Sau 15 phút ngồi trên xe thì hai người cũng đến được nhà bà An An. Nhà bà xây dựng theo lối kiến trúc cổ, nhà là những gian nhà gỗ san sát nhau và có sân vườn rộng. Hai người đi vào giữa sân mà không thấy ai, cô cất tiếng gọi đứa em họ. Nó từ ngoài vườn chạy vào, phát âm Tiếng Anh còn ngượng nghịu.
- Ôi, chị sang sao không bảo em ra đón.
- Chị từ Bắc Kinh sang cùng bạn nên không làm phiền em thôi.
Nó ngơ ra không hiểu, Cao Phong đành làm phiên dịch viên bất đắc dĩ cho cô và cậu ta.
Nó đưa hai người sang thăm bà, sức khỏe của bà đã yếu nên phải ngồi trên chiếc xe lăn sau lần bị tai biến. An An chạy đến cúi đầu chào. Bà nhận ra cô thì móm mém cười dang tay ôm. Cô đưa quà biếu mọi người cho cậu em họ cầm.
- Bà ơi, ông nội con gửi tiền biếu bà.
Cô rút ra một tập tiền 100 nhân dân tệ đưa nhưng bà từ chối. Cô cười vẫn đặt vào tay bà trêu.
- Bà cầm đi ạ, anh trai cho thì đừng từ chối ạ.
Vì chẳng nói được Tiếng Trung nên cuộc nói chuyện cứ bắc cầu qua Cao Phong, có lúc anh trêu cô còn không thèm dịch.
Bác cả, cô chú út được cậu em gọi về, vừa vào nhà đã chào đón cô bằng đủ thứ hoa trái ngoài vườn. Bác trai hết nhìn cô rồi lại nhìn Cao Phong.
- Đây là người yêu của cháu sao An An, bác tưởng người yêu cháu là người Việt Nam cơ mà.
Lần trước sang, ông nội có nói cho mọi người về Tô Đức nên bác ngạc nhiên khi biết Cao Phong là người Trung Quốc. Cô xua tay cười giải thích:
- Đây là bạn cháu, cậu ấy tiện đường đi cùng cháu thôi ạ.
Nói xong, cô thấy anh cứ ngồi im không dịch nên hích vai nhắc.
- Tôi không thích dịch câu cậu vừa nói.
- Điên à, nói đi đừng có để mọi người đợi.
Cậu em họ nghe câu hiểu câu không nhưng lại hiểu câu cô nói nên dịch đỡ. Chú út nhìn cô nhắc nhở:
- Ông nội cháu cũng lớn tuổi rồi, cháu nên lấy chồng đi. Mà Tô Đức đâu sao không đưa cháu đi.
Mặc dù không muốn nhưng Cao Phong vẫn phải dịch lại. Nhìn mặt anh không được vui khi nhắc đến Tô Đức, cô giải thích.
- Cháu bây giờ hoàn toàn độc thân rồi. Bọn cháu không hợp nhau nên chia tay rồi ạ.
Lần này thì chẳng đợi cô giục, anh nhanh chóng dịch cho mọi người hiểu.
- Cậu đúng là cảm hứng thất thường quá!
- Tôi chỉ dịch những gì mình thích thôi.
Bác cả động viên:
- Cháu đừng khó tính quá, con gái người ta phải đơn giản một chút mới dễ lấy chồng.
- Vì chưa muốn lấy chồng nên khó tính một chút cũng không sao phải không ạ?
Cô út xen vào giải vây khi mọi người cứ nhắc cô chuyện lập gia đình. Cô mang lên một thùng tương đặt giữa nhà:
- Bà bảo cô chuẩn bị tương này cho con mang về biếu ông nội. Ông con thích ăn lắm.
- Dạ vâng ạ. Con sẽ mang về ạ.
Cô lại lấy tiền trong va li ra đặt lên bàn.
- Đây là tiền lợi nhuận cổ đông của bác, anh Cường bảo cháu mang sang gửi bác ạ. Bác kiểm tra xem đủ chưa ạ?
