Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 31: Lên sân khấu




Tô Đức xuống sân bay Bắc Kinh rồi đi nhanh ra sảnh. Một sinh viên đã đứng sẵn đón đưa anh về khách sạn. Vì chỉ sang dự một buổi lễ nên nhà trường không sắp xếp chỗ ở cho anh.

- Em có nhìn thấy An An đến trường mình không? - Tô Đức hỏi cậu sinh viên bên cạnh.

- Dạ không ạ. Em chưa thấy chị ấy đến lần nào ạ. - Cậu ta vui vẻ cười, kính cẩn đáp.

- Mọi người chuẩn bị cho buổi tối hôm nay đến đâu rồi em?

- Dạ tất cả đều đã chuẩn bị xong ạ, sáng nay cả khoa đang trang trí và chuẩn bị hậu trường. Một vài tiết mục biểu diễn thì đang được duyệt lại lần cuối ạ.

*****

- Song Nghi ơi, dậy đi em muộn rồi - An An vừa ấn chuông cửa, vừa gọi vọng vào.

Mở cửa cho cô, Song Nghi vẫn mắt nhắm mắt mở, đầu tóc rối bù còn mặt mũi thì gật gù mệt mỏi. Cô vỗ vào má nó:

- Dậy đi, chỉ sáng nay là xong rồi, chiều chị sẽ đưa em đi mua đồ mặc cho buổi tối nhé!

Cô lách qua Song Nghi đi vào phòng. Nếu cô không vào thì sau khi đóng cửa đảm bảo con bé sẽ lại lên giường ngủ tiếp.

- Chị ăn cái gì mà khỏe thế? Em mệt muốn chết đi được đây - Song Nghi vào nhà vệ sinh càu nhàu.

*****

- Cao Phong, anh qua đây giúp em đi.

Trí Duy đang kéo đàn Piano ra góc sân khấu nhưng dường như không ưng ý với vị trí đặt nên cứ kéo chỗ này lại lê sang chỗ khác.Cao Phong thả cái đèn xuống, đưa cho một người bên cạnh rồi ra chỗ cậu.

- Để đây thì ở dưới có nhìn thấy người chơi đàn không? - Anh ngắm nghía rồi nhận xét.

Cuối cùng họ quay đàn dọc với sân khấu để người bên dưới nhìn rõ nghệ sĩ chơi đàn.

- Chào các em - Tô Đức vừa vào hội trường đã lên tiếng.

Các sinh viên lần lượt cúi đầu chào thầy.

Em đã gặp được An An chưa? Hôm trước thầy đã gọi điện cho em ấy, không biết tối nay có tham gia không? - Thầy Hà tươi cười đến bên cạnh Tô Đức

- Chiều em sẽ qua đón cô ấy tới đây ạ. Thầy có cần em giúp gì nữa không? - Tô Đức ngắm nghía quanh hội trường.

- Thôi đi sang văn phòng nói chuyện, ở đây đã có các sinh viên lo rồi. - Thầy vỗ vai anh rồi kéo đi sang văn phòng.

Thầy rót nước đưa về phía anh:

- Em sao vậy, trông sắc mặt không được tốt lắm đâu.

Chắc là do em vừa đi máy bay thôi ạ - Anh uống nước né tránh ánh mắt của thầy.

- Cậu vẫn chưa gặp An An phải không? - Thầy cầm cốc trà uống, mắt quan sát biểu cảm của anh.

- Vâng ạ, em sợ phải gặp cô ấy để nghe được điều mình không muốn.

- Từ bao giờ mà cậu không có niềm tin vào mình thế? Tình yêu cần sự kiên trì nhưng là kiên trì ở hai phía, nếu chỉ ở một phía thì rất khó tồn tại. Em cần xác định lại tình cảm và đối diện với An An đi. Đến niềm tin với An An mà cậu còn không có thì nên suy nghĩ kĩ lại. - Thầy đặt cốc trà xuống từ tốn nói.

Anh ngồi dựa người ra ghế thở dài, tự dưng thấy lòng trùng xuống. Tâm trạng thật nặng nề, liệu có đủ can đảm để buông tay cô.

*****

- Chị An ơi - Song Nghi tự nhiên đẩy cửa phòng đi vào, trố mắt nhìn người trước mặt.

- Chị...chị à, phải chị không thế?

