Yến Kinh Khuê Sát

Chương 64: Hồng nhan loạn 8




Xác định được thân phận người chết, các phỏng đoán trước đó của vụ án lập tức bị bác bỏ.

Tạ Cát Tường và Triệu Thụy cùng nhau ra khỏi lều, một lát sau, Hình Cửu Niên cũng ra theo.

"Hình đại nhân, trên thân người chết...... còn có điểm đáng ngờ nào khác không?"

Hình Cửu Niên lắc lắc đầu: "Ta đã cẩn thận kiểm tra, chỉ có cẳng chân bên phải từng bị gãy xương thôi, xương cốt còn lại đều rất hoàn hảo, nga đúng rồi...... Có một việc không biết có tính không."

Tạ Cát Tường nghe vậy lập tức nhìn về phía hắn.

Hình Cửu Niên suy nghĩ nói: "Người chết ăn uống rất ít, thân thể nàng rất nhẹ, nhìn kỹ xương cốt này, chiều cao cả người hẳn là gần năm thước*, nhưng vóc người rất nhẹ, chỉ tầm khoảng mười cân**."

*1 thước = 0.33m => 5 thước = 1.65m

** 1 cân tui tra google là 1kg, mười cân là tầm 10kg, tui thấy chắc bản convert bị thiếu chữ hay gì đó, chứ sao người trưởng thành lại nặng có 10kg???

Nữ nhân cao như thế, vóc người chỉ có hơn mười cân, có thể thấy được thân thể này uyển chuyển nhẹ nhàng, hẳn phải nói là gầy yếu dị thường.

Lúc ấy cơ hồ xác định người chết chính là Phan phu nhân, đó là bởi vì Phan phu nhân cũng là nữ tử có chiều cao, vóc người uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy.

Nói cách khác, bề ngoài của ngoại thất này có phần tương tự bộ dáng Phan phu nhân.

Triệu Thụy nghe một câu như thế, dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng.

"Yến Kinh đã từng lưu truyền một câu," Triệu Thụy nhàn nhạt nói, "Nói là yêu thích của một nam nhân có thể đến chết cũng không thay đổi, bất luận là chính thê, tiểu thiếp, ngoại thất hay là người mơ tưởng không được, đều có bộ dáng giống nhau."

Nói cách khác, Phan phu nhân và ngoại thất Trịnh San Hô, vừa lúc đều là loại nữ nhân Văn Chính Thành thích.

Chỉ bằng vào điểm này, nữ nhân sẽ không thể nào biết được, nam nhân chính là như vậy.

Ánh mắt Triệu Thụy nặng nề, hắn nói: "Cho dù Phan phu nhân đã rất tốt, nhưng Văn Chính Thành vẫn nhịn không được tìm ngoại thất, tuy rằng vị ngoại thất này có thân hình tương đồng Phan phu nhân, có lẽ diện mạo cũng tương tự, không phải là cùng một người nhưng lại như cùng một người, đây là cái nam nhân gọi là mới mẻ."

Tạ Cát Tường nghe xong Triệu Thụy nói, thật ra cũng không suy nghĩ sâu xa vấn đề giống nhau hay không giống nhau, nàng lại đột nhiên nhớ tới, vị Nhu vương phi của Triệu Vương gia, thoạt nhìn cũng là nữ tử ôn nhu uyển chuyển.

Nàng biết Triệu Thụy bởi vậy nên rất không thoải mái, liền lặng lẽ túm túm ống tay áo Triệu Thụy: "Đại nhân, nói như thế, thân phận Trịnh San Hô liền rất có vấn đề."

Triệu Thụy hơi hơi hồi thần, lập tức thoát ra khỏi cảm giác không vui, di ngôn mẫu thân vẫn còn ở bên tai, hắn xác thật không nên nghĩ ngợi gì về việc đó nữa.

Hiện giờ hắn đã rất tốt.

Bên cạnh có Cát Tường làm bạn, có sự nghiệp bận rộn mà phong phú như vậy, không có gì không tốt.

Triệu Thụy khẽ thở dài một cái: "Hình đại nhân, có nhìn ra được quá trình Trịnh San Hô và Lưu Tam công tử tử vong không?"

