Vừa yên vị trong xe, An An ấn mở cửa kính cho gió lùa vào. Cô thích thú đưa tay hứng những cánh hoa sữa nhỏ li ti rụng. Tô Đức vừa cài dây an toàn vừa nói giọng trách móc:
-Em có những sở thích thật kì lạ.
An An nheo mắt liếc anh cười tinh nghịch:
Nếu không thì anh có yêu em không?
Tô Đức cho xe từ từ rời khỏi con đường có hàng hoa sữa ấy. An An hướng mặt về phía cửa sổ ngắm nhìn dòng người và xe cộ đi lại tấp nập. Cô mỉm cười trước những niềm vui của cuộc sống. Con đường này gần như cô đã thuộc xem nhà này bán cái gì, nhà kia bán ra sao thế mà chẳng bao giờ rời mắt khỏi.
Giờ tan tầm, đường đông như kiến, xe cộ nối đuôi nhau nhích từng chút một. Khác với vẻ bình thản của An An thì Tô Đức bắt đầu suốt ruột hơn. Anh là người của thời gian nên luôn làm mọi việc nhanh nhất có thể. Thế nên mới ở tuổi 32 mà anh đã là tiến sĩ ngôn ngữ và dịch thuật. Dừng xe trước đèn đỏ, anh nắm lấy tay cô xiết nhẹ kéo mặt cô quay sang nhìn mình.
- Liệu có một ngày em buông tay anh không nhỉ?
An An nhìn Tô Đức cười - mỗi khi cô cười thì mắt cũng như đang reo lên.
- Anh có thể lựa chọn kéo em lại hoặc cùng buông ra.
Cô vẫn thế, cứ luôn trả lời khiến cho anh bất an. Cho xe đi tiếp, anh chợt nhớ lại hai năm về trước đã gặp cô ở hội nhiếp ảnh. Cô thật sự khác biệt, đi chụp ảnh triển lãm mà đeo mắt kính đen che nửa mặt, lạnh lùng, đặc biệt là không giao lưu hay nói chuyện cùng ai. Sau này hai người nhắc lại cô vẫn cười và phân trần " Vì em xinh quá sợ mọi người để ý". Mãi sau này anh mới biết là cô sợ ông nội cho người theo dõi bắt về vì không cho tham gia những sự kiện đông người. Từ ngày có cô, anh chưa bao giờ dám hỏi " thực sự cô có yêu anh không?". Anh sợ khi hỏi cô sẽ suy nghĩ lại và đưa ra quyết định mà anh không bao giờ mong muốn. Anh cứ đi bên cô như một điều tất yếu của cuộc sống.
Điện thoại của An An vang lên bài hát "Until you" cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Cô giơ điện thoại lên cho a nhìn người gọi đến rồi khẽ giơ tay ra hiệu cho a im lặng.
- Mami con nghe đây.
Vừa nghe thấy tiếng con, mẹ cô đã trách mắng:
- Con về nhà ăn cơm tối với ông nội, ông đã nhắc con cả tuần nay không về thăm ông rồi đấy.
- Mami ơi hôm nay con không về được. Mẹ nói với ông hộ con là cuối tuần sau con về nhé! Con hứa mà, dạo này con bận quá nên không ghé về thăm mọi người được.
- Con giải thích với ông nhé! Đợi mẹ đưa máy cho ông.
An An mặt ỉu xìu nói khẽ với Tô Đức:
- Ông nội gọi em về nhà thăm ông.
Anh mỉm cười đưa tay vuốt má cô trấn an.
- Dạ con đây ông nội.
- Dạo này con bận lắm sao mà cả tuần nay ông không thấy mặt con vậy?
- Ông ơi, con hứa sang tuần con về thăm ông, con đang bận dự án còn dở, tối nay con phải đi Bắc Kinh gặp khách hàng rồi nên không về nhà được.
Cô biết sẽ không nói dối được ông trợ lí của ông có tai mắt ở khắp nơi.
- Được rồi, cháu cứ đi lo việc đi nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe. Sang Bắc Kinh nếu xong việc sớm thì qua Hàng Châu thăm mọi người cho ông.
- Tuân lệnh ông, con cảm ơn ông, yêu ông ạ. Con cúp máy nhé!
Cô tắt điện thoại thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Đức cười.
- Anh không ngờ em lại sợ ông nội đến vậy nữa đấy.
- Anh không biết ở nhà ông thét ra lửa thế nào đâu.
Cô rụt cổ, xua tay phân trần như một đứa trẻ.
Thoáng cái khu chung cư nhà cô đã hiện ra trước mặt. Tô Đức dặn cô lên sắp xếp đồ còn anh về nhà mình lấy đồ xong sẽ qua đón cô ra sân bay.
