Yến Kinh Khuê Sát

Chương 81: Định phong ba 5




Bởi vì thời gian người chết tử vong trong vụ án này chưa lâu, lại thực bất ngờ do phần cổ hư thối trước, cho nên Hình Cửu Niên mới vừa đưa tay vào đã phát hiện có chỗ không đúng.

Làm một người phá án, đối với vụ án bản thân mình không thể phá giải được, luôn có một sự chấp niệm.

Chấp niệm này ám ảnh bọn họ, mỗi khi gặp được manh mối tương tự, sẽ luôn được phát hiện nhanh chóng, hơn nữa cẩn thận đối chiếu.

Hình Cửu Niên chính là như thế.

Cho nên khi kiểm tra sơ bộ, hắn đã phát hiện manh mối.

Sau khi Hình Cửu Niên cho bọn họ xem qua dải lụa màu lục, liền nói: "Chúng ta tiếp tục nói đến vụ án trước kia."

"Bởi vì lúc ấy thời gian người chết đã quá lâu, hơn nửa năm, không cách nào tìm ra thêm nhiều manh mối khác, theo manh mối từ người mua dải lụa cũng không điều tra tiếp được, cho nên Diêu đại nhân liền lệnh chúng ta lật tìm hồ sơ, nhìn xem vụ án nào có manh mối tương tự không."

Diêu Bỉnh Hưng vừa thấy liền biết là quen việc.

Tạ Cát Tường nói: "Năm đó phụ thân cũng từng nói, Diêu đại nhân với ông mà nói vừa là thầy cũng vừa là bạn, phụ thân có thể có được tới thành tựu về sau này, toàn dựa vào Diêu đại nhân dạy dỗ."

Đối với vụ án không thể tiếp tục điều tra, Diêu Bỉnh Hưng sẽ không dễ dàng từ bỏ, hơn nữa đặc điểm tử vong của người chết này quá đặc thù.

Mẫu đơn cốt cộng thêm dải lụa màu lục ở bên nhau, động cơ gây án có chấp niệm thực rõ ràng, nói cách khác, đối với hung thủ mà nói, giết người không phải mục đích, hình thái sau khi chết mới chính là động cơ hắn giết người.

Kẻ giết người này rất có thể là kẻ giết người liên hoàn.

Chỉ có một đóa "Mẫu đơn" lẻ loi trơ trọi, đối với dạng cuồng cố chấp như vậy mà nói hiển nhiên là không đủ.

*

Tra hồ sơ rất buồn tẻ.

"Lúc ấy toàn bộ các lang trung đều ra trận, không chỉ tìm toàn bộ vụ án Nghi Án tư chưa kết án ra nhìn qua một lần, thậm chí còn tìm Nghi Loan Tư, thông qua thỉnh tấu lên bệ hạ, chọn đọc một số hồ sơ tài liệu Nghi Loan Tư."

Lúc ấy việc phá án ở Yến Kinh rất lộn xộn, một phần chuyển cấp lên Nghi Loan Tư, một phần do Nghi Án tư xử trí, như vậy liền sinh ra một kết quả không tốt.

Khi có vụ án liên hoàn xuất hiện, hai bên không có biện pháp hỗ trợ lẫn nhau, căn bản không có khả năng lập án trinh sát.

Cứ như vậy, việc điều tra vụ án lập tức nảy sinh mâu thuẫn.

"Ta không đi điều tra, công việc của ta chính là làm bộ thi thể kia lộ ra mẫu đơn đồ," Hình Cửu Niên nói, "Bất quá năm đó Nghi Án tư nhân tài đông đúc, bất quá chỉ 5 ngày sau đã có kết quả."

"Vào một tháng trong năm Thiên Bảo thứ mười một, Nghi Loan Tư cũng làm một vụ án tương tự, bởi vì vụ án rất đơn giản, nên rất nhanh đã vội vàng phá án."

Bây giờ Hình Cửu Niên nhắc lại, đều rất là tiếc hận.

Năm đó nếu như Nghi Loan Tư để tâm hơn một chút, mặc dù là vụ án đơn giản cũng cẩn thận điều tra, có phải kết quả sẽ khác đi hay không?