Hình Cửu Niên cẩn thận nhớ lại một phen, nói: "Lưu tam công tử khẳng định là đã tử vong vào ngày hôm trước, sau khi tử vong hắn bị nhét vào trong tủ đứng, thân thể đã cứng đờ, nhưng mà sau khi được dời ra khỏi tủ đứng, hắn rất nhanh đã nằm thẳng, không còn duy trì tư thế lúc còn trong tủ đứng nữa."

Hình Cửu Niên giải thích với bọn hắn: "Người bình thường sau khi chết một ngày đến hai ngày sẽ từ từ giảm bớt, không còn duy trì trạng thái cứng đờ khi chết nữa, có người thời gian sẽ dài hơn một ít, nhưng nếu kết hợp với manh mối các ngươi tìm kiếm được, Lưu Tam công tử hẳn là đã tử vong vào lúc chạng vạng ngày hôm trước."

"Thời gian Trịnh San Hô tử vong thì không thể phán đoán được, thân thể nàng bị cháy nghiêm trọng, thật sự không có cách nào tìm được nhiều manh mối hơn."

Triệu Thụy gật gật đầu, trong lòng có cân nhắc trong chớp mắt.

"Nếu là như thế, vậy vụ án này có hai hướng."

Tạ Cát Tường và hắn không nói tâm linh tương thông, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, hắn vừa mở miệng, Tạ Cát Tường lập tức hiểu ngay ý hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau trong ánh tà dương buổi hoàng hôn, lặng lẽ cho nhau lời khen ngợi và khẳng định.

Tạ Cát Tường hơi hơi mỉm cười, hai sườn mặt lộ ra má lún đồng tiên nhỏ xinh lại đáng yêu.

"Nếu Lưu Tam công tử chết trước ngoại thất Trịnh San Hô, như vậy Lưu Tam công tử đã chết ngoài ý muốn này, khả năng là có quan hệ với Trịnh San Hô hoặc là với Phan phu nhân, người trong lời đồn có hẹn ra ngoài du ngoạn cùng Lưu Tam công tử, như vậy Trịnh San Hô chết cũng có thể thuận thế suy luận là do Phan phu nhân. Nhưng Phan phu nhân vẫn luôn mất tích, hành tung không rõ ràng, không biết người này là sống hay là chết."

"Nếu Lưu Tam công tử chết sau Trịnh San Hô, như vậy Trịnh San Hô là do ai giết? Phải chăng sau khi Lưu Tam công tử động thủ, bản thân lại bỏ mạng ngoài ý muốn?"

Triệu Thụy gật gật đầu, cuối cùng bổ sung: "Căn cứ đầu mối hắn được cứu chữa sau khi trúng độc, đại khái có thể phán đoán Lưu Tam công tử tựa hồ chết ngoài ý muốn, tạm thời loại trừ khả năng hắn bị giết, còn Trịnh San Hô nhất định là bị người khác giết chết, điểm này không hề có ngoại lệ."

"Mà trong Văn gia, mọi người tựa hồ đều có ác ý với Phan phu nhân, một người mất tích thêm hai người tử vong, kỳ thật, giao điểm cuối cùng đều là Phan phu nhân."

Triệu Thụy dừng một chút, đột nhiên nhìn về phía Tạ Cát Tường, mà Tạ Cát Tường cũng vừa lúc nhìn về phía hắn.

"Nếu người chết trong phòng chứa củi vốn phải là Phan phu nhân thì sao?"

Đúng vậy, giết chết Phan phu nhân, tạo thành hiện trường giả chết cháy ngoài ý muốn, vốn dĩ chính là suy luận trước đó của bọn họ.

Bởi vì phát hiện được thân phận người chết mà toàn bộ bị lật đổ, có lẽ kỳ thật không cần thiết.

"Người đốt lửa kia, căn bản không biết người trong bao tải là ai."

Rốt cuộc thân hình và chiều cao hai người cơ hồ đều đồng nhất, lại bị tròng vào trong bao tải, người đốt lửa căn cứ vào kế sách đã thương thảo cùng đối tác trước đó, nên chỉ trực tiếp đốt lửa, cũng hợp tình hợp lý.

Kể từ đó, người hiềm nghi lại lần nữa thu nhỏ lại trong số người Văn gia.

Bọn họ không cần phải phá giải vì sao Trịnh San Hô bị người khác giết chết, mà thay vào đó, bọn họ cần tìm ra Phan phu nhân "tử vong" như thế nào.

Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn thoáng qua hoàng hôn xán lạn ở phía chân trời, nhàn nhạt nói: "Xem ra, chúng ta cần phải đi gặp Văn đại nhân lại lần nữa rồi."

Kỳ thật án này, có một điểm đáng ngờ vô cùng rõ ràng.

Trong khoảng thời gian Phan phu nhân mất tích từ chủ viện, chỉ có Văn Chính Thành trực đêm ở nha môn, không có bất luận thời gian gây án nào. Mà khi phòng chứa củi bị cháy vào sáng sớm hôm nay, Tôn quản gia có nhân chứng, không thể tự mình châm lửa.

Một chủ một tớ bên nhau gần ba mươi năm, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, làm bạn đến lúc trưởng thành, ràng buộc giữa hai người bọn họ khẳng định sẽ sâu hơn nhiều so với Phan phu nhân cùng Văn đại nhân.

Ngay từ đầu, bởi vì vụ án có rất nhiều người bị tình nghi, hơn nữa không xác định được thân phận người chết trong phòng chứa củi, bọn họ vẫn luôn gấp rút truy tìm càng nhiều manh mối, tới hiện tại, manh mối tựa hồ đã đầy đủ, chỉ còn lại một lần thẩm vấn nữa.

Triệu Thụy hạ quyết tâm, liền cùng Tạ Cát Tường đi vào trong nha môn Quân Khí tư.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Hôm nay Văn Chính Thành thay ca, buổi sáng hắn không ở nha môn, để giam phó trực thay, hiện tại đã trở về nha môn, lúc này đang bận bịu chính sự.

Thấy Triệu Thụy đi vào nha môn, hắn lập tức buông bút trong tay, vội tiến lên hỏi: "Triệu đại nhân, đã tìm thấy nội tử rồi sao?"

Nôn nóng hiện rõ trên vẻ mặt hắn, tựa hồ một lòng một dạ đối với Phan phu nhân, nhưng Triệu Thụy và Tạ Cát Tường lại đều hiểu rõ, hắn đã sớm có tâm tư khác, có lẽ còn cất giấu ác ý với Phan phu nhân.

Rốt cuộc, bản thân Phan phu nhân cũng không ngừng có tình nhân mới, hai vợ chồng ân ái có lẽ chỉ là diễn cho người ngoài xem.

Triệu Thụy hàn huyên cùng Văn Chính Thành vài câu, liền cùng nhau ngồi trong nha môn.

Văn Chính Thành thấy Triệu Thụy vẫn luôn xụ mặt, cũng rất thấp thỏm, hắn uống liên tục hai ngụm nước trà, lại nhìn nhìn Tạ Cát Tường rũ mắt không nói lời nào, cuối cùng mới nhịn không được mở miệng.

"Triệu đại nhân, kết quả điều tra như thế nào? Nội tử rốt cuộc đang ở đâu?"

Tạ Cát Tường chú ý tới, hắn dùng chính là câu đang ở đâu, chứng tỏ hoặc là hắn biết Phan phu nhân không có nguy hiểm, hoặc là cố ý dẫn dắt Triệu Thụy, khiến Triệu Thụy cho rằng Phan phu nhân đã tự mình rời khỏi nhà.

Triệu Thụy ngẩng đầu, cười như không cười nhìn hắn: "Xem ra Văn đại nhân biết lệnh chính không có nguy hiểm, hoặc là ngài biết nàng muốn đi ra ngoài?"

Văn Chính Thành không ngờ hắn nói trắng ra như thế, trên mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần.

"Thật ra cũng không phải," Văn Chính Thành thở dài nói, "Chủ yếu là trong lòng ta luôn mong nàng bình yên, nếu tự mình nàng rời khỏi nhà, thì vẫn còn khả năng lại trở về."

Triệu Thụy lại đột nhiên nói: "Văn đại nhân không thấy hiếu kỳ với người chết trong phòng chứa củi sao?"

Lúc ấy sau khi phòng chứa củi sập, lộ ra người chết bên trong, Văn Chính Thành đã tận mắt nhìn thấy.

Văn Chính Thành ngẩn người, hắn lập tức mở to hai mắt: "Không...... Không có khả năng."

Triệu Thụy lại không trực tiếp trả lời.

Hắn và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, sau đó liền thở dài thật sâu.

