Yến Kinh Khuê Sát

Chương 90: Định phong ba 9 (2)




Tạ Cát Tường trầm mặc một lát, mới mở miệng: "Thụy ca ca, Thánh Thượng có ý gì?"

Mấy manh mối rải rác trải qua thời gian dài bọn họ không ngừng tìm kiếm, tựa hồ như cuối cùng cũng ráp lại thành một bức tranh thủy mặc hoàn chỉnh.

Trên bức tranh kia, tựa hồ chỉ có một cái tên.

Nhưng mà, các chi tiết, manh mối, chứng cứ vốn có, cho đến nay bọn họ đều không nắm giữ, cũng chưa hiểu tường tận.

Mấy vụ án này có liên quan gì đến đại hoàng tử luôn sống khép kín trong phủ đại hoàng tử, những người đã chết vì sao phải chết? Hết thảy việc này, Tạ Cát Tường đều không rõ lắm.

Thậm chí, mặc dù bọn họ căn cứ chuyện đã xảy ra trong quá khứ và cân nhắc manh mối có người hiềm nghi, nhưng mà trong lòng bọn họ cũng đều rất rõ ràng, mấy vụ án này có lẽ thật sự liên quan đến đại hoàng tử, tuy nhiên, người động thủ nhất định không phải hắn.

Kẻ giết người là một người khác.

Hơn nữa, thân phận đại hoàng tử đặc thù, tình huống hiện tại cũng thực đặc thù, bọn họ căn bản không có khả năng tùy tiện tiến vào phủ đại hoàng tử điều tra người bị hiềm nghi.

Tạ Cát Tường một lòng tẩy oan cho phụ thân, cũng một lòng muốn huynh trưởng trở về từ Mạc Nam, nhưng cũng hoàn toàn không xúc động ngu xuẩn, nàng rất rõ ràng, rất nhiều chuyện đều không thể gấp.

Cho nên nàng mới hỏi, ý Thánh Thượng muốn thế nào.

Triệu Thụy nhìn nàng, giờ này khắc này, tựa hồ có một điều lộ ra rõ ràng trước mặt bọn họ, nhưng tiểu cô nương cũng không xúc động cuống cuồng lên, nàng chỉ dừng lại một chỗ, cẩn thận nhìn xung quanh.

Một cảm giác đau đớn nhẹ nhàng lan tỏa từ đáy lòng, Tạ Cát Tường hai năm trước, tuyệt đối sẽ không cẩn thận ổn trọng như thế, nàng hiện tại, là sau khi té ngã, mới hiểu ra phải đi một bước xem một bước.

Triệu Thụy nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, muốn làm tâm nàng ấm áp.

"Cát Tường, Thánh Thượng biết rõ là người đại hoàng tử làm," Triệu Thụy dừng một chút, ý muốn tìm một lý do giải thích hợp lý, "Người biết hết thảy việc Cao Đào Tư làm, chẳng sợ lật lại bản án cho Tạ bá phụ sẽ liên lụy ra vụ án lớn hơn nữa, cũng cần phải phá án."

Nếu thật sự lôi ra được vụ án lớn hơn nữa, có lẽ Thánh Thượng còn sẽ cao hứng.

Triệu Thụy nói: "Chúng ta làm hết sức, làm việc thuộc bổn phận của chúng ta, còn lại đều có Thánh Thượng quyết."

Tạ Cát Tường hơi nhẹ nhàng thở ra.

Hai người nắm tay, an tĩnh nhìn sao trời mênh mông phía chân trời, năm tháng vô tình, mặt trời lặn không tiếng động, trong nháy mắt, hai năm vội vàng qua đi.

Có lẽ, lúc này bọn họ sẽ có thể tìm được chân tướng vụ án.

An tĩnh ngồi trong chốc lát, Tạ Cát Tường liền nói: "Thụy ca ca, vụ án Tô Hồng Tảo có liên quan đến sòng bạc Cung Hưng và Hồng Chiêu Lâu, mà Hồng Chiêu Lâu lại liên quan đến án mạng năm Thiên Bảo thứ mười một, chúng ta có thể cho rằng, người sau lưng sòng bạc Cung Hưng, là đại hoàng tử hay không?"

Triệu Thụy hơi hơi chấn động.

Trước đó hắn đã bị lời nói Thánh Thượng làm cho khiếp sợ, trong lòng lập tức có rất nhiều suy đoán, không ngừng phỏng đoán với tình thế triều đình, trong lòng cũng phân loạn phức tạp.

Hắn ngay lúc đó, trong lòng lo lắng đều là tương lai, mà khi Tạ Cát Tường nghe xong mấy chuyện cũ, nàng chỉ nghĩ đến vụ án.

