Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống từ cửa sổ.
Cô gái nằm trên giường vẫn đang ngủ, tóc đen dài rủ xuống lộn xộn trên drap giường trắng, dây áo ngủ rơi xuống hững hờ, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, nắng sớm chiếu vào làn da trắng sứ tạo ra sự lấp lánh mê người, nhìn rất ngon miệng.
Lục Vũ Thần mở mắt liền nhìn thấy một cảnh mê người này.
Ánh mắt hắn lướt qua xương quai xanh nhô lên gợi cảm, lướt qua gương mặt trắng hồng mộc mạc, cặp lông mi dài vút, dừng lại lên bờ môi hồng nhạt xinh đẹp của cô.
Lục Vũ Thần duỗi bàn tay muốn chạm vào bờ môi xinh xắn kia, nhưng lại rụt tay lại, đứng lên đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nghe tiếng đóng cửa, Doãn Mộ Tư cũng tỉnh ngủ, nhìn thấy bên kia trống rỗng liền ngồi dậy, đi xuống phòng bếp.
Một lát sau, cô quay về phòng ngủ, nhìn thấy Lục Vũ Thần đang thay đồ đến công ty, cô bước đến giúp hắn mặc áo vest, thắt cà vạt, giống như một cô vợ hiền thật thụ.
Doãn Mộ Tư vừa điều chỉnh nút thắt cà vạt, vừa nói:"Hôm nay tôi sẽ ở bên ngoài cả ngày, không làm cơm trưa và cơm chiều, tôi sẽ nói Hân Nghi mang cơm đến cho anh."
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng lời nói lại khiến Lục Vũ Thần không vui.
"Đi đâu?"
Doãn Mộ Tư chỉnh hài lòng cà vạt trên cổ, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn mới phát hiện bản thân đang đứng rất gần hắn, có thể ngửi được mùi hương nam tính trên người hắn, nhón chân một chút có thể hôn vào bờ môi mỏng kia.
Người ta nói môi mỏng bạc tình, đúng không sai.
Nhịp tim cô rối loạn, nhanh chóng dời mắt đi:"Sắp đến ngày thi đấu rồi, tôi phải luyện tập để không làm anh mất mặt."
Lục Vũ Thần nhíu mày:"Đua xe cả ngày?"
"Chẳng phải anh yêu cầu phải lấy quán quân sao, tôi tất nhiên phải nỗ lực không để anh thất vọng."
Buổi tối còn phải đi gặp bạn trai của Từ Oánh, gặp một chút liền về, chắc không cần báo cáo.
Nói ra hắn sẽ moi móc sỉ nhục cô, vậy thôi đi… dù sao hắn cũng đâu nói cô không được gặp bạn bè.
Lục Vũ Thần cười nhạt:"Thế nào, muốn thắng để được đi học, mau chóng mạnh lên để rời đi."
Doãn Mộ Tư nghe Lục Vũ Thần nói ra tâm tư của mình, cô chỉ cười thật xinh đẹp trả lời:"Không phải không có khả năng, anh từng nói tôi không có tài năng lãnh đạo, không có đầu ốc kinh doanh sao. Được rồi, tôi đi gọi Tiểu Vũ ăn sáng."
Doãn Mộ Tư rời đi, sắc mặc Lục Vũ Thần trầm xuống.
Xem ra cô gái này vẫn chưa buông bỏ ý định rời đi.
Doãn Mộ Tư đi xuống gara xe, nhìn con moto mà Lục Vũ Thần tặng cô, từ lúc mang về cũng chưa có cơ hội chạy.
Lúc đó cô còn ngây thơ nghĩ hắn ta cũng có chút xem cô là vợ thật sự nên mới chiếu cố cô như vậy, nhưng xem ra không phải rồi.
Doãn Mộ Tư lái xe hơi riêng đi đến bãi xe Hoàng Tước, cả buổi sáng cô luyện tập trong bãi xe khiến mọi người lát mắt trầm trồ, một lát sau, một chiếc xe đua màu đen chạy đến, đưa tay khiêu khích Doãn Mộ Tư.
Ở Hoàng Tước ai nấy đều biết danh tiếng của Doãn Mộ Tư nên người thách đấu kia hoặc là người mới hoặc là khách tham quan.
Doãn Mộ Tư cũng tập một mình, có người thách đấu cũng cảm thấy hứng thú liền ra dấu đồng ý.
Hai chiếc xe đua cạnh tranh khốc liệt, tiếng ầm ầm vang lên, cuối cùng Doãn Mộ Tư vẫn cán đích trước, nhưng cô cũng không xem thường tay đua này, nếu đào về Hoàng Tước được thì quá tốt, kỹ thuật cũng quá tốt.
Doãn Mộ Tư muốn xoay người chào hỏi, liền nhìn thấy mái tóc bạch kim chói mắt thì mặt mày sa sầm xuống, đúng là oan gia.
Cô lại không nhìn ra tên bại trận này, kỹ thuật quốc tế của hắn đúng là ở Nam Sơn ngoài Tống Tư Hàn ra thì còn ai khác hắn.
"A Tư, em vẫn cực ngầu như ngày nào." - Sandy nhìn Doãn Mộ Tư cười cười, đi về phía cô.
