Yến Kinh Khuê Sát

Chương 99: Định phong ba 15




Trường Tín Cung hôm nay, có thể nói là cực kỳ náo nhiệt.

Từ đầu tháng khi Thánh Thượng bắt đầu bệnh nặng, còn chưa từng náo nhiệt như thế.

Lúc này đây sở dĩ muốn làm trung thu cung yến, cũng là vì trấn an lòng dân.

Thời gian buổi chiều, triều thần từ ngũ phẩm trở lên đã lần lượt vào cung.

Lúc này quảng trường trước Thái Cực Điện, đã dọn xong bàn ghế hoa cỏ, sau khi các triều thần vào cung, dựa theo cung nhân dẫn đường yên lặng ngồi vào vị trí của mình.

Theo sắc trời dần tối, triều thần vào cung càng ngày càng nhiều, nhưng toàn bộ Thái Cực Điện đều an an tĩnh tĩnh, không có bất luận kẻ nào ồn ào.

Hôm nay một nhà Triệu Vương cũng cần vào cung.

Bất quá Triệu Thụy đến một mình, không đến cùng bọn người Triệu Vương.

Trong chủ điện Thái Cực Điện, Triệu Vương đưa Triệu Vương Phi cùng đôi nhi tử nữ nhi ngồi xuống, ánh mắt lại tìm kiếm trong điện.

Phùng Hiểu Nhu thấy hắn như thế, thấp giọng nói: “Hôm nay thế tử chắc chắn vào cung, Vương gia đừng vội.”

Triệu Vương có chút bất mãn: “Hôm qua đã phái người đi mời hắn, bảo hắn hôm nay cùng vào cung, kết quả ngay cả nhà cũng chưa về, cũng không biết đi nơi nào.”

Mặc dù quan hệ phụ tử hai người không thân, nhưng cũng vẫn là phụ tử, trong chính điện, cận thần thiên tử và hậu duệ quý tộc đều là từng nhà vào cung, chỉ riêng Triệu Thụy lại không tới cùng cha ruột của mình.

Phùng Hiểu Nhu cụp mi rũ mắt, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi, ngược lại cũng không dám nói Triệu Thụy không phải.

Chuyện trước đó ở Phùng gia do Triệu Thụy giúp đỡ, nàng cũng không tiện gây thêm chuyện, một số thời điểm còn có thể giúp đỡ Triệu Thụy khuyên Triệu Vương một câu.

Triệu Vương đang định nói chuyện, liền nghe được cách đó không xa một trận ồn ào náo nhiệt.

Ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy nhi tử mình bị một đám triều thần trẻ cùng hậu duệ quý tộc vây quanh, đang hàn huyên với nhau.

Vóc dáng Triệu Thụy rất cao, thân hình thẳng tắp, cộng thêm dung nhan tuấn lãng bất phàm, xác thật là xuất sắc, làm người nhìn thấy lại không quên.

Cho dù bị một đám người xuất sắc cùng tuổi vờn quanh, hắn cũng vẫn là người nổi bật nhất.

Triệu Vương không khỏi có chút kiêu ngạo, khóe miệng vừa mới giương lên, lại thấy người ở cửa trước mời Triệu Thụy, sắp xếp hắn ở một bàn khác.

Vị trí Triệu Thụy còn muốn cao hơn hắn, cơ hồ chỉ ngồi ở dưới bốn vị hoàng tử, bên cạnh là vị trí của mấy vị các lão, an bài này, làm mọi người ở đây đều nhịn không được giật mình.

An Quốc công bên cạnh quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Vương, ngữ khí không thể nói là hâm mộ hay là ghen ghét: “Khuynh Thư, vẫn là ngươi lợi hại, nhi tử tuổi còn trẻ đã bò đến vị trí này, chặc chặc.”

Hai tiếng chặc lưỡi này, thành công khiến mặt Triệu Vương đen như than.

Trước không đề cập tới Triệu Vương bên này lòng dạ không thuận như thế nào, bên phía Triệu Thụy đã lần lượt ngồi đầy người.

Triệu Thụy không ngừng đứng dậy chào hỏi, chờ các triều thần ngồi ổn trong đại điện, tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử mới khoan thai tới muộn.

Hai vị tiểu hoàng tử năm nay còn chưa mười tuổi, lại như ông cụ non, hai huynh đệ cùng nhau đi vào Thái Cực Điện, thực bình đạm mà ngồi cạnh thứ phụ Trương Thừa Trạch.

Triệu Thụy đã cùng bọn họ đọc mấy năm sách, ngược lại cũng rất quen thuộc, khom lưng chào hỏi cùng bọn họ.