- Thôi có bao giờ nó đưa thiếu đâu. Nhiều khi còn đưa thừa nữa. Muộn rồi hai đứa ở đây ăn tối và nghỉ ngơi luôn nhé!
- Dạ thôi ạ, bọn con còn nhiều việc phải làm lắm ạ. Lần sau con lại ghé qua ạ.
- Thế về đây một lúc vậy rồi đi ngay à? Muộn rồi con về làm gì mai rồi về.
- Con được anh Cường giao nhiệm vụ nên làm nhanh về nhanh ạ.
- Cho bác gửi lời hỏi thăm cả nhà nhé! Sang tháng bác sẽ qua Việt Nam thăm mọi người.
- Dạ vâng ạ. Xin phép cả nhà chúng con về ạ.
Cô đứng lên đến chào bà, chào mọi người rồi ra về.
*****
Họ đi bộ dọc con đường có đồi thông, nắng đã tắt, màu trời đã chuyển ráng vàng ráng đỏ của hoàng hôn. Gió thổi lồng lộng, tóc cô tung lên theo gió lại vụt xuống làm rối tung.
- Cậu đứng im đi.
Anh đưa vali cho cô giữ, đi vòng ra phía sau, lấy tay túm lại toàn bộ tóc và cố định bằng một chiếc khăn nhỏ.
- Khăn này ai tặng cậu đấy.
Anh lên trước lại kéo vali cho cô mỉm cười:
- Cậu cần gì tôi cũng có.
- Cậu lại nói dối phải không?
- Ừ tất nhiên là nói dối rồi.
Cả hai nhìn nhau bật cười, anh kéo cô ngồi xuống nghỉ chân ở hòn đá ven hồ.
- Ngồi đây đi, đợi tôi bắt xe ra trung tâm thuê khách sạn.
Cô ngoan ngoãn ngồi im, chân khẽ nghịch bụi hoa dại ven đường. Hoàng hôn nhanh chóng tắt dần, trời chuyển mờ tối. Điện đường đã được bật sáng trưng, người đi làm về tấp nập khiến Cao Phong vẫy trượt khá nhiều xe. Cuối cùng cũng có một chiếc xe chịu đậu lại chở anh.
- An An, đi thôi.
Cô đứng dậy, đi nhanh về phía xe. Anh mở cửa đợi sẵn cho cô lên, vẫn luôn là như vậy và nếu cô có nhỡ va đầu vào thành xe thì cũng chỉ làm đau tay ai đó mà thôi. Ngồi yên vị trong xe, Cao Phong nhờ tài xế đưa đến khách sạn gần Tây Hồ nhất. Anh ta mỉm cười gật đầu cho xe đi.
- Bao nhiêu họ hàng ở Trung Quốc, lại quê Trung Quốc mà cậu lại không học tiếng Trung là sao?
- Tôi nói không học nổi Tiếng Trung cậu có tin không?
- Chẳng qua là vì cậu không muốn mà thôi.
- Ừ cho là vậy đi.
Lái xe đưa họ đến một khách sạn 5 sao rộng lớn, An An xuống xe định phi vào thì Cao Phong giữ lại.
- Để tôi vào hỏi phòng đã.
- Thôi vào cùng đi. Khách sạn lớn thế này sao hết phòng được.
Cô ung dung đi vào trước. Ngẩn người một lát, anh tặc lưỡi đi theo.
- Cho tôi hai phòng Vip đi.
Cô bỏ hộ chiếu ra thuê phòng. Nhân viên lễ tân lấy cả giấy tờ của Cao Phong rồi đưa cho họ chìa khóa của hai phòng liền nhau.
- Anh chị nghĩ kĩ chưa ạ? Thường các cặp đôi đến đây đều thuê một phòng. Chúng tôi còn có phòng " tình yêu" đấy. Anh chị muốn đổi qua phòng đó không ạ?
An An cầm chìa khóa phòng lắc đầu:
- Không, cảm ơn cô. Khi nào có cơ hội tôi sẽ thử xem sao.
Vào đến thang máy, thấy Cao Phong tủm tỉm cười, cô hơi gắt.
- Tò mò chút không được sao?
- Nếu cậu đi một mình không ai cho cậu thuê phòng ấy đâu.