"Người chết trong vụ án ở Nghi Loan Tư trên thực tế tử vong sớm hơn người chết trong vụ án ở Nghi Án tư, người chết ở Nghi Án tư tử vong cuối tháng 11, mà người chết trong vụ án ở Nghi Loan Tư lại tử vong vào khoảng tháng 10."

Cho nên, vụ án Nghi Loan Tư phát sinh sớm hơn, cũng "phá án" sớm hơn.

Thông thường, các loại vụ án liên hoàn này, mỗi một vụ án đơn lẻ phát sinh trong thời gian càng sớm, kỳ thật để lại càng nhiều manh mối.

Bởi vì ngay lúc ban đầu sát thủ vẫn chưa thuần thục, thủ pháp giết người và sở thích của hắn sẽ dần dần hoàn thiện trong những lần hắn giết người tiếp theo, giống như vụ án ở Nghi Án tư, cơ hồ không còn manh mối nào được lưu lại, có thể nói là muốn điều tra cũng không được.

Giả sử vụ án ở Nghi Loan Tư là vụ án thứ nhất, vụ án ở Nghi Án Tư là vụ án thứ hai, như vậy tên sát thủ này biến hóa và tiến bộ cực kỳ nhanh, khiến người kinh hồn táng đảm.

Lúc ấy Diêu Bỉnh Hưng liền lấy ra các hồ sơ liên quan đến vụ án, cũng mời người lúc ấy phụ trách vụ án ở Nghi Loan Tư là trấn phủ sứ Đường Tắc và thủ hạ giáo úy đến.

Hình Cửu Niên nói: "Rất nhanh, trong một tháng Diêu đại nhân đã phân tích vụ án này rõ ràng."

Đó là một vụ án báo thù rất đơn giản.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Lúc ấy thảo hoa điền* Mạnh gia trang ở Tây ngoại ô có một gia đình, nam nhân là thợ săn, tức phụ hắn mua từ bên ngoài về, bộ dạng thật xinh đẹp, có chút "thanh danh" trong thôn.

*thảo hoa điền: ruộng trồng hoa cỏ, tỷ như chỗ trồng hoa ở Sa Đéc của nước mình vậy á



Nam nhân họ Thẩm, gọi là Thẩm Đại Thành, tức phụ hắn đại khái là họ Chương, mọi người đều gọi nàng là Diễm Nương, nhỏ hơn Thẩm Đại Thành mười mấy tuổi.

Ước chừng vào khoảng tháng 11 năm ngoái, người trong thôn đã phát hiện không thấy Chương Diễm Nương, trong nhà Thẩm Đại Thành cũng chỉ có một mình hắn, vẫn mỗi ngày lên núi đi săn, hoặc ngồi trong viện lột da lấy xương động vật.

Hắn rất ít nói, cũng không thường qua lại với người trong thôn, trước kia da lông xương thịt động vật của nhà bọn họ, đều do Diễm Nương dùng đổi lương thực với người trong thôn, cho nên đại khái sau khoảng chừng mười ngày không thấy Diễm Nương, người trong thôn liền thấy kì lạ.

Phải biết rằng, trong nhà Thẩm Đại Thành chỉ có một mảnh đất trồng rau ở hậu viện, không có ruộng tốt trồng lương thực, bọn họ muốn ăn gạo và mì, chỉ có thể đổi cùng người trong thôn.

Chương Diễm Nương mấy ngày không xuất hiện, người trong thôn tự nhiên liền phát hiện.

Có người hiểu chuyện đi Thẩm gia hỏi, Thẩm Đại Thành liền nói Chương Diễm Nương về nhà mẹ đẻ, qua mấy ngày nữa sẽ trở về.

Ngay từ đầu người trong thôn mơ màng hồ đồ liền tin, chỉ là qua một hai ngày sau, bọn họ mới nhớ tới, Chương Diễm Nương làm gì có nhà mẹ đẻ? Nàng vốn chính là một kỹ nữ, sau đó bị thương không nhảy múa được nữa, mới tự bán thân, theo Thẩm Đại Thành.

