Yêu Anh Là Em Sai Sao?

Chương 112: Hôn lễ viên mãn (kết)




Đến giờ làm hôn lễ, khách khứa đều vào vị trí ngồi của mình,còn anh thì đứng trang nghiêm ngay bục nhìn ra hướng cô chuẩn bị bước đến, trên môi anh luôn nở nụ cười rạng rỡ, cô trong phòng trang điểm chuẩn bị xong hết, bây giờ thì cô được mẹ mình trùm voan khăn lên đầu, rồi bà nắm tay cô đi ra,rồi đưa cô lại cho ba cô rồi bà đi ra ngoài ngồi, cô khoác tay lên ba mình mà từ từ bước đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy cô dâu ra liền vỗ tay lên cho náo nhiệt, cô nhìn xung quanh phải nói khách khứa rất đông,đây có xem như hôn lễ hoành tráng hay không? Cô lại ngước nhìn anh, nhìn thấy nụ cười anh tim cô như rộn ràng ra vậy, nó cứ đập thình thịch không thôi,đi đến trước mắt anh ba cô nhìn anh cười hiền hậu lên tiếng.

- - Tử Phong ba giao con bé lại cho con, hãy chăm sóc bảo vệ yêu thương con bé, đừng làm con bé phải buồn hay tủi nhục nếu không ba sẽ không tha cho con đâu.

- - Ba yên tâm con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không phụ lòng ba đâu.

- - Được ba giao con bé lại cho con.

Nói xong ba cô nắm lấy tay cô giao lại cho anh,cô từ nãy giờ nghe ba cô nói như vậy thì không kiềm được nước mắt mà rơi xuống, khi ba cô nắm tay cô giao lại cho anh, thì cô biết người con gái khi lấy chồng thì cũng xem như bát nước đổ đi, nhưng đối với cô dù là như vậy nhưng cô vẫn xe thường xuyên về thăm ba mẹ mình, ba cô giao lại cho anh xong thì đi xuống ghế ngồi, lúc ba cô rời đi cô nhìn thấy ba cô đã rơi lệ,người đàn ông chỉ khóc khi yêu người phụ nữ của mình nhất và còn lại là khi nhìn thấy con mình lấy chồng, đúng người đó chính là ba cô.

Hôn lễ được diễn ra, người làm chứng cho cuộc hôn nhân của cô và anh, và cũng là người đọc lời thề giữa anh và cô có đồng ý hay không? Người làm chứng hôn lễ bắt đầu lên tiếng hỏi.

- - Con Dương Tử Phong, con có đồng ý lấy cô dâu Lam Như Kiều, dù sau này hay cuối đời, có bệnh tật, giàu nghèo khó khăn hay xảy ra bất cứ việc gì, thì con có đồng ý lấy hay không?

- - Con đồng ý.

Anh không chừng mà trả lời dứt khoát rồi nhìn qua cô hạnh phúc mỉm cười, và cuối cùng là đến lượt cô người làm chứng lại nhìn cô rồi hỏi.

- - Con Lam Như Kiều con có đồng ý lấy chú rể Dương Tử Phong, dù sau này hay cuối đời, có bệnh tật giàu nghèo hay khó khăn hay xảy ra bất cứ việc gì, thì con có đồng ý lấy hay không?

- - Con đồng ý.

- - Vậy ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng, hai con có thể hôn nhau trước mặt mọi người, để mọi người chứng kiến hôn nhân của hai con.

( về phần đọc lời thề dành cho nam chính và nữ chính, thì mình không rành cho lắm, nên có chỗ nào sai thì mong mọi người bỏ qua, cảm ơn).

Vậy là anh và cô chính thức trở thành vợ chồng, và không chần chờ gì anh liền lấy khăn voan ra rồi kéo eo cô lại sát người anh,mà chậm rãi hôn lên môi ngọt ngào của cô,cả hai cùng trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào, trước sự chứng kiến của mọi người. Hôn xong là hôn lễ bắt đầu vào buổi tiệc,anh và cô cùng nhau đi xuống chung vui với mọi người, mọi người đều mời rượu cả hai, nhưng anh không cho cô uống rượu chỉ cho cô uống nước ép, còn anh thì uống rượu, tiếp hết người này đến người khác, cộng thêm chiếc váy cưới này của cô đi có hơi bất tiện, nên cũng cảm thấy mệt, anh thấy cô như vậy cũng không nở liền nắm tay cô đi theo hướng phòng thay đồ, cô không biết anh dẫn cô đi đâu nên hỏi.

