Thân phận đại hoàng tử Lý Xán trong tông thất thập phần xấu hổ.
Sau khi hắn bị định là tội nhân, lại được miễn chịu tội, rồi thành con thừa tự cho vị hoàng thúc chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, thành con nối dòng khi tuổi đã lớn.
Dưới loại tình huống này, hắn càng ít xuất hiện càng an toàn.
Bản thân đại hoàng tử cũng biết điểm này, ngày thường ru rú trong nhà, trong phủ có bất luận chuyện gì đều không khoa trương, điệu thấp đến phảng phất như Yến Kinh không có người này.
Vậy mà khi Thiên Bảo đế bệnh nặng, hắn lại đưa cho Triệu Thụy một phong thiệp mời như vậy.
Triệu Thụy nhìn thoáng qua Tô Thần vừa gấp gáp trở về, hỏi: "Đã xảy ra chuyện?"
Vụ án Phan Lâm Lang gần đây đã thay đổi người phụ trách, Tô Thần hiện giờ đang toàn lực điều tra án liên hoàn.
Hiện tại đột nhiên trở về, khẳng định có chuyện quan trọng.
Sắc mặt Tô Thần thật không tốt.
Hắn vội vàng vào hậu nha, nhìn thoáng qua người trong hậu nha, thấp giọng nói: "Nhị điện hạ...... Đã xảy ra chuyện."
Triệu Thụy hơi hơi nhíu mày.
Hắn và nhị điện hạ Lý Hi cùng nhau lớn lên, biết rõ cách làm người của điện hạ, tính tình hắn giống Minh Đức Hoàng Hậu đã mất như đúc, khoan dung nhân từ, tự nhiên hào phóng.
Nhưng hắn cũng không mềm yếu.
Ngược lại, tính tình hắn trầm ổn, khí độ bình thản, làm việc cẩn thận, mặc dù hiện giờ mới hai mươi mấy tuổi, cũng không bướng bỉnh ương ngạnh, bất luận là triều đình hay là trên phố, đều đối với hắn khen ngợi có thừa.
Hắn là nhi tử của Thiên Bảo đế cùng Minh Đức Hoàng Hậu, kế thừa ưu điểm vốn có của hai người, rất được Thiên Bảo đế yêu thích.
Thiên Bảo đế bệnh tật ốm yếu, có thể chống đỡ nhiều năm như vậy, đều dựa vào thái y toàn lực trị liệu, cũng dựa vào lòng dạ hắn kiên cường, nếu hắn sớm buông tay rời khỏi nhân gian, để lại cho nhi tử không biết sẽ là vận mệnh gì đây.
Nhưng thân thể hắn xác thật không thể quá mức mệt nhọc, sau khi nhị hoàng tử nhược quán, liền giao các chính sự không quá quan trọng cho nhị hoàng tử xử lý.
Năm nay tuy cũng coi như là thái bình, nhưng tới thời điểm phòng lụt mùa hè, ven bờ đê Trường Hà vẫn khiến người không thể yên tâm, nhị hoàng tử liền dẫn các quan lại Công Bộ lao thẳng tới Trường Hà, vẫn luôn ở tại đó.
Một lần ở chính là hai tháng.
Chẳng sợ nhị hoàng tử phi có thai, hắn cũng không trở về.
Hiện giờ đã là cuối bảy tháng, mấy ngày nữa liền tới tháng tám, đợi qua mười lăm tháng tám, khi đợt phòng lụt có thể kết thúc, đến lúc đó nhị hoàng tử sẽ vẻ vang trở về, không thể tốt hơn.
Nhưng cố tình ở ngay lúc này, nhị hoàng tử xảy ra chuyện.
Lúc Tô Thần nói chuyện, cả người đều run run.
"Hôm qua nhị điện hạ kiểm tra trên đê, không cẩn thận rơi vào dòng nước chảy xiết," Tô Thần cơ hồ muốn nghẹn ngào lên, "Đến nay...... Đến nay vẫn chưa thấy bóng dáng."
Triệu Thụy cứng họng thất thanh: "Cái gì?"
Tô Thần cúi thấp đầu.
"Hôm qua bồ câu Nghi Loan Vệ đưa tin tới lui thường xuyên, thuộc hạ liền sai người chặn lại xem xét, mới biết việc này," Tô Thần nói, "Tin tức cấp báo không nhiều lắm, chỉ biết ven bờ Trường Hà đã có Nghi Loan Vệ cùng đô chỉ huy sứ nha môn đang toàn lực cứu hộ, đến bây giờ cũng không có kết quả."