An An bật cười, gõ trán cô:

- Thôi đừng làm chị chết vì cười nữa. Sắp muộn giờ rồi đấy.

- Eo ôi, chị đến người ta lại bảo chị là ngôi sao hạng A đấy. - Song Nghi mắt vẫn dán chặt vào người cô.

Bộ váy màu nude chéo vạt vai, được thiết kế vai trễ hơi có voan cùng tông màu rủ nhẹ xuống, phần lưng được buộc dây đan chéo đủ để khoe ra phần lưng trắng bóc của chị, còn vạt váy được may xéo cắt xẻ lên đến nửa đùi.

- Ôi đôi chân chị, cho em mượn hôm nay đi. Sao nó lại trắng thế?

Song Nghi cúi xuống vuốt nhẹ chân khiến cô cười ngặt nghẽo:

- Nó đâu có nổi bật như váy em đang mặc đâu, chị chỉ làm nền cho em thôi.

- Nhìn thì đơn giản nhưng sao mặc lên người chị nó lại đẹp vậy chứ - Song Nghi cứ xoay người cô theo ánh mắt của mình.

- Thôi ngồi đi chị trang điểm và làm tóc cho.

Cô đẩy Song Nghi ngồi xuống ghế và vẽ lên mặt nó bao nhiêu bước. Cô kéo phần tóc lòa xòa phía trước gắn gọn lên rồi dùng gel giữ thành nếp.

- Em đang không nhận ra mình trong gương nữa chị ạ, đẹp quá! - Nó cười tíu tít, cô dứt bông lan vàng trong lọ hoa cài lên mái tóc đã được ghim chặt.

- Bây giờ thì hoàn thiện rồi nhé! Em tôi xinh quá! - Cô dựa cằm vào vai ngắm cô bé trong gương.

Nó cứ ôm cái gương ngắm mình mà cái miệng nhỏ xinh có màu cam đỏ hơi ướt cứ toe toét mãi.

- Thôi ra kia cho chị trang điểm nào –Cô kéo tay nhấc Song Nghi ra khỏi ghế.

- Chị à, trang điểm nhẹ thôi, da chị trắng rồi chắc chẳng cần phấn nữa ấy - Song Nghi ôm vai chị và mắt vẫn không rời hình ảnh của mình trong gương.



- Yên tâm đi, chị bảo sẽ làm nền cho em mà.

Cô an ủi rồi nhắc con bé ra ghế đợi. Cô chỉ bôi các bước dưỡng cơ bản mà không cần dùng phấn. Mắt cô không có hàng lông mi dài nhưng lại khá rậm và cong nên chỉ chuốt một chút trông mắt đã sâu rồi. Phần lưng váy hơi hở nên cô không bới tóc cao nữa mà lấy gel làm lại cho tóc thành lọn sóng là đủ. Với tay lấy nước hoa, cô chợt mỉm cười rồi đưa lên mũi ngửi tự dưng nhớ tới lời thì thầm của Cao Phong " Mùi thơm nhẹ nhưng đủ quyến rũ"

- Nào đi được chưa cô bé - Cô đứng lên khỏi ghế đeo hoa tai, vòng cổ rồi nhắc khi nó cứ nhìn chằm chằm vào cô.

- Sao chị trang điểm nhẹ mà vẫn xinh thế? Em muốn cắn vào môi chị quá! - Thấy cô nhăn mặt cong môi lên định mắng thì nó lại hù - Đừng có cong môi lên thế không thì em đảm bảo mọi người đều có suy nghĩ như em đấy.

Cô lắc đầu bật cười nhìn nó.

- Cũng không được cười nữa, chị đừng cười phải làm mặt lạnh đi - Nó lại chỉ giáo cô.

- Vì sao cái gì em cũng không cho chị làm thế cái con bé này - Cô đẩy nó ra cửa rồi quay lại khóa cửa.

- Chị có thể giết người bởi nụ cười với đôi mắt của chị đấy. Em bảo thật nếu không muốn có án mạng thì đừng cười. Ngậm miệng lại đi - Nó giữ cho cô không cười nữa.

- Nào đi thôi, muộn rồi đấy .

