Yến Từ Quy

Chương 135: Có người tính kế hắn




Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 135: Có người tính kế hắn

Trần Quế quả nhiên đã xuất hiện.

Để chuẩn bị cho buổi hôm nay, những ngày qua, Trần Quế không ít lần góp mặt tại các thi hội, bàn bạc với ban tổ chức về việc tài trợ văn phòng phẩm.

Nói là vất vả nhưng mọi việc cũng diễn ra khá suôn sẻ.

Những món đồ mà hắn mang đến đều được chọn lọc kỹ lưỡng, vừa thực dụng lại vừa chất lượng, rất dễ khiến người ta chấp nhận.

Hắn hành lễ với một vị lão tiên sinh: "Thưa ngài, mọi việc đã xong xuôi cả rồi."

Vị lão tiên sinh kia lên tiếng trước, rồi mấy vị tiên sinh khác cũng gật đầu.

Những ngày qua, tất cả đều đã đi khắp các thi hội để khảo sát học trò, gặp mặt qua không ít lần, nay trông thấy nhau đều cảm thấy quen thuộc.

Có vài người nhận ra thân phận của Trần Quế, bèn ghé tai bàn tán với các vị sơn trưởng:
"Cữu lão gia* của Thành Ý Bá phủ, làm sao có chuyện mang đồ tệ đến dối người được chứ?"
*Anh trai hoặc em trai của mẹ

Tai Trần Quế thính lạ thường, nghe thấy người ta nhắc đến phủ Thành Ý Bá, thì lập tức nở nụ cười chân thành không gì sánh được với các sơn trưởng.

Phải thừa nhận, trong kinh thành thì danh tiếng của Thành Ý Bá phủ thật sự rất hữu dụng.

Lịch sự, chuẩn mực, có tiếng tăm, một gia đình công thần như vậy, vừa nghe đã đủ để người khác tin tưởng.

Trước đây, hắn ít khi nhắc tới thân phận này, nhưng giờ đúng là "dùng thép để rèn dao".

Các vị sơn trưởng nghe xong, lòng cũng an tâm phần nào.

Dù sao học hội của họ không phải nơi đầu tiên nhận tài trợ, mà sau lưng vị viên ngoại giàu có này lại còn có quý tộc. Vậy thì cứ nhận thôi.

Sơn trưởng của thư viện Thạch Dương tằng hắng, giới thiệu với học trò: "Người nào có bài luận xuất sắc nhất sẽ được vị Trần viên ngoại đây tặng một bộ văn phòng phẩm."

Bên kia, Lưu Tấn mím môi.

Hắn chẳng quan tâm đến mấy món đồ kia, nhưng "xuất sắc nhất" thì không thể thiếu phần mình.

Lưu Tấn không rời đi nữa.

Trần Quế thấy Lưu Tấn phối hợp như vậy thì vô cùng vui mừng.

Hắn bước lên đài, chắp tay với Lưu Tấn: "Lưu công tử, bài luận vừa rồi của công tử thật tuyệt vời. Nghe mà trong lòng ta dâng trào cảm xúc, vô cùng kích động."

Người tốt không đánh kẻ tươi cười. Huống hồ, Trần Quế chẳng những cười, mà còn giơ ngón tay cái khen ngợi, lời lẽ chân thành đến mức khiến người nghe không khỏi động lòng.

Lưu Tấn được Trần Quế tâng bốc như vậy thì cảm thấy hắn thuận mắt hơn nhiều.

"Không dám, không dám!" Hắn đáp lễ.

"Sao lại không dám chứ?" Trần Quế nghiêm giọng phản bác: "Dẫu biết rằng 'văn vô đệ nhất', nhưng bài luận hay hay dở vẫn phải phân rõ. Nếu không thì vào trường thi làm sao phân ra bảng nhất bảng nhì được? Lưu công tử đừng khiêm tốn nữa. Tiếng vỗ tay và những lời bàn tán vừa rồi đã đủ để chứng minh sự xuất sắc của ngài rồi."

Nói đến đây, Trần Quế quay ra các học trò, lớn tiếng hỏi: "Các vị, ta nói có đúng không?"

"Đúng!"

Học trò là những người thật thà, bài hay thì phải công nhận hay, thế là đồng thanh trả lời.

Tiếng hưởng ứng vang dội làm Lưu Tấn nổi hết da gà, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Trần Quế quan sát phản ứng của Lưu Tấn, thầm nghĩ: Quả nhiên còn trẻ, chưa có mấy sự kiềm chế, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt.

Lời khen của Trần Quế vẫn chưa dừng lại: "Lưu công tử, ta dám chắc rằng không đến nửa ngày, bài luận này sẽ lan truyền khắp kinh thành, được vô số học trò đọc và nghiền ngẫm. Quả thật là một bài viết xuất sắc."

Lưu Tấn nghe vậy thì không nhịn được mà nở nụ cười.

"Sơn trưởng đã ra một đề tài rất sâu sắc. Trước khi Lưu công tử trình bày, ta còn nghe không ít người bàn rằng, luận điểm để dẫn dắt không hề ít, nhưng phân tích cụ thể lại rất khó để làm cho mạch lạc."

Trần Quế nâng giọng: "Ta muốn hỏi, Lưu công tử có thể giảng giải thêm về đề tài này, thay chúng ta tháo gỡ những điểm khó được chăng?"

Nụ cười của Lưu Tấn thoáng cứng lại.

Cái gì cơ?

Người này không đến để tặng quà, mà là để "hỏi bài" hắn sao?

Theo phản xạ, Lưu Tấn quay đầu nhìn về phía các sơn trưởng.

