Yêu Anh Cảnh Sát Bá Đạo

Chương 11




Hàn Khải không biết mình đã hôn mê bao lâu, cảm giác một lần nữa trở lại từ trong bóng đêm chẳng tốt chút nào, anh hơi hơi mở mắt ra, tầm nhìn tập trung vào Âu Dương Duệ đang nghiêng mặt dựa vào đầu giường thiếp đi, khoảng cách giữa hai người rất gần, lông mi cậu vừa dài vừa dày tự như một tấm rèm nhỏ, anh tham lam ngắm nhìn cậu, anh muốn đưa tay sờ lên gương mặt cậu để xác nhận là mình không nằm mơ, đáng tiếc cái thân thể vừa mới tỉnh dậy của anh không thể đáp ứng hành động đó, cánh tay vừa nâng được một nửa đã vô lực rơi xuống.

Âu Dương Duệ không hề bị đánh thức, vẫn nằm úp sấp ngủ ngon lành, gương mặt vì thiếu máu mà trở nên tái nhợt, phía dưới mắt là hai quầng thâm màu đen, bên trong bộ đồ bệnh nhân nơi đầu vai bị thương bởi vì băng bó mà bị độn cao lên, ánh mắt Hàn Khải rơi vào cánh tay cậu, cậu nhóc ngủ rất không thành thật, ngón tay nắm chặt góc chăn của anh, giống như sợ anh tỉnh dậy rồi chạy trốn vậy.

Cửa phòng bị ai đó đẩy vào, thanh âm Âu Dương Cần vang lên: “Tiểu Duệ? Tiểu Duệ, anh biết ngay là em lại chạy đến đây mà, a, cảnh sát Hàn.”

Thái độ của anh ta đột nhiên trở nên sượng sùng, gật đầu với Hàn Khải đang nằm trên giường: “Anh đã tỉnh? Tôi đi gọi bác sĩ tới.”

“Đừng, tôi không sao.” Hàn Khải mỉm cười nhìn cậu nhóc ngồi trên xe lăn ngủ đến không biết trời đất kia: “Em ấy ngủ vậy rất không thoải mái, anh đưa em ấy về phòng trước đi.”

Âu Dương Cần hừ lạnh, bước đến: “Vừa mở mắt đã chạy đến chỗ này của anh, chính nó cũng là người bệnh đó.”

Anh ta vừa oán giận vừa đưa tay đỡ lấy thân thể Âu Dương Duệ, bộng nhiên anh ta dừng lại, ánh mắt suy tư nhìn từ trên xuống dưới Hàn Khải, phát hiện anh không hề tỏ vẻ lo lắng, bất an, ngược lại còn thêm tự nhiên và đắc ý cầm lấy tay Âu Dương Duệ để tuyên bố chủ quyền, Âu Dương Cần tức giận dời mắt đi: “Thật xin lỗi, đã khiến anh liên lụy vào chuyện này, còn xém chút đánh mất tính mạng.”

“Anh quá lo lắng rồi, cảnh sát Âu Dương.” thái độ Hàn Khải rất tự nhiên: “Đây chính là việc mà tôi phải làm, hai tên bắt cóc kia là nghi phạm trong vụ án mà tôi đang xử lý, mà Âu Dương là người của tôi — cấp dưới của tôi.”

Anh không thể không sửa lời, bằng không anh dám chắc từ trong ánh mắt lóe lên tia lửa kia của Âu Dương Cần chỉ sợ hai người phải dùng đến bạo lực để giải quyết, Hàn Khải cẩn thận rụt cổ, anh chả muốn vừa mới tỉnh lại đã bị đập đên bất tỉnh đâu: “Cảnh sát Âu Dương, tôi có thể hỏi tại sao anh lại biết hai tên kia sẽ đến tập kích tại biệt thự không? Tôi cần biết để viết báo cáo đưa lên cho cấp trên.”

Sắc mặt Âu Dương Cần trầm xuống: “Tôi luôn chú ý hướng đi của bọn chúng, nhưng vì tôi đang đồng thời giải quyết một vụ án khác, nên chậm một bước…” Không biết anh ta nghĩ đến điều gì, ánh mắt âm tình bất định, sau một lúc mới bình thường lại: “Bọn chúng chết đi có thể chấm dứt rất nhiều vụ án, đó là một băng nhóm trộm cướp chuyên nghiệp và vô cùng tàn bạo, sẽ có rất nhiều người cảm ơn anh. Còn nữa, cho dù thế nào, cũng cảm ơn anh đã cứu Tiểu Duệ.”

