Mỗi một câu thốt ra từ miệng Triệu Thụy, đều nện thật mạnh vào lòng Tôn Tam Lang.
Tâm tư u ám vốn tồn tại ở đáy lòng hắn, tựa hồ như bị cái xẻng đào lên từng chút một, dần dần lộ ra dưới ánh nắng.
Tôn Tam Lang thở gấp, cuối cùng hắn cúi đầu.
"Mưu kế đều do lão gia chuẩn bị, ta chỉ nghe lệnh lão gia để làm thôi," Tôn Tam Lang nhắm mắt nói, "Lão gia đã sớm bất mãn phu nhân lả lơi ong bướm, cũng biết phu nhân tìm rất nhiều tình nhân, cho nên mới quyết định nén đau ra tay."
"Lúc ấy việc phu nhân và Lưu tam công tử cùng nhau ước định muốn đi Giang Lê, cũng bị lão gia biết, lão gia liền quyết định không nhẫn nại nữa, mưu tính kế hoạch lần này, bất quá ngài ấy cũng chỉ vì giữ gìn thể diện Văn gia mà thôi."
Tôn Tam Lang không trả lời vấn đề Triệu Thụy vừa mới hỏi, chỉ là thuật lại những lời hắn đã nói từ ban đầu lần nữa.
Những lời này, từ khi Văn Chính Thành phân phó hắn hành sự, hắn đã cân nhắc tới cân nhắc lui trong lòng, chính là vì trường hợp như ngày hôm nay.
Nếu không bị bắt là tốt nhất, còn nếu bị bắt, hắn cũng không phải chủ mưu, tội không đáng chết.
Tôn Tam Lang thấp giọng nói: "Ta chỉ nghe lệnh lão gia mà thôi."
"Ngươi có dám làm chứng trên công đường?" Triệu Thụy hỏi.
Gia phó cáo trạng chủ nhân, nếu dám lấy tánh mạng của mình làm chứng, liền có thể dùng làm chứng cứ, cũng có thể làm nhân chứng.
Nếu không dám, lời chứng cũng sẽ được dùng, nhưng cuối cùng sẽ không được dùng làm chứng cứ chủ yếu phán xét gia chủ, hiệu lực lời chứng suy giảm khá nhiều.
Tuy nói Tôn quản gia không mang nô tịch, nhưng hắn vẫn làm thuê cho Văn gia, cũng có thể dùng điều luật này.
Tôn Tam Lang không ngờ Triệu Thụy lại hỏi như thế, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Từ nhỏ hắn đã đi theo Văn Chính Thành, khi tuổi còn làm gã sai vặt, sau đó tuổi lớn hơn một chút, liền đi theo Văn Chính Thành ra ngoài đọc sách, xem như thư đồng.
Chờ khi Văn Chính Thành đậu cao trung làm tiến sĩ, ra kinh làm quan, hắn cũng liền thuận lý thành chương trở thành quản gia của Văn Chính Thành, được trả lại khế ước bán thân.
Có thể nói, phần lớn thời gian trong đời hắn đều sống vì Văn Chính Thành.
Tuy rằng giết Phan phu nhân xác thật là suy nghĩ trong lòng Tôn Tam Lang, hắn cũng có ý muốn báo thù, nhưng trong chuyện này, hắn xác thật không phải người chủ mưu.
Hắn có dám làm chứng trên công đường không? Kỳ thật Tôn Tam Lang cũng không dám.
Cả đời này của hắn, dường như sinh ra chỉ để sống cho Văn Chính Thành, hắn căn bản không có tâm tư phản kháng, cũng hoàn toàn không có dũng khí phản kháng.
Triệu Thụy thấy biểu tình hắn hoảng hốt, chần chờ do dự, liền biết hắn tuyệt đối không dám làm chứng.
"Tôn Tam Lang, khi ngươi xem Phan phu nhân như rác rưởi ném ở phòng chứa củi, có phải cảm thấy thực vui sướng không?" Triệu Thụy hơi hơi cúi người, rũ mắt nhìn về phía tôn Tam Lang, "Lúc ấy khẳng định ngươi vô cùng phấn chấn, nói rất nhiều lời không nên nói."
Tôn quản gia hơi hơi sửng sốt, không biết ý Triệu Thụy là gì.
Triệu Thụy rũ mắt nhìn hắn.