Sòng bạc Cung Hưng rất có thế lực ở Yến Kinh, mấy chục năm qua sừng sững không ngã, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào thực lực bản thân đại hoàng tử là có thể thành công, mặc dù sau lưng có hắn, cũng khẳng định còn có những người khác.

Nhưng nếu đại hoàng tử thật sự có liên quan trong đó, như vậy những người liên quan khác rốt cuộc có quan hệ gì với đại hoàng tử? Quan hệ giữa bọn họ có gì phá nổi hay không?

Mặc dù Triệu Thụy không thể xem xét hồ sơ sòng bạc Cung Hưng ở Nghi Loan Tư, chẳng lẽ còn có thể ngăn trở Thánh Thượng?

Những việc sau lưng sòng bạc Cung Hưng, ngược lại là một khâu đột phá rất tốt, cũng giải được chuyện khẩn cấp của Thánh Thượng.

Triệu Thụy đứng dậy, đi qua đi lại trong đình viện, cuối cùng nói: "Việc này không cần Cao Đào Tư điều tra, chắc chắn nó liên quan càng sâu, càng rộng, buổi tối ta viết sổ con trình lên Thánh Thượng, Thánh Thượng hẳn sẽ có định luận."

Tạ Cát Tường gật đầu: "Được."

Triệu Thụy nghĩ nghĩ, nói: "Sau lưng sòng bạc Cung Hưng không cần chúng ta tra, nhưng Tô Hồng Tảo và Mạnh Kế Tổ liên quan đến Hồng Chiêu Lâu, chúng ta ngược lại có thể tra xét một phen."

"Thời trẻ tuy Chương Diễm Nương là con hát, không phải là kỹ nử, nhưng cũng không phải không có quan hệ với Hồng Chiêu Lâu, nếu ba người bọn họ đều có quan hệ với Hồng Chiêu Lâu, có lẽ có thể tìm hiểu nguồn gốc, điều tra một chút thân phận của người chết vô danh."

Tạ Cát Tường nói: "Ngày mai đi liền?"

Triệu Thụy cúi đầu nhìn nhìn nàng: "Chạng vạng ngày mai đi, ban ngày vẫn đi Cao Đào Tư, nhìn xem Bạch đại nhân và Hình đại nhân có thêm manh mối nào khác không."



Buổi tối nói chuyện, kỳ thật nói đến hơi muộn, lúc về đến nhà Tạ Cát Tường cũng không buồn ngủ.

Chuyện cũ năm xưa đối không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với nàng, nhưng một khi bóng người che giấu phía sau màn rõ ràng ngay trước mắt, những lớp sương mù bao phủ không trung, bất tri bất giác liền tan đi.

Tạ Cát Tường nghĩ, chỉ cần có thể nhìn rõ thế gian này, hết thảy yêu ma quỷ quái, liền không còn nơi che giấu.

Nàng lăn qua lộn lại, lăn lộn sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngồi dậy, đốt đèn dầu lật xem quyển sổ ghi chép của mình.

Các manh mối có sẵn, từng cái một được ghi chép rõ ràng trên đó, nàng muốn gom những đầu dây mối nhợ này vào một chỗ, cuối cùng tìm ra một cánh cửa.

Nàng lật đi lật lại quyển sổ thật nhiều lần, một lát sau có chút mệt mỏi, mới thổi đèn nằm xuống.

Nhắm mắt lại trong chốc lát, liền chìm vào cảnh trong mơ.

Trong mộng, tựa hồ hết thảy đều có.

Đợi sáng sớm hôm sau, Tạ Cát Tường mang theo bánh bao nhân măng thịt mua ở hẻm Ngô Đồng, đi bộ đến Cao Đào Tư.

Không ngờ lúc nàng tới Bạch Đồ và Hình Cửu Niên cũng đã ở đó, hai quan viên phá án nhất đẳng ngồi trong sân ở hậu nha, mỗi người bưng một chén lớn cháo đang uống.

Tạ Cát Tường có chút kinh hỉ: "Bạch đại nhân, Hình đại nhân, hôm nay sớm vậy, dùng bánh bao không?"

Bạch Đồ cười lớn một tiếng, vẫy vẫy tay với Tạ Cát Tường: "Vẫn là nha đầu ngươi hiểu chuyện, ca ca kia của ngươi quá là keo kiệt, chỉ cho chút cháo với màn thầu, một miếng nước thịt cũng không thấy."

Tạ Cát Tường nhoẻn miệng cười.

Xung quanh Đại Lý Tự không có cửa hàng buôn bán, người hầu hạ trong Cao Đào Tư lại rất ít, tự nhiên chỉ có thể tạm chấp nhận dùng chút cơm nhà.

Tạ Cát Tường đặt bánh bao lên bàn, hỏi: "Triệu đại nhân đâu?"

