Giật mình thức giấc, nhìn đồng hồ đã 1h chiều, An An ngồi dậy dựa vào tường. Điện thoại nhấp nháy liên tục, cô với tay mở ra thì có rất nhiều tin nhắn của Cao Phong. Cô không đọc, bỏ điện thoại xuống rồi ra khỏi giường vào nhà tắm. Nhìn mình qua gương, cô đưa tay vỗ lên mặt " trông mày thật tệ quá! Thế này mà vẫn có người thích được, không biết mắt cậu ta có làm sao không nữa."
Vào thay quần áo thì Cao Phong gọi tới nhưng cô ấn từ chối. Giờ này ba mẹ đang đi chơi rồi mà cô lại lười đi nên gọi cho lễ tân khách sạn đặt đồ ăn lên tận phòng.
Vừa ăn, vừa mở điện thoại ra đọc tin tức. Lại có tin nhắn đến của Cao Phong. Định xóa hết đi nhưng vô thức cô lại nhấn đọc hết cả trăm tin ấy. Cô chỉ nhắn lại một tin.
" Dù đã có duyên gặp mặt nhưng không có tình. Hãy tập trung vào việc học để nổi tiếng, đừng quá quan tâm đến vấn đề khác. Tôi sẽ vẫn thực hiện lời hứa với cậu. Nhưng chúng ta chỉ bắt đầu khi cậu quên việc yêu tôi. Giữa chúng ta chỉ có tình bạn mà không thể có tình yêu. Nếu cậu còn nhắn tin yêu đương thì e rằng tôi sẽ trở thành người thất hứa đấy. Đừng làm phiền tôi trong những ngày nghỉ nữa."
Cô ấn gửi đi nhưng trong lòng lại không thấy thoải mái chút nào. Trái tim cô đau nhói, kêu gào theo một lí trí khác. Nhìn quanh phòng, đâu đâu cô cũng thấy bóng anh đang cười " Nào, tôi sấy tóc cho cậu nhé!". Tự dưng lại nhoẻn miệng cười một mình làm cô giật mình bừng tỉnh. Cố gắng ăn nốt lát bánh mì còn dở xong cô gọi một chai Glenfiddich 12 lên uống. Càng uống, đầu óc càng trở nên hồ đồ, ánh mắt thì nhòe đi nhưng hình ảnh anh thì cứ xuất hiện rõ nét, anh xuất hiện quanh quẩn trong phòng và luôn là nụ cười ấm áp nhìn cô. Uống hết chai rượu, cô bò lên giường nằm, tay miết xuống ga giường cảm nhận hơi ấm và mùi hương của anh vẫn còn vương trên giường. Cô bật cười thành tiếng nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống.
*****
- An An ơi, có trong phòng không con.
- Ba đẩy cửa vào đi, con không khóa mà.
Lóp ngóp bò dậy, chẳng biết uống xong cô ngủ lúc nào, khóe mắt cay cay, cô dụi mặt vào gối.
- Nào cái con bé này, sao ngủ giờ này con.
Ba cô ngồi xuống giường xoa đầu cô. Cô sà vào lòng ba thủ thỉ:
- Ngày xưa, ba yêu mẹ nhiều lắm phải không?
- Sao hôm nay tự dưng lại hỏi chuyện này? Con và Tô Đức có chuyện gì sao?
- Không ạ. Con chỉ ngưỡng mộ ba thôi. Ba đã làm tất cả những gì có thể cho mẹ.
- Khi yêu con người ta trở nên mạnh mẽ con gái ạ. Dù có khổ đau, thậm chí là chết đi thì người ta vẫn muốn bảo vệ người mình yêu và chỉ muốn nhìn người mình yêu hạnh phúc. - Ông hôn lên trán con mình. - Con có chuyện gì nào?Trông con tệ quá đấy. Để mẹ nhìn thấy bộ dạng này là con bị đánh đấy.
An An ngồi thẳng dậy:
- Sao ba mẹ lại về giờ này, không ăn bữa tối lãng mạn hay đi dạo phố nữa hả?