“Oh…” Âu Dương Duệ cuối cùng cũng bị thanh âm bên tai đánh thức, cậu phát ra một tiếng rên mơ hồ, Hàn Khải vội bảo Âu Dương Cần nhỏ giọng lại, nhưng cậu nhóc vẫn tỉnh, mở to mắt ngẩng đầu nhìn Hàn Khải, lúc thấy anh mỉm cười nhìn mình cậu còn chưa kịp phản ứng lại, dụi dụi hai mắt, không xác định hỏi: “Tổ trưởng?”

Ánh mắt của cậu đen láy, đã không còn sự tinh nghịch như lúc trước, cũng không có sự hờ hững, xa cách sau này, chất chưa trong ánh mắt ấy là sự hồn nhiên, trong suốt, không đề phòng, ngơ ngác nhìn Hàn Khải, một lát sau cậu “a” một tiếng, cố với tay tới đẻ nhấn cái chuông ở đầu giường Hàn Khải rồi gọi: “Bác sĩ! Bác sĩ!”

Hàn Khải nhanh tay nắm lấy tay cậu, tuy rằng động tác này động đến miệng vết thương trên người anh, làm anh đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, nhưng anh vẫn cố hết sức nở một nụ cười an ủi Âu Dương Duệ: “Đừng gọi, đừng gọi nữa, làm cảnh sát lâu như vậy rồi chẳng lẽ em chưa từng thấy ai bị thương hả, cần gì ngạc nhiên như vậy, trên vai em cũng bị người ta khoét một cái lỗ thiệt to kìa, còn đau không?”

Âu Dương Duệ bật cười: “Tổ trưởng, ai trong chúng ta mới là người bênh nặng hơn hả, anh đã nằm trong phòng quan sát 3 ngày rồi đó, hôm qua mới vừa được chuyển đến đây. Sao, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết thế nào?”

Cậu vừa nói vừa không chút dấu vết rút tay lại, nhưng Hàn Khải không chịu buông ra, còn nhíu mày hút khí lạnh, tỏ vẻ “tôi đang rất đau”, làm Âu Dương Duệ sợ tới mức không dám động đậy nữa, cậu cẩn thận quan sát anh: “Có phải anh còn đau lắm không?”

“Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết tôi chưa nếm thử, nhưng mà cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân thì tốt lắm nha.” Hàn Khải cười nói.

Qủa nhiên, cậu nhóc liền nhướng mi, vừa định nổi giận, cậu lại nhớ đến Hàn Khải là bệnh nhân bị thương nặng vừa mới tỉnh lại sau khi hôn mê, vì thế cậu lầm bầm vài câu trong miệng rồi nuốt giận vào bụng.

Đứng thờ ơ, lạnh nhạt ở một bên, Âu Dương Cần hoàn toàn bị hai tên kia bỏ quên không nhịn được lên tiếng, đưa tay xoa tóc đứa em, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Tiểu Duệ, để cho cảnh sát Hàn nghỉ ngơi dưỡng sức đi, anh đưa em về phòng.”

“Anh cả? Anh đến đây từ bao giờ?” Âu Dương Duệ lắp bắp kinh hãi.

“Hiện tại trong mắt em sợ là chả có chỗ cho người anh trai này nữa đâu, còn việc anh đến đây lúc nào hả?” Giọng nói Âu Dương Duệ cho thấy dường như anh không hề tức giận, vì vậy Âu Dương Duệ cũng chả áy náy, mà còn ngước mặt lên, cười thật tươi với anh: “Anh cả, cảm ơn anh.”

“Anh em với nhau, cảm ơn cái gì.” Âu Dương Cần đi đẩy xe lăn của Âu Dương Duệ nhưng lại bị cậu ngăn cản. Xẩu hổ nói: “Anh, em muốn ở lại đây một chút, chỉ một chút thôi.”

Vô cùng ngạc nhiên là Âu Dương Cần không ép cậu rời đi nữa, chỉ ném lại một câu: “Trị liệu bên đó sắp bắt đầu rồi, nếu em không muốn làm nữa thì cứ việc ngồi lỳ ở đây luôn đi.” Sau đó dứt khoát nhanh chóng ra khỏi phòng.

Âu Dương Duệ lè lưỡi, một lần nữa hướng về phía Hàn Khải: “Thạt không cần em gọi bác sĩ đến kiểm tra sao?” Cậu nhìn lên màn hình và đám dụng cụ to nhỏ trên người hàn Khải: “Tim đập 100, cái này không bình thường đâu.”

Hàn Khải nở nụ cười, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: “Nhìn thấy em, tim đập nhanh. Lại đây tôi nói với em câu này, tôi không động đậy được.”