Nếu nàng có nhà mẹ đẻ, vì sao cả mười năm không quay về, cố tình sắp ăn tết, nàng lại chạy về nhà?

Người trong thôn cũng không phải đều ngây ngô đơn thuần, còn có mấy tộc nhân họ Mạnh có quan hệ không rõ ràng với Chương Diễm Nương, càng nghĩ càng hoài nghi, liền ở trong thôn nói xấu. Lời trong lời ngoài, ước chừng không được mấy câu tốt.

Trong thôn người nhiều chuyện đầy rẫy, không quá mấy ngày, lời nhàn thoại này liền truyền tới dưới chân tường nhà Thẩm Đại Thành, cho dù hắn không thích qua lại với người khác, nhưng rốt cuộc cũng nghe tới tai.

Vậy thì hết sức khó nói rồi!

Thẩm Đại Thành ngày thường trung thực nổi bão ngay tại chỗ, cầm thẳng cây đao dùng săn thú chạy ngay đến cây đa lớn trong thôn, trực tiếp nói: "Nàng chạy thì đã chạy rồi, chỉ là một ả đàn bà mà thôi, ta cũng không để bụng, về sau nếu còn muốn da lông thịt xương, cũng đừng lải nha lải nhải với ta. Nếu ta lại nghe các ngươi nói bóng nói gió đến Thẩm gia ta, buổi tối cẩn thận đóng cửa cài then cho kĩ."

Lúc này người trong thôn mới ý thức được, Chương Diễm Nương là tự mình bỏ chạy.

Cũng đúng, đi theo một nam nhân như vậy, có cái gì tốt?

Lấy diện mạo Chương Diễm Nương, lại kết hợp với tính cách phóng đãng không kềm chế được của nàng, dạng nam nhân nào không câu dẫn được? Còn không bằng rời khỏi cái thôn nghèo khổ này, đi ra ngoài cơm ngon rượu say. Nhà Thẩm Đại Thành nghèo thành dáng vẻ đó, cũng thực sự không có gì đáng sống.

Trong khoảng thời gian ngắn, các thôn phụ bắt đầu bàn tán sôi nổi, mà những nam nhân vốn có quan hệ "rất tốt" với Chương Diễm Nương lập tức đấm ngực dặm chân, ngầm mắng Thẩm Đại Thành vô dụng.

Tức phụ xinh đẹp như vậy cũng giữ không được, còn phải đàn ông hay không đây?

Bất quá, những lời này cũng không dám nói thẳng trước mặt Thẩm Đại Thành, hắn hung thần như vậy, ngay cả nhóm bà tám cũng không dám chọc hắn, đều là ngầm bàn tán. Mà cũng không biết là Thẩm Đại Thành thật không nghe thấy hay là không hề để ý tới, ngày tháng vẫn trôi qua bình thường, bình thường đến mức dường như hắn không có một tức phụ đã bỏ trốn.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Nhoáng một cái đến đầu một tháng nọ.

Đầu năm Thiên Bảo thứ mười một, một trận bão tuyết đầu mùa mới tinh rơi xuống.

Trận tuyết lớn này ước chừng rơi xuống một ngày một đêm.

Mạnh gia trang cũng không giàu có, nhưng cũng hoàn toàn bần cùng, rất nhiều nhà ở Mạnh gia trang đều sẽ gieo trồng mẫu đơn, ở thời điểm tháng ba mẫu đơn kết nụ, có thể bán cho phú hộ Yến Kinh, cũng có một phần lớn bán vào trong cung, bởi vậy mỗi nhà dựa vào những mảnh đất trồng hoa đó, mà đều có nghề nghiệp.

Tuyết lớn tuy rằng dày nặng, bất quá phòng ngói đen ở từng nhà vẫn chống đỡ được, chỉ có số ít gia đình nghèo khổ cùng người không nhà cư trú trong các ngôi nhà hoang rách nát, nhưng cũng hoàn toàn không quá vướng bận.