- Con tắm rửa thay quần áo đi rồi đi ăn. Mẹ con lo mình con sẽ không ăn gì nên bảo về đưa con đi ăn đấy. Con đã phá hỏng không gian hạnh phúc của ba rồi.
Ông vỗ má con gái rồi đứng lên ra khỏi phòng.
*****
- Hôm nay ba uống rượu với con nhé! - An An đưa ánh mắt sợ sệt nhìn mẹ.
- Lâu rồi không uống nhỉ? Em cho ba con anh uống nhé! - Ba nhìn mẹ âu yếm.
- Được rồi, nhưng anh không uống được nhiều đâu đấy.
Mẹ chiều ba nên gọi người phục vụ tới, An An chọn một chai Chivas Regal 18. Chọn xong, cô ngồi tay chống cằm nhìn ba mẹ. Đã hơn 30 năm rồi nhưng họ vẫn thật hạnh phúc. Ánh mắt mẹ cứ long lanh khi nhìn ba. Liệu cô và Cao Phong.... Chợt giật mình lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa mới xuất hiện.
- Con làm gì mà mặt nghệt ra thế?
Ba đẩy cốc rượu về phía cô.
- Dạ con đang ngưỡng mộ ba mẹ đấy. Nào con mời ba.
Cô nâng cốc cụng vào cốc ba rồi uống hết.
- Con xem con kìa, con gái mà uống rượu như vậy bảo sao ế đến bây giờ không ai chịu rước - Mẹ cô trách móc.
- Thôi mà em, để cho nó uống.
Ba nhìn mẹ vỗ vai rồi lại rót tiếp vào cốc.
Khi đã hết chai thứ hai thì cô nhìn ba mẹ đã không còn rõ mặt nữa:
- Rượu này hôm nay mạnh quá! Hay là rượu giả mẹ nhỉ? Con mới uống đã say rồi.
Giọng cô lè nhè, dựa đầu vào vai ba. Nhìn cô nói lung tung, tự dưng Mẹ nổi cáu.
- Con say rồi đấy, có chuyện gì mà lại đòi uống nhiều thế?
Ba cô khoác vai hai mẹ con trấn an nhưng giọng cũng đã lè nhè say.
- Uống là phải say thì mới ngon, em không biết gì cả.
- Mẹ cho con chai nữa nhé!
Cô lắc lư chai rượu đã hết, miệng toe toét cười. Nhìn bộ dạng của cô lúc này đúng là đang thất tình. Sao lúc chia tay Tô Đức, cô lại không buồn như thế nhỉ? Tự dưng lại bật cười như một kẻ ngớ ngẩn. Mẹ cáu khi thấy bộ dạng của cô.
- Thôi đi về, nhìn hai bố con xem có mất mặt không. Ngồi đây nói năng lung tung người ta cười cho bây giờ.
Mẹ cô gọi người thanh toán rồi giục hai ba con đứng lên. Cô đứng lên bước đi siêu vẹo, chẳng đi nổi đường thẳng mà cứ đi bên này lại vèo sang bên kia. Cô chợt nhớ đến Cao Phong thầm nghĩ " Nếu cậu ta có ở đây thì cô sẽ không phải đi rồi". Mắt thì nhìn mờ mờ, đầu mải nghĩ linh tinh nên cô hôn cả vào cái cây ven đường:
- Ba à, sao ai lại cứng thế này? Tránh ra cho tôi đi nào?
Ba cô lại gần gỡ tay cô ra.
- Nào đi với ba, con say quá rồi.
Cô bám cổ ba, miệng vẫn cười nói mà không biết mình nói gì nữa. Mẹ đi sau, khuôn mặt nặng trĩu luôn mồm lảm nhảm.
- Con với cái không ra làm sao cả.
Cô quay lại nhìn mẹ cười rồi ngửa cổ nhìn lên trời:
- Ba à, trời hôm nay nhiều sao quá!
- Trên ấy có sao đôi đấy. Nếu hai người có duyên thì sẽ là hai ngôi sao cạnh nhau. Đấy hai ngôi sao đang phát sáng kia là của ba mẹ.
