Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 106: Những bó hoa không chủ




Từ sau khi đi gặp mặt về, tuần nào An An cũng nhận được hoa, khi thì là bó hoa hồng nhập khẩu, khi thì hoa Lavender mà thiệp đi kèm chẳng có bất kì lời nhắn gửi nào cả. Cô luôn từ chối người giao đến nhưng họ nhất định không chịu vì cũng không biết trả cho ai cả. Cả công ty xôn xao về việc cô nhận được những bó hoa đẹp khủng khiến nhiều nữ nhân viên cũng thầm ao ước. Tuần nào cũng vậy, cứ thứ hai cô sẽ nhận được hoa hồng còn thứ năm sẽ là hoa Lavender, hoa cứ chưa kịp tàn thì hoa mới lại đến nên phòng cô lúc nào cũng có hoa tươi. Gia Cường thì lúc nào cũng hớn hở đi lại, có lúc tiện tay bê bớt hoa về phòng mình để. Anh ngồi lên bàn trước mặt An An trêu:

- Cậu ta có vẻ chịu chi đấy nhỉ? Tán gái thế này tốn kém quá!

- Chắc không phải của anh ta đâu. Anh ta không biết em thích những loại hoa này.

- Vậy thì là ai, đơn giản là em hẹn cậu ta đi ăn rồi hỏi là được.

- Anh vô duyên vừa thôi, về phòng đi cho em làm việc đừng có lảm nhảm nữa.

- Em nên cho người ta cơ hội đi. Cành cao lắm rồi ế chỏng chơ lại làm phiền anh.

Cô chẳng nói gì vẫn tiếp tục chúi đầu vào đọc bản thiết kế. Thấy An An lại bắt đầu tảng lờ khi nhắc đến cậu cháu trai của chủ tịch Vũ thì Gia Cường chỉ biết chép miệng đi ra ngoài. Vừa mở cửa thì anh gặp Trí Duy đang định đưa tay lên gõ cửa.

- Cậu sang bao giờ đấy? Gặp anh hay An An.

- Lát em gặp anh sau, bây giờ em muốn gặp chị ấy trước.

Nghe giọng nói quen thuộc, An An nhìn ra cửa, khuôn mặt thoáng vui mừng:

- Vào đây đi, mấy tháng nay em mất hút ở đâu thế?

Chưa vội trả lời An An, Trí Duy vào phòng nhìn những bó hoa thì khẽ cười:

- Hoa đẹp không chị?

An An nhíu mày ngạc nhiên:

- Em biết chủ nhân của những bó hoa này hả?

Trí Duy giật mình lắc đầu:

- Em chỉ hỏi vậy thôi chứ làm sao biết ai tặng chị được. Người tặng không đề tên sao?

An An cầm xấp thiệp đặt lên bàn:

- Chỉ là thiệp trắng thôi không ghi gì cả.

Trí Duy cầm thiệp lên xếp ngay ngắn khoảng 5 chiếc trước mặt cô:

- Chị nhìn xem chúng có điểm gì giống nhau.

Nhìn theo tay Trí Duy chỉ, cô nhìn một hồi thì thấy toàn bộ hình in trên thiệp đều là hình ảnh các địa danh ở Bắc Kinh. Cô lấy những tấm thiệp còn lại ra xem thì cũng như vậy, quan sát kĩ cô giật mình phía góc trái của thiệp thì có chữ viết tay là tên kí hiệu Tiếng Anh của Cao Phong. Kiểm tra tất cả các tấm thiệp đều có tên anh mà ngay từ đầu cô không hề nhìn thấy. Vậy mà cô lại tưởng của người khác.

Chương 73: Những lá thư tay.

Cô ngước mắt nhìn Trí Duy bằng ánh mắt cau có:

- Nói đi, ai bày trò này?

- Em vô tội, đáng lẽ chị nên cảm ơn em vì đã giúp chị tìm ra người đứng sau những bó hoa này chứ?