An An xuống xe, con phốc của bà hàng xóm đã chạy ra quấn lấy chân. Ngồi xuống, bế nó lên dặn dò:
- Em ở nhà ngoan nhé, chị đi chơi mấy ngày rồi về.
Trả lại con chó cho chủ, cô đi qua sảnh chào bác bảo vệ rồi bấm thang máy lên nhà.
Tắm rửa xong đang sấy tóc thì Tô Đức đã đến tới cửa.
- Sao anh đi nhanh như một cơn gió vậy?
Anh không trả lời mà nhìn chằm chằm vào chân cô:
- Em lại làm gì chân em mà tím bầm một vết tướng thế kia?
Lúc này mới giật mình nhìn xuống, An An nhớ ra lúc ở văn phòng, chính cái ghế là thủ phạm in vết lên chân cô. Cô cười trừ nhìn anh:
- Không sao mà, có thêm nó làm chân em như đi xăm ấy nhỉ?
Tô Đức vẫn không chịu tha cho cô:
- Em đã 27 tuổi rồi đấy, làm gì cũng nên cẩn thận một chút. Vì vậy lúc nào anh cũng thấy lo cho em.
Cô đi đến bên anh lay lay tay làm lành. A liếc nhìn đồng hồ giục cô đi thay đồ còn ra sân bay.
Ở trong phòng An An nói vọng ra:
- Mình đi chuyến mấy giờ anh, mùa này Bắc Kinh có lạnh lắm không ạ?
- Hai mốt giờ ba mươi phút bay, em mang áo khoác mỏng thôi vì buổi tối hơi lạnh đấy.
Trong lúc đợi cô, anh ngồi đọc cuốn sách của cô viết mới xuất bản hồi tháng trước mà anh chưa có thời gian đọc. Cô vẫn trách anh về việc chẳng bao giờ dành thời gian đọc sách cô viết mà chỉ ôm mấy cuốn sách Hán tự.
An An từ phòng bước ra với trang phục đơn giản là quần sooc và áo phông đen còn combo thêm cái mũ đen nữa. Tô Đức nhăn mặt lắc đầu:
- Em đi thi hành nhiệm vụ mật hay sao mà mặc cây đen thế? Chân em còn tím kìa, mặc quần dài vào.
Cô nhanh nhảu lôi ra cái áo khoác màu ghi lắc lư trước mặt anh:
- Mặc cái này là hết đen nhá, còn vết này không sao mà, đi máy bay e thích được mặc thoải mái.
Mỗi lần anh không hài lòng chỉ cần nhìn thấy cô cười là tim anh xao xuyến, cơn giận như được dội bởi một làn gió mát. Anh đứng lên kéo đồ cho cô đi ra ngoài. Cô đeo chiếc ba lô nhỏ rồi khóa cửa chạy theo anh.
- Anh gọi taxi chưa? Em chưa gọi đâu.
- Anh trai anh sẽ đưa chúng ta đi vì anh ấy ra sân bay nhận hàng.
Tô Đức đưa tay giữ cửa thang máy cho cô đi vào, thấy thang máy có người nên anh kéo cô sang bên trái của mình. Thấy vợ chồng bác hàng xóm, An An lễ phép chào:
- Con chào hai bác.
- Cô An đi công tác hả? Bạn trai cô An đây à?
Đẹp trai quá!
Tô Đức nghe thấy được khen nên quay sang cảm ơn hai vợ chồng họ.
Xuống đến sảnh thì anh Thành cũng lái xe đến, Tô Đức cất đồ vào cốp xe rồi mở cửa cho An An lên.
- Chào anh Thành, phiền anh quá ạ!
Tô Minh Thành ngoái lại mỉm cười chào cô. Hai anh em họ thật giống nhau, nếu không quen anh Đức đã 2 năm chắc cô sẽ nhận nhầm mất. Vậy là cô sẽ tạm biệt Hà Nội vài ngày. Cứ mỗi lần đi đâu, cô đều rất hào hứng. Lần này cô sẽ được nhìn thấy những diễn viên tương lai của Trung Quốc không biết ngoài đời trông họ thế nào. Cô không tưởng tượng được - Cảm giác thật khó mà diễn tả bằng lời. Cô mở cửa đón gió mùa thu và hít hà mùi thơm của hoa sữa thoảng đâu đó. Cây cầu Nhật Tân buổi tối ánh đèn lung linh thật đẹp - Phóng tầm mắt ra xa phía dòng sông cô thì thầm - Chào Hà Nội - hẹn ngày trở về.