Cô chỉ cầm theo điện thoại rồi kéo Song Nghi vào thang máy. Xuống sảnh gửi chìa khóa, nhân viên lễ tân cười rất tươi, khen hai chị em đẹp và chúc họ buổi tối vui vẻ. Định nhờ một nhân viên lễ tân gọi xe hộ nhưng đã thấy Tô Đức đang đứng ngoài cửa.

- Anh Đức, anh cũng sang đây ạ - Song Nghi đi đến cười rồi chào nhưng Tô Đức không nói gì, anh đang ngẩn người nhìn An An.

Song Nghi lắc đầu rồi chui vào xe ngồi.

- Anh sang khi nào vậy? - Cô chào anh nhưng không cười.

- Anh vừa sang lúc sáng, thấy thầy Hà nói em sẽ tham gia nên anh qua đón em. Hai chị em xinh quá! - Tô Đức gượng cười mở cửa cho cô lên xe.

Trên đường đi chỉ có Song Nghi nói còn An An nhìn ngắm đường phố. Bất chợt cô quay sang Tô Đức:

- Cuối buổi hôm nay chúng ta nói chuyện một lát nhé! Em có chuyện cần nói với anh.

Tô Đức thấy được sự lạnh lùng trong lời nói của cô. Trái tim anh thấy hụt hẫng. Chẳng lẽ cô ấy đã có quyết định của mình. Hội trường đã ở trước mặt nên Tô Đức gượng cười:

- Về Việt Nam chúng ta nói chuyện cũng được, không cần phải vội đâu em.

An An quay sang nhìn anh rồi xuống xe. Gửi xe xong, Tô Đức đi đến chìa hai bên tay:

- Nào hai cô gái, hôm nay tôi thật vinh hạnh vì được đi cùng hai người đẹp thế này. Đảm bảo lát vào trong, cả hội trường sẽ đầy ánh mắt ghen tị.

Hai chị em khoác tay anh đi vào. Vừa đến cửa thì Trí Duy đang thử mic hét lên:

- Ôi! Thầy Tô ơi, ghen tị quá!Sao đi với hai người đẹp vậy - Chợt nhớ ra đang nói trên mic nên cậu bối rối tắt đi.

Cả hội trường đều quay ra nhìn ba con người đang đứng ở cửa. Song Nghi cười nhìn sang An An mà bà chị già của cô chẳng biểu cảm gì.

An An thả tay Tô Đức ra đi tới chào thầy Hà và các thầy cô giáo đang nhìn mình:

Em chào các thầy cô ạ, em là em gái thầy Tô ạ - Cô mỉm cười cúi đầu chào họ.

Em gái thầy Tô xinh thế này mà sao giấu kĩ thế? - Một giáo viên nam lên tiếng.

- Em ấy đến khoa suốt, cậu bận nên không nhìn thấy thôi - Thầy Hà cười hiền hậu chỉ chỗ ngồi cho cô.

Tô Đức đưa Song Nghi đến chào mọi người rồi bảo cô ra ngồi với An An. Ngô Minh kéo ghế ngồi cạnh hai chị em.

- Chị An ơi, chị như mặt trời mọc vào buổi tối vậy.

- Em có nhầm không? Mặt trời là người bên cạnh chị đây, màu vàng mới là màu nắng. Cậu bị mù màu rồi đấy - An An cười, nháy mắt Ngô Minh.

Từ lúc bước vào cửa, cô cảm nhận có người nhìn mình nhưng chưa phát hiện ra ánh nhìn từ phía nào. Cô thoáng thấy Tiểu Lệ đến cạnh Tô Đức nói chuyện gì đó rồi cười. Tô Đức nhìn qua phía An An nhưng cô đã kịp quay đi chỗ khác.

- Anh bị làm sao đấy Cao Phong? Cắm lại điện cho em đi. - Nói đến lần thứ hai vẫn không thấy anh trả lời, Trí Duy nhìn theo hướng anh nhìn bèn thì thầm:

- Hôm nay chị ấy rất đẹp phải không? Em ước mình là thầy Tô ở vị trí lúc nãy. Cao Phong không nói gì rồi tập trung vào công việc của mình.

*****

Đúng 7h thầy trưởng khoa lên phát biểu khai mạc, đèn bên dưới đã được tắt đi chỉ mở ánh điện trên sân khấu. An An nhìn quanh không thấy Cao Phong đâu cả nhưng cũng không tiện hỏi.