Triệu Thụy cau mày, tay phải không tự giác gõ trên bàn đá.
Cọc, cọc, cọc.
Tiếng vang nặng nề kia đánh vào trong lòng mỗi người, khiến nhân tâm phiền muộn, không biết phải nói như thế nào mới hết.
Nếu thật sự tìm không thấy nhị hoàng tử, như vậy...... như vậy vận mệnh Đại Tề, sắp viết lại rồi.
Mặt Triệu Thụy trầm xuống, nói: "Đại hoàng tử đã biết việc này."
Đại hoàng tử Lý Xán lúc này đột nhiên mở tiệc chiêu đãi hắn, trong lòng rốt cuộc đánh chủ ý gì, kết hợp với chuyện nhị hoàng tử mất tích, lập tức liền trồi lên mặt nước rõ ràng.
Khi Tạ Cát Tường còn nhỏ cũng đã gặp Lý Hi cùng Triệu Thụy, hiện tại nghe được hắn sinh tử chưa rõ, trong lòng buồn đến khó chịu.
"Thụy ca ca, huynh đừng vội, sẽ tìm thấy nhị điện hạ."
Triệu Thụy lắc lắc đầu.
Hắn nhắm mắt lại, chuyện mấy tháng qua đồng loạt chảy qua trong đầu, từ sau một ngày mưa nọ, ngày đó hắn bắt đầu tiến vào Cao Đào Tư, hết thảy tựa hồ như đã âm thầm bắt đầu.
Vô số vụ án nối nhau thành một sợi dây, lơ lửng trong dòng nước chảy xiết.
Còn đầu dây bên kia, là ai đang nắm trong tay?
Triệu Thụy thình lình nhớ tới lúc trong Cần Chính Điện, đôi bàn tay rét lạnh tới xương của Thiên Bảo đế, nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng hồi ức cuối cùng, lại là lần yến hội Lý Hi tham gia cùng hắn trước khi đi.
Trong bữa tiệc đều là hậu duệ quý tộc lớn lên cùng nhau, Lý Hi ngồi trong đám người bọn họ, nói cười vui vẻ, ôn hòa có lễ.
Rượu quá ba lượt, đồ ăn quá năm món, khi yến hội kết thúc, Triệu Thụy vẫn kính hắn một ly trà.
"Chuyến đi này điện hạ vất vả, chờ đến mùa thu có kết quả tốt, khi điện hạ về lại mở tiệc đón gió tẩy trần cho điện hạ."
Lý Hi cười.
Bộ dáng hắn đoan trang thanh tú, nụ cười như gió xuân thổi tới, làm lòng người cũng thấy ấm áp.
Hắn cũng giơ chén trà lên, cùng Triệu Thụy chạm ly: "Được, Cẩn Chi chờ ta trở lại."
nhamy111: edit câu này mà tui lại thấy có mùi đam mẽo trong đó 🤭
Hắn chưa bao giờ thất hứa.
Triệu Thụy thở sâu, mở mắt.
Nếu Lý Hi nói đợi hắn trở về, vậy thì cứ chờ, hắn sẽ không nuốt lời.
"Đại hoàng tử khẳng định biết khúc khủy trong đó, hiện giờ Thánh Thượng bệnh nặng, nhị hoàng tử mất tích, tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử tuổi nhỏ, lúc này là thời cơ tốt nhất cho hắn."
Triệu Thụy quay đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: "Có dám cùng ta đi gặp vị đại điện hạ trầm mặc kiệm lời này một lần không?"
Tạ Cát Tường thấy hắn rất nhanh đã tỉnh táo hẳn, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Tất nhiên là dám."
Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được thận trọng từ trong mắt đối phương.
Bất quá cho dù có thận trọng, bữa tiệc ngắm sông này cũng cần phải đi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Sáng sớm hôm sau, Tạ Cát Tường chọn một bộ váy áo hàng thêu Tô Châu đẹp đẽ quý giá, trên đầu vẫn chải búi tóc song nha💥, cài trâm bích ngọc lưu li, một bộ trang phục như thế, dường như lại biến nàng thành thiên kim Tạ gia trước đây.
Hôm nay Triệu Thụy tới không sớm cũng không muộn, ước chừng giờ chính Tỵ*, xe ngựa đỉnh xanh của Triệu Vương phủ liền ngừng ở hẻm nhỏ Thanh Mai.