"Anh theo dõi tôi sao, Sandy."
Sandy lắc đầu:"Lần trước ở Ý em từng nói tôi quay về sẽ đưa tôi đi uống một ngày một đêm, sao vậy muốn nuốt lời rồi sao?"
Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Hôm nay tôi bận rồi."
"Vậy mời ăn trưa thì sao?" - Ánh mắt Sandy đầy tia mất mát.
Doãn Mộ Tư nghĩ một chút, nếu thật sự không mời hắn một bữa, tên này chắc còn dai dẳng dùng lý do này bám theo cô.
Nhà hàng cao cấp Nhất Thiện Đường.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy Lâm Y Đình và Lâm Yến, còn có Lục Thanh Hy, còn có hai vợ chồng trung niên đang ngồi ăn cơm ở phía gần bàn của cô và Sandy ngồi.
Đây là ra mắt gia đình sao?
Nhưng bọn họ ra mắt gia đình thì liên quan gì đến Lâm Y Đình mà cô ta lại có mặt ở đây?
Lục Thanh Hy nhìn thấy cô, nhưng lần đó ở Hàn gia cảm thấy không thoải mái nên không đến chào hỏi, làm bộ không thấy cô.
Lâm Yến đưa mắt nhìn Doãn Mộ Tư đầy khiêu khích cười nhếch lên.
Đúng là tuổi trẻ mà mắt đã mù sớm như vậy.
Nhưng hai vị người lớn kia nhìn thấy Doãn Mộ Tư liền đi tới chào hỏi, cô có chút e dè, đáng ra cô phải đến chào hỏi bọn họ mới đúng.
Hai người lớn kia là chú thím của Lục Vũ Thần, cha mẹ của Lục Thanh Hy… nhưng thật ra thì từ khi kết hôn Lục Vũ Thần cũng nào có ra mắt cô với dòng tộc, nên cô không nhận ra họ cũng là điều bình thường.
Hai vị phu huynh này lại muốn lấy lòng, nịnh bợ Lục Vũ Thần nên liền chạy đến chào hỏi.
Doãn Mộ Tư lúc này mới cảm thấy trào phúng, con cái thì ngớ lơ cha mẹ thì chạy đến lấy lòng.
Cô không biết thái độ của Lục Vũ Thần về gia đình này ra sao, nên chỉ có thể lễ phép chào hỏi.
Lúc Doãn Mộ Tư vào nhà vệ sinh rửa tay, phía sau lưng lại truyền đến một câu nói khó nghe.
"Cô đang thật sự nghĩ bản thân là nữ chủ nhân nhà họ Lục sao?"
Doãn Mộ Tư liếc nhìn cô ta, lười trả lời
Lâm Yến lúc này cười khinh:"Nghe nói đêm đó sau khi trở về sau tiệc ở Hàn gia, có người bị bệnh bị chồng ném vào bệnh viện một mình, thật đáng thương. Cứ làm ra vẻ bản thân được Lục Vũ Thần cưng chiều, thì ra là sống hèn mọn ở đó, gả vào bao lâu còn chưa được dòng tộc công nhận.". Ngôn Tình Tổng Tài
Doãn Mộ Tư ném khăn giấy đã lau tay vào sọt rác nhìn Lâm Yến nói:"Sắp gả vào Lục gia nên cũng lớn giọng lắm, cô không biết Lục gia hiện tại ai đang nắm quyền sao, kẻ nào dám không công nhận vợ của Lục Vũ Thần… haha tuy Lục Thanh Hy là em họ của chồng tôi, nhưng trong tay không có cổ phần của Lục thị, về sau vợ chồng các người phải nỗ lực hơn, còn nữa Lâm gia bị phong sát rồi, cô bám lấy Lục Thanh Hy cho chắc, nhưng tôi chỉ e hôn sự này chỉ cần tôi lấy thế lực nữ chủ nhân là họ Lục ngăn cản, cô còn không bước tới cửa Lục gia."
Sắc mặt Lâm Yến trầm xuống sau những lời sát thương của Doãn Mộ Tư, sau đó liền lấy lại bình tĩnh cười:"Đắc ý lắm phải không? Cô gả vào Lục gia cũng chỉ vì Lục Vũ Đình thích cô, nhưng suy cho cùng cô cũng không phải mẹ ruột của thằng nhóc đó."
"Nói cho đúng hơn, đối với Lục Vũ Thần và Lục Vũ Đình thì cô cũng chỉ là người ngoài, cô nghĩ bản thân có thể ở được Lục gia bao lâu? Đắc ý cái gì?"
Nói xong Lâm Yến liền đi ra ngoài.
Doãn Mộ Tư nhìn bản thân trong gương, sắc mặt lúc này không tốt lắm.
Nhưng Lâm Yến kia nói cũng không sai, đối với hai cha con nhà họ Lục kia cô chỉ là người ngoài, một ngày nào đó cũng phải rời khỏi Lục gia, hiện tại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vậy nên cô phải chiến thắng kì thi tháng sau, sau đó không cần thi đại học, cô sẽ đăng ký các lớp học quản lý cao cấp, cô phải mạnh hơn để tự mình bảo vệ những thứ mình muốn bảo vệ.