hợp thân phận.

Triệu Thụy thong thả ung dung đổ ly trà, cũng không nói chuyện.

Tiền Lão Bát lập tức liền hiểu rõ.

Hắn bắt đầu nói từ đầu: "Kỳ thật chính là mấy ngày đầu tháng, mấy ngày tết Trung Nguyên kia, tiểu nương tử tìm tới ngõ Kỳ Tượng, nói tiếng lóng với đàn em thủ hạ của tiểu nhân."

"Đại nhân khẳng định cũng biết, nghề như chúng ta đều thực cẩn thận, tiếng lóng chia ra rất nhiều loại, kỳ thật rất ít người dùng, người dùng đều là người phạm vào chuyện lớn muốn trốn chạy."

Muốn mua dẫn đường là chuyện mua bán lớn, bọn họ bình thường đều cần nhìn người trước, việc mua bán này có thể làm liền làm, không thể làm trực tiếp cự tuyệt ngoài cửa, bất luận đối phương nỗ lực như thế nào cũng không được.

Chẳng phải do bọn họ cũng muốn bảo vệ tánh mạng của mình?

"Lúc ấy tiểu nhân nghe nói có người muốn mua dẫn đường, lập tức cho đàn em mời người vào trong nhà, kết quả vừa nhìn, cư nhiên là tiểu bì nương* da thịt non mịn," Tiền Lão Bát nói như thế, liền thấy Triệu Thụy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, lập tức sửa miệng, "Không đúng, là tiểu nương tử."

*từ này theo tui hiểu là nghĩa không được sạch sẽ nên để nguyên không edit nhen

Hắn ho khan một tiếng, xoa xoa mồ hôi trên trán, tiếp tục nói: "Tiểu nương tử nói, trượng phu nhà nàng bạo ngược, hại nhi tử nàng bệnh chết, nàng cũng sống không nỗi, lúc này mới muốn chạy trốn đến nơi khác."

Tiền Lão Bát nói như thế, trong ánh mắt thật ra không có bao nhiêu đáng thương, hắn nói: "Mấy lý do thoái thác này, chúng ta ở ngõ Kỳ Tượng này nghe quá nhiều, phần lớn đều nói lời khách sáo, còn lại phải xem xét rốt cuộc có thật hay không."

Bọn họ có người ở Hộ Thành Tư hay không, nhất định là có.


Chỉ cần động tay, đưa chút lễ, đại khái có thể tra được thân phận nữ nhân này.

Hắc bạch lưỡng đạo hai bút cùng vẽ, cho dù Tô Hồng Tảo có mai danh ẩn tích, cũng khẳng định phải bị Tiền Lão Bát tra đến rành mạch.

Nghe đến đó, Tạ Cát Tường ném ánh mắt cho Triệu Thụy.

Triệu Thụy lập tức hiểu ý Tạ Cát Tường, hắn lạnh lùng hỏi: "Ngươi có tay trong ở Hộ Thành Tư Bắc ngoại ô, bản quan cần biết."

Tiền Lão Bát mặt mũi trắng bệch.

Triệu Thụy mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, chỉ nói: "Mấy tay trong đó của ngươi, bản quan nhìn còn chướng mắt, nhưng nơi này có ai, bản quan đều phải biết."

Ý tứ này là, mặc dù đưa danh sách cho Triệu Thụy, Triệu Thụy cũng sẽ không động tay chân, trừ phi có người cất giấu tâm tư gây rối, mới có thể bị bắt lấy.

"Tiền lão đại, mọi người đều có việc mua bán riêng, ngươi yên tâm là được."

Tiền Lão Bát lại nhịn không được lau mồ hôi lạnh, thấp giọng nói mấy cái tên, Triệu Thụy liền nói: "Ngươi tiếp tục nói."

Tiền Lão Bát tiếp tục nói: "Tra được thân phận nữ nhân kia, chúng ta liền biết vì sao nàng muốn bỏ trốn, nam nhân nhà nàng đã chết, không thể ở lại Yến Kinh, khẳng định phải chạy a."

Loại nữ nhân này, đại khái sẽ không có gì nguy hiểm.

Cho nên vụ mua bán này Tiền Lão Bát nhận, hơn nữa lấy số tiền không thấp.

Triệu Thụy hỏi: "Tô Hồng Tảo đồng ý?"

Tiền Lão Bát thực dứt khoát: "Nàng đương nhiên phải đồng ý, không phải Lão Bát ta nói quá, ở phía Bắc muốn ra kinh, dẫn đường chỗ Lão Bát ta là đáng tin cậy nhất."

Cho nên, Tô Hồng Tảo vẫn chi tiền đặt cọc, mua Tiền Lão Bát dẫn đường.

Tô Hồng Tảo mua dẫn đường chính là vì che dấu tung tích, bất luận bao nhiêu tiền nàng cũng chịu chi.

Nếu không, tùy tiện cầm giấy tờ xác nhận thân phận là có thể ra kinh, vì sao nàng lại phải chịu bỏ ra giá cao như vậy?

"Tô Hồng Tảo muốn đi nơi nào?" Triệu Thụy hỏi.

Tiền Lão Bát suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Nàng nói nàng muốn về quê nhà, một nơi gọi là Ninh Đường gì đó ở Càn Châu, dẫn đường là đưa đến Càn Châu."

Càn Châu?

Triệu Thụy thoáng nhớ kỹ, sau đó nói: "Nói tới Tô Hồng Tảo chết như thế nào đi?"

Ánh mắt Tiền Lão Bát chợt lóe, hắn hạ giọng nói: "Các đàn em nói, nàng chết do ác quỷ quấn thân."

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***