Cô lôi tai Trí Duy đi ra bàn khiến cậu la oai oái:

- Bỏ em ra đi, đau quá! Em không biết chuyện này thật. Nếu muốn thì chị đi Bắc Kinh gặp anh ấy sẽ biết mà.

An An bỏ tay ra, Trí Duy liên tục xoa xoa cái tai đỏ au của mình:



- Đúng là dại dột khi động vào chị mà, biết thế em sẽ không cho chị biết nữa.

- Về bảo anh ấy đừng có gửi nữa, chị không nhận nữa đâu.

- Nhưng anh đặt cửa hàng đến hết năm rồi. Em vừa sang thanh toán tiền hộ anh ấy xong.

- Em điên à! Như này quá lãng phí mà chẳng để làm gì cả.

- Nếu chị tiếc tiền cho anh ấy thì tự đi tìm mà bảo, em ở giữa mệt với anh chị quá!

Trợ lí của cô gọi điện vào yêu cầu ra nhận hoa, An An nổi cáu:

- Chị cho em đấy, nhận lấy cho chị.

- Nhưng họ bắt chị phải ra nhận cơ chứ không cho em nhận hộ.

Nhìn Trí Duy đang tủm tỉm cười, cô dậm chân đi ra ngoài:

- Lần sau cậu cứ cho trợ lí của tôi nhận cũng được nhé!

- Nhưng người đặt yêu cầu đưa tận tay của chị nên mong chị thông cảm cho cửa hàng em ạ.

Nói rồi, nhân viên giao nhận xin phép đi luôn. Ôm bó hoa vào phòng, An An ném về phía Trí Duy:

- Cậu ôm ngay về trả anh ấy đi.

- Hoa đẹp nhỉ? Công nhận đáng đồng tiền bát gạo đấy.

An An tựa ghế nhìn bó hoa trên bàn:

- Anh ấy có mục đích gì thế? Tại sao lại tặng hoa chị nhiều vậy?

- Chị không hiểu hay cố tình không hiểu vậy. Nếu còn yêu thì chị cho anh ấy một cơ hội đi. Em biết chị chẳng lấy ai cả nhưng vì chị nên không dám nói với anh ấy. Dạo này trông anh ấy tệ lắm, chị không xót anh ấy sao?

Bỗng dưng An An nổi cáu:

- Tại sao chị lại phải chịu trách nhiệm về cuộc đời anh ấy chứ? Việc anh ấy làm sao chẳng liên quan gì đến chị hết. Tại sao lại cứ đi vì một người chẳng ra gì để hành hạ bản thân mình như thế?

Gia Cường đứng ngoài thoáng thấy An An mặt đỏ tía tai thì mở cửa đi vào:

- Hai chị em làm gì mà mặt mày căng thẳng thế? Đến giờ đi ăn rồi, anh mời hai đứa đi ăn.

Trí Duy mỉm cười ôm bó hoa đặt lên bàn làm việc của An An. Gia Cường thấy An An vẫn ngồi im thì kéo tay đứng dậy:

- Bao nhiêu người muốn nhận hoa như em không được kìa. Bỏ bộ mặt cau có ấy đi cho anh, đi ăn nào không đói.

An An lững thững đi theo sau anh và Trí Duy. Đã lâu rồi, cô không thấy Cao Phong, chẳng lẽ anh đang sống không tốt sao. Anh tốn công sức như vậy vì cô làm gì? Giật mình nghe tiếng anh trai gọi. Cô lên xe ngồi trầm tư nghĩ đến người từ lâu cô đã muốn quên đi rồi.