- - Anh đi đâu vậy?

- - Vào phòng thay đồ.

- - Làm gì?

- - Thay váy cưới em ra, mặc chiếc váy nhẹ nhàng hơn,đỡ phải mệt.

- - À.. em tự thay được mà.

- - Nhưng anh muốn thay cho em.

- - Anh...biến thái.

Anh chỉ cười cười rồi thôi,tiếp tục nắm tay cô vào phòng thay đồ, lúc đồ chiếc váy được làm xong nó rất đẹp, nhưng sợ cô mặc vào di chuyển khó khăn nên anh cho người làm thêm một cái nữa, nhẹ nhàng hơn không quá cồng kềnh, và rồi đúng như ý anh nó rất nhẹ nhàng,không quá khó khăn dễ cho cô đi lại.

( ảnh minh họa)

Cô thay xong anh liền nắm tay cô đi ra,để khách khứa chờ lâu cũng không tốt, Hà Thanh Yến từ nãy giờ cứ nhìn ngó xung quanh không thấy đâu thì thắc mắc, đúng lúc thấy cô cùng anh đi ra trên người cô đã thay chiếc váy khác thì hiểu mọi chuyện, Hà Thanh Yến đi lại chỗ cô,anh thấy vậy cũng không là m phiền hai người phụ nữ mà tiếp tục uống rượu.

- - Ây cha, chưa gì thay váy rồi, lại còn đưa vào tận phòng nữa, không biết...

- - Nè nè đừng có suy đoán lung tung không có nhá.

- - Ai biết được hai người có làm gì không?

- - Mình chỉ thay đồ còn anh ấy ở bên ngoài chờ mình thôi.

- - Ồ, vậy sao?

- - Ừm.

- - Hehe...được rồi giỡn cậu thôi,anh ta có mười lá gan cũng không dám nữa huống hồ cậu đang mang thai kia mà.

- - Tất nhiên rồi.

- - Ây chết, vậy tối nay tân hôn hai người chỉ có thể ôm nhau ngủ không làm gì được hết.

- - Thì làm sao đâu.

- - Kì này chồng cậu bị tắt rồi haha....

- - Cậu đừng cười nữa, chắc chồng cậu không có quá ha nói mình.

- - Ok không nói nữa.

Cô cũng chịu thua cô bạn này của cô luôn rồi, chuyện như vậy mà cũng có thể nói ra thật không thể hiểu mà, bữa tiệc cứ diễn ra trong sự vui vẻ và chúc phúc đông đảo mọi người, anh nắm tay cô đi cảm ơn mọi người, rồi cuối cùng bữa tiệc hôn lễ kết thúc êm đềm, đầy vui vẻ và ngọt ngào. Và còn đêm tân hôn thì đúng như Hà Thanh Yến nói, tắm rửa xong cả hai ôm nhau ngủ, cũng không làm gì, muốn lắm nhưng anh không thể, chờ cô sinh con ra tới lúc đó lấy lại cả vốn lẫn lãi cũng không lỗ là bao, nên cứ nhịn thôi.

Niềm vui là vậy, nó không bao giờ có sự hồi kết hay tiếc nuối, có lúc vui buồn điều đó là hiển nhiên, nhưng người ta hay nói nỗi buồn nó cứ dai dẳng không quên được, còn niềm vui nó đến nhanh rồi cũng đi nhanh nên không thể níu kéo, thay vì như vậy thì hãy cố gắng khiến người mình yêu thương mỗi ngày được vui vẻ,tiếng cười của cô ấy luôn tỏa nắng chứ không phải gương mặt ủ rũ hay sầu não.

Trong cuộc đời mỗi người ai cũng có những nỗi buồn niềm vui, hay những cái sai mình từng vướng phải, nhưng nhận ra điều đó và biết sai,biết sửa lỗi bù đắp những gì mà từng tổn thương cô ấy, để cô ấy có thể cảm nhận được chân thành từ trái tim tấm lòng của người ấy, không ai khác chính là anh.

END