*Giờ Tỵ: 9g - 11g; Chính Tỵ: 10g
Tạ Cát Tường ra cửa, thấy hắn mặc bộ thường phục thế tử, đầu đội quan bích ngọc, thật cân xứng với cây trâm bích ngọc của mình.
Nàng nói: "Dậy sớm trở về vương phủ?"
Triệu Thụy gật đầu, nói: "Nếu phải làm khách, chúng ta làm sao cũng cần mang chút hạ lễ."
Tạ Cát Tường gật gật đầu, lên xe ngựa, hai người an tĩnh cả đoạn đường.
Cho đến khi con đường lót đá xanh của phố Cẩm Tú xuất hiện trước mắt, Tạ Cát Tường mới buông màn xe.
"Thụy ca ca, điện hạ có tin tức gì không?"
Triệu Thụy lắc lắc đầu, sắc mặt cũng không khó coi như hôm qua. Hắn rũ mắt nhìn về phía Tạ Cát Tường, duỗi tay chỉnh chỉnh trâm ngọc trên tóc nàng.
"Có Nghi Loan Vệ cùng cấm vệ đi theo, nhị hoàng tử sẽ không có việc gì."
Triệu Thụy nói như thế.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, không có hỏi thêm.
Đợi đến phủ đại hoàng tử, xe ngựa còn chưa kịp dừng lại, đã thấy cửa lớn phủ đại hoàng tử mở rộng, Chiêm Sĩ phủ đại hoàng tử tự mình ra ngoài cửa lớn nghênh đón, dẫn theo người hầu đứng đợi ở cửa.
Thấy xe ngựa Triệu Vương phủ chậm rãi tiến đến, liền trực tiếp vẫy tay làm xe ngựa chạy vào cửa.
Triệu Thụy liếc mắt một cái, nhẹ giọng cười: "Cũng là người thiết thực."
Hắn và đại hoàng tử không qua lại nhiều, năm đó lúc hắn vào Ngự Thư Phòng cùng đọc sách, đại hoàng tử đã ra cung mở phủ, hắn (đại hoàng tử) lớn hơn nhị hoàng tử khoảng hai mươi tuổi, trưởng tử hắn sinh ra cùng năm với nhị hoàng tử, nếu không phải tuổi nhỏ chết sớm, hiện tại cũng đã là thanh niên tuổi nhược quán.
Xe ngựa chạy thẳng vào phủ đại hoàng tử, lúc này mới dừng lại trước sảnh chính.
Triệu Thụy xuống xe ngựa trước, xoay người đỡ Tạ Cát Tường xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy đại hoàng tử đứng trước sảnh chính, gương mặt tươi cười nhìn hắn.
Hắn (đại hoàng tử) cũng có tướng mạo tốt.
Người Lý gia đều có bề ngoài tốt, loại khuôn mặt văn nhã này, nếu không phải người quen, sẽ luôn cảm thấy bọn họ khách khí lại khoan dung.
Nhưng thiên gia chính là thiên gia, không có khách khí, tất nhiên cũng sẽ không có bao nhiêu khoan dung.
Đại hoàng tử năm nay đã là tuổi bất hoặc*, đại khái bởi vì nhiều năm sống trong nhung lụa, thoạt nhìn vẫn trẻ trung nho nhã, nếu không phải hắn chọn vào lúc vô cùng lo lắng này mời Triệu Thụy tới, thì tướng mạo này của hắn thực có thể mê hoặc nhân tâm.
*Tuổi bất hoặc: dùng để nói đến người có độ tuổi quá bốn mươi
Triệu Thụy bước tới trước một bước, đứng trước người Tạ Cát Tường, dẫn nàng hành lễ đại hoàng tử.
"Đại điện hạ mạnh khỏe." Hai người trăm miệng một lời.
Đại hoàng tử Lý Xán từ sảnh chính chậm rãi đi ra, lúc này Triệu Thụy mới phát hiện đi theo phía sau hắn còn có đại hoàng tử phi.
Lý Xán ý cười đầy mặt, đối với Triệu Thụy và Tạ Cát Tường rất là hòa khí: "Nói ra thì dù sao ngươi cũng là biểu đệ của ta, không cần khách sáo như thế, mau vào bên trong."
Đại hoàng tử phi Trịnh thị là đích trưởng nữ An quốc bá, cũng là trưởng tỷ của Trịnh thế tử Trịnh Đức Nghĩa mà Tạ Cát Tường gặp trước đây, hiện giờ đã là ba mươi mấy tuổi, bất quá nhìn cũng trẻ trung như trượng phu của nàng.
