Yến Kinh Khuê Sát

Chương 87: Định phong ba 8




Trước đó các giáo úy cũng đã điều tra nghe ngóng, cả nhà thợ trồng hoa Hàn gia xác thật đều là người thành thật.

Nếu không phải như thế, năm đó xảy ra chuyện lớn như vậy, người trong thôn cũng chưa nói muốn đuổi cả nhà bọn họ đi, hương thân nhiều năm như vậy, tuy rằng quan hệ đã phai nhạt hơn trước kia đôi chút, nhưng cũng không tới nỗi nhìn không được mặt nhau.

Hàn Lâm nói như thế, những cũng vẫn khiến Tạ Cát Tường và Triệu Thụy rất kinh ngạc.

Người Hàn gia xác thật quá thành thật rồi.

Hàn Lâm nói xong, cũng cảm thấy có chút khó chịu, cúi đầu lau mặt một chút.

Một lúc sau, thấy phụ mẫu Hàn gia đều hòa hoãn lại, Triệu Thụy mới tiếp tục hỏi: “Hàn Lâm, năm đó Hàn Lục có chỗ nào kỳ lạ không?”

Nếu nhi tử không có chút hiềm nghi nào, Hàn Lâm sẽ không nói như vậy, có lẽ, lúc ấy hắn khẳng định cũng chú ý được cái gì, năm đó không phản ứng, mấy năm nay cứ mãi cân nhắc nên mới tăng thêm hoài nghi.

Hàn Lâm hơi hơi ngập ngừng, hắn do dự một lát, vẫn nói: “Lúc ấy Hàn Lục nói hắn phát hiện một loại hoa.”

Triệu Thụy hỏi hắn: “Là loại hoa nào?”

Là loại hoa nào? Nói thật, Hàn Lâm cũng không biết.

Hắn lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ chua xót: “Năm đó Thất nhi còn nhỏ, đang muốn bắt đầu học trồng hoa, ta và mẹ chúng nó vẫn luôn mang theo Thất nhi bận bịu suốt ngày trên ruộng, cũng không quan tâm nhiều đến Lục nhi đã trưởng thành.”

Thiếu niên lang mười mấy tuổi, vừa lơ đãng đã biến mất không thấy.

“Khi đó làm ăn tốt, mỗi ngày đều bận, ta cũng không quản nó quá nhiều,” Hàn Lâm che mặt lại, thanh âm rất là ảo não, “Ngay cả nó điên cuồng vì hoa này, ta cũng không có hỏi kĩ, chỉ mơ hồ nhớ là nó từng nhắc tới, khi hoa nở diễm lệ chói lóa, giống như con bướm bay loạn trong bụi hoa, rất là xinh đẹp.”

Một loại hoa giống như con bướm bay loạn trong bụi hoa?

Sắc mặt Tạ Cát Tường không đổi, lại lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay.

Tim nàng đập như trống, ánh sáng đom đóm trong đầu cũng giống như con bướm bay nhanh, lướt nhanh vào chỗ sâu nhất trong đầu nàng thành từng lằn sáng đỏ.

Nàng rốt cuộc biết, ánh sáng đom đóm trong đầu mình là cái gì.

Nhưng Tạ Cát Tường không biểu hiện ra ngoài, nàng vẫn nghe Hàn Lâm nói.

Hàn Lâm nói: “Nó…… Nó quả thực si mê loại hoa này, trà không nhớ cơm không nghĩ, một mình trồng trong phòng chất củi ở hậu viện, căn bản không cho bất kỳ kẻ nào nhìn, nói chờ tới lúc hoa nở lại cho chúng ta xem, nhưng chúng ta không chờ được đến khi nó nở hoa.”

Vừa mới đến ngày xuân, Hàn Lục liền rời khỏi nhà, rốt cuộc không trở về nữa.

Cùng hắn rời khỏi nhà, còn có loài hoa hắn si mê.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Biểu tình Hàn Lâm hoảng hốt: “Nó đi Yến Kinh, ngày đó không về nhà, ta cho rằng nó ở Yến Kinh chơi nên không để trong lòng, cho đến sang mùa hè mẫu đơn nở rộ, nó cũng vẫn không về, ta và mẹ chúng nó mới nóng nảy, tìm nó khắp nơi, cũng đã không biết phải tìm người ở nơi nào.”

Sau khi mất tích nhiều ngày, cha mẹ mới nhớ đi tìm, thì thời gian đã muộn.