Theo hai vị tiểu hoàng tử đã đến, trong Thái Cực Điện dần dần an tĩnh lại.

Ngoại trừ đèn cung đình vang lên tiếng tí tách, Thái Cực Điện to như vậy phảng phất như không có bóng người, an tĩnh như bóng đêm kéo dài.

Triệu Thụy ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt thứ phụ Trương Thừa Trạch.

Trương lão đại nhân đã gần tuổi thấu mệnh trời* (50 tuổi), hiện giờ hai bên tóc mai đã là hoa râm, bất quá bởi vì thân thể hắn có chút mập mạp, gương mặt lại có vẻ hiền từ, cũng không có bao nhiêu uy nghi.

*Tuổi thấu mệnh trời: lấy từ câu "Tam thập nhi lập. Tứ thập nhi bất hoặc. Ngũ thập tri thiên mệnh" (Ba mươi tuổi lập thân. Bốn mươi tuổi không còn nhầm lẫn. Năm mươi tuổi thấu mệnh trời)

Ngược lại thủ phụ Tiêu Bác Viễn bên cạnh tuổi chỉ có bốn mươi nhưng vì mặt trắng gầy ốm, nên thoạt nhìn có chút âm u.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Triệu Thụy, Trương Thừa Trạch ngẩng đầu nhìn qua, hướng về phía Triệu Thụy cười hòa ái.

Triệu Thụy nâng chén trà, hướng hắn gật đầu chào hỏi.

Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới Thái Cực Điện có mấy trăm người cứ ngồi an tĩnh như vậy, ước chừng một khắc (15p) sau, đại hoàng tử Lý Xán mới mang theo nụ cười chậm rãi đi vào trong điện.

Cạnh Thiên Bảo đế không có Hoàng Hậu, Thái Hậu cũng đã sớm hoăng thệ, bởi vậy dưới long ỷ của Thiên Bảo đế chỉ bày hai bộ bàn ghế.

Bên trái tự nhiên là bàn đại hoàng tử.

Đại hoàng tử đến lúc này, trong điện ngoài điện, trên dưới triều đình, tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh đứng dậy.

Đại hoàng tử nhàn nhạt cười: “Phiền các đại nhân đợi lâu, là ta không phải.”

Các triều thần đều chắp tay, không một người nhiều lời.

Lý Xán cũng không thèm để ý.

Hắn trực tiếp đi đến dưới long ỷ, nhàn nhạt nhìn thoáng qua bàn nhị hoàng tử trống trải, sau đó lại nhìn hai tiểu hoàng tử.

Tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ, căn bản không quá quen thuộc vị đại ca này, cũng đều rất sợ hắn, thấy hắn nhìn qua, liền không hẹn mà cùng lập tức đứng dậy, hướng hắn hành lễ.

“Đại ca.”

Bọn họ thuận theo thái độ lấy lòng Lý Xán, vẻ mặt Lý Xán rất là ôn hoà: “Mấy ngày không gặp, các đệ lại cao hơn rồi, ngồi đi.”

Thiên gia huynh đệ bên này hoà thuận vui vẻ, cả triều văn võ đều yên lặng nhìn, cũng không biết hôm nay sẽ diễn vở tuồng nào đây.

Đợi cho Lý Xán cũng ngồi xuống, trong điện càng thêm an tĩnh.

Ngay cả đèn cũng không dám nhảy, chỉ an tĩnh cháy.

Lặng im như thế một lát, một giọng nói to lớn quen thuộc vang lên.

Hàn An Yến nhanh chóng la to: “Thánh Thượng giá lâm.”

Theo câu nói của hắn vừa dứt, tiếng bước chân rõ ràng vang lên, đoàn người bước nhanh vào Thái Cực Điện.

Triệu Thụy lẳng lặng đứng cạnh thủ phụ Tiêu Bác Viễn, dư quang lại nhìn về phía thiên điện, liền nhìn thấy Thiên Bảo đế được Hàn An Yến đỡ, đi một bước ngừng một bước vào trong đại điện.

Triều thần có mặt ở đây cùng nhau quỳ xuống hành lễ.

“Cung nghênh Thánh Thượng, Ngô hoàng vạn tuế.”

Bọn họ xướng tụng mãi, đợi cho nói xong lần thứ ba, Thiên Bảo đế vừa lúc đi đến trước long ỷ.

Sau khi hắn ngồi ổn, liền nói: “Chư vị ái khanh bình thân, ban ngồi.”