“Ah?” Âu Dương Duệ tưởng thật nên ghé đầu lại gần, bị Hàn Khải ôm cổ kéo về phía trước, mềm nhẹ hôn lên môi cậu: “Tiểu hổn đản, vừa hồi phục một chút đã muốn giễu cợt tôi phải không?”

Gương mặt vốn tái nhợt nhanh chóng đỏ ửng lên, Âu Dương Duệ mặt đỏ tai hồng quay đầu đi chỗ khác: “Tổ trương, đây là bệnh viện đó…”

“Oh… Vậy nếu xuất viện, thì không thành vấn đề phải không?” Hàn Khải tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, Âu Dương Duệ theo thói quen đấu võ mồm với anh, cãi lại: “Đúng vậy, thế nên anh mau khỏe lại đi.”

“Em gấp vậy hả?” Ngón tay Hàn Khải vuốt ve mặt cậu, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Âu Dương Duệ, ngay lúc cậu đang mặt đỏ tim đập, thế mà anh không tiếp tục khiêu khích nữa, chỉ thờ dài rồi nói: “Còn sống thật tốt, Tiểu Duệ… Nếu lúc đó tôi chết đi, hiện tại sẽ không còn được nhìn thấy em nữa, thật oan…”

Anh nhìn sườn mặt Âu Dương Duệ không dời mắt, rất quen thuộc, tựa như vô số lần anh phác thảo gương mặt cậu trong lòng. Ánh mắt của cậu nhóc, lông mi thật dài của cậu nhóc, chiếc mũi cao thẳng của cậu nhóc, đôi môi đầy đặn của cậu nhóc…

“Lúc đó, lời em nói, có thật không?” Dường như anh chỉ đang thì thầm một mình: “Em nói không thích tôi, không còn yêu tôi, cho dù tôi còn sống, em cũng không ở cùng một chỗ với tôi…”

Âu Dương Duệ nhất thời vô cùng nỏng nảy: “Hàn Khải! Tại sao anh lại để tâm mấy chuyện vụn vặt đó hả? Những lời đó anh nhớ rõ thế làm gì chứ? Sau đó em còn hôn anh, chẳng lẽ anh không nhớ?”

“Oh…” Hàn Khải cố ý kéo dài âm thanh: “Thì ra em chỉ nói cho có, quên đi là tốt rồi, đúng không?”

Suy nghĩ trong chốc lát, Âu Dương Duệ lập tức hiểu được ý anh, mặt nhất thời đỏ lên, miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, vậy những lời anh nói ở bờ biển ngày đó… Em cũng sẽ quên đi.”

Hàn Khải nở nụ cười, vô cùng thân thiết đưa tay xẹt qua bờ môi cậu: “Nhắc đến vụ hôn môi, tôi đã nói rồi, đợi tôi khỏe lên, sẽ làm lại lần nữa. Em hôn tôi, tôi nhớ rất rõ ràng hương vị đó, thế nào, có muốn thử lại một lần hay không?”

“Anh chắc chắn nhớ lộn rồi.” Âu Dương Duệ phụng phịu nói: “Cho dù em… Cho dù có thích anh… Cũng đâu có nghĩa là phải hôn anh sau khi anh tỉnh lại, miệng anh đầy mùi thuốc, tổ trưởng…”

Hàn Khải mỉm cười im lặng, cứ nhìn cậu như vậy, thẳng đến lúc Âu Dương Duệ dần nhỏ lại, không được tự nhiên chủ động ghé đến gần anh, qua loa dùng môi chạm nhẹ lên môi anh, sau đó dựa vào bên giường, mặc anh ôm cậu.

“Tiểu Duệ, sau khi xuất viện, chúng ta sống chung ha!” Anh dịu dàng đề nghị: “Được không?”

Âu Dương Duệ thoáng tránh ra, nhưng không thoát được khỏi tay anh, nên chả thèm cựa quậy nữa mà gối cằm lên ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập truyền đến từ ***g ngực dày rộng kia, lười biếng nói: “Tại sao chứ? Tổ trường đại nhân ngài đây lại nổi lên tâm đồng tình hử?”

“Tiểu hỗn đản.” Hàn Khải đưa tay nhéo cổ cậu một cái, vết thương làm anh không thể dùng lực mạnh, nhưng Âu Dương Duệ rất chịu phối hợp kêu lên “ai nha, ai nha”, ánh mắt lóe lên quang mang vui sướng, giơ tay sờ lên khóe miệng Hàn Khải, thanh âm hơi khàn khàn: “Vì lời đề nghị lúc trước của anh, em có việc nhất định phải nói: Bác sĩ đã kiểm tra cho em, bởi vì bỏ lỡ thời gian hồi phục tốt nhất, cho nên chân của em có thể… Không phục hồi được như cũ được nữa, không thể đứng dậy, không thể đi, dù có làm cách nào cũng không thể đi được, mọi việc đều cần có người ở bên giúp đỡ, nên em sẽ là một cục nợ phiền toái, là một sự trói buộc, dù vậy anh vẫn kiên trì giữ vững ý tưởng kia chứ?”