“Chúng ta tìm đã lâu, cũng tìm không thấy người, sau đó vẫn là mẹ chúng nó nhớ tới mới nhắc ta, bảo ta cạy phòng chất củi ra xem,” Hàn Lâm nói, “Nhưng bên trong chỉ có một ít củi cũ, không còn lại gì hết, không có hoa, cũng không có dấu vết Lục nhi để lại.”

Cho nên, phụ mẫu Hàn gia luôn cảm thấy, loại hoa năm đó Hàn Lục nói, bất quá chỉ là giấc mộng điên cuồng của hắn.

Khi tỉnh mộng, hoa cũng liền tan.

Hàn Lâm nói nói, không khỏi lại nhớ tới trưởng tử, lại khóc thành tiếng.

Hai vợ chồng cùng nhau khóc, thoạt nhìn liền khiến lòng người chua xót.

Hàn Lâm nói: “Nếu ta quan tâm nó hơn, nếu lúc ấy vẫn luôn ngó ngàng đến nó, thì tốt hơn rồi.”

Nhưng nhân sinh không có nếu.

Hàn Lục theo loài hoa mỹ lệ kia, biến mất trong thế giới của cha mẹ, từ đây cũng không bao giờ còn thấy bóng dáng.

Triệu Thụy chờ hai vợ chồng khóc xong rồi, chờ bọn họ bình tĩnh trở lại, mới hỏi: “Loại hoa này, trong nhà các ngươi có ai từng thấy không?”

Hàn Lâm nhìn nhìn thê tử, lắc lắc đầu.



“Không có, năm đó nó luôn tránh ở phòng chất củi, không cho người vào, hơn nữa……” Hàn Lâm thở dài, “Năm đó xảy ra án mạng Chương nương tử, nó bị quan gia hoài nghi, phòng chất củi lại không có hoa, ta cho rằng……”

Hắn cho rằng Hàn Lục là bởi vì giết người mà nổi điên.

Bởi vì nổi điên, cho nên mới xem người thành hoa, nói về một loài hoa mơ hồ, chờ mong một loài hoa vĩnh viễn sẽ không nở.

Triệu Thụy nhìn nhìn Tạ Cát Tường, thấy nàng lắc đầu với mình, liền nói: “Hàn Lâm, nếu các ngươi có gặp Hàn Lục, hoặc có tin tức Hàn Lục, cần phải đi Yến Kinh báo cho Hộ Thành Tư biết trước, đây cũng là vì bảo hộ hắn.”

Hàn Lâm gật gật đầu, không nhiều lời nữa.

Thấy phụ mẫu Hàn gia xác thật cái gì cũng không biết, Triệu Thụy đưa mọi người rời khỏi Hàn gia, chuẩn bị rời Mạnh gia trang.

Nhưng bọn hắn đi ra ngoài, Tạ Cát Tường liền nhìn thấy từ một nhà dân cách Hàn gia không xa chui ra một cái đầu nhỏ, hướng bọn họ vẫy tay. Tạ Cát Tường tập trung nhìn vào, phát hiện cư nhiên là người quen.

Nàng để các giáo úy lặng lẽ lui ra khỏi Mạnh gia trang trước, còn mình túm ống tay áo Triệu Thụy, dẫn hắn đi đến nhà dân đằng trước.

“Tú cô, thì ra nhà của ngươi ở chỗ này à?” Tạ Cát Tường hỏi.

Cô nương này không phải người lạ, đúng là Tô Tú Cô thường xuyên đi kênh đào trường nhai bán hoa.

Tô Tú Cô hướng về Tạ Cát Tường gật gật đầu, chỉ chỉ cửa chính, để cho bọn họ tiến vào từ cửa chính.

“Cát Tường tỷ, các ngươi tới tra án?”

Tô Tú Cô và Tạ Cát Tường rất quen thuộc, biết nhau hơn hai năm, cũng không có gì phải giấu giếm.

Tạ Cát Tường gật đầu: “Đúng đó, điều tra vụ án Hàn gia, ngươi có biết cái gì không?”

Bởi vì vụ án tử liên quan cực rộng, bọn họ không dám gióng trống khua chiêng điều tra, nên cũng không thể dò hỏi người trong thôn.

Có người quen như Tô Tú Cô ở đây, có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn.

Tô Tú Cô cho bọn họ hai cái ghế tre ngồi ở trong sân, vẻ mặt hưng phấn.