Tộc trưởng Mạnh thị tập trung vào người trong tộc, trợ giúp gia đình nghèo khó dọn dẹp đống đổ nát, sau đó mới đi dọn dẹp mấy chỗ nhà hoang.

Một việc tưởng chừng không quan trọng, thế nhưng bọn họ lại phát hiện một khối thi thể.

Đúng vậy, người ở trong miệng Thẩm Đại Thành đã sớm chạy trốn cùng người khác, một đi không trở lại - Chương Diễm Nương - kỳ thật vẫn luôn ở trong thôn.

Nàng an tĩnh nằm trong ngôi nhà hoang ở vùng hoang vu, nghe người trong thôn đàm tiếu ngày qua ngày, rốt cuộc trong khoảnh khắc năm mới đã đến, lại xuất hiện trước mặt mọi người.

Chương Diễm Nương mất tích cuối tháng mười, cho đến đầu tháng một sang năm, kỳ thật cũng chỉ mới hai tháng.

Bởi vì thời tiết rét lạnh, nàng lại bị chôn cẩn thận dưới nền đất, thế nhưng chưa bị hư thối.

Khi bị đào ra, trên mặt vẫn còn tươi cươi diễm lệ.

Lần này, khiến thôn dân Mạnh gia trang sợ tới mức không nhẹ.

Bọn họ vội vàng cho tráng đinh trông giữ Thẩm Đại Thành, sau đó lập tức suốt đêm báo quan, bởi vì vụ án thoạt nhìn rất đơn giản, vì thế Hộ Thành Tư liền trực tiếp chuyển cho Nghi Loan Tư.

Tết nhất, trực tiếp hoàn thành một vụ án giết người, có thể cho năm mới thêm một phần điềm báo tài lộc.



Lúc ấy trấn phủ sứ Nghi Loan Tư Đường Tắc còn cần phụ trách phòng thủ, phải điều động nhân thủ và Nam Trấn Phủ Tư cùng nhau bảo vệ xung quanh kinh sư, bảo hộ Thiên Bảo đế muốn đi ra ngoài hiến tế, bởi vì vậy hắn không thể đặt hết toàn bộ tinh lực trên vụ án này.

Người chủ thẩm là thủ hạ tâm phúc của hắn - Lý phó thiên hộ Lý Duy Nghiệp.

Lúc ấy Lý Duy Nghiệp cảm thấy án này rất đơn giản.

Hình Cửu Niên thở dài, rất là tiếc hận: "Lý Duy Nghiệp mới vừa được thăng đến phó thiên hộ, đang muốn kiến công lập nghiệp, cũng muốn chứng minh với Đường Tắc năng lực của mình, liền vội vàng cho giáo úy tróc nã Thẩm Đại Thành, nhốt vào chiếu ngục nghiêm tra thẩm vấn."

Chiếu ngục là địa phương nào?

Mọi người ở đây, chỉ có Tạ Cát Tường và Ân Tiểu Lục vẫn chưa nhìn thấy tận mắt, còn những người khác đều bị kinh sợ.

Thẩm Đại Thành mặc dù là hung thần ác sát trong mắt người trong thôn, tới chiếu ngục liền thành con mèo ngoan ngoãn, lúc ấy hắn bị dọa choáng váng, lời nói cũng nói không nhanh nhẹn, chỉ có thể nói đi nói lại là Chương Diễm Nương tự mình bỏ trốn.

Vì thế, Lý Duy Nghiệp liền bắt đầu cầm lời khai của người ở Mạnh gia trang ép hỏi Thẩm Đại Thành.

Hắn và Chương Diễm Nương thành thân cũng có mười năm, Chương Diễm Nương hai mươi mấy tuổi bị hắn mua về, vẫn luôn thực không an phận.

Nàng dan díu với ít nhất mười người trong thôn, lại còn rất có bản lĩnh, có quan hệ rất tốt với thê tử của các nam nhân đó, ngày thường nói nói cười cười, cả thôn tựa hồ đều rất an ổn.

Lời chứng của người trong thôn Mạnh gia trang, phần lớn đều nói những việc này.

