Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma

Chương 105: 105: Quả Nhiên Là Cha Con Máu Lạnh Như Nhau






Việc của Lục Thanh Hy khép lại, cánh cửa phòng bao mở ra, người đàn ông gương mặt già nua bước vào bên trong, phía sau còn đi theo mấy người đàn ông trung niên.

"Lão gia, sao ông lại đến đây." - Lục lão thái thái kinh ngạc.

"Tôi đến để giải quyết câu chuyện mấy chục năm qua không giải quyết triệt để, để lại mầm mống nhơ nhước của Lục gia." - Lục lão gia chống gậy, bước đến ngồi xuống ghế.

Doãn Mộ Tư nhìn người đàn ông đứng phía sau Lục lão gia, là cha của Lục Vũ Thần.

Ông ta đưa mắt nhìn Bạch Mai, ánh mắt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, nhưng trong mắt chỉ có người phụ nữ này lọt vào.

Lục lão gia đập bàn giận dữ:"Ai không phải người nhà họ Lục, xin mời ra khỏi cửa."

Sự giận dữ của Lục lão gia khí thế bức người, Lâm Y Đình nhìn Lục Vũ Thần một cái rồi lẳng lặng bước ra ngoài.

Lục lão gia nhìn một lượt quét qua liền dừng lại ở Lâm Yến:"Vị tiểu thư này, không nghe thấy lời tôi nói."

Lục Thanh Hy nắm tay Lâm Yến rung sợ bênh vực:"Ông nội, bọn con sắp kết hôn, Tiểu Yến trước sau gì cũng là người của Lục gia."

Lục lão thái thái liền nhìn Lâm Yến ra hiệu cho cô ta rời đi.

Lâm Yến ấm ức không kém, cớ gì cô ta sắp sinh cháu cho nhà họ Lục lại bị đuổi ra, còn Doãn Mộ Tư chỉ là đưa thân tới cửa cả đám cưới cũng chưa có, lại không bị đuổi ra.

Lục Thanh Hy thấy bạn gái ủy khuất liền ra mặt:"Ông nội, nếu Lâm Yến phải ra ngoài thì Doãn Mộ Tư cũng không được ở lại, Lục gia cũng chưa rước cô ta về."

Bàn tay Lục Vũ Thần nắm lấy bàn tay Doãn Mộ Tư đặt lên bàn nhếch môi:"Tôi muốn xem ai có gan ép cô ấy rời đi."

Doãn Mộ Tư tự dưng được sủng ái, cảm thấy chồng quá đẹp trai.

Tiểu Vũ giơ ngón cái về phía Lục Vũ Thần.

Lục lão phu nhân phân trần:"Mộ Mộ là vợ của Thần Thần được ta công nhận, con bé là dâu trưởng nhà họ Lục, không phải người ngoài."

Doãn Mô Tư nhếch môi cười xinh đẹp nhìn Lâm Yến… cô đã thấy sư khác biệt chưa?

Lâm Yến ấm ức rời đi, Lục Thanh Hy liền đuổi theo an ủi.

Lục lão gia nhìn Lục Băng Thanh nói:"Con nói đi, yêu cầu cô ta ly hôn."

Bạch Mai nhìn người đàn ông kia cười lạnh:"Có thể nói cái gì, con trai đã kết hôn, cháu cũng đã lớn như vậy, tôi hiện tại cũng không muốn ly hôn."

Lục lão gia tức giận đập bàn:"Chuyện này ai cho phép cô lên tiếng, không muốn ly hôn cũng phải ly hôn, nhà họ Lục không thể chứa loại người bại hoại đạo đức như cô."

Bạch Mai không có chút xao động trước lời của ông ta, nụ cười trên môi như yêu tinh quyến rũ chết người:"Ba, ba còn nhớ năm đó con muốn ly hôn, là con trai ba sống chết không đồng ý, con để lại đích tôn cho nhà họ Lục mang con gái trốn đi nước ngoài, ha… con trai của ba vẫn tìm đến cửa."

"Đã nhiều năm như vậy, tôi chạy trốn đều bị con trai ba truy tìm… hiện tại con trai tôi đã trưởng thành không ít, ba ở Hải Sơn, con ở Nam Sơn này, cũng không chướng mắt ba, ly hôn là không cần thiết."

Sắc mặt Lục lão gia bị Bạch Mai nói đến xanh đi, nhìn về phía Lục Băng Thanh trừng mắt:"Sao con không nói cái gì, bị câm sao?

Lục Băng Thanh dời mắt khỏi Bạch Mai, nhìn về phía Lục Vũ Thần nói:"Lục gia hiện do con nắm giữ, ba để con quyết."