Nàng lại đây dẫn Tạ Cát Tường, ngữ khí thân mật: "Tạ muội muội lần đầu tới phủ, sợ là không quen, hôm nay ta vừa lúc có thời gian rảnh, chúng ta không quản bọn họ, tự mình chơi là được."
Tạ Cát Tường cũng cười theo: "Đa tạ nương nương."
Các nhi tử của Thiên Bảo đế, đại hoàng tử và nhị hoàng tử thành gia thất đều không được phong vương, nhưng chính phi của hai người đều là nhất phẩm cáo mệnh, phẩm cấp còn muốn cao hơn cả trượng phu.
Trịnh thị là vợ kế, nhưng cũng đã thành thân cùng đại hoàng tử nhiều năm, hiện giờ một trai một gái trong phủ đại hoàng tử, đều do nàng sinh ra.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, liền ngồi xuống ở sảnh chính.
Lúc này đại hoàng tử mới mở miệng: "Hiện giờ Triệu thế tử là đại hồng nhân ở Yến Kinh, ngay cả ta cũng biết, hiện giờ phụ hoàng phá lệ sủng tín ngươi, về sau tiền đồ tự không thể đo lường."
Triệu Thụy cũng khách khí: "Đại điện hạ quá khen, đều là bổn phận của thần."
Đại hoàng tử cười.
Hắn tươi cười cũng nho nhã ôn hòa, nhưng chỗ sâu trong đôi mắt hắn, lại không có bất luận ý cười nào.
Cặp mắt thon dài của hắn lóe lên u quang lạnh lùng, làm đáy lòng người sợ hãi.
Trong nháy mắt Triệu Thụy liền hiểu ra, trên tay hắn dính máu.
Vị đại hoàng tử điện hạ ôn tồn lễ độ này, đã tự mình giết người, huyết tinh trên người hắn, mặc dù nhìn như đã rửa sạch sẽ, nhưng đã thâm nhập xương tủy, không thể trừ bỏ.
Triệu Thụy cúi đầu, im lặng cười cười.
Ngồi trong sảnh chính chốc lát, đại hoàng tử phi liền mở miệng: "Hoa sen trong phủ đang độ nở rộ, chúng ta đến đình trong hồ ngồi đi, thuận tiện dùng bữa cơm gia đình."
Đại hoàng tử cười vang: "Được, rất tốt."
Vì thế, đoàn người lại xuyên qua cửa thùy hoa💥, tiến vào hậu trạch phủ đại hoàng tử.
Phủ đại hoàng tử thực an tĩnh.
Trong phủ hắn không có thị thiếp thông phòng nào, hài tử cũng chỉ có hai đứa, cho nên có vẻ nhân khẩu thiếu thốn, rất là quạnh quẽ.
Đại hoàng tử nhìn về phía Triệu Thụy: "Trong nhà ít người, thanh tịnh một ít, nhà biểu đệ cũng như thế đi."
Triệu Thụy dừng một chút, nói: "Đúng là như thế, ít người ít chuyện, khá tốt."
Đại hoàng tử híp mắt, lại cười.
Triệu Thụy có thể nhìn ra, hôm nay tâm tình hắn thật sự tốt, có lẽ nhị hoàng tử sống chết chưa rõ tin tức, là tin vui tốt nhất nhiều năm rồi hắn mới được nghe thấy.
Chỉ cần cuối cùng nhị hoàng tử không về, ngôi vị hoàng đế đó sẽ là của hắn, sẽ không có biến hóa.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường thản nhiên đi theo hai phu thê đại hoàng tử ngồi xuống đình hóng gió, đợi trà bánh đều được mang lên, tất cả người hầu đều lui ra, đại hoàng tử mới bưng ấm trà lên, tự mình rót cho Triệu Thụy một ly đầy.
"Trước kia bởi vì tuổi tác, không có thường xuyên lui tới," đại hoàng tử chắp tay, "Hiện giờ khó được có cơ hội, làm huynh trưởng ngược lại muốn tạ lỗi với ngươi."
"Những chuyện đã qua, xin hãy lượng thứ."
Bốn chữ những chuyện đã qua, thật sự là ngụ ý sâu xa.
Triệu Thụy hơi hơi rũ mắt xuống, cũng cầm chén trà lên: "Thần là hạ thần, ăn lộc của vua thì phải trung với vua, đảm đương không nổi hai chữ lượng thứ, đại điện hạ không cần quá mức chú ý."
Mặt mày đại hoàng tử trầm xuống, ý cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại có nặng nề.
"Ta lại muốn chú ý thì sao?"