Lý Xán đứng dậy, thuận theo cúi đầu, chỉ dùng dư quang nhìn qua.
Lúc này Thiên Bảo đế đang nằm sau trướng màn thật dày, làm người nhìn không rõ khuôn mặt.
Mùi thuốc chua xót tràn ngập chóp mũi, ngày thường Lý Xán có bao nhiêu chán ghét loại hương vị này, hiện tại lại có bấy nhiêu thích.
Hắn quy quy củ củ đứng ở kia, thấp giọng nói: “Phụ hoàng thân thể như thế nào? Thái y có tận tâm trị liệu không.”
Thiên Bảo đế ho khan một tiếng, hơi thở mong manh: “Tạm được, nhọc hoàng nhi lo lắng.”
Một tiếng phụ hoàng, một tiếng hoàng nhi, hai mươi mấy năm qua, bọn họ đều xưng hô thân mật với nhau như thế.
Lý Xán nói: “Phụ hoàng thân thể ôm bệnh nhẹ, nhi tử trằn trọc, đêm không thể ngủ, mong phụ hoàng sớm ngày khang phục.”
Thiên Bảo đế đang muốn trấn an hắn vài câu, mới vừa mở miệng, lại nhịn không được ho khan.
Noãn các trống rỗng, trong nháy mắt liền chỉ còn tiếng ho khan của Thiên Bảo đế.
Lý Xán cúi đầu canh giữ ở mép giường, đợi cho Thiên Bảo đế qua cơn ho, mới nhíu mày hỏi Hàn An Yến: “Thái y làm ăn cái gì không biết, phụ hoàng vào thu sẽ có bệnh ho, vì sao nhiều năm như vậy cũng chữa không khỏi?”
Hàn An Yến vội khom lưng hành lễ: “Lời đại điện hạ nói thật đúng, là thần sai.”
Lý Xán hừ lạnh một tiếng.
Bên tai hắn nghe tiếng Thiên Bảo đế cố sức hít thở, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cúi đầu nói chuyện, đã sớm mệt mỏi.
Hắn vặn vẹo cổ, ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng về phía sau màn trướng.
Hàn An Yến tựa hồ có chút kinh ngạc: “Đại điện hạ……?”
Lý Xán không để ý đến hắn, chỉ nhìn người ốm yếu gầy guộc sau màn.
Từ 25 năm trước hắn đã suy nghĩ, người này suy nhược như thế, vì sao còn có thể kéo dài hơi tàn, kéo bệnh sống sót?
Nếu năm đó hắn chết, hết thảy lại sẽ là bộ dáng gì?
Giọng nói Lý Xán mang theo lạnh lẽo không dễ cảm thấy: “Hàn tổng quản, nghe nói trước đó trong cung mời danh y trên phố, cũng không có một ai có thể trị liệu cho phụ hoàng?”
Hàn An Yến theo bản năng nhìn nhìn hắn, sau đó liền nói: “Thật ra có hai vị thần y mang theo phương thuốc tổ truyền tiến cung, sau khi Thánh Thượng dùng thuốc, đã có chuyển biến tốt rõ rệt.”
Thiên Bảo đế như thế, vậy mà là trạng thái phục hồi sau khi dùng thuốc?
Lý Xán tự nhiên biết Thiên Bảo đế đã dùng thuốc, nếu không hôm nay hắn cũng sẽ không chạy đến đây một chuyến.
Trong cung quá lớn, đường trong cung quá xa, hắn không muốn ngày qua ngày đi trên gạch xanh lạnh băng, chỉ có thể nhìn đại điện rộng lớn từ xa.
“Phụ hoàng triền miên trên giường bệnh, ngươi nói đã chuyển biến tốt?” Thanh âm Lý Xán mang theo tức giận, “Nếu bọn họ không thể chữa khỏi bệnh cho phụ hoàng, vậy dùng để làm gì? Còn không đi tìm người!?”
Lúc này Hàn An Yến chỉ phải quỳ xuống, không dám nhiều lời nữa.
Đúng lúc này, Thiên Bảo đế mở miệng.
“Hoàng nhi.” Thanh âm hắn vẫn yếu ớt, nhưng vẫn ôn hòa như thường ngày.
Bất luận nhiều chứng bệnh nặng, cũng không để ý bao nhiêu thống khổ mà tồn tại, Thiên Bảo đế trước nay đều là ôn nhu.
Lý Xán lập tức khom người nói: “Phụ hoàng.”
Thiên Bảo đế ho khan một tiếng, trong thanh âm cũng có bất đắc dĩ: “Hoàng nhi, chớ khó xử người khác, thân thể phụ hoàng, trong lòng phụ hoàng biết rõ…… Sợ là……”
Hắn nói đứt quãng, nếu người thân cận nghe được, chắc chắn chua xót khổ sở.