Doãn Mộ Tư kinh ngạc nhìn Lục Băng Thanh. Trước kia có tin đồn bọn họ ly hôn mỗi người bắt một đứa con chia tay sau khi ông ta bắt gặp Bạch Mai gian díu với nam nhân khác.

Thì ra là chưa ly hôn, mà là bà ấy bỏ trốn.

Sau khi con gái chết, Bạch Mai lại nổi danh ở Hải Sơn, cặp với rất nhiều dạng đàn ông ở Hải Sơn, bôi tro trát trấu vào mặt Lục gia.

Vậy nên Lục lão rất giận.

Nhưng Lục Băng Thanh lại bày ra bộ dạng không giận, không hận, không muốn quản.

Lục Vũ Thần hờ hững nhìn Bạch Mai:"Ly hôn, bà muốn bao nhiêu?"

Bạch Mai nhìn Lục Vũ Thần mỉm cười, ánh mắt rũ xuống, không còn long lanh bức người như khi nãy:"Quả nhiên là cha con, máu lạnh như nhau."

Doãn Mộ Tư cảm thấy Bạch Mai giống như chật vật, giọng nói mang theo buồn bã thất vọng,

Một lúc sau, Bạch Mai nâng đôi mắt lên nhìn về phía Lục Băng Thanh, giọng nói vang lên đầy giễu cợt, thanh âm tràn đầy sự mê muội:"Nói ra thì rất ngại, đêm qua cha của con chạy đến tìm mẹ, cả một đêm không rời giường, vậy ta hỏi sao có thể ly hôn."

Bạch Mai vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.

Chỉ có Lục Băng Thanh sắc mặt không chút thay đổi, ung dung ngồi một chổ uống trà, như người đêm qua mà Bạch Mai nhắc đến không phải ông ta.

Doãn Mộ Tư nhìn không ra đoạn tình cảm của bố mẹ chồng là kiểu gì? Bao nhiêu năm bị một màu xanh thảo nguyên trên đầu, ba chồng vẫn mê muội người phụ nữ này?

Lục lão gia tức giận ôm tim, hét lên một chữ:"Tiện nhân." Sau đó liền ngất đi…

"Ba." - Lục Băng Huân chạy đến ôm lấy Lục lão gia.

Lục lão thái thái tìm thuốc trợ tim cho ông ta uống, sau đó liền ôm lấy tim, được Lục Băng Huân đẩy đi.

Lục lão thái thái nhìn con trai cả liền nhẹ giọng:"Băng Thanh, con có ý gì?"

Lục Băng Thanh đáp:"Cô ấy không muốn ly hôn thì không ly hôn."

"Ầm."

Doãn Mộ Tư giật mình nhìn thấy tách trà trên tay Lục Vũ Thần bị đập nát, hắn không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Lục Băng Thanh đầy oán giận.

Lục lão thái thái lắc đầu nói:"Nếu con đã quyết, thì sau này đừng quay về Hải Sơn nữa, ba của con cũng già rồi, đừng để ông ấy tức chết vì con."

Lục Hân Nghi từ đầu đến cuối không dám hé lời, liền chạy đến nói:"Bà bà, con đỡ bà đi."

Lúc này, chỉ còn một nhà Lục gia bọn họ.

Lục Vũ Thần không nói câu nào, ánh mắt giận dữ nhìn Lục Băng Thanh, sau đó tức giận đứng lên rời đi, toàn thân mang theo sự sát thương đáng sợ.

Doãn Mộ Tư vội vàng nắm tay Tiểu Vũ chạy theo, lúc này Bạch Mai liền gọi cô:"Mộ Mộ, hẹn gặp lại con."

Doãn Mộ Tư ôm lấy Tiểu Vũ chỉ nở nụ cười gượng, cô cũng không rõ người mẹ chồng này xấu hay tốt.

Đợi nhà Lục Vũ Thần rời đi, Bạch Mai cũng không cho Lục Băng Thanh vào mắt mà đứng lên muốn rời khỏi nơi này.

Lục Băng Thanh lúc này gương mặt đã lộ khí lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Mai.

Ông ta bước đến nhấn nút khóa cửa nhìn Bạch Mai, nhanh chóng khóa chiếc cổ nhỏ nhắn tinh tế của bà ta:"Nói đi, trước kia ai là kẻ bày kế cho cô khiến ta mất giá trị ở Lục gia."

Bạch Mai cười lạnh:"Ông thử nhìn đi, hiện tại ông làm cái gì mà không được."

Sau sự kiện Lục Băng Thanh đánh người đang ăn nằm ở Bạch Mai thừa sống thiếu chết, vị trí của ông ta ở Lục gia vô cùng thê thảm, từ người thừa kế bị coi như con ghẻ.