Cái gì mà chỉ cần Thẩm Đại Thành lên núi nàng liền đi tìm nam nhân, cái gì mà tộc trưởng Mạnh thị đại chiến 300 hiệp cùng nàng trên đồng cỏ, nói gì mà kinh tởm như thế nào, rồi hương diễm như thế nào, Thẩm Đại Thành vốn dĩ sắp hỏng mất, cuối cùng bởi vì mấy thứ lời chứng này, rốt cuộc bạo phát.

Bộ mặt hắn dữ tợn, hô lớn: "Tiện nhân này đáng chết, đáng chết!"

Hắn nói đi nói lại đáng chết, biểu tình điên cuồng, lời nói kịch liệt, trạng thái có chút điên loạn.

Lời nói đáng chết vừa nói ra khỏi miệng, Lý Duy Nghiệp liền nhẹ nhàng thở ra.

Hắn cho giáo úy nhốt Thẩm Đại Thành vào nhà lao an tĩnh tối tăm nhất, sau đó liền thỏa mãn về nhà ăn tết, chuẩn bị ngày kế tái thẩm chi tiết vụ án.

Nhưng tới sáng sớm hôm sau, hắn mới vừa bước vào nhà lao, giáo úy liền tới báo Thẩm Đại Thành đã thắt cổ tự vẫn.

Hắn là sống sờ sờ tự thắt chết mình.

Bởi vì không có đai lưng, hắn liền dùng răng xé nát y phục trên người, bằng lan can nhà lao dùng sức làm mình chết ngạt.

Tử trạng đặc biệt thê thảm.

Lý Duy Nghiệp không nghĩ tới, một nam nhân bị đeo nón xanh mười mấy năm, cư nhiên còn có dũng khí thắt cổ tự vẫn, nhưng hắn chết lại để lại cho vụ án một lỗ hổng.

Hắn chưa nói ra một câu nào, dù là chút manh mối giết người.

Người bị giết như thế nào, lại chết như thế nào, sau khi chết bị chôn ở nhà hoang ra sao? Những việc này, một chữ Thẩm Đại Thành cũng chưa nói.

Lý Duy Nghiệp rất thông minh.

Tết nhất, người bị tình nghi chết trong ngục, vụ án không hoàn toàn kết án, hiển nhiên không phải dấu hiệu tốt, cũng không thể trả lời trước mặt Đường Tắc.

Vì thế Lý Duy Nghiệp tự chủ trương, lệnh giáo úy làm thêm một bản chi tiết vụ án, ấn dấu tay Thẩm Đại Thành lên bản lời khai hôm trước, hơn nữa, quy kết cái chết của Thẩm Đại Thành với sợ tội tự sát.

Kể từ đó, vụ án Chương Diễm Nương bị giết hai ngày đã kết án.

Bởi vì án này biểu hiện xuất sắc, không bao lâu Lý Duy Nghiệp liền thăng đến thiên hộ, có thể nói là hô mưa gọi gió trong số thủ hạ của Đường Tắc.

Tạ Cát Tường hỏi Hình Cửu Niên: "Vụ án này có chỗ đặc thù nào không?"

Bất luận nhìn thế nào, vụ án này đều không liên quan đến vụ án ở Nghi Án tư.

Hình Cửu Niên thở dài, hắn nói: "Nghiệm Thi Cách mục ngay lúc đó là do ngỗ tác Nghi Loan Tư làm, nguyên nhân Chương Diễm Nương chết rất đơn giản, nàng chính là bị người bóp chết, trên cổ còn có dấu vết ngón tay rất rõ ràng, nhưng mà......"

"Nhưng mà ngỗ tác ngay lúc đó không cẩn thận, ban đêm khi rời đi làm nghiêng bình dấm, một đêm qua đi, ngày kế trở lại quét dọn Nghĩa Phòng, phát hiện xương ngón tay duy nhất Chương Diễm Nương lộ ra ngoài, có một vệt đỏ."

"Ngỗ tác thực chuyên nghiệp, viết lại điểm này đúng sự thật."

"Cho nên, căn cứ suy đoán, Chương Diễm Nương cũng là mẫu đơn cốt."