Lý Xán cũng không khỏi nghẹn ngào lên: “Phụ hoàng, ngài nhất định sẽ khá lên.”
Thiên Bảo đế thở dài.
Phụ tử hai người lập tức liền dịu dàng thắm thiết.
Hàn An Yến yên lặng từ trên mặt đất bò dậy, mang lên ghế dựa cùng trà cho đại điện hạ, sau đó liền lui xuống.
Noãn các một mảnh an tĩnh.
Phụ tử hai người đều không nói lời nào, một người nằm trên giường cố sức thở dốc, một người ngồi ở mép giường lạnh nhạt dùng trà.
Ước chừng là cảm thấy không khí noãn các quá mức nặng nề, Thiên Bảo đế chậm rãi mở miệng: “Xán nhi, trưởng tử ngươi bao lớn rồi?”
Lý Xán hơi hơi sửng sốt.
Tuy nói hắn cũng không tham dự chính sự, nhiều năm như vậy tới chỗ Thiên Bảo đế, phần lớn cũng chỉ nói chút chuyện nhà, trước nay Thiên Bảo đế cũng không phải không hỏi đến con nối dõi của hắn, nhưng tới thời điểm mấu chốt này lại hỏi, liền có chút ý vị sâu xa.
Lý Xán rũ đôi mắt xuống, nói: “Đã tám tuổi.”
Vương phi nguyên phối của hắn thân thể không tốt, sinh đẻ mấy lần đều không nuôi được, cuối cùng bản thân nàng cũng uất ức xuôi tay.
Sau khi cưới Trịnh thị, mới dần dần nuôi được hai đứa nhỏ, một nam một nữ, ghép thành một chữ tốt.
Thiên Bảo đế nhẹ giọng cười cười.
“Tám tuổi a, tám tuổi thì nuôi được rồi.”
Lý Xán đột nhiên có chút phiền muộn, hắn cũng không nói lên được, tóm lại không sao nói rõ được tâm hỏa trong lòng toàn bộ cuồn cuộn lên, thiêu đốt hừng hực trong lòng hắn.
"Nuôi được thì có thể như thế nào?” Lý Xán hỏi.
Thiên Bảo đế đại khái không nghĩ tới hắn sẽ trả lời bén nhọn như thế, trong nháy mắt có chút chần chờ, hơn nửa ngày cũng không nói ra lời.
Lý Xán nhìn thấy hắn bị một câu nói của mình làm cho im miệng, trong lòng rất là vui sướng.
Hắn nhàn nhã nhích lại gần, cả người tựa hồ đều thả lỏng.
“Phụ hoàng, thân thể ngài cũng không khỏe mạnh, nhiều năm chống đỡ như vậy, nói ra cũng rất là vất vả,” thanh âm Lý Xán cũng ôn hòa như hắn, “Năm nay lại tái phát bệnh cũ, triền miên trên giường bệnh, không bằng sớm nghỉ ngơi đi.”
Nghỉ ngơi cái gì? Một hoàng đế nếu muốn nghỉ ngơi, vậy đó là thoái vị.
Hô hấp Thiên Bảo đế thô nặng, giống như bếp lò bể ống chắn gió, khiến người không thể bỏ qua.
Lý Xán thong thả ung dung nói: “Phụ hoàng, ngài có nhiều nhi tử có thể phân ưu cho ngài như vậy, hẳn nên nghỉ ngơi từ sớm, tội gì miễn cưỡng mình như thế chứ?”
“Rốt cuộc, cả đời người chỉ có một cái mạng,” Lý Xán nói đến chỗ này nhưng vẫn còn cười được, “Cái gì mà người mang thiên mệnh, cái gì mà hóa thân từ rồng, bất quá là lý do thoái thác lừa gạt bá tánh, trong lòng phụ hoàng hẳn là rất rõ ràng.”
“Sống như thế, có phải rất thống khổ hay không?”
25 năm sau, thiếu niên lang gầy yếu năm đó đã trưởng thành, hắn không còn trầm mặc ẩn nhẫn, khi hết thảy đều chấp chưởng trong tay, hắn rốt cuộc đã lộ ra răng nanh hắn che giấu bao nhiêu năm qua.
Một ngụm này là có thể táp nửa mạng người.
Thiên Bảo đế cố sức thở phì phò, tựa hồ bị hắn làm khó thở, lại tựa hồ mang theo sợ hãi khó lòng giải thích.
“Ngươi…… Ngươi chớ quên, ngươi mang thân phận gì!”