*****

Sau hôm gặp Trí Duy, Cao Phong đã không còn gửi thiệp không chữ nữa. Mỗi bó hoa đi kèm một tấm thiệp dầy đặc chữ, anh kể về cảm xúc của mình từ ngày đầu gặp cô. Anh kể cho cô nghe về những năm tháng qua đã trải qua những gì. Có những tấm thiệp anh kể lại những kỉ niệm của hai người, đọc lại những chuyện như vậy cô chợt thấy cảm xúc hồi hộp như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Từ khi có những bức thư tay như này thì cứ thấy báo có hoa là cô lại nhanh nhẹn ra nhận lấy mà không càu nhàu khó chịu nữa, ngồi đọc những gì anh viết lại tỉm tỉm cười.Cách viết của anh có hơi tẻ nhạt một chút nhưng cũng đủ để cô cười một mình cả ngày. Gần đây, cô từ chối các cuộc hẹn của cháu bạn ông chỉ để có thời gian đọc đi đọc lại những tấm thiệp của Cao Phong. Cô cẩn thận cắm hoa anh gửi tới, có lúc còn ngồi ngẩn ngơ ngắm hoa nghĩ tới anh. Cảm giác yêu đương lại bắt đầu xuất hiện, cô nhớ anh nhiều hơn và lại có mong muốn được gặp lại anh sau mỗi lá thư tay ấy.

******

An An sắp xếp giá sách rồi chọn những cuốn mình sẽ mang đi Pháp. Vậy là cuối cùng, cô sẽ được sống ở nơi mà mình muốn - chẳng bao lâu nữa, tay sẽ chạm đến ước mơ từ nhỏ của mình. Nhìn lại căn nhà - nơi cô sống hơn 10 năm nay sẽ bán cho người khác. Ban đầu cô định sẽ giữ lại nhưng nghĩ sẽ không trở về nữa nên bán đi cho ngôi nhà được chăm sóc. Gia Cường đã tìm được người mua ngay sau khi cô đồng ý bán. Họ đến xem nhà, rất thích cách bài trí của cô và sẵn sàng chấp nhận mức giá anh Cường đưa ra khi thấy cô nói sẽ để lại toàn bộ nội thất mà không mang đi thứ gì cả.



Anh trai cô cho người đóng cẩn thận đồ trong phòng trưng bày của cô trước khi mang về nhà. Anh thuê người thiết kế lại một phòng để cô trưng bày đồng hồ, kính mắt và túi xách. Mẹ thấy thế thì đòi cô bán đi nhưng chị dâu đã thuyết phục mẹ cho cô giữ lại toàn bộ. Ông nội cũng bất ngờ với căn phòng ấy nên trêu sẽ lợi dụng lúc cô đi vắng gọi người đấu giá. Ba thì lắc đầu kêu ca vì quá lãng phí. Chỉ có cô biết đó là toàn bộ gia sản mình có nhưng chủ yếu được mua từ tiền của anh trai. Sắp xếp lại đồ xong, cô khóa cửa lại đưa mã cho Gia Cường rồi trở lại căn hộ.

Ngắm nhìn lại toàn bộ căn hộ một lần nữa, cảm giác chống chếnh vây quanh. Mở cửa ra ban công nhìn ngắm những khóm hoa vẫn trổ vàng rực rỡ và hi vọng chủ nhân mới sẽ chăm sóc chúng thật tốt. Nắng tháng 5 chói chang hơn bao giờ hết, hơi nóng oi ả khó chịu nhưng dường như nhà cô vẫn đón ở đâu về những cơn gió mát.

Đang ngẩn ngơ nhìn những bông hoa mai hoàng yến vàng rực thì điện thoại trong phòng đổ chuông cắt ngang tâm trí, một số máy lạ và không phải mã vùng ở Việt Nam. Hơi thắc mắc nhưng cô nhanh chóng ấn nghe:

- Chị làm gì mà mãi mới nghe máy thế? - Trí Duy càu nhàu khi cô vừa mới nghe.

- Sao em lại đổi số điện thoại à?

- Không, vẫn số cũ mà. Chị không lưu số của em sao? Chị làm em tủi thân quá đấy!