- Ai bảo tôi sẽ đi một mình chứ?
Cô đưa chìa khóa cho anh rồi quay sang mở cửa phòng mình, cửa chưa khép lại thì Cao Phong đã lọt được vào trong.
- Tôi muốn ngủ một lát! Sao dạo này tôi hay buồn ngủ thế? Cậu về phòng nghỉ đi một lát. 8h chúng ta ra ngoài đi ăn.
Anh mở tủ lấy nước đưa cho cô:
- Uống đi rồi ngủ, tôi trông cho cậu ngủ..
- Cậu về phòng cũng nghỉ đi một lát, tôi tự lo cho mình được nên không cần coi đâu.
Cô cầm chai nước uống hết quá nửa đặt xuống bàn thì anh lại cầm chai uống nốt phần nước còn lại.
- Tôi không buồn ngủ, thay vì về phòng thì ngồi đây làm việc tốt cho cậu cũng được mà. Có người coi thì ngủ sẽ yên tâm hơn.
Cô biết nếu cứ đôi co thì khỏi ngủ nên đi thẳng lên giường nằm. Chẳng phải đợi lâu, cô đã ngủ say không biết gì nữa.
Việc nhìn cô ngủ giống như một cơn nghiện. Anh ngồi ngắm cô không chớp mắt, chính anh cũng đang không hiểu vì sao ở cô lại có sức hút đến thế? Có những thứ cố gắng hiểu mà không thể hiểu nổi. Nhìn cô ngủ say, miệng hơi mím lại thỉnh thoảng mỉm cười, anh rất muốn hôn cô nhưng lại sợ không kìm lòng nổi nên đứng dậy đi về phòng.
*****
Cô tỉnh giấc đã 7h30 tối, mở mắt nhìn phòng tối om, ánh điện ngoài phố hắt lên mờ ảo, anh đang ngồi ở ghế trầm tư, tấm lưng gầy nhưng rắn chắc quay lại phía cô, quần áo đã được thay mới. Cô vờ hắng giọng để kéo sự chú ý của anh.
- Sao để tôi ngủ lâu vậy?
Cô ngồi dậy, tựa người vào thành giường cho tỉnh hẳn ngủ.
- Dậy rồi à, nghĩ cậu mệt nên để cho ngủ thôi.
- Cảm ơn cậu, ngủ một giấc thấy khỏe ra rất nhiều.
Cô xuống giường chuẩn bị quần áo đi tắm. Anh đứng dậy ra cửa:
- Cậu tắm xong rồi ra sảnh nhé! Tôi ra ngoài đợi cậu.
Có lẽ do cả ngày đi bộ nhiều nên nằm trong bồn tắm thấy hơi nhức bàn chân. Vì đã trót hứa đi chơi Tây Hồ nên cô đành ngồi ngâm chân và vỗ lên lòng bàn chân cho đỡ mỏi.
*****
Ra sảnh thấy anh đang nói chuyện điện thoại nên cô ra dấu sẽ đợi ngoài cổng.
- Đi ăn tối còn đi dạo nào?
Anh khoác vai nhưng bị gạt tay xuống, cô nhăn mặt:
- Nam nữ thụ thụ bất thân nhé!
- Vậy mỗi lần tôi bế cậu thì tính thế nào? Hay là trả tiền đi coi như dịch vụ. - Anh gõ lên trán cô.
- Cậu tính số lần đi rồi tôi trả tiền cậu.
Anh cười tươi, khuôn mặt rạng ngời nắm tay cô ung dung đi ra phố.
Đi dạo ven con đường Su Causeway nổi tiếng, gió thổi mát lạnh, bầu trời lấp lánh sao. Mùa hè nên khách đến du lịch khá đông. Đi một đoạn, chân cô lại biểu tình nên đã ngồi xuống nghỉ chân bên ghế đá ven hồ.
- Chân cậu làm sao đấy? Bỏ ra tôi xem nào.
Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã ngồi xuống đất cởi giày của cô ra.
- Chân cậu bị phồng rộp lên rồi đây. Ngồi im đây nhé, tôi đi mua thuốc.