Ba cũng đi siêu vẹo không khác gì cô nhưng chắc là ba vẫn còn đủ tỉnh táo để nịnh mẹ. Mẹ lắc đầu, mắng yêu:
- Hai ba con ông đúng là hâm rồi.
- Còn ngôi sao đứng một mình kia là con ba ạ. Cả đời này con sẽ ở nhà với ba mẹ nhé!
- Con đang nói lảm nhảm cái gì đấy An An.
Mẹ cô bắt đầu hết kiên nhẫn nên cáu um lên.
- Mẹ không yêu con à, con ở vậy để hàng năm đi du lịch cùng ba mẹ, chỉ cần tình yêu của ba mẹ là đủ rồi phải không ba?
- Con nói đúng, nếu không gặp đúng người thì đừng lấy.
- Nhưng nếu đúng người mà sai thời điểm thì sao hả ba?
- Sai thời điểm cũng được, miễn là con hạnh phúc dù đó là hạnh phúc ngắn ngủi.
An An cười tán thưởng:
- Ba nói thật đúng quá đi.
Cô ngước nhìn ngôi sao của mình chợt thấy lòng đau nhói.
- Hai ba con ông làm tôi tức chết mà.
Mẹ bước vọt lên trước kệ hai ba con xiêu vẹo lẽo đẽo theo sau.
******
Xuống sân bay, Gia Cường đã đứng chờ sẵn. An An lao đến ôm anh mình thật chặt:
- Đi có một tuần mà trông em như đi hành xác vậy. Chứng kiến ba mẹ tình cảm làm trái tim cô đơn của em ghen tị à?
- Đúng vậy anh ạ. Lần sau em không đi nữa đâu.
- Mẹ chưa cầm gậy đánh mày là đã tốt lắm rồi đấy. Anh cứ chiều em lắm vào để nó làm càn.
Gia Cường ghé sát tai cô thì thầm:
- Em lại gây ra tội gì rồi à?
- Thôi nào, em cưa dọa nó mãi thế?
Gia Cường cầm hành lí cho ba, khoác vai mẹ nịnh:
- Ba mẹ có chuyến đi vui vẻ chứ ạ?
- Con hỏi em con ấy. Mấy ngày nó ngập trong rượu còn đi đâu nữa.
Anh cùng lái xe xếp hành lí vào cốp xe. Chiếc xe Audi Q7 được lái ra khỏi vị trí của nhà ga sân bay. Ngồi yên vị, cô mệt mỏi dựa vai anh mình. Gia Cường thì thầm:
- Hình như em không vui thì phải.
- Không anh nhầm rồi, em rất vui. Ba với em đã có một trận say làm mẹ tức tối mà không làm gì được. Anh đừng nói với mẹ là em nhớ nhé!
- Chỉ có em mới dám làm mẹ giận thôi.
Anh dí trán em mình nhìn mẹ đang dựa vai ba nhắm mắt nghỉ ngơi.
*****
- Sao từ lúc ở quê lên anh lại buồn thế? - Trí Duy ngồi xuống cạnh Cao Phong, kê chân lên chiếc lạng gỗ.
Cao Phong thở dài lắc đầu:
- Không có chuyện gì cả, anh chỉ nhớ cô ấy thôi.
- Anh nhớ ai, anh về quê tỏ tình thất bại hả? - Trí Duy vỗ vai an ủi.
- Ừ, chỉ có anh yêu cô ấy thôi. Dù sao cô ấy cũng là người mà anh không nên với tới.
- Anh nói em chẳng hiểu gì cả? Cái gì mà với hay không với chứ?
- Thôi đi, anh đưa em về nào.
Cao Phong đỡ Trí Duy đứng lên rồi đi ra xe.
*****
An An trở lại với công việc, mọi thứ dồn lại khiến cô tất bật cả ngày. Song Nghi mới quen được với một anh chàng đẹp trai nào đó nên líu lo suốt. Cô mỉm cười trách mắng:
- Cậu ta thật đen khi có cô người yêu nói nhiều như em đấy. Em làm chị ong hết cả đầu từ sáng đến giờ.