Thương hại và trào phúng trên mặt, dường như sắp ngưng kết thành chữ, từng bước từng bước đánh vào trên người Tôn Tam Lang.
"Ngươi nói, nếu có người làm chứng ngươi là kẻ chủ mưu, vậy ngươi sẽ như thế nào?"
Biểu tình của Tôn Tam Lang dần dần đọng lại.
"Không có khả năng......" Tôn Tam Lang cơ hồ không thể thốt thành lời, "Không có khả năng, không có khả năng còn có người biết việc này, ta rất cẩn thận, không có người theo dõi ta."
Triệu Thụy khe khẽ thở dài: "Ngươi đã quên, lúc ấy trong phòng chứa củi, không chỉ có ngươi."
Lúc ấy trong phòng chứa củi, còn có Phan Lâm Lang bị trúng thuốc mê không thể động đậy.
Cả người Tôn Tam Lang chấn động.
Triệu Thụy nhàn nhạt cười: "Nếu vị Phan phu nhân này của quý phủ còn chưa chết thì sao? Ngươi nói nếu nàng ra làm chứng, tội danh ngươi có ý đồ mưu hại chủ mẫu có thể được chứng thực không? Rốt cuộc, nàng nhìn thấy nghe thấy, đều là một mình ngươi muốn làm thương tổn nàng."
Nếu Phan Lâm Lang thật sự không chết, hơn nữa còn ra làm chứng, vậy Tôn Tam Lang liền thành chủ mưu.
Hắn không dám ra làm chứng, cuối cùng tội danh mưu hại Phan Lâm Lang, sẽ do một mình hắn đeo trên lưng.
Vốn có thể sống, hiện tại lại chỉ có thể chịu chết.
Mặt Tôn Tam Lang xám như tro tàn, đưa đầu ra là một đao, rục đầu vào cũng là một đao, hắn căn bản không có đường lui.
Nhưng hắn vẫn như cá nằm trên thớt, cố gắng giãy giụa trong lúc hấp hối: "Không có khả năng...... Ta tự tay đặt nàng trong phòng chứa củi, nhìn nàng xụi lơ trên mặt đất không thể nhúc nhích, nàng không có khả năng còn sống, nếu nàng còn sống, vậy người bị thiêu chết trong phòng chứa củi là ai?"
Triệu Thụy lại không trả lời vấn đề này của hắn, chỉ tiếp tục lãnh đạm hỏi: "Tôn Tam Lang, ngươi có thể làm chứng vụ án Văn Chính Thành mưu hại chính thê hay không?"
Triệu Thụy càng không cho lời chắc chắn, Tôn Tam Lang càng thấp thỏm trong lòng.
Hắn nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, lại cẩn thận suy nghĩ tới bóng người đen nhánh lách ra ngoài sau khi phòng chứa củi sập, nhưng bất luận nghĩ như thế nào, hắn cũng không thể khẳng định được rốt cuộc người chết chính là Phan Lâm Lang.
Lời Triệu Thụy nói khiến trong lòng hắn dấy lên sóng to gió lớn, làm hắn không còn bình tĩnh được nữa.
Đúng lúc này, giáo úy từ bên ngoài vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói bên tai Triệu Thụy vài câu.
Ngay sau đó, Tôn Tam Lang liền nhìn thấy Triệu Thụy giương khóe miệng nhìn về phía Tạ Cát Tường, lộ ra nụ cười hả hê đắc ý.
Vì sao hắn phải cao hứng?
Trong lòng Tôn Tam Lang thấp thỏm không chừng, hắn do dự, rối rắm, bồi hồi.
Cuối cùng, suy nghĩ mạng mình là trên hết, chiếm thế thượng phong trong lòng hắn.
Tôn Tam Lang suy sụp tinh thần ngã dài trên mặt đất, thanh âm khàn khàn: "Ta đồng ý làm chứng, lấy tánh mạng mình tố giác Văn Chính Thành, chính hắn là chủ mưu bày kế giết hại phu nhân Phan Lâm Lang."
Triệu Thụy gọi giáo úy đưa lời chứng đã viết xong lên, Tôn Tam Lang cắn răng, ký tên ấn dấu tay.
Bảng lời chứng này cuối cùng rơi vào tay Triệu Thụy.
Triệu Thụy nhìn Tôn Tam Lang mặt xám như tro tàn, cuối cùng nói: "Đây là lựa chọn chính xác nhất trong kiếp này của ngươi."