Vốn dĩ họ đã có chút khó chịu với màn tâng bốc dài dòng của Trần Quế, định nhắc nhở hắn xuống đài nhưng lại nghe thấy câu hỏi bất ngờ kia nên thôi.

Thảo luận thêm đề tài, đây là chuyện rất có ý nghĩa.

So với việc đánh giá qua loa bằng văn chương trau chuốt, các sơn trưởng thích thấy học trò tư duy sâu rộng, đa dạng hơn.

"Vậy mời Lưu công tử giảng giải thêm." Một sơn trưởng của thư viện khác cười vui vẻ nói.

Hắn biết mở lời thế nào đây?

Hắn biết đề trước nhưng chỉ tập trung khai thác sâu một luận điểm duy nhất, các hướng khác hoàn toàn không nghĩ đến.

Đột nhiên bị hỏi về những luận điểm khác, hắn hoàn toàn không có sự chuẩn bị.

Không trả lời được, mà cũng không thể xuống đài, Lưu Tấn đứng cứng ngắc trên bục, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Chờ một hồi, đám học trò bên dưới vốn tưởng hắn đang suy nghĩ, cũng dần nhận ra có điều gì đó không ổn. Bọn họ nhìn nhau với ánh mắt đầy ngờ vực.

"Dù khó đến đâu cũng không đến mức trả lời không nổi chứ?"

"Người ta viết văn nghiêm túc, đâu giống ngươi, tiện tay đưa ra vài luận điểm cho qua chuyện, phải cân nhắc kỹ càng chứ."

"Nhưng chẳng phải đây là lúc không cần làm văn sao?"

Trên bục, Trần Quế đứng ngay bên cạnh Lưu Tấn, liếc thấy đôi tay của hắn đang giấu sau lưng.

Ồ!

Căng thẳng đến mức hai tay nắm chặt lại rồi.

Trần Quế lập tức bày ra vẻ mặt cảm thông, nói: "Lưu công tử, chỉ cần nói về các luận điểm thôi, không cần viết thành bài văn."

Trong đầu Lưu Tấn lúc này chẳng có ý tưởng nào mới, chỉ toàn là tìm cách biện minh cho bản thân.

Nhưng Trần Quế không để hắn có cơ hội mở miệng.

Ngay trước khi hắn kịp nói gì, Trần Quế đã lên tiếng: "Chắc là vừa rồi bận tập trung sửa bài văn nên Lưu công tử chưa kịp phân tích thêm về đề mục này. Hay là thế này, chúng ta đổi sang một câu hỏi khác? Những đề luận trước đó, công tử có thể chia sẻ đôi điều với chúng ta được chứ?"

Lưu Tấn mở to mắt kinh ngạc.

Cái gì cơ?

Tên này đến đây để dâng lễ mà lại đối đáp lưu loát như thế sao?

Còn hỏi về mấy đề trước nữa. Hắn thậm chí còn không để ý xem trước đó có những đề gì, chỉ chăm chăm học thuộc bài văn của mình thôi.

Phải làm thế nào đây?

Mồ hôi lạnh túa ra từ sau gáy, chảy dọc theo cổ, không lâu sau đã làm ướt sũng cả lưng áo.

Những ánh mắt mà trước đó khiến hắn ngập tràn kiêu hãnh và hưởng thụ, giờ đây dần dần đổi sắc, trở thành sự thúc giục và tra vấn.

Càng lo lắng đầu óc hắn càng rối bời.

Trong vô thức, Lưu Tấn chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng giữa bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo thì hắn có thể chạy đi đâu được?

Cổ họng khô khốc, hắn cố nuốt một ngụm nước bọt rồi quay sang trừng mắt nhìn Trần Quế với vẻ giận dữ.

Người này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy?

Bao nhiêu vòng vèo, ngoằn ngoèo dẫn đến cuối cùng, thì ra là chờ sẵn ở đây để bẫy hắn.

Chắc chắn có kẻ đang âm mưu hại hắn.

Là ai?

Lưu Tấn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu các bên cạnh.

Những gì hắn thấy chỉ là một đám đông đen kịt, không thể nhận ra bất kỳ gương mặt nào. Dù hắn có cố căng mắt ra nhìn vẫn chẳng thu được gì.

Hắn không biết vẻ mặt hiện tại của mình trông thê thảm đến mức nào. Trần Quế thì làm ra vẻ sợ hãi, vừa đúng lúc lùi lại nửa bước, như thể bị khí thế của Lưu Tấn làm cho hoảng hồn.

Không chỉ lùi bước, Trần Quế còn khổ sở quay sang nhìn các vị sơn trưởng, thể hiện vẻ khó xử hết sức chân thành.

"Chuyện này... Lưu công tử sao lại không thể nói được gì thế này? Ôi trời, lỗi là ở ta, tất cả là lỗi của ta. Ta cứ nghĩ công tử đã có nền tảng vững chắc, đâu ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Không hợp lý chút nào."

Đúng vậy, không hợp lý chút nào.

Từ các vị sơn trưởng đến đám học trò đều nghĩ như vậy.

Trần Quế lại một lần nữa nói ra đúng điều mà mọi người đang nghĩ trong đầu.



Nói xong, hắn vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục đóng vai người cứu nguy, tiến đến gần Lưu Tấn, nói thêm: "Công tử đừng căng thẳng, chỉ cần nói đại một chút là được. Đây cũng không phải kỳ thi, không ai chấm bài hay trao giải cả. Chỉ cần nêu ra luận điểm, luận điểm thôi. Chắc chắn khi nghe câu hỏi từ trước, công tử đã suy nghĩ qua rồi. Thật sự là đừng lo lắng quá."