Nếu không phải năm đó Thiên Bảo đế niên thiếu bệnh nặng, nếu không tiên đế cũng không thể để hắn thừa tự cho Thiên Bảo đế, chỉ sợ tông mạch đoạn tuyệt.
Nhưng tội nhân chung quy vẫn là tội nhân, Thiên Bảo đế qua khỏi bệnh nặng, lên ngôi cửu ngũ, cơ duyên kế thừa đại thống từ đây vô duyên với Lý Xán.
Hắn chỉ là được người thương hại, sống tạm trên thế gian với thân phận con tội thần.
Thiên Bảo đế muốn phế hắn giết hắn, bất quá chỉ cần một đạo thánh chỉ, nếu không phải chiếu thư nhận con thừa tự tiên đế còn đè ở Phụng Tiên Điện, hắn cũng không thể sống đến bây giờ.
Thiên Bảo đế quá mức nhân từ, cũng quá mức cẩn thận, hắn sẽ không để lại bất luận nhược điểm nào trên sách sử, khiến hậu nhân nói hắn vô tình vô nghĩa, tàn sát thủ túc quan hệ huyết thống.
Lý Xán gợi lên khóe môi, vui sướng trong mắt cơ hồ muốn tràn ra ngoài.
“Ít nhiều cũng nhờ phụ hoàng có tấm lòng nhân hậu, mới có nhi tử hôm nay,” Lý Xán nói, “Nhi tử là trưởng tử của ngài, là huyết mạch của Cao Tổ hoàng đế, là Lý thị chính tông, đây là thân phận của nhi tử.”
Thiên Bảo đế ho khan kịch liệt.
Lý Xán căn bản không đi hầu hạ hắn nước trà, chỉ nhàn nhã ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt nhìn hắn.
“Phụ hoàng, hiện tại ngài chỉ có thể dựa vào ta, ta không chỉ có thể tìm nhị hoàng đệ về cho ngài, còn có thể trị liệu cho ngài khỏe mạnh, cớ sao lại không làm?”
Thiên Bảo đế lập tức trầm mặc.
Thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng ngừng, trầm mặc thật lâu sau, hắn mới hỏi: “Ngươi đã làm gì?”
Lý Xán hỏi lại: “Chẳng lẽ phụ hoàng không biết?”
Thiên Bảo đế luôn luôn bày mưu lập kế, tựa như trên biết thiên văn dưới biết địa lý, cơ hồ có thể nói là không gì không biết.
Hắn làm cái gì, có dã tâm hay không, nói ra chắc hẳn tới sáng Thiên Bảo đế liền biết.
Còn giữ lại hắn, bất quá vì thanh danh của mình mà thôi.
Rốt cuộc hắn (Thiên Bảo đế) phải làm quân vương anh minh sáng suốt, muốn lưu danh muôn đời, phải lưu lại trong sách sử một trang rực rỡ, hắn tuyệt đối không có khả năng ra tay sát hại cốt thịt chí thân.
Nhưng Thiên Bảo đế lại không yên tâm hắn (Đại hoàng tử).
Cho nên chờ đến khi hắn ra cung lập phủ, không còn đi thượng thư phòng đọc sách, bảo bối nhị hoàng tử của Thiên Bảo đế mới học vỡ lòng, đi theo là các hậu duệ quý tộc tuổi tác nhỏ cùng nhau đọc sách.
Hắn ở nhà nhàn rỗi 20 năm, không hỏi thế sự, không thông triều chính, mỗi năm ngoại trừ tam tiết hai thọ* tiến cung triều bái, ngày thường không thể dễ dàng ra cửa.
*Tam tiết hai thọ này theo tui nghĩ thì:- Tam tiết là: Tết Nguyên Đán, Tết Trung Thu và Đông Chí- Còn hai thọ là: sinh thần Thiên Bảo đế và sinh thần hoàng hậuCác bạn có cách nghĩ khác thì comment cho tui biết nha.
Mà nhị hoàng tử lại là hiền vương mỗi người ở Yến Kinh đều khen ngợi.
Tuổi còn trẻ đã có thanh danh bên ngoài, hiền đức nhân từ, bình đẳng thân thiện, vì bá tánh cúc cung tận tụy, chỉ kém đến chết mới thôi.
Có một nhân vật trữ quân hư hư thực thực như vậy tồn tại, các bá tánh đã sớm không biết đại hoàng tử Lý Xán là người phương nào.
Thiên Bảo đế làm hết thảy, hắn đều xem trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Nhiều năm ủy khuất như vậy, cơ hồ đều muốn bộc phát ra trong khoảnh khắc này.