Trên sân khấu, diễn ra các trích đoạn kịch do sinh viên của khoa biểu diễn.

- Họ vừa đẹp, vừa đa tài chị nhỉ? - Song Nghi thì thầm

- Em của chị cũng thế mà - An An cười.

Tô Đức đẩy về phía hai chị em rượu và đồ ăn nhẹ. An An uống cạn hết li vang Pháp với mọi người rồi ăn chút bánh. Song Nghi hào hứng xem không thiết ăn uống, nó cứ chỉ chỏ hết người này đến người kia khiến cô phải quay ra thì thầm:

- Em lau nước miếng đi, ai lại thể hiện rõ cái mặt mê trai thế hả?

- Chị này, mấy khi em được nhìn nhiều người đẹp vậy chứ! Nhưng em thấy chẳng ai hơn chị cả - Song Nghi dở giọng nịnh nọt.

Hai chị em đang nói chuyện thì nghe thấy Trí Duy nói trên loa. Hôm nay, cậu ta dẫn chương trình:

- Hôm nay chúng ta có những vị khách rất đặc biệt, các bạn có muốn nghe họ hát không ạ? - Cả hội trường vỗ tay rầm rầm chờ đón.

An An vẫn đang ăn bánh và nhìn lên sân khấu chờ xem những vị khách cậu ta đang nói tới là ai. Có lẽ là những cựu sinh viên bây giờ là những người nổi tiếng rồi cũng nên. Bỗng dưng, ánh đèn led chiếu thẳng tới chỗ cô ngồi.

Xin mời chị đẹp là em gái thầy Tô và bạn Song Nghi lên sân khấu đi ạ!

Cô đang nuốt bánh mà nghẹn ngay ở cổ họng.Tô Đức đưa cho cô ly nước và giấy lau miệng. Ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng ánh điện chiếu thẳng vào mắt làm cô phải lấy tay che. Ánh mắt mọi người dồn về phía cô chờ đợi.

Quay sang Song Nghi, cô thì thầm:



Bây giờ làm gì hả e? Họ mời chị em mình đấy. Tý xong chị sẽ xử lí cậu ta.

Em thấy có piano, chị đàn đi rồi hai chị em mình hát " Love you and love me" mà ngày nào cũng ngân nga ở văn phòng nhé!

Trên sân khấu, Trí Duy vẫn gào tên hai người. Tay cậu ta không ngừng vẫy về phía bàn. Không muốn mọi người chờ lâu nên cô quay sang nói với Tô Đức:

Anh lên giới thiệu đi, em và Song Nghi sẽ đàn và hát.

Anh gật đầu rồi dẫn theo Song Nghi lên sân. Còn cô đứng lên đi vòng sang bên phải thì Cao Phong xuất hiện trước mặt.

Cậu định đánh bài chuồn đấy à?

Tôi lên vị trí đàn piano chứ chuồn đâu - cô nổi cáu.

- Tôi dẫn cậu lên nhé! - Chẳng đợi cô đồng ý, anh nắm luôn tay cô dẫn đi.

May mọi người đang đổ dồn lên sân khấu nên không ai chú ý tới hai người họ. Cô gồi vào ghế đánh đàn, Cao Phong không đi luôn mà vờ chỉnh mic để cúi xuống thì thầm:

Hôm nay, cậu thực sự rất đẹp.

Cô ngước mặt lên nhìn ngạc nhiên nhưng cậu đã quay lưng đi xuống dưới sân khấu.

Xin chào các bạn, tôi là Song Nghi và chị tôi là An An. Cảm ơn vì đã được mời đến đây nên chúng tôi xin phép được tặng các bạn bài hát " Love you and love me". Kính chúc quý thầy cô và các bạn buổi tối vui vẻ ạ.

Tô Đức dịch lại đee khán giả bên dưới có thể hiểu được. Mọi người vỗ tay rầm rầm, ánh điện chiếu thẳng vào Song Nghi và một ánh điện khác không biết ở đâu soi thẳng vào An An. Tô Đức đưa mic cho Song Nghi rồi đi xuống. An An nhìn cô bé cười rồi gật đầu bắt đầu thử đàn. Những ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, âm thanh phát ra du dương trầm bổng khiến cả hội trường im lặng như tờ. Tiếng hát của Song Nghi vang lên, giọng hát trong trẻo vút cao.