Lúc này cô mới nhớ ra mình vừa đổi điện thoại nên đành chữa cháy:

- Chị mới đổi điện thoại nên chưa kịp lưu hết số thôi. Lát chị sẽ lưu lại. Gọi chị có chuyện gì đấy?

- Có chuyện cực kì quan trọng đây. Chị sắp xếp sang Bắc Kinh ngay và luôn nhé! - cậu ta nói giọng đầy hào hứng.

- Tại sao chị phải sang luôn làm gì? Chị đang bao nhiêu việc phải chuẩn bị để đi Pháp đây.

- Chị yêu ơi, em cưới vợ mà chị định không sang hả? Sau bao nhiêu ngày tháng hoãn thì em đã được lấy vợ rồi. - Cậu ta hét lên sung sướng.

- Thật hả? Sao bảo đến cuối năm cơ mà, đột ngột vậy? - Cô khẽ reo lên vui mừng, cuối cùng nó đã được lấy vợ sau bao ngày mong chờ.

- Cô ấy có em bé rồi, nếu để cuối năm thì có lẽ không cần cưới nữa mất.

- Vậy hả? Ôi chúc mừng thằng em của chị. Cuối cùng đã tậu được cả vợ lẫn con rồi. Ngày nào cưới đấy?

- Năm ngày nữa chị ơi nên em mới bảo chị sang ngay và luôn đi mà. - Cậu ta suốt ruột giục.

- Trời ạ, ít ra phải báo trước cho chị một tuần chứ? - Cô càu nhàu vì không nghĩ lại nhanh đến vậy.

- Thôi mà, em bận quá! Mai chị sang đi nhé! Em sẽ sắp xếp người đưa đón và khách sạn cho chị coi như là chuộc lỗi được không?

- Được, mai chị sang. Chị cũng định đi Hàng Châu có việc nên sẽ sang cưới em trước rồi đi Hàng Châu sau. Chúc mừng em nhé! Cuối cùng chị vẫn được ăn cỗ trước khi đi rồi.

Cậu ta hét lên khi nghe thấy cô sẽ sang. Nó cứ luyên thuyên đủ thứ chuyện, nào là cưới một cô vợ mà hồi hộp mất ăn mất ngủ cả tuần. Nó hỏi cô cách chăm sóc vợ bầu mà không biết rằng bà chị của nó chưa từng trải qua. Thế là cuối cùng, nó - đứa em thân với cô nhất đã tìm được hạnh phúc của mình.

Tắt điện thoại, Trí Duy quay sang người bên cạnh:

- Anh chuẩn bị đi, ngày mai chị ấy sẽ sang. Cơ hội cuối cùng cho anh đấy.

Trí Duy tạm biệt bạn của mình rồi phi đến nhà hàng của Ngô Minh để chọn món ăn cho bữa tiệc độc thân.

Đặt menu đã chọn sẵn trước mặt Trí Duy, Ngô Minh ngồi đối diện hỏi:

- Chị An An sẽ sang chứ?

- Tất nhiên rồi, ngày mai chị ấy sẽ tới đây. Tớ đã đặt phòng ở khách sạn cho chị ấy rồi. Nào cậu chọn món cho mình đi. Ngày kia nhớ là đóng cửa hàng đấy.

- Tớ biết rồi, có cái tiệc độc thân thôi mà cầu kì quá! Cậu mời hết mọi người trong nhóm chưa? Nhớ là cả anh Cao Phong nữa đấy.

- Chắc chắn rồi, anh ấy còn mong hơn tớ nữa ấy.

- Vì sao? Các cậu có chuyện gì giấu tớ hả?

Ngô Minh đưa cho Trí Duy xem lại thực đơn sau khi đã chốt và nói cho cậu nghe cách sắp xếp của nhà hàng cho tiệc độc thân. Sau một hồi chọn lựa thì hai người đã cùng nhau thống nhất cách tổ chức cũng như bảo mật cho mọi người. Dù sao bạn bè họ đều là những người cần có sự riêng tư tuyệt đối.