Tôn Tam Lang nhìn còng tay, một câu không nói, liền bị giáo úy dẫn xuống.
Chờ bóng dáng Tôn Tam Lang biến mất, Triệu Thụy mới nói với Tạ Cát Tường: "Hộ Thành Tư ở Giang Lê đã tìm được Phan Lâm Lang, đang áp giải về Lưu Li trang."
Tạ Cát Tường thực kinh ngạc: "Nhanh nhưvậy?"
Vừa rồi lúc Triệu Thụy thẩm vấn Tôn Tam Lang, Tạ Cát Tường vẫn không mở miệng, bởi vì ăn ý trong thời gian dài, bọn họ biết rất rõ phải phối hợp thẩm vấn như thế nào mới có hiệu quả.
Đối với loại người như Tôn Tam Lang, trời sinh hắn có nỗi sợ hãi với quan gia, chức quan của Triệu Thụy thậm chí còn cao hơn Văn Chính Thành, tự nhiên hắn sẽ càng khiếp đảm.
Một khi khiếp đảm, sẽ rất dễ dàng có đột phá.
Tới khi Tôn Tam Lang khai ra, rốt cuộc cũng đã thẩm vấn ra kết quả bọn họ mong muốn, Tạ Cát Tường mới nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Thụy gật gật đầu, nói với Tạ Cát Tường: "Có thể tìm được Phan Lâm Lang cũng coi như là ngoài ý muốn, phỏng chừng nàng cũng không ngờ chúng ta tìm thấy Lưu tam công tử nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới chúng ta tính ra nàng chưa chết, tự nhiên cũng không đặc biệt che giấu cẩn thận hành tung."
Trước đó cũng nói, Phan Lâm Lang là nữ nhân rất tham lam.
Ánh mắt Triệu Thụy lạnh lùng, nói: "Sau khi nàng tới Giang Lê, dùng thân phận ma ma Lưu gia vào thành, sau đó lại thay hình đổi dạng, bề ngoài lấy danh nghĩa tìm thân nhân nên chọn thuê một căn nhà ở nơi hẻo lánh, nếu sau đó nàng không ra ngoài đi loạn khắp nơi, trong lúc nhất thời cũng không thể tra ra được, nhưng nàng không nỡ lãng phí cây nhân sâm già kia."
"Nàng chột dạ, đại khái cũng biết trên cây nhân sâm này dính tì - sương, cũng bởi vậy dẫn tới cái chết của Lưu tam công tử, nếu nàng trực tiếp hủy thì có thể xem như không có việc gì phát sinh, nhưng nàng lại muốn mang đi bán."
Tạ Cát Tường: "...... Nàng mang nhân sâm nhiễm tì - sương đi bán?"
Vị Phan Lâm Lang Phan phu nhân này, thật đúng là nhân vật tàn nhẫn.
Có thể khiến vật chứng rời tay nhanh chóng, lại có thể kiếm một mớ bạc, cớ sao lại không làm? Nàng tự nhiên sẽ không lo lắng người mua trúng sẽ xảy ra tai họa nào, chỉ cần bạc rơi xuống tay, vậy nàng tất nhiên cao hứng.
Triệu Thụy cười lạnh nói: "Nàng mua dây buộc mình, hiệu cầm đồ đã sớm nhận được tin tức của Hộ Thành Tư, bất luận nàng cầm bán trang sức trước đó đã mua khi còn ở Văn gia, son phấn hay là nhân sâm, đều sẽ lập tức bị giữ lại."
Nguyên nhân chính là như thế, Phan Lâm Lang cứ chui đầu vào lưới đơn giản như vậy, tự mình đưa tới cửa.
Nàng rõ ràng đã chạy đến Giang Lê, thay hình đổi dạng, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.
Nhưng tham lam đã thâm nhập xương cốt, khiến nàng mất hết tính người, cuối cùng vẫn là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Tôn Tam Lang tố giác Văn Chính Thành, Phan Lâm Lang sa lưới ở thành Giang Lê, vụ án Văn gia phu nhân mất tích bị hại, đến tận đây có thể xem như đã được vén màn.
Tạ Cát Tường nói: "Hiện tại, lập tức thẩm vấn Văn Chính Thành sao?"
Triệu Thụy lại cười: "Không vội."