Tâm tình bỗng nhiên chùng xuống, Hàn Khải ảo não suýt nữa gào lên, nhưng trên mặt vẫn không chút biến sắc, bắt lấy bàn tay đang lộ xộn của cậu nhóc, hôn một cái lên khóe môi cậu: “Nhà của tôi có thang máy, tôi sẽ sửa sang phòng lại, để tiện cho em hoạt động… Tôi sẽ đi mua một chiếc giường thật lớn để hai ta cùng ngủ… Tôi sẽ mỗi ngày nấu cơm cho em, được chứ?”

Ánh mắt đen láy của Âu Dương Duệ nhìn anh như muốn thăm dò: “Hàn Khải, việc này có nghĩa em sẽ vĩnh viễn không thể đứng dậy, anh không quan tâm à?”

“Em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi, em không thể đi, tôi sẽ cõng em…”

“Sẽ có một ngày anh cảm thấy mệt mỏi, đây là chuyển cả đời đó.” Thanh âm Âu Dương Duệ dần nhỏ xuống.

“Không sao, nếu lưng mỏi, tôi sẽ ôm em.” Hàn Khải cũng nhỏ giọng lại: “Cả người em, chả nặng bao nhiêu cân… Yên tâm, tôi ôm em đi được, không chê em nặng đâu.”

Âu Dương Duệ hít hít mũi, đem mặt vùi vào lòng anh, mơ hồ nói: “Mỗi ngày anh đều nấu cơm cho em? Phải không?”

“Ừ.”

“Em muốn uống canh xương heo…” Hai vai cậu nhóc co lại, giọng nói khàn khàn, dường như đang khóc.

Hàn Khải không thể ngồi dậy, đành phải cố gắng nghiêng người qua dùng cánh tay ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của cậu nhóc, trấn an: “Được được được, canh xương heo, em muốn uống bao nhiêu tôi cũng nấu cho em… Ddừng khóc nữa, Tiểu Duệ, cái gì tôi cũng đồng ý với em hết, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, yêu em, làm em hài lòng, về sau chúng ta sống cùng nhau, được không?”

“Vâng!” Âu Dương Duệ ngẩng đầu, vang dội đồng ý, trên mặt lại không hề có chút dấu vết nào cho thấy là cậu đã khóc, mắt đen sáng long lanh, lộ ra một tia giảo hoạt, đắc ý.

Theo bản năng hàn Khải cảm thấy có gì đó không đúng, vừa muốn truy hỏi, cửa đã bị đẩy vào, thanh âm Âu Dương Cần vô cùng nghiêm túc truyền đến: “Tiểu Duệ, đã đến giờ trị liệu, đừng dây dưa nữa.”

“Em biết rồi, anh cả.” Âu Dương Duệ vội vàng rời khỏi ngực Hàn Khải, di chuyển xe lăn, Hàn Khải ngạc nhiên nhìn cậu, truy hỏi: “Tiểu Duệ? Miệng vết thương của em rất nặng hả? Muốn làm trị liệu gì? Từ từ… Em nói cho tôi biết…”

Âu Dương Cần chớp mắt nhìn anh, đưa chân ngăn trở đứa em đang điều khiển xe lăn bỏ trốn: “Em không nói cho anh ta biết?”

“Em ấy nói bác sĩ bảo chân em ấy không thể hồi phục nữa.” Hàn Khải hơi khó hiểu, âm thầm cắn răng nói.

Ý vị thâm trường liếc nhìn đứa em không dám ngẩng đầu của mình, Âu Dương Cần cười lạnh: “Lát nữa anh sẽ đem việc này nói cho Tiểu Mẫn với Tiểu Tuệ biết, xem các em ấy thu thập em thế nào.”

“Đừng mà, anh cả!” Âu Dương Duệ nhất thời kêu la thảm thiết, thấy vẻ mặt không cho thỏa hiệp của anh cả, cậu tội nghiệp điều khiên xe lăn quay về phía Hàn Khải nói: “Em sai rồi, lúc nãy em chỉ nói dối với anh thôi, thật ra… Chị họ của em của đã mời thầy của các chị ấy một lần nữa kích phát tế bào gốc nguyên sinh của em, kỳ thật quá trình luyện tập của em không hề bị gián đoạn… Ah, anh không nhớ hả? Lúc ở biệt thự em đã đá khẩu súng kia đi đó… Chân của em có thể cử động rồi…”

“Tôi nhớ rõ… Tôi đều nhớ rõ…” Hàn Khải nhắm mắt lại, cười khổ lắc đầu, tiểu hỗn đản này!