"Em chưa từng quên

Những lúc ngọt ngào ngồi bên anh

Em chưa từng hoài nghi rằng

Anh có phải là người mãi mãi em yêu duy nhất

Nhưng bỗng nhiên dường như em mất anh

Hơi thở của em như lạnh giá hoàn toàn

Nhưng dường như nó quay về

Giống như một con cá lạc đường giữa Bắc Cực lẻ loi

Em nhớ đến đáy biển ấm áp

Em muốn đem cả xích đạo ấm áp về bắc cực lạnh lẽo

Ví như anh vẫn còn chút cảm ứng

Hãy chỉ dẫn cho em để em bơi về phía anh

Liệu em có thể lại quay về trong vòng tay anh"

Vì ngày nào cũng hát cùng nhau bài hát này nên sự phối hợp rất ăn ý. Cả hội trường im ắng nhìn hai cô gái đang nhìn nhau vừa cười, vừa hát.

Sao chị An đa tài thế? - Trí Duy thì thầm vào tai Cao Phong.

Anh giơ tay ra hiệu im lặng để lắng nghe. Mắt vẫn không rời khỏi sân khấu. Đúng hơn là không rời khỏi cô gái đang chơi đàn rất phiêu. Dưới ánh điện, làn da trắng của cô lấp lánh, ánh mắt rạng rỡ, khuôn mặt thì ửng hồng. Anh ngây người ngắm cô chơi piano thành thục trong lòng không khỏi ngạc nhiên vì chưa từng nghe cô nói biết chơi đàn. Tiếng vỗ tay vang lên, anh giật mình cũng vỗ tay theo. Quan sát cô ấy đã buông phím đàn quay racảm ơn và mỉm cười tươi như hoa. Trí Duy đi lên sân khấu:

- Chúng ta tặng cho hai cô gái xinh đẹp này một tràng pháo tay nữa đi ạ.

Ngô Minh giơ tay đón Song Nghi về chỗ ngồi. An An đóng đàn lại đứng lên thì có một vài người giơ điện thoại chụp ảnh, theo phản xạ cô lấy tay che mặt. Cao Phong bước vội lên sân khấu che trước mặt cô thì thầm:

- Cậu có làm sao không?

Không nhưng cậu bảo họ xóa ảnh đi hộ tôi.

Cao Phong ghé vào mic cô vừa hát:

- Xin lỗi các bạn, những bạn vừa chụp ảnh An An phiền mọi người xóa đi được không ạ?

Tiếng xì xào nổi lên không hiểu gì. Cô vẫn đứng sau Cao Phong, cậu ta cao nên đủ để che hết được cô. Tô Đức đi lên sân khấu, ra hiệu cho Cao Phong đưa An An về chỗ:

- Xin chào các em, An An nhà thầy từ nhỏ đã rất sợ chụp ảnh và sợ bị đăng ảnh lên các trang mạng nên phiền các em xóa ảnh của em ấy đi hộ thầy. Các bạn đứng cạnh nhau giúp thầy kiểm tra xem bạn đã xóa đi chưa? Thầy sẽ hậu tạ các em sau. Cảm ơn các em nhiều.

Bên dưới, đám sinh viên vẫn thì thầm nhưng thấy thầy Tô nói dứt khoát nên đã mở điện thoại đi xóa ảnh và clip vừa quay được.

Cao Phong đưa An An ra ngoài sảnh:

- Ngồi đi, tôi lấy nước cho cậu nhé!

An An nghe thấy trong hội trường đã lại vui vẻ trở lại. Đây là lí do cô rất sợ khi tham gia các sự kiện đông người. Nếu ông nội mà thấy ảnh cô xuất hiện thì thế nào cũng có chuyện.

Cậu không sao chứ? Uống nước đi - Cao Phong bóc chai nước đưa cho cô.

Nhận chai nước uống, cô lắc đầu mỉm cười:

- Không sao đâu chỉ là hơi bất ngờ thôi.

- Cậu có cần tôi đưa về không?

- Không, ngồi một lát rồi vào đã, chương trình chưa hết mà bỏ về thì không hay lắm đâu.- Cô lắc đầu từ chối, nhìn Cao Phong cười rồi ngửa cổ, nhắm mắt khẽ hít thở sâu.