Lý Xán ngồi thẳng người, đôi mắt rất giống Thiên Bảo đế bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên cười.
“Phụ hoàng, vì sao ngươi không nói?” Lý Xán hỏi, “Có phải ngươi muốn biết nhị hoàng đệ rốt cuộc ở nơi nào hay không?”
Thiên Bảo đế cơ hồ muốn ho cả tim phổi ra ngoài.
Hắn gào rống ra tiếng: “Ngươi!”
Lý Xán thở dài nói: “Phụ hoàng, ta không phải người vô tình vô nghĩa, nhiều năm như vậy ngài chiếu cố ta, ta đều xem trong mắt, ngài yên tâm, chỉ cần ta được như ước nguyện, nhị hoàng đệ và phụ hoàng nhất định sẽ đoàn tụ.”
Thiên Bảo đế giận dữ: “Nghiệp chướng!”
Lý Xán ý cười đầy mặt, hắn ta càng tức giận, hắn lại càng vui vẻ.
Loại hưng phấn khi nhìn thấy đối thủ thất bại tràn ngập trong máu hắn, làm cả người hắn đều khô nóng lên.
“Phụ hoàng, ngài vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt đi, ngài yên tâm, thuốc ngài cần, nhi tử nhất định sẽ đưa vào trong cung liên tục không ngừng, bảo đảm làm ngài có thể an hưởng lúc tuổi già,” Lý Xán nói, “Thuốc kia dùng tốt không?”
Hắn vừa dứt lời, một chén trà từ trướng màn bị ném ra ngoài, bang một tiếng dừng trên thảm.
Chén trà lục cục dạo qua một vòng quanh thảm, đổ ra một mảnh bọt nước mờ mịt.
Giọng nói Thiên Bảo đế lần đầu tiên mang theo lạnh lẽo ngày thường chưa bao giờ có.
“Lý Xán, ngươi thật sự muốn như thế?”
Lý Xán nheo nheo mắt: “Phụ hoàng, nhi tử làm sao?”
Thiên Bảo đế thở phì phò, nói: “Trong lòng ngươi tự rõ.”
“Phụ hoàng, nhi tử không rõ lắm, nhi tử chỉ là đau lòng phụ hoàng thôi.” Lý Xán bình tĩnh nói.
Thiên Bảo đế tựa hồ như lần đầu phát hiện “Nhi tử” này bình tĩnh như thế, hắn an tĩnh lại, cuối cùng nghẹn giọng mở miệng: “Lý Xán, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi thật sự đã quyết định?”
Lý Xán cúi đầu dùng trà, không trả lời ngay vấn đề này.
Chớp mắt một cái noãn các đã an tĩnh đến cực điểm.
Đợi cho nước trà trong ly đã lạnh, Lý Xán mới chậm rãi mở miệng: “Ta luôn luôn biết rất rõ, cũng đã sớm quyết định xong.”
“Phụ hoàng a, người hiện tại nên quyết định chính là ngài.”
Lý Xán nói xong, thả chén trà lại trên bàn, đứng dậy vuốt phẳng nếp nhăn vạt áo.
“Phụ hoàng, ngài an tâm tĩnh dưỡng, uống thuốc cho tốt, đợi lúc rảnh rỗi, nhi tử lại tiến cung tới thăm ngài.”
Hắn nói như thế, trên mặt lại lần nữa bày ra vẻ ưu sầu, tập tễnh ra khỏi noãn các.
Hàn An Yến nhanh chân tiến lên đỡ hắn: “Điện hạ.”
Lý Xán cười khổ ra tiếng: “Phụ hoàng như thế, tâm ta thật sự như đao cắt.”
Hàn An Yến thật cẩn thận đỡ hắn, một đường đưa hắn ra khỏi Trường Tín Cung, mới nhanh chân chạy về Cần Chính Điện.
Chờ hắn trở lại Cần Chính Điện, hai tiểu đồ đệ mới từ noãn các ra ngoài.
Hàn An Yến nhíu mày hỏi: “Thánh Thượng chỉ uống nửa chén thuốc?”
Tiểu đồ đệ mặt ủ mày ê, cơ hồ muốn khóc, lắp bắp không dám nói lời nào.
Hàn An Yến thở dài, nhận chén thuốc, bản thân mình tay chân nhẹ nhàng vào noãn các.
“Thánh Thượng……”
Bàn tay tái nhợt của Thiên Bảo đế vươn ra từ trướng màn: “Đưa cho trẫm.”
Hốc mắt Hàn An Yến cũng đỏ.
Thiên Bảo đế lẩm bẩm tự nói: “Chỉ cần có thể chờ được Hi nhi trở về……”