- Anh ấy có như chị đâu, nói nhiều một chút mới vui chứ. Vì chị như vậy nên... - Song Nghi bỏ lửng câu nói khi thấy Tô Đức đứng ở cửa.
An An dừng lại ngẩng đầu lên:
- Anh đã đến rồi thì vào đây đi.
Cô ra khỏi chỗ làm việc đến bàn uống nước. Thấy không khí căng thẳng, Song Nghi tìm cách đánh bài chuồn:
- Anh chị uống cafe không để em đi mua -
- Em xuống mua đi.
Chỉ đợi có vậy, Song Nghi phi vèo ra khỏi phòng lắc đầu " Trời lại sắp có bão rồi"
An An đẩy li nước về phía Tô Đức, cất tiếng nói để phá tan sự im lặng.
- Anh tìm em có việc gì?
- Không có việc thì không gặp em được sao.
Anh nhìn cô trách cứ nhưng cô không nhìn mà cầm nước uống, mỉm cười.
- Dạo này công việc của anh thế nào?
- Làm sao cuộc sống của anh tốt được khi vắng em chứ?
Anh vẫn nói với giọng đầy oán trách. Lúc này cô mới nhìn anh. Trông anh gầy đi trông thấy, mái tóc lãng tử luôn bóng mượt đã không còn nữa. Anh chưa bao giờ mặc quần bò áo phông mà hôm nay lại mặc. Có lẽ anh đã sốc thật. Nghĩ vậy, cô lại thấy mình thật có lỗi. Cô nhẹ nhàng khuyên nhưng giọng đầy dứt khoát:
- Cuộc sống của mình là do mình chọn, đừng để ai điều khiển nó chứ? Em sợ khi phải là người gánh trách nhiệm về cuộc sống của anh lắm.
- An An à, hãy cho anh một cơ hội nữa đi. Thực sự anh rất hối hận, em trách hay mắng anh cũng được nhưng đừng lạnh lùng như vậy.
- Em không có đủ chủ quyền để làm việc đó, hơn nữa em chẳng bao giờ làm mình mệt vì quát mắng ai cả. - Cô đứng lên đi về bàn làm việc rồi nói tiếp - Em bận rồi nên anh về đi.
Tô Đức ôm đầu đầy đau khổ, cô quay mặt đi không nhìn anh.
- Em thật quá lạnh lùng An An ạ. Em có biết anh nhớ em thế nào không?
- Khi nào anh đủ bình tĩnh thì quay lại gặp em. Anh về đi cho em làm việc.
Cô lạnh lùng nhắc lại lần nữa nhưng vẫn không nhìn lên.
Tô Đức nhìn cô một hồi rồi đứng lên đi ra ngoài. Song Nghi về đến cửa chào anh nhưng anh thất thểu đi qua không nói gì. Song Nghi len lén nhìn phản ứng của An An.
- Cafe của chị đây.
An An dừng bút nhìn lên.
- Liệu chị có thực sự quá đáng không Song Nghi?
Thấy cô hỏi nên nó mạnh dạn nói:
- Em thấy anh ấy rất đau khổ chị à. Nếu chị không yêu ai thì em nghĩ chị nên cho anh Đức một cơ hội đi.
Cô thở dài:
- Tình yêu đâu phải cứ muốn cho là được. Chị không yêu anh ấy, nếu cứ cố chấp ở bên là chị đã lừa dối cả mình và anh ấy rồi. Chị không thể sống cả đời dối trá như vậy được. Có lẽ chị sẽ phải trả giá cho việc này nhưng chị chấp nhận.
- Nhưng mà...
An An giơ tay ra hiệu Song Nghi không nói nữa để làm việc.
Song Nghi di chuyển về chỗ mình, thỉnh thoảng nhìn An An nhưng chẳng thấy cô có biểu hiện gì nên cúi xuống làm việc tiếp.
*****
An An chuẩn bị xong tài liệu thì lấy điện thoại gọi cho Cao Phong, chẳng phải đợi lâu đã thấy cậu mở điện thoại:
- Cậu đã sẵn sàng để học chưa?
Mặt cô lạnh tanh nhìn vào màn hình hỏi.
- An An à...