Anh đứng lên chạy đi tìm hàng thuốc.
Ngồi ven hồ, gió thổi nhẹ, mặt hồ lấp lánh ánh điện. Ven hồ, khá nhiều cặp đôi dắt tay nhau đi dạo.
- Nhà văn lại đang mơ mộng gì thế?
Anh cầm thuốc trên tay, nhìn cô cười. Ngồi hẳn xuống đất, anh nhấc chân cô đặt lên chân mình cho dễ bôi thuốc.
- Để đấy tôi bôi, cậu lên đây ngồi đi.
- Ngồi im đi tôi giúp cậu. Thuốc này rất tốt nên chịu khó bôi mai sẽ khỏi. Chân cậu có hay bị như này không?
- Khi đi bộ nhiều mới bị thôi.
Cô ngượng ngùng nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích. Anh cứ vừa bôi, vừa bóp chân làm cô cảm thấy không thoải mái lắm, nhiều lúc thấy hơi nhột. Thấy im ắng, cô kiếm chuyện:
- Cậu từng có bạn gái chưa? Sau này ai lấy cậu sẽ rất hạnh phúc đấy.
Anh không trả lời, ngẩng mặt lên nhìn, hai hàng lông mày nhíu lại rồi lại cúi xuống với chân cô.
- Thuốc này tốt lắm, về Bắc Kinh tôi sẽ mua cho cậu mang về Việt Nam dùng.
- Đang chuẩn bị vào sự nghiệp thì cũng không nên yêu đương làm gì?
Anh tức giận ấn mạnh chân làm cô ré lên:
- Cậu làm gì đấy?
- Đừng có nói linh tinh nữa, ngồi im đi.
- Thôi được rồi, tôi thấy đỡ hơn nhiều đấy. Cậu lên đây ngồi đi.
Cô vỗ tay xuống ghế nhắc anh ngồi lên.
Anh đặt lại chân cô lên trên giầy rồi lên ghế ngồi.
- Đừng đi giầy vội, để thuốc khô đã nhé!
Cô gật đầu mỉm cười.
- Cảm ơn cậu, tôi thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.
- Mẫu bạn trai cậu mong muốn là gì An An? - anh ngập ngừng hỏi.
- Tôi chưa bao giờ đặt tiêu chí gì cả? Quan trọng nhất là yêu thôi. Còn cậu thì sao?
- Một người con gái hiện đại và trưởng thành.
- Làm gì có người như vậy chứ?
Cô cười nhìn lên bầu trời đầy sao.
- Ba tôi nói "mỗi ngôi sao tượng trưng cho một số phận, những người bên nhau hạnh phúc sẽ là hai ngôi sao gần nhau. Còn ngôi sao đứng một mình sẽ có ai yêu cả. Cậu có tin không?
- Theo cậu thì đâu là ngôi sao của tôi và của cậu.
Cô chỉ một ngôi sao sáng ở giữa các ngôi sao khác và một ngôi sao đứng xa tít phía đằng đông chỉ đang nhấp nháy sáng.
- Đấy ngôi sao sáng trong ngàn ngôi sao này là cậu, còn tôi thì đằng kia.
- Tại sao ngôi sao của cậu không phải là một trong những ngôi sao cạnh tôi chứ?
Anh ngồi xuống xỏ giầy cho cô chờ đợi câu trả lời.
- Tôi quá khác cậu, những ngôi sao cạnh cậu có thể là người hâm mộ, đồng nghiệp của cậu. Tôi thì thích bình yên, không muốn đi vào chỗ đông người, không muốn mọi người biết đến nên sẽ đứng ở xa kia nhìn cậu thôi.
- Một ngày nào đó hai ngôi sao sẽ tiến đến gần nhau chứ?
Anh đứng lên nhìn cô hi vọng.
- Điều đó chắc sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi không đủ can đảm để gạt những ngôi sao khác ra để chen vào đứng cạnh cậu được. Chẳng phải tôi vẫn theo dõi cậu sao?
- Tôi đã cố gắng hiểu cậu, nhưng đến lúc này vẫn không thể hiểu nổi An An ạ.
Anh nổi cáu rồi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của cô.