Nàng nhỏ giọng nói: “Cha mẹ ta ca ca tẩu tẩu đều đi lên ruộng, ta ở nhà lo cơm canh, các ngươi yên tâm, trong nhà không có người ngoài.”

Nàng nói như thế, còn chà xát tay: “Ta biết chút chuyện cũ năm đó trong thôn.”

Tạ Cát Tường quả thực ngạc nhiên.

Tô Tú Cô nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, năm đó khi vụ án phát sinh vẫn là tiểu oa nhi, nàng có thể biết được cái gì?

Tô Tú Cô bị Tạ Cát Tường nhìn đến nỗi có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Nương…… Nương thích qua nhà hàng xóm tán gẫu.”

Tạ Cát Tường lập tức hiểu ra, thì ra nương thích ra ngoài hóng chuyện, trở về kể lại cho nàng nghe.

“Nương ta nói, Chương thẩm năm đó đúng là có xinh đẹp, xác thật rất…… rất thích tìm người, nhưng nàng không cho không người ta…… cái đó.”

Tô Tú Cô vừa nói, vừa nhìn Triệu Thụy, tiếng nói chuyện càng lúc càng thấp.

Ý nàng là, Chương Diễm Nương đúng là rất phóng đãng, nhưng cũng không ngủ không công với người khác.

Tạ Cát Tường có chút giật mình, bất chấp chuyện khác, chỉ hỏi: “Ngươi là nói, nàng muốn lấy tiền?”

Tô Tú Cô gật đầu: “Đúng vậy, còn không phải sao, nàng xinh đẹp a, cho dù thôn kế bên cũng có người nghe tiếng tìm đến, thật nhiều người tới, đều là trực tiếp đến Thẩm gia.”

Trách không được có hai cái giường đất.

Theo lý mà nói, trong thôn có một nữ nhân như vậy, kỳ thật không thể để người biết, nếu không thanh danh cả thôn đều xong rồi.

Nhưng tộc trưởng Mạnh gia năm đó cũng dan díu với nàng, cho nên chỉ để cho người trong thôn hành động "khiêm tốn" một chút, không cần cãi vã khắp nơi.

Mà người Mạnh gia trang đều ngại mất mặt, không ai chịu nói.

Việc này đến hôm nay, mới từ miệng một nữ hài tử hoàn toàn không biết sự tình năm đó nói ra.



Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua Triệu Thụy, sau đó lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tô Tú Cô lắc lắc đầu, một lát sau, nàng tựa hồ nhớ tới cái gì, lại nói: “Đúng rồi, nương ta còn nói, tuy rằng năm đó người trong thôn lén lút đồn đãi thật sự lợi hại, nhưng nam nhân có quan hệ với nàng cũng không tính nhiều, trong thôn chỉ có hai ba người, ngoài thôn thì lại nhiều hơn một ít, cũng đều từ chân núi đi qua, không phải từ trong thôn.”

Lúc này mới đúng.

Nếu nam nhân cả thôn đều như vậy, thôn đã sớm rối loạn, sẽ không yên ổn như thế.

Tô Tú Cô cũng chỉ biết những việc này, nói xong liền ngượng ngùng nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Cát Tường tỷ, ta chỉ biết có như vậy thôi.”

Tạ Cát Tường duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng: “Manh mối này của ngươi, rất có trợ giúp, cảm ơn ngươi Tú Cô.”

Tô Tú Cô ngượng ngùng cười.

Nàng đưa hai người đi ra cửa, nhỏ giọng nói: “Cát Tường tỷ ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi phải tra án thật tốt nga!”

Tạ Cát Tường nhịn không được cười.

Chờ lặng yên không một tiếng động rời khỏi Mạnh gia trang, ngồi trên xe ngựa, Triệu Thụy mới trêu ghẹo nói: “Cát tường tỷ, nhân mạch thực rộng nha.”

Tạ Cát Tường trừng hắn một cái, vẫn không nhịn được cười cười. Lần này ra ngoài có đầu mối mới, thật cao hứng.

Nàng nói: “Ta phỏng đoán, tuy rằng Chương Diễm Nương không hề đóng kịch, cũng được Thẩm Đại Thành chuộc về nhà làm thê tử, nhưng giữa hai người khẳng định có bí mật gì không thể cho ai biết, bí mật này rất cần tiền, bởi vậy Chương Diễm Nương liền ngầm làm lại nghề cũ, kiếm thêm một phần tiền.”