Cao Phong chưa kịp nói hết thì cô tắt máy rồi nhắn lại " Khi nào cậu sẵn sàng học, không nói chuyện gì ngoài việc học và không nhìn tôi bằng ánh mắt ấy nữa thì chúng ta bắt đầu".
Cô hít sâu rồi đứng dậy lấy nước uống. Trong lòng cảm thấy rất khó chịu nhưng lí trí lại bắt cô phải làm theo. Cô ngồi vào bàn mở máy tính lên làm việc.
30 phút sau, Cao Phong gọi điện lại. An An ấn nghe nhưng không nhìn:
- Chúng ta bắt đầu nhé! Từ hôm nay chắc tôi sẽ phải nghiêm hơn một chút. Tôi sẽ sửa cho cậu từ những câu chúng ta nói. Ngay hôm sau sẽ kiểm tra lại những phần đã sửa. Cố gắng đến lúc cậu tốt nghiệp sẽ nói và viết được như tôi.
- Tôi đang lắng nghe đây.
Trong lời nói của anh, cô cảm nhận rõ được sự thất vọng ghê gớm.
Cô vẫn không nhìn màn hình, chỉ ra yêu cầu rồi ghi chép, bắt Cao Phong sửa bằng được lỗi sai và yêu cầu cậu ghi lại lỗi sai ấy để không lặp lại. Sau khi nhận xét xong, cô giơ cuốn sổ của mình lên màn hình:
- Lát tôi sẽ chụp lại cách ghi chép của mình. Nhiệm vụ thêm của cậu là sao chép lại y chang của tôi.
- Tại sao phải như vậy?
- Cứ làm như tôi nói đi, chẳng phải cậu muốn học phương pháp học của tôi sao.
Ánh mắt cô sắc lẹm toát lên sự lạnh lùng vô cảm.
- Tôi biết rồi. Học xong rồi có thể nói chuyện được không?
- Tôi không có nhu cầu nói và cũng không có nhu cầu nghe. Chào cậu!
Cô với tay tắt điện thoại. Ngồi nhìn vô định vào màn hình rồi thở dài " Chẳng biết mình đang làm cái gì nữa, cùng một lúc khiến hai người đau khổ. Mình có thực sự rất quá đáng không? Có lẽ ông trời sẽ không sắp xếp cho ngôi sao nào lại gần mình nữa."
Đứng lên rửa mặt cho tỉnh táo rồi cô ngồi vào bàn tiếp tục làm việc.
*****
Cao Phong nhìn màn hình điện thoại đã tối lại thấy hụt hẫng. Anh còn chẳng kịp nói với cô rằng " rất nhớ cô ấy". Bây giờ đến nói chuyện bình thường cũng không được chấp nhận. Cao Phong định nhắn tin lại nhưng tin nhắn đến. Mở ra hoàn toàn thất vọng vì An An chỉ chụp sổ của cô mà không có bất kì dòng chữ nhắn nhủ nào. Cao Phong nắm chặt điện thoại, cảm thấy sợ trước phản ứng của cô ấy nên chỉ nhắn lại" Cảm ơn cậu" rồi lấy sổ bắt đầu ghi chép.
*****
Tối nào buổi học của hai người cũng chỉ diễn ra như vậy, anh thấy căng thẳng khi nhìn cô không hề nở một nụ cười. Mỗi lời cô nói ra chỉ toàn là bài học không thì là các câu như muốn cứa vào tim cậu vậy. Có lẽ, lúc này Cao Phong bắt đầu hối hận về hành động của mình.
*****
Mỗi khi nhìn ánh mắt đau khổ và hi vọng của anh, cô chỉ muốn an ủi nhưng lại không cho phép mình làm thế. Cô cần nhanh chóng giúp anh học xong. Nhanh chóng bước ra khỏi cuộc đời của anh. Cô không thể đi cùng cậu ta trên bước đường tiếp theo được " Xin lỗi, rồi cuộc đời cậu sẽ không có dấu chân của tôi" - Tự dưng thấy lòng buồn vô hạn. An An gục đầu xuống gối, bật khóc nức nở như có ai đó đang nắm chặt trái tim cô vậy.