Anh mở to mắt, bình tĩnh nhìn Âu Dương Duệ: “Nói cách khác, việc vừa rồi em nói đều là gạt tôi?”

“Vâng…”

“Chân của em sẽ có một ngày hồi phục lại như cũ?”

“Không phải hoàn toàn chắc chắn… Nhưng tỉ lệ thành công khá cao.” Âu Dương Duệ nhìn anh một cái, lại vội vàng cúi đầu: “Em sai rồi, anh cả, em không nên nói dối. Hàn Khải, em sai rồi, em không nên gạt anh khiến anh phải lo lắng.”

Hàn Khải nghiến răng cười, cuối cùng vẫn nhịn không được mắng cậu: “Tiểu hỗn đản! Lúc tôi xuất viện, em nhất định phải đứng dậy đón tôi, băng không tôi không tha cho em đâu!”

“Được rồi.” Âu Dương Duệ liếc mắt nhìn đứa em trai đang giả vờ ngoan ngoãn một cái, đưa tay nắm lấy tay vịn giúp cậu đẩy xe ra ngoài: “Liếc mắt đưa tình làm sau đi, hiện tại hai người các người, lo dưỡng thương thật tốt cho tôi.”

Một tháng sau lúc Hàn Khải xuất viện, hôm nay những tia nắng đầu đông dịu nhẹ chiếu vào thảm cỏ khô vàng của bệnh viện, Ngụy Bằng Vũ một tay xách hết hành lý của Hàn Khải, miệng hét to: “Tổ trưởng, đi thôi đi thôi, gần đây chi phí của cục ta rất eo hẹp, bọn em không có tiền đãi sếp đi uống rượu mừng đâu, sếp mau về nhà ăn đỡ bát mì hầm giờ heo ha.”

“Chỉ một mình cậu đến?” Hàn Khải liếc mắt nhìn cậu ta, thăm dò quan sát ngoài cửa sổ, lại đi ha ngoài nhìn nhìn hành lang, thật sự ngay cả một bóng người cũng không có, không thể nào, từ bao giờ mà cả đám đội viên của anh chẳng thèm quan tâm đến anh như vậy?

“Haiz, tổ trưởng, anh không biết rồi dạo gần đây mọi người đều bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc lắm.” Ngụy Bằng Vũ tỏ vẻ vô cùng đau đớn nói: “Việc giữa gìn trật tự xã hội an ninh thì khỏi phải nói rồi. Anh xem, một đống báo cáo anh đều ném cho Hiểu Điềm viết, lần này là một án lớn a, báo cáo kết án vụ này cô ấy viết hơn 3 ngày mới xong. Còn có, lúc anh không ở cục cảnh sát, Thạch Đầu liền hóa thân thành huấn luyện viên ma quỷ, một buổi huấn luyện bình thường cũng tăng cường độ lên gấp 5 lần, với mỹ kỳ danh là ‘chúng ta không thể làm mất mặt tổ trưởng’ tiền thưởng thì giảm mất một nửa, hở tí là nói ‘chờ tổ trưởng về tự mình phê duyệt’, thật không còn thiên lý a.”

Hàn Khải cắt ngang lời than vãn dong dài của cậu ta: “Âu Dương đâu?”

“Em đâu có biết.” Ngụy Bằng Vũ vô tội nói: “Cậu ta nói muốn đến đón anh mà?”

Hàn Khải không nói gì, quên đi, cậu nhóc hẳn sẽ không tới đón anh đâu. Gần đây quá trình luyện tập của nhóc ấy rất vất vả, sau khi chấm dứt còn không quên chạy đến phòng bệnh của anh ngọt ngào một lát, mệt đến mặt đỏ bừng bừng, cho dù ngồi xe lăn thì đôi chân luyện tập trong cường độ quá cao vẫn hơi run rẩy, chính anh phải tự mình mát xa cho cậu thật lâu mới tốt hơn.