“Nhưng mấy thứ tiền này, do phu thê hai người tiêu xài toàn bộ.”

Còn tiền này tiêu xài ở nơi nào, rồi vì sao lại tiêu xài, hiện tại bọn họ còn chưa biết.

Tạ Cát Tường nói: “Vẫn cần làm phiền Bạch đại nhân.”

Chuyện trước đây về cuộc đời Chương Diễm Nương, chỉ có thể nhờ vào Bạch Đồ tra xét tường tận.

Triệu Thụy gật gật đầu, nói: “Chương Diễm Nương tuy không phải kỹ nữ, nhưng cũng từng làm con hát, một gánh hát nhỏ không có bao nhiêu diện mạo của gánh hát, cũng không phải không có trường hợp lén treo đèn lồng.”

Có lẽ Chương Diễm Nương là một trong số đó.

Triệu Thụy rũ mắt, do dự một lát, vẫn nói: “Kỳ thật ở rất nhiều thanh lâu, người canh giữ vì để các kĩ nữ càng nghe lời, sẽ cho các nàng uống thuốc, thời gian lâu dần, kĩ nữ cũng không dám bỏ đi.”

Vừa nói tới uống thuốc, Tạ Cát Tường đột nhiên có tinh thần.

Nàng vẫy tay với Triệu Thụy, nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn: “Thụy ca ca, ta có một phỏng đoán, không biết có nên nói hay không.”

Tay Triệu Thụy đặt ở đầu gối hơi hơi nắm chặt, hắn nỗ lực nghiêm mặt nói: “Nói đi.”

Biểu tình Tạ Cát Tường có chút nghiêm túc.

Nàng nói: “Huynh nói xem…… Bọn họ như thế, có thể có liên quan đến loài hoa hoặc là thực vật đặc thù gì đó không? Loại đồ vật này, khả năng sẽ làm người ăn về sau muốn ngừng mà không được.”

“Lúc ấy khi ta xem Vinh Khánh Hoa du ký, đã rất tò mò với Mao Đỗ Trương kia, cho dù có là mỹ vị cực phẩm, cũng không thể khiến người mỗi ngày đều muốn ăn, rồi sau đó chỉ bởi vì thiếu một hương liệu, các thực khách sẽ không bao giờ muốn ăn nữa,” Tạ Cát Tường đĩnh đạc mà nói, “Nếu thế gian thật sự có mỹ vị như vậy, có người phối được công thức nấu ăn hấp dẫn như vậy, vậy vì sao Mao Đỗ Trương lại đóng cửa?”

“Xét đến cùng, phối liệu và cách làm đều không phải mấu chốt, căn bản chỉ có một hương liệu kia.”

Tạ Cát Tường ghi chép hết các manh mối tìm được vào quyển sổ tùy thân mang theo bên người, nàng nói: “Huynh xem nơi này, học trò ở chợ Trường An bởi vì đi thư viện đọc sách mà tinh thần không phấn chấn, qua một đoạn thời gian mới chuyển biến tốt đẹp, có phải là bởi vì mấy ngày không ăn hương liệu kia, có chút triệu chứng hay không?”

“Còn có nơi này, lợn rừng lung la lung lay từ trên núi Thiên Nam Sơn đi xuống dưới, có thể bị ngỗng trắng đuổi theo, hơn nữa người trong thôn đều nói lợn rừng kia hương vị rất ngon, ăn vào còn muốn ăn nữa.”

Vinh Khánh Hoa du ký ghi lại rất nhiều vụ án cùng loại, hắn viết lại các việc lạ trở thành tin đồn thú vị, nhưng Tạ Cát Tường lại dần dần nhìn ra hướng đi.

Ánh mắt Tạ Cát Tường nhẹ nhàng, bình tĩnh nhìn Triệu Thụy.

“Triệu ca ca, huynh nói thật sự có một loại đồ vật, có thể khiến người muốn ngừng mà không được, tưởng niệm sâu nặng, một khi ngừng cung cấp sau khi dùng, tinh thần lập tức vô dụng, vô cùng khó chịu?”

Ánh sáng đom đóm này bay múa trong đầu nàng mấy ngày, rốt cuộc đã thành biển lửa, nó nhấp nháy cánh, lập lòe lập lòe, bay tới trong đầu Triệu Thụy.

Triệu Thụy thở sâu, định định tâm thần, trong nháy mắt này, hắn hiểu ra ngay.

Triệu Thụy trầm giọng nói: “Có.”