Nghe thanh âm, thật ra có thêm mấy phần khí lực hơn trước kia.

Trong lòng Triệu Thụy cũng yên ổn, theo mọi người cùng nhau đứng dậy, ngồi trở lại vào ghế.

Thiên Bảo đế mặc lễ phục màu đen huyền, vạt áo to rộng che khuất đi thân thể gầy ốm đơn bạc của hắn, khuôn mặt tuy vẫn tái nhợt, nhưng lại khiến người không dám nhìn thẳng.

Đôi mắt bình đạm không gợn sóng của hắn lần lượt đảo qua mặt mọi người, cuối cùng rơi xuống chiếc bàn trống rỗng của nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử mất tích mấy ngày, đến nay chưa tìm được.

Lòng người trên dưới triều đình hoảng sợ, Thiên Bảo đế rất rõ ràng, chỉ sợ có một số người đã ngồi không yên.

Ánh mắt hắn đảo qua người Lý Xán, cuối cùng trở xuống đôi tay mình đặt ở đầu gối.

“Đang là trung thu, chư vị ái khanh cùng trẫm đoàn tụ một nơi, cùng chung ngày hội, cũng không cần câu nệ nhiều, vui vẻ là được.”

Thiên Bảo đế giơ chén rượu lên, tay phải ổn định, một chút cũng không run rẩy.

“Chúc Đại Tề ta, muôn đời Vĩnh An.”

Các triều thần sôi nổi giơ chén rượu lên, trăm miệng một lời nói: “Chúc Đại Tề ta, muôn đời Vĩnh An.”

Thiên Bảo đế uống cạn rượu trong ly, cười nói: “Khai tiệc đi.”

Trong lúc nhất thời, náo nhiệt quay về Thái Cực Điện.

Các triều thần nói việc nhà, nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình, một mảnh náo nhiệt thái bình.

Thiên Bảo đế nhích nhẹ về sau một chút, cả người dựa vào đệm mềm trên long ỷ, thong thả ung dung dùng bữa.

Tiếng đàn sáo vang lên, vũ kỹ tiến vào Thái Cực Điện, theo tiếng nhạc vừa múa vừa hát.

Triệu Thụy chưa uống rượu, hắn nhìn chằm chằm xôi gà lá sen bát bảo💥 trên bàn, ăn mấy đũa, lại ăn hai miếng bánh quế hoa ngó sen 💥cùng một miếng bánh trung thu, lúc này mới cảm thấy không còn đói.

Hắn vẫn luôn phân thần nhìn chằm chằm Lý xán.

Mà Lý Xán lúc này, tựa hồ chỉ là tiến cung tham gia yến tiệc, hắn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, lâu lâu lại quan tâm tam hoàng tử bên cạnh một chút, rất là có tâm.

Triệu Thụy cúi đầu, lại ăn tôm xíu mại.

Cung yến trong cung phần lớn đều là món ăn lạnh, thức ăn đã được làm sẵn buổi chiều, chỉ chờ buổi tối bày ra bàn.

Xíu mại ăn theo dạng này hương vị thật ra cũng không thay đổi gì, ăn vào cũng không đến mức khó ăn.

Triệu Thụy ăn một cái lại một cái, đợi khi ăn cái thứ ba, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa Lễ Bộ thượng thư Khương Kỳ đứng dậy, tiến lên kính rượu Thiên Bảo đế.

Trường hợp như vậy, các cận thần nội điện đều phải kính rượu hoàng đế, thể hiện sùng kính, cũng biểu hiện mình và hoàng đế thân cận.

Khương Kỳ tiến lên vài bước, đi đến trước ngự án, cũng vừa vặn đứng trước bàn đại hoàng tử.

“Thần Khương Kỳ, chúc mừng Thánh Thượng khỏi bệnh nặng.”

Thiên Bảo đế ngày thường không uống rượu, lúc này chỉ nâng chén trà, ôn hòa nói: “Khương ái khanh có lễ.”

Khương Kỳ tựa hồ uống có chút nhiều, sắc mặt hắn ửng hồng, ánh mắt cũng thẳng tắp, cứ như vậy nhìn chằm chằm Thiên Bảo đế.

Hàn An Yến nhíu mày, vừa muốn tiến lên khuyên can, liền nghe được Thiên Bảo đế hòa nhã nói: “Khương ái khanh có chút say, đi xuống tỉnh rượu đi.”

Khương Kỳ lại không động.

Hắn cứ như vậy nhìn Thiên Bảo đế, một chén rượu ùng ục uống cạn, quẹt miệng một cái, nói thẳng: “Thánh Thượng, thần có một lời không biết có nên nói hay không.”