Nhưng mà, chân của cậu, ngày càng có sức, không giống như trước kia mềm nhũn, vô lực, khi sờ lên có cảm giác như sờ một vật chết nữa, cơ thể cậu ở dưới bàn tay anh căng cứng, rồi thả lỏng, mang theo hương vị của sự sống, cách một lớp quần anh vẫn có thể cảm nhận được làn da bóng loáng, tinh tế của cậu, cảm giác từng múi cơ vận động lên xuống… Chỉ còn ít lâu nữa thôi…

Hàn Khải cúi đầu nở nụ cười, nụ cười kia khiến Ngụy Bằng Vũ nổi hết cả da gà da vịt, cậu ta không lải nhải thêm nữa, trức tiếp kéo anh ra ngoài: “Đi thôi đi thôi, bệnh viện có gì tốt đâu chứ… Ah, cô y tá, tôi không phải có ý kia ”

Ra đến cổng lớn, ánh mặt trời chói chang, làm lòng người không hiểu vì sao mà tốt lên nhanh chóng, lúc Hàn Khải đang đi về phía trước, bỗng thấy một đám người tuôn ra, đứng ở giữa bãi đỗ xe nháy nháy mắt nhìn anh, tâm tình không hiểu sao tốt kì lạ.

“Được, cả đám các cậu, rất ngữa xương chứ gì, dám lấy tôi ra làm trò đùa ha.” Anh vừa nói vừa đi về phía trước, vẻ mặt không chút ý tốt cười cười, anh đang muốn thu thập cái đám cấp dưới tự xưng là ‘bề bộn nhiều việc’ rồi lại đột nhiên xuất hiện ở cửa bệnh viện này đây.

“Khoan! Đứng lại!” Đồng Hiểu Điềm khẽ kêu lên, Ngụy Bằng Vũ lập tức luống cuống tay chân ngăn Hàn Khải lại, cười hề hề hệt như mèo trộm cá: “Tổ trưởng, mong anh đứng vững vào, bọn em muốn tặng cho anh một sự kinh hỉ.”

Kinh hỉ? Hàn Khải nhún nhún vai, là ngứa da đi, cư nhiên dám lấy anh ra đùa giỡn.

Ôm tâm tình bình tĩnh anh muốn xem cả đám đang giở trò gì, Hàn Khải đứng yên tại chỗ, mười mấy người đều nhìn về phía anh, mỉm cười rồi tản ra hai bên, thẳng đến khi lộ ra Âu Dương Duệ đang ngồi trên chiếc xe lăn.

Một thân đồng phục cảnh sát, ngôi sao bạc trên vai lóe sáng, càng phụ trợ thêm cho khí chất anh tuấn của cậu, ánh mắt đen láy nhìn anh không chớp mắt, thấy ánh mắt hiểu rõ mọi việc của anh, cậu nhe răng cười, hai tay nắm lấy tay vịn của xe lăn, thong thả đứng dậy.

Hai chân cậu chỉ vừa mới khôi phục được chút sức lực, vãn chưa hoàn toàn thuận lợi chống đỡ cơ thể, khi buông tay ra, quá trình đứng thẳng người không tránh khỏi có chút lung lay, Thạch Lỗi đứng bên cạnh cậu đỡ lấy theo bản năng, tay vừa đưa lên được một nửa đã nhanh chóng dừng lại, yên lặng rụt về.

Âu Dương Duệ cảm kích cười cười với cậu ta, cố gắng đứng thẳng lên, quay mặt về phía Hàn Khải, đứng vô cùng vững vàng.

Lúc vừa thấy cơ thể cậu nhóc hơi chao đảo, anh xém chút không nhịn được bước tới, nhưng nhìn thấy động tác của Thạch Lỗi, anh cũng đè xuống ý niệm trong đầu, vẫn đứng tại chỗ như trước, khiên nhẫn chờ đợi.

Em thật sự đến đón tôi xuất viện a, tiểu hỗn đản…

Chỉ đơn giản đứng tại chỗ như vậy, đã làm Âu Dương Duệ cảm thấy cố hết sức, cậu cắn răng, đưa chân trái ra, từng bước từng bước đi tới.”

Cậu đứng cách Hàn Khải khoảng 10m, mà cậu chỉ vừa có thể tự đứng lên hôm trước thôi, đến hôm nay, cậu chỉ tập đi được tầm 5m.

Nhưng mà, ai bảo trước mặt cậu là Hàn Khải chứ? Đây là người đàn ông đầu tiên khiến cậu yêu da dieetsm đã trải qua rất nhiều chuyện, đã từng tuyệt vọng, đã từng tổn thương, nhưng rốt cuộc anh vẫn đứng trước mặt cậu.

Cậu liều mạng ổn định hai chân đang run rẩy, từng bước, từng bước một đi về phía Hàn Khải, sau lưng đều là hơi thở khản trương của mọi người.