Hình Cửu Niên ngẩng đầu liếc mắt một cái về phía sau rừng trúc: "Luyện kiếm rồi."

Tạ Cát Tường cũng không hỏi nhiều.

Nàng bày thức ăn và bánh bao ra bàn, để lại cho Triệu Thụy năm cái, liền ngồi một bên chờ.

Bạch Đồ và Hình Cửu Niên ăn cơm thực mau, quả thực giống như gió cuốn mây tan, không đợi Tạ Cát Tường chớp mắt, mấy cái bánh bao đã đi xuống bụng.

Chờ bọn họ dùng xong cơm, Triệu Thụy mới khoan thai đi tới.

Sáng sớm cuối hè có chút mát mẻ, gió mát lạnh từ từ thổi đến, Triệu Thụy đạp gió mát đi vào trong sân, liền nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận của Tạ Cát Tường.

Hắn nhận khăn, lau khô mồ hôi trên mặt, lại đổi một cái lau tay.

"Sớm vậy?"

Tạ Cát Tường gật gật đầu, chờ sau khi hắn trở về thay y phục rửa mặt, mới nói: "Dậy sớm mua bánh bao, dùng tạm một chút đi."

Triệu Thụy lúc này mới ngồi xuống dùng cơm.

Ngay cả khi Triệu đại thế tử ăn cơm cũng đoan trang nghiêm chỉnh, Bạch Đồ nhìn thấy cũng tấm tắc lấy làm lạ.

"Triệu đại thế tử, thật là...... Thật là lợi hại."

Triệu Thụy tiếp lời, chỉ nói: "Bạch đại nhân, Hình đại nhân, nhờ hai vị kể lại manh mối mới đã điều tra mấy ngày nay."

Bạch Đồ nhìn thoáng qua Hình Cửu Niên, để hắn nói trước.

Hình Cửu Niên uống ngụm trà, mới nói: "Có phát hiện mới nhất trên người chết vô danh kia, ta kiểm tra lại thi thể hắn lần nữa, lần này trên dưới toàn thân hắn cơ hồ đều được sờ soạng hết một lần."

"Chậc." Bạch Đồ chặc lưỡi một tiếng.

Hình Cửu Niên dùng đôi mắt tam giác liếc Bạch Đồ một cái, tiếp tục nói: "Trên người hắn không có triệu chứng gì khác, rất là khỏe mạnh, tuổi độ khoảng 30, ngày thường cũng không thường xuyên đi đường, bàn chân không có vết chai cứng. Hắn cũng không làm bóc vác, bả vai không có vết mài ngấn."



Hình Cửu Niên vươn tay, chỉ chỉ ngón cái cùng ngón trỏ tay phải mình: "Tay phải người chết vẫn còn, chưa từng bị phân hủy, có thể nhìn ra ngón cái cùng ngón trỏ đều có vết chai, còn lại mấy ngón tay này, lòng bàn tay đều không có vết chai, ta suy đoán người chết có thể là người đọc sách, làm ở phòng thu chi hoặc là người làm việc nhẹ nhàng."

Kết quả này đối với bọn họ mà nói ngược lại rất mấu chốt, Tạ Cát Tường cảm tạ Hình Cửu Niên trước, sau đó mới nói: "Ngón tay hắn có phiếm hồng không?"

Hình Cửu Niên lắc lắc đầu: "Chưa từng, ngón tay hắn không có phiếm hồng, bất quá xác thật đã sinh ra mẫu đơn cốt, màu sắc đang tăng dần."

Không có sao?

Tạ Cát Tường đột nhiên nghĩ đến hai thư sinh năm đó, ngón tay phiếm hồng, nhưng hai người đều bị bỏ thuốc sau khi chết.

"Hình đại nhân, tác dụng của loại thuốc này có thể khác nhau lúc còn sống và sau khi chết không, ví dụ như hai thư sinh năm đó, bởi vì sau khi chết bị bỏ thuốc, nên chỉ có ngón tay lộ ra dấu vết màu đỏ bầm, nhưng người chết hiện tại chúng ta đang kiểm thi, có lẽ là bởi vì lúc còn sống cũng đã dùng thuốc?"

Hình Cửu Niên gật gật đầu: "Có khả năng này, còn việc bị bỏ thuốc sau khi chết cũng có mẫu đơn cốt hay không, thì việc này không thể nào biết được."

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta chỉ là ngỗ tác, cũng không phải là dược y, vẫn nên chờ Dược Vương Cốc dược thánh lão tiên sinh kết luận đi."

Tạ Cát Tường nói: "Đa tạ Hình đại nhân."

Hình Cửu Niên nói xong, đến phiên Bạch Đồ.