Em trai thứ hai là Lục Băng Trình lên thay thế làm loạn ở Lục thị… sau này bị tai nạn mà chết ngay tại chổ… có người còn nói chính Lục Vũ Thần ra tay để tranh giành quyền lực.

Hắn là đại ác ma, người nhà cũng không tha.

Năm đó hắn bị lấy hết quyền lực, con trai cũng bị ép không còn ra con người. Vợ thì mang con gái đi bỏ trốn, vô cùng khốn khó.

Lục Băng Thanh siết chặt hai tay lên cổ Bạch Mai:"Nói đi, hạ sách này có phải của Doãn Sâm, cha của Doãn Mộ Tư hay không?"

Bạch Mai không một chút e sợ cười lớn:"Vân Điệp, Hàn Sở Nguyên, Doãn Sâm…ta đều ngủ qua với bọn họ, nên ông liền cho họ là người hại ông?"

Ánh mắt Lục Băng Thanh sắc bén:"Vì cái gì mà tôi và bọn chúng đối đầu, cô còn không rõ ràng."

Bạch mai kéo cổ Lục Băng Thanh nói nhỏ:"Ông giết con trai của Vân Điệp, chặn đường thăng tiến của Hàn Sở Nguyên, còn Doãn Sâm, cái chết của vợ ông ta, ông có dám nói không liên quan. Mọi người bọn họ đều muốn giết ông, liên quan gì đến tôi."

"Không liên quan tới cô?"

Lục Băng Thanh lạnh lùng siết tay nhếch môi:"Tất cả những kẻ dòm ngó cô, tất cả đều phải chết."

Sắc mặt Bach Mai căm hận nhìn Lục Băng Thanh:"Con gái ông chính là do đứa con trai thứ hai của Diệp Vân hại chết, ác giả ác báo…"

"Đó là do cô ăn nằm với cha của nó, khiến nó tan cửa nát nhà… nhớ kỹ, tất cả đều do sự ti tiện của cô."

Lục Băng Thanh nới lỏng cổ tay, hắn cắn mạnh vào chiếc cổ trắng nõn của bà ta, như một con ma cà rồng muốn hút máu người.

Bạch Mai dãy dụa la hét…

Cho đến khi tiếng đâp cửa bên ngoài vọng vào, Lục Băng Thanh mới buông bà ta ra.

Người của Lục lão thái thái đi vào.

"Đại lão gia, Lục lão gia có lệnh lấy máu nghiệm thân"

Sắc mặt của Lục Băng Thanh nhìn đồ vật trên tay người của cha ông ta, căn phòng bỗng phủ đầy sương lạnh.

Lục Vũ Thần lái xe đưa Doãn Mộ Tư đi chưa được bao xa, nghe một cuộc điện thoại của Lục Băng Thanh liền cho xe quay đầu.

Lúc Lục Vũ Thần quay lại, bên trong phòng bao phát hiện thêm người, còn có bà nội hắn ở đó.

"Bà nội, có chuyên gì sao?"

Doãn Mộ Tư cảm giác, có điều tồi tệ sắp xảy ra.

"Thần Thần, là ý của ông nội con. Vì việc mẹ con quay về khiến một số chuyện cũ không tốt đẹp nhắc lại trong ký ức, ông nội con muốn lấy máu của hai cha con con xét nghiệm một lần, để xem con có phải thật sự là dòng máu nhà họ Lục."

Trong nháy mắt, khí thế của Lục Vũ Thần hoàn toàn thay đổi.

Doãn Mộ Tư nhìn hai bàn tay của hắn siết chặt lại đang rung lên vì giận, gân xanh nhô lên, đang cố gắng kìm nén sự tức giận có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.

Bạch Mai rất tức giận:"Nhà họ Lục các người đang bày trò cười gì vậy?"

Lục Băng Thanh ngữ khí kiên định:"Mẹ, không cần xét, Vũ Thần là con của con."

Lúc này, Lục Vũ Thần lạnh lùng nói:"Nếu ông nội nghi ngờ, chúng ta cứ làm."

"Thần Thần."

Lục Vũ Thần giễu cợt nhìn Bạch Mai:'Sao vậy, bà sợ sự thật nào đó bại lộ, giấc mộng hào môn của bà tan thành mây khói?"

Bạch Mai như nghẹn ở cổ, không biết nên đáp cái gì.

Lục lão thái thái đau lòng nhìn Lục Vũ Thần:"Chuyện này bà nội trực tiếp làm, cho ta ba ngày, ta chắc chắn sẽ cho tất cả mọi người sự thật."

Lục Vũ Thần đưa Doãn Mộ Tư và Tiểu Vũ về nhà cũ, trên đoạn đường đi không nói một lời.