"Văn đại nhân, xin nén bi thương."

Ngoại thất thương yêu đã chết, cũng cần nén bi thương.

Quả nhiên, Văn Chính Thành bị Triệu Thụy làm cho hiểu sai, đầu tiên hắn lộ ra ánh mắt khó tin, sau đó liền bưng kín mặt.

"Sao lại......" Văn Chính Thành nức nở nói, "Sao lại như thế......?"

Triệu Thụy phối hợp thở dài, nhưng không nhiều lời.

Hiện tại lúc này, đúng là thời điểm Văn Chính Thành buông tâm phòng bị.

Quả nhiên, Văn Chính Thành vì để biểu hiện thâm tình, nên không ngừng kể lể dong dài.

"Nội tử...... Lâm Lang tốt đẹp như vậy, vì sao phải luẩn quẩn trong lòng," Văn Chính Thành nói, "Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai hại nàng?"

Hắn tựa hồ như nói năng rất lộn xộn, nhưng lời trong lời ngoài đều dẫn đến hai hướng.

Một là bản thân Phan Lâm Lang có chuyện luẩn quẩn trong lòng, châm lửa tự sát trong phòng chứa củi, thứ hai là có người ngoài hại chết Phan Lâm lang.

Bất luận như thế nào, hắn đều tẩy mình thực sự trắng, làm người khác bắt không được nhược điểm.

Triệu Thụy nói: "Sáng nay chúng ta đã dò hỏi đại nhân, muốn biết ai đang có hận ý với lệnh chính, lúc ấy đại nhân nói chính là Tôn quản gia, hiện tại chúng ta nhờ đại nhân cẩn thận nhớ lại một chút, Phan phu nhân còn có kẻ thù nào khác không?"

Văn Chính Thành bụm mặt, hơn nửa ngày chưa nói ra lời.

Hắn đang do dự.

Triệu Thụy không nói gì, hắn nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường, Tạ Cát Tường nhìn hắn chỉ chỉ lư hương trong phòng.

Vừa nhìn lư hương liền biết đó là vật Văn Chính Thành dùng riêng, trước đó Tôn quản gia đã không cẩn thận để lộ ra việc Văn Chính Thành rất mẫn cảm với mùi hương, chỉ thích nhất mùi đàn hương u tĩnh, còn các mùi hương khác hắn không hề thích.

Ngày trước là do giam phó trực đêm, cho nên trong phòng sẽ lưu lại mùi hương, sáng sớm Văn Chính Thành phải lại đây thay ca, bởi vậy đàn hương đã được châm lên từ sớm.

Giờ phút này, hương tro bên dưới lò Bác Sơn💥đã tích hơn phân nửa, hiển nhiên đã đốt trong thời gian rất lâu.

💥Lò Bác Sơn: Lư hương hình núi "Bác Sơn". Sách "Khảo cổ đồ" (Quyển 10) chép: Dưới lư hương đựng nước nóng nấu bằng các chất thơm, hương xông nghi ngút, như hòn núi trong biển bốc hơi.

Nếu hắn mẫn cảm với mùi hương, như vậy chẳng lẽ hắn còn không ngửi được trên người Phan phu nhân và Vương Hải Lâm, có mùi hương Trầm Nghi thủy giống nhau như đúc?

Đợi cho đến khi nhìn thấy lọ Trầm Nghi thủy kia, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy mới có rất nhiều hoài nghi đối với Văn Chính Thành.

Trong vụ án này, người sạch sẽ nhất chính là Văn Chính Thành.

Nhưng vừa lúc hắn lại là người muốn diệt trừ Phan phu nhân nhất.

Phan phu nhân là nữ nhân lả lơi ong bướm như vậy, sẽ làm hắn trở thành trò cười trên quan trường, đây đã không thể xem như khuyết điểm, mà là tự thân hắn không đủ năng lực, trị gia không nghiêm.

Ngay cả nhà cũng quản không được, như vậy làm sao có thể quản lý được Quân Khí tư?

Hắn phải làm, chính là rũ sạch quan hệ giữa hắn và cái chết của Phan phu nhân.

Sau một lát do dự, Văn Chính Thành nặng nề thở dài.

"Kỳ thật...... Kỳ thật gần đây nội tử có quen biết một người trẻ tuổi."

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.

Chỉ chờ Văn Chính Thành nói những lời này.