Mình có thể làm được, đúng vậy, mình có thể, dù chỉ là một tia hy vọng mình cũng không chùn bước…

Em muốn đứng bên anh… Cái vị trị mà chỉ vừa mới đây thôi em đã nghĩ là không thuộc về mình.

Hàn Khải cố gắng nhẫn nại xúc động muốn đi lên đỡ cái thân thể đang lung lay lắc trái lắc phải kia của cậu nhóc, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Âu Dương Duệ, tiểu hỗn đản này! Đi hai bước là được rồi, việc gì phải đi xa như vậy hả! Em đang cố ý để anh phải sốt ruột có phải không? Nhìn cái đầu đầy mồ hôi của cậu, từng bước từng bước vắt kiệt sức mà đi, chẳng lẽ em cho là mình đã khỏi hẳn hả?

Cảm nhận được sự lo lắng của Hàn Khải, Âu Dương Duệ ngẩng đầu, hướng chiếc mũi cau có gần trong gang tấc của anh, nghịch ngợm cười, tỏ vẻ ‘việc anh yêu cầu, em đã làm được’, vô cùng đắc ý.

Hết cách với cậu, anh thở dài, Hàn Khải hoàn toàn bó tay, tiện tay quăng túi du lịch đi, vươn hai tay về phía cậu nhóc, việc này không cần nói cũng hiểu.

Âu Dương Duệ cười đến híp mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn về phía anh, cậu bí ánh mặt trời làm cho chói mắt… Cậu tuyệt đối không bao giờ thừa nhận la mình đã khóc đâu.

Bước cuối cùng, cậu dường như dùng hết sức mình, gần như là nhào vào lòng Hàn Khải, may mắn tahy, bên hông bị một vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ ôm lấy, chống đỡ cơ thể sức cùng lực kiệt, lảo đảo muốn ngã của cậu, một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cậu: “Tiểu Duệ, em làm được rồi, em rất tuyệt, thật sự.”

“Nói thừa — vô nghĩa, anh nói vậy có khác gì không nói đâu chứ.” Vừa thở dốc vừa thả lỏng hai chân mình, mặc cho đối phương đưa tay ôm cậu lên, Âu Dương Duệ cười đến tự tin: “Em là giỏi nhất!”

Đứng ở phía sau, bạn bè của cả hai hoan hô và vỗ tay thật lớn, cậu thở hổn hển, đem mặt vùi vào bả vai dày rộng của anh, lấy tay che lại hốc mắt đã ướt nước, giữa những thanh âm ồn ao, cậu nghe Hàn Khải cúi đầu nói: “Em quả thật là một người yêu tốt, tôi yêu em, Tiểu Duệ.”

Tiếp theo, là một cái gì đó mèm mại, ấm áp lướt nhẹ qua gáy cậu, mang đến một trận te dại ngọt ngào.

Cậu nhắm mắt lại, ôm lấy Hàn Khải, khéo miệng Âu Dương Duệ khẽ nhếch, hạnh phúc cười thật tươi.

Ba năm sau —

“Tiểu Duệ?… Duệ Duệ?… Duệ bảo bối?… Bảo bối Duệ?… Âu Dương Duệ!”

“Có!” Đang chìm đắm trong giắc mơ ngọt ngào, Âu Dương Duệ rốt cuộc cũng bị tiếng gọi sau cùng dọa tỉnh, trong đầu còn mông lung nhớ tới thời kì cậu còn ở trại huấn luyện cảnh sát, bỗng bị huấn luyện viên đánh lén lúc nửa đêm, nhắm mắt lại liền nhảy dựng lên, luống cuống tay chân cầm lấy quần áo bên giường, ah? Giường ở trại huấn luyện chỉ có một tấm ván khi nào thì trở nên rộng như thế nhỉ?

Miễn cưỡng mở một con mắt, thấy rõ khung cảnh xung quanh, trại huấn luyện gì a! Cậu rõ ràng đang ở nhà của mình, nằm ở chiếc giường rộng mênh mông hai người nằm không hết, trong tay ôm gối đầu, chủ nhân của chiếc gối thì đang đến bên giường trừng mắt nhìn cậu.

“Anh làm gì vậy… Thứ 7 cũng không cho em ngủ đã một giấc.” Cậu ngáp một cái rồi lần nửa nằm vật ra giường, kéo chăn quấn lại thật chặt, nhắm mắt, tính toán tìm lại giấc mơ, ah, giấc mơ vừa nãy thật đẹp!

“Tôi làm gì hả? Tôi đang gọi em rời giường đó! Không phải máy bay của hai chị họ em hôm nay hạ cánh sao?” Hàn Khải ngồi xuống giường túm cậu dậy: “Đã lớn như vậy còn học con nít ngủ nướng là sao hả?”