Thẩm vấn Tôn Tam Lang hơn nữa còn bắt giữ hắn, Triệu Thụy không chào từ biệt Văn Chính Thành, trực tiếp để lại gấp đôi giáo úy trông coi Quân Khí tư, sau đó liền đưa Tạ Cát Tường rời đi.
Trên xe ngựa, Tạ Cát Tường hỏi: "Chiều nay Phan Lâm Lang đã có thể tới đây?"
Triệu Thụy gật đầu, nói: "Cho nên chúng ta về nhà trước, chuyện còn lại buổi chiều tính tiếp."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Triệu Thụy vốn còn muốn cho Tạ Cát Tường nghỉ ngơi ở Phương Phỉ uyển một lát, nhưng kế hoạch lại thay đổi không ngừng, bọn họ mới vừa trở lại Phương Phỉ uyển, giáo úy liền nhanh chóng tới báo, nói Hạ Uyển Thu Hạ tổng kỳ trước đó đi công vụ đã trở về.
Nghe được nàng trở về, Tạ Cát Tường rất là cao hứng, nàng cũng không biết Hạ Uyển Thu đi làm cái gì, nhưng có thể bình an trở về là có khiến lòng người thoải mái.
Chẳng qua, loại thoải mái này khi nhìn thấy Hạ Uyển Thu lại không còn sót lại chút nào.
Sắc mặt Hạ Uyển Thu tái nhợt, trên cánh tay còn nẹp ván, đang ốm yếu nằm trên giường, mặt không biểu tình uống chén thuốc đắng.
Tạ Cát Tường lập tức liền nhíu mày, ngồi vào bên người Hạ Uyển Thu: "Hạ tỷ tỷ, sao tỷ lại trọng thương tới nông nỗi này rồi?"
Hạ Uyển Thu vẫn luôn lạnh mặt, bất quá khi thấy Tạ Cát Tường, khuôn mặt cũng thoáng hòa hoãn được một ít.
Nàng nhìn thoáng qua Triệu Thụy, sau đó mới nói: "Không sao, nhiệm vụ mà thôi."
Thu hoạch trong lần đi ra ngoài xông pha này, Hạ Uyển Thu đã viết xong sổ con trình lên Triệu Thụy.
Giờ phút này, Triệu Thụy đứng trước cửa phòng trong, rũ mắt nhìn sổ con trong tay.
Tạ Cát Tường có chút lo lắng, bất quá vẫn không dong dài, nàng chỉ giúp Hạ Uyển Thu sửa sang lại đệm chăn, sau đó nói: "Chờ Hạ tỷ tỷ khỏe, chúng ta lại cùng nhau phá án."
Hạ Uyển Thu gật đầu, nói một tiếng: "Được."
Tạ Cát Tường nhìn nàng một chút, liền không hề quấy rầy nàng bẩm báo với Triệu Thụy, thực mau đã lui ra ngoài.
Trở lại Bách Hoa viên, nàng cũng ngủ không được, liền lật quyển sách bắt đầu viết vụ án.
Vụ án này nhìn như phức tạp, trên thực tế xem như vẫn còn đơn giản.
Bởi vì trong vụ án tuy rằng có nhiều người bị tình nghi, nhưng kỳ thật vốn chỉ có một người bị hại, cũng chính là Văn Chính Thành, Tôn Tam Lang, Xảo Tư, Văn Tử Hiên đều muốn làm hại Phan Lâm Lang.
Cuối cùng trời xui đất khiến, người chết chính là Trịnh San Hô và Lưu tam công tử, nhưng mong muốn giết người ban đầu của bọn hắn cũng rất đồng nhất.
Mà động cơ Phan Lâm Lang giết Trịnh San Hô, cũng thực rõ ràng.
Tạ Cát Tường vừa viết, vừa cẩn thận lật xem lời khai của mỗi người trong quá trình thẩm tra, cân nhắc lại vụ án lần nữa.
Bận rộn với công việc như thế, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, dường như chỉ mới có thời gian chớp mắt, Tạ Cát Tường đã viết được nửa quyển sách, mà Triệu Thụy cũng đã từ ngoài cửa nhanh chóng bước vào.
"Đi thôi Cát Tường," Mặt mày Triệu Thụy giãn ra, "Phan Lâm Lang đã được áp giải về Lưu Li trang, giờ phút này đang bị giam giữ ở đại lao Hộ Thành Tư Lưu Li trang."
"Chúng ta đến thẩm vấn một phen ra trò thôi."