Bạch Đồ nói thẳng: "Ta lệnh người tra xét cuộc đời Chương Diễm Nương, tuy rằng nàng đã chết, nhưng mấy người trong gánh hát năm đó vẫn còn, có mấy đào hát còn nhớ rõ nàng, nói nàng lúc trước đã từng là thanh quan* của Túy Trần Cư, vẫn luôn đi theo tú bà Túy Trần Cư học diễn, sau lại bị bầu gánh của bọn họ nhìn trúng, chuộc vào gánh hát, thành đào chính."

*thanh quan: người làm chốn thanh lâu, nhưng bán nghệ không bán thân

Bạch Đồ bổ sung một câu: "Thanh quan hay không thì không rõ, kỳ thật cũng không quan trọng, thời điểm đó tuổi nàng còn chưa lớn, hẳn còn chưa kịp...... Cho nên cũng coi như thanh quan đi."

Tạ Cát Tường suy nghĩ nửa ngày mới hiểu ra.

Nàng hỏi: "Bạch đại nhân, Túy Trần Cư lại là nơi nào?"

Triệu Thụy lúc này rốt cuộc đã ăn xong, hắn tỉ mỉ lau tay, để Tô Thần tới nói.

Tô Thần biết rõ hơn Bạch Đồ.

"Tạ thôi quan, Bạch đại nhân, Túy Trần cư bình thường chỉ tự xưng là Thanh Quan cư, nghe nói cô nương trong đó toàn đa tài đa nghệ, rất nhiều người đều bán nghệ không bán thân, ví dụ như Chương Diễm Nương đã từng là như vậy, đại để cũng là đi hát tuồng trước một đoạn thời gian, bất quá nàng có người chuộc thân, nên cũng không tới tới lui lui nhiều."

Con hát cũng thấp hèn, nhưng cũng tốt hơn bán mình trong thanh lâu, sống những ngày ăn bữa hôm lo bữa mai.

Tô Thần tiếp tục nói: "Căn cứ hồ sơ Nghi Loan Tư, chủ nhân phía sau màn của Túy Trần Cư cũng là Tôn gia, chính là Tôn gia kia ở sòng bạc Cung Hưng."

Tạ Cát Tường gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, nói như vậy, Chương Diễm Nương và Hồng Chiêu Lâu kỳ thật cũng có quan hệ."

Hoặc là nói, những người này đều có quan hệ với Tôn gia.

Chờ bọn họ nói xong chuyện trước kia của Chương Diễm Nương, Bạch Đồ liền lấy từ trong lòng ra một khối vải màu xanh xám.

"Đây là vải may trường bào xuân hè của Sùng Niên thư viện năm nay, các ngươi sờ thử xem, đây là sợi gai, mặc vào rất mát mẻ."

"Còn đây là vải may trường bào của Tri Hành thư viện hai năm trước, cũng là sợi gai, mặc vào cũng mát mẻ, nhưng nguyên liệu thiên về thô ráp, không phải loại sợi gai quý trọng."

Học trò Sùng Niên thư viện toàn xuất thân phú quý, vải vóc trường bào mặc tự nhiên cũng quý giá, cái ăn mặc của bọn họ, cũng phải có tự tin để mặc.

Học trò Tri Hành thư viện thì khác.

Sợi gai bọn họ mặc cũng khác, chú trọng chính là nhẹ nhàng thoải mái, sẽ không chú ý nhiều đến vật ngoài thân.

Bạch Đồ lại để Hình Cửu Niên lấy tấm vải trên thân người chết vô danh, nói: "Đây là sợi gai, màu sắc giống trường bào của Tri Hành thư viện hai năm trước, hơn nữa năm đó bởi vì hai thư sinh đến nghe giảng đột nhiên uổng mạng, trên người còn mặc loại trường bào này, cho nên Tri Hành thư viện đã đổi lại màu sắc trường bào khi vào đông, năm sau cũng không cùng màu sắc và chủng loại vải."

"Vải may trường bào ở Tri Hành thư viện đều nhuộm màu theo định chế, định bao nhiêu nhuộm bấy nhiêu, bởi vì không còn đặt làm, cho nên phường nhuộm tiêu hủy hàng tồn, không còn nhuộm vải màu sắc như vậy nữa."

Bạch Đồ nhếch miệng cười: "Cho nên bộ trường bào trên thân người chết này đã từng là đồng phục của Tri Hành thư viện, hắn rất có thể là học trò của Tri Hành thư viện, kích cỡ y phục có vẻ lớn hơn một chút, vạn nhất do người hắn gầy lại thì sao?"

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, đều cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt.

Manh mối vụ án đã tập trung hơn một chút, bọn họ chỉ cần theo các manh mối ngày càng rõ ràng này điều tra tiếp, chắc chắn có thể bắt được manh mối cuối cùng.