“Oh… Còn kịp mà… Để cho em ngủ thêm lát nữa đi…” Âu Dương Duệ toàn thân mềm nhũn quyết không phối hợp, chui vào trong chăn: “Còn không phải đều tại anh! Ngày hôm qua anh nói để anh mát xa chân, vuốt vuốt một lúc anh vuốt đến chỗ nào luôn hả?!”

“Đúng vậy, lúc đầu qủa thật tôi đáng trách.” Hàn Khải chân thành nhận sai: “Nhưng mà lúc sau không phải chính em chủ động đem chân quấn lấy thắt lưng tôi sao?”

Âu Dương Duệ đỏ bừng mặt lên, ngay cả cơn buồn ngủ cũng biến mất, nhảy dựng lên lấy gối đập anh: “Lưu manh, hạ lưu! Tổ phòng chống tội phạm đồi trụy sao không tóm anh đi luôn cho rồi?!”

“Em còn dám nhắc đến tổ phòng chống tội phạm đồi trụy, lần trước em nói gì với bọn họ thế hả? Mấy ngày nay tổ trưởng Lâm tổ phòng chống tội phạm đồi trụy cứ thấy mặt tôi là cười đến rất… trắng trợn.” Hàn Khải nhớ tới, căm giận nói.

Âu Dương Duệ không thèm để ý tới anh, tiếp tục quay về ổ chăn dự định tiếp tục ngủ, Hàn Khải hết cách, cúi người ôm cả chăn lẫn người vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Mau dậy nào, ah? Chúng ta cần phải lưu lại ấn tượng tốt cho hai người chị họ của em chứ. Chân em có thể hồi phục như cũ, còn phải cảm ơn các cô ấy mà. Tôi đã nấu canh xương heo xong rồi, em mau dậy rồi nhân dịp còn nóng uống đi.”

“Em không uống, em không uống!” Âu Dương Duệ vừa nghe vậy liền bùng nổ, kéo lại chăn lăn qua phía bên kia giường: “Mỗi ngày đều là canh xương heo! Sáng một chén, chiều một chén! Em mới không thèm uống! Em muốn uống canh cá hầm đậu! Em muốn uống canh cá hầm mướp! Em muốn uống canh vịt hầm gừng! Em muốn uống canh cà hầm nấm!”

“Tiểu hỗn đản!” Sự nhẫn nại của Hàn Khải đã bị nhóc con bào mòn sạch sẽ, nhào lên chặn chăn lại, nghiến răng nghiến lợi lấy tay hết chọt lại chọt vào cái bản mặt như bánh bao vì giận dỗi của cậu: “Tôi làm vậy còn không phải là để bồi bổ thân thế cho em! Bằng không bây giờ em có thể vui vẻ quậy phá được như thế này hả?! Ba năm! Một ngày hai chén canh xương hầm! Hơn một ngàn con heo đều nuôi không cái con sói vô ơn là em rồi!”

Âu Dương Duệ ngao ô một tiếng, hung hăng dùng chân đạp anh ý muốn giãy ra, đang tiếc chả có kết quả.

Hàng Khải tỉnh bơ nhìn công kích liên hoàn của cậu nhóc dưới thân, ra chiều tiếc nuối lắc đầu: “Cảnh sát Âu Dương, kĩ thuật cận chiến của cậu vẫn không tiến bộ nha.”

“Hứ! Ai giống như tên quái vật anh!” Âu Dương Duệ không khách khí khiêu khích: “Có gan để em đứng dậy thì biết, hai ta đấu lại lần nữa!”

Hàn Khải nhe răng cười, nhẹ nhàng thổi khí vào tai cậu: “Đừng nóng vội, trước hết chúng ta thảo luận một chút vấn đề ‘có gan’ đi.”

“Ah! Anh định làm gì?! Thả ra! Đừng sờ loạn… Không được! Máy bay của chị họ em hôm nay sẽ hạ cánh! Em muốn đi đón họ.” Cùng với một tiếng thở dốc, Âu Dương Duệ bắt đầu hối hận vì để bản thân ngủ đến ngu người, cư nhiên dám nằm trên giường trêu chọc người này, sớm biết thế ngoan ngoán rời giường có phải tốt hơn không!

Hàn Khải nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống cậu: “Còn kịp… Đây chính là tự em nói ra mà.”

“Bây giờ thì hết kịp rồi! Ah…ah…”

Ánh mặt trời chiếu sáng căn phòng, thật ấm áp, buổi sáng nơi thành phố, yên tĩnh mà tốt lành.

TOÀN VĂN HOÀN

Ngày 23-7-2016 (9h55)