Yến Sơn Đình Ngoại

Chương 17




Diệp Lang Đình chưa từng nhìn thấy con gái tắm bao giờ, trong lúc anh đang nghĩ rằng nếu người bên trong còn tiếp tục tắm sẽ có khả năng bị ngất xỉu thì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng tắt nước. Không lâu sau cánh cửa nhà tắm được mở ra, đầu tiên là xuất hiện một tầng hơi nước, sau đó Yến Nhuỵ Tiêu chỉ quấn một chiếc khăn tắm cũng nối gót đi ra.

Cô liếc mắt nhìn sang, trên TV đang chiếu một trận đấu bóng đá, trên bàn có ly nước trắng. Diệp Lang Đình ngồi trên chiếc sô pha ban nãy, hai chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào TV. Nghe thấy tiếng cô mở cửa cũng chẳng thèm nhìn sang, vốn dĩ là không quan tâm tới cô.

Diệp Lang Đình không liếc nhìn nhưng anh biết Yến Nhuỵ Tiêu mang theo mùi sữa tắm của anh bước ra từ nhà tắm, đi từng bước một về phía anh.

Sau đó, cô chắn tầm nhìn TV của anh, ngồi lên đùi anh. Bàn tay nhẹ nhàng quấn quanh cổ anh tiện thể dán cả cơ thể vào người anh. Chỗ cổ của Yến Nhuỵ Tiêu toả ra một mùi hương thoang thoảng, lẫn với mùi quen thuộc của anh, vừa dịu nhẹ vừa mạnh mẽ xộc vào khoang mũi của anh, nhắc nhở anh về sự tấn công của cô.

Diệp Lang Đình không di chuyển, bàn tay vẫn để trên bụng khoanh trước ngực một cách nghiêm chỉnh. Không nhìn bờ lưng nhẵn mịn của cô, anh nghe cô nói: “Tôi rất thích sữa tắm của ngài Diệp.”

“Lấy bừa trong siêu thị thôi.” Giọng điệu của anh không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh thanh liêm.

Yến Nhuỵ Tiêu đưa ngón tay vuốt nhẹ sau ót của anh, như có như không. Theo hơi nóng ở đầu mũi, Diệp Lang Đình hơi liếc mắt thì thấy khuôn mặt hồng nõn vừa bước ra khỏi nhà tắm của cô. Đuôi tóc vẫn chưa được lau khô, thỉnh thoảng vẫn có giọt nước nhỏ xuống, trượt xuống chân anh từ lưng của cô.

Bộ đồ ngủ màu xám anh vừa mới thay để lại vệt rõ nét sau đó truyền cảm giác nóng ấm xuống đùi anh.

Diệp Lang Đình lùi đầu ra sau ép cô ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Còn chuyện gì sao?” Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, như thể vừa rồi Yến Nhuỵ Tiêu cũng rửa mắt qua một lần, bây giờ phủ một tầng hơi nước. Khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt đào hoa vừa phủ tầng sương vừa quyến rũ và cả hương thơm vừa dịu nồng vừa ngọt thanh nóng hập trên người, bao phủ quanh Diệp Lang Đình.

Anh không thể không để ý được.



Yến Nhuỵ Tiêu mỉm cười nhưng nụ cười khác hoàn toàn ban nãy. Trong mắt như chứa đựng nước và mật ngọt, khoé môi cong lên, không còn vẻ trong sáng ban đầu mà giờ đây muốn kéo người khác cùng sa vào. Cô lùi ra sau một chút, tách hai đùi đặt sang hai bên eo của anh. Điều cô vừa muốn làm giờ đã làm được rồi.

Vì thế bàn tay đè sau ót của Diệp Lang Đình tiến về trước, đưa môi chạm vào vành tai của anh, cái chạm rất nhẹ nhưng lại khiến tai trái của anh co lại.

“Anh muốn làm gì thì tôi làm cái đó.” Ngữ điệu của cô rất khẽ nhưng lại rất gần tai của anh. Từng chữ rõ ràng, hơi nóng khiến trong tai anh ướt át và hơi ngứa.

Diệp Lang Đình dừng tại đây là do không thể dung túng thêm được nữa, kể từ lúc cho cô vào tắm anh đã bị gây khó dễ rồi. Nhịn tới tận giờ là giới hạn của ngài Diệp.

Cả người anh thả lỏng ngả ra sau, kéo cả người vốn đang dùng hết sức dựa trên người anh cùng tựa vào sô pha phía sau.

Yến Nhuỵ Tiêu chống khuỷu tay trên ngực Diệp Lang Đình ngồi thẳng dậy, cô không nói gì. Cô cảm nhận được bàn tay anh đang thò vào trong chiếc khăn tắm vốn ngắn cũn, kéo một đầu của quần chữ T thành một đường, từ từ kéo ra sau, nhẹ nhàng cọ xát. Động tác chậm rãi, đầu ngón tay như có như không chạm vào khe mông của cô, bỗng chốc mang tới cảm giác tê dại.

Bàn tay vốn đang chống trên ngực Diệp Lang Đình của cô bỗng chốc chuyển thành nắm lấy cổ áo của anh, phía dưới không kiềm chế được mà kẹp chặt. Cô cảm nhận được một bàn tay khác đang tiến vào từ phía trước, tìm được nhũ hoa một cách chính xác rồi nhéo mạnh một cái.

Sự kích thích từ hai phía, mục đích cô tới đây vốn dĩ không trong sạch. Chỉ một chốc đã khiến cô sụp đổ hoàn toàn, một tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng. Tình thế bỗng chốc đảo lộn, ngài Diệp vừa rồi bị trêu chọc bây giờ lại lạnh nhạt nhìn chăm chú khuôn mặt càng đỏ hồng của cô, ngón tay đặt ở thân dưới của cô còn cảm nhận được sự ướt át.

Áo ngủ trên người anh vẫn chỉnh tề, chỉ có một nơi lộn xộn duy nhất nằm ở phần dưới nơi cô đang ngồi lên. Cô không dám nhìn anh, khuôn mặt vùi vào hõm vai anh.

Diệp Lang Đình ngừng tay, động tác dừng một cách đột ngột. Giọng nói vẫn tỉnh bơ nhưng lại mang theo chút trêu chọc: “Cô vẫn hơi thiếu bản lĩnh một chút.”