Hắn vừa thốt ra lời này khỏi miệng, đại điện vốn đang náo nhiệt phảng phất như bị người tạt nước lạnh, dần dần an tĩnh lại.

Ngay cả tiếng đàn sáo cũng ngừng lại, các vũ kỹ khom người lui về phía sau, không dám tiếp tục ca múa trong điện.

Thiên Bảo đế vuốt ve chén rượu trong tay, rũ mắt nhìn ngự án của mình, không trả lời Khương Kỳ.

Khương Kỳ tựa hồ thật sự say.

Hắn hoàn toàn không ý thức được trong điện đã an tĩnh lại, giọng vẫn rất lớn: “Thánh Thượng, lão thần may mắn làm Lễ Bộ thượng thư, tự nhiên cống hiến cho nước, vì Thánh Thượng phân ưu.”

Thiên Bảo đế ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn về phía hắn.

Mà giờ phút này Khương Kỳ lại cúi đầu, tựa hồ lầm bầm lầu bầu vì say rượu: “Thánh Thượng, Đại Tề hiện giờ phồn vinh cường thịnh, bá tánh an cư lạc nghiệp, có quân vương anh minh như Thánh Thượng, là phúc của Đại Tề, là phúc của bá tánh, thần may mắn có thể ra sức vì bệ hạ, cũng là may mắn của thần.”

“Khương ái khanh, ngươi say.” Khương Kỳ còn định nói thêm vài câu, Thiên Bảo đế lại đột nhiên đánh gãy lời hắn nói.

Khương Kỳ tựa như hoàn toàn không nghe được hoàng đế trên long ỷ rốt cuộc nói cái gì.

Hắn tiếp tục nói: “Nguyên nhân chính là như thế, có vài lời thần bất luận như thế nào cũng muốn nói rõ.”

Thiên Bảo đế hơi hơi nhíu mày, chỉ nói: “Khương Kỳ.”

Hắn vừa nói hai chữ này ra khỏi miệng, Hàn An Yến liền phất tay cho người gác ở cửa trước, một trái một phải chế trụ Khương Kỳ, sau đó kéo đi.

Khương Kỳ đầu óc choáng váng, hắn hoàn toàn không biết trong điện chỉ có một mình hắn đang nói chuyện, thanh âm to lớn vang dội, lập tức vang vọng trong đại điện.

“Thánh Thượng, thần cả gan cung thỉnh Thánh Thượng lập trữ, trữ quân không lập, không cách nào an lòng thiên hạ.”

Câu này vừa gào ra khỏi cuống họng, Thái Cực Điện an tĩnh đến đáng sợ.

Thiên Bảo đế thả chung trà xuống ngự án, ngã về sau, dựa ngồi trên long ỷ.

Đôi mắt phượng luôn mang ý cười của hắn nhìn về phía Khương Kỳ, giờ phút này lại lạnh lẽo như tuyết mùa đông, mang theo hàn ý dày đặc.

“Khương ai khanh, vậy ngươi nói xem, cần lập ai làm trữ quân?”

Lính canh cửa lập tức dừng tay, trang nghiêm đứng rũ mắt tại chỗ, Khương Kỳ thở phì phò đứng trong đại điện, đèn cung đình sáng ngời loá mắt, làm hắn không chỗ che thân.

Ánh mắt hắn không dám nhìn loạn khắp nơi, trong lòng hơi trầm xuống, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Thánh Thượng, thần cho rằng cần lập trưởng.”

Lập trưởng chính là đại hoàng tử Lý Xán.

Thiên Bảo đế cúi đầu nhìn về phía Khương Kỳ, hỏi: “Khương ái khanh, việc này thật sự là suy nghĩ trong lòng ngươi?”

Khương Kỳ cắn răng nói: “Thật sự, Thánh Thượng, chủ thiếu quốc nghi*, cần phải lập trưởng.”

*câu này tui chưa ngẫm ra ý của nó nên để nguyên nha

Thiên Bảo đế vậy mà lại cười.

Ngụ ý của Khương Kỳ chính là, nhị hoàng tử mất tích tựa hồ cuối cùng cũng không về.

Không thể lập hai vị tiểu hoàng tử nhỏ tuổi, tự nhiên chỉ có thể lập duy nhất một vị hoàng trưởng tử đã thành niên.

Thiên Bảo đế cười nhìn về phía Lý Xán, thái độ ấm áp, lời nói ôn nhu: “Xán nhi, ngươi thấy thế nào?”