Cà phê...
Chính là kiểu tiếng nhạc vang lên du dương, mùi hương của em ấy và mùi cà phê hòa vào nhau, hai người ngồi đối mặt với nhau, vừa ngước mắt lên là có thể thấy em ấy sao?
Vu Sưởng Mặc đã từng tưởng tượng trong đầu ít nhất mười lần cảnh này. Mỗi lần đi qua quán cà phê, anh đều dừng lại nhìn, nghĩ có lẽ sẽ có ngày có thể mời Trần Thiên Mặc cùng đi.
Kết quả...
Trần Thiên Mặc đi được mấy bước, quay đầu lại, chỉ thấy người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, xung quanh tối thui.
Cô không phải kiểu người hay xúc động, năng lực tự kiềm chế tâm trạng cũng rất tốt, tại sao vừa gặp anh đã bị kích động như vậy cơ chứ?
Duyên kiếp trước, nợ kiếp này, dù thế nào thì người ta cũng đã cứu cô, sao có thể cứ thế mà đi như vậy được? Huống hồ, tuy cô chưa nghĩ đến việc về sau sẽ sống chung với anh như thế nào, nhưng cũng không thể quên người ta đã làm những gì cho mình.
Thế nhưng thái độ của anh ở kiếp này và kiếp trước chênh lệch quá nhiều. Kiếp trước, khi hai người gặp nhau thì cô đã sắp ba mươi tuổi, lẽ nào bây giờ cô rất xấu ư?
Em ấy đi rồi, hình như còn nổi giận nữa...
Vu Sưởng Mặc bị tổn thương nặng nề, cảm giác đây là một ngày tệ hại nhất trong cuộc đời.
Song chính trong khoảnh khắc cô xoay người lại, anh ngẩng đầu lên, cô quan sát được biểu cảm trên mặt anh, thay đổi lịch sử “tình trường” đau thương của người đàn ông nào đó.
Ánh mắt của anh không còn vẻ chết lặng, âm trầm nữa, thay vào đó đôi mắt đã sáng lên, khóe miệng cũng hơi hé ra.
Nếu không phải đã nghiên cứu chuyên môn thì Trần Thiên Mặc không thể chú ý tới biểu cảm nhỏ này. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, anh nhất định đã để lộ ra tâm trạng thật sự. Anh rất vui, mà lý do khiến anh vui vẻ, chính là cô.
Nhận thức này khiến khóe miệng của cô cũng bắt đầu hơi cong lên một chút. Cơn giận chẳng biết xuất hiện từ khi nào kia tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Trần Thiên Mặc đang cân nhắc làm thế nào để phá vỡ tình hình bế tắc này thì Vu Sưởng Mặc đã lao tới, cả người cô rơi vào lòng anh, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì anh đã xoay người thật nhanh, bảo vệ cô trong lòng. Trần Thiên Mặc chỉ nghe thấy một tiếng vang kỳ quái, giống như có thứ gì đó chém vào gió.
Tới khi Trần Thiên Mặc ý thức được có thứ gì đó rơi xuống, đồng thời đập trúng vào người anh thì mọi chuyện đã xảy ra được… hai giây.
“Em không sao chứ?” Vu Sưởng Mặc ôm cánh tay mình, hỏi.
Trần Thiên Mặc lắc đầu: “Em xem cánh tay của anh nào.”
Nếu không phải anh đột nhiên lao tới bảo vệ cô thì người bị đập trúng nhất định là cô. Hơn nữa nhìn vị trí thì khả năng bị đập trúng đầu sẽ lớn hơn.
Vu Sưởng Mặc ôm cánh tay đau tới mức không còn cảm giác được gì: “Không đau, không cần phải xem đâu.”
Trần Thiên Mặc nắm lấy tay anh, cảm thấy tay anh cứng đờ... Hẳn là rất đau.
“Có thể cử động không?” Trần Thiên Mặc chỉ có thể cẩn thận hỏi.
“Không sao.”
Thấy anh đã chết đến nơi mà còn mạnh miệng, đau tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà còn cố gắng chịu đựng, sắc mặt cô trầm xuống, giọng nói cũng mạnh hơn một chút.
“Bỏ tay của anh xuống, nói đi, có thể cử động không?”
Không thể...”
Xem ra vấn đề khá nghiêm trọng.
Trần Thiên Mặc ngẩng đầu, muốn tìm xe taxi để đưa anh đến bệnh viện, nhưng chỉ thấy một chiếc Santana lái tới, đỗ ở ven đường, cha của cô vừa xuống xe đã chạy tới phía này, hô lên.
“Tên nhóc thối tha kia, bỏ tay xuống cho tôi!”
Trần Bách Xuyên rõ ràng nhìn thấy tên nhóc thối tha kia dám ôm con gái của ông! Tuy tên này nhìn đã biết không giống tên cặn bã Lâm Tường kia, nhưng cao một chút, đẹp trai một chút là có thể ôm con gái nhỏ nhà người ta hả?!
Trần Bách Xuyên nhận được điện thoại bèn để Mục Miên Miên lái xe tới đây, chưa hiểu rõ tại sao con gái phải đến đồn cảnh sát, lại thấy có tên con trai thối tha dám ngang nhiên sàm sỡ con gái. Ỷ vào men say, ông lập tức bùng nổ.
“Cha, cha bình tĩnh một chút.” Trần Thiên Mặc muốn bảo vệ Vu Sưởng Mặc ở phía sau, thế nhưng thân thể của anh còn phản ứng nhanh hơn đầu óc của anh. Vu Sưởng Mặc cứ thế ôm không rời tay, đúng là vừa mềm vừa thơm... Là tay của anh hành động trước, không liên quan gì tới anh cả!
Trần Bách Xuyên như có ngọn lửa bùng cháy trong lòng, lại nhìn kỹ thứ rơi ở trên mặt đất, gương mặt già nua của ông lập tức xanh lét.
Đó là một cái túi đen, bên trong nặng trịch, không biết đựng cái gì, miệng túi còn có một thứ... ừm, của nam, trông như thật, chính là “đồ chơi” không thể miêu tả kia?!
Trong nước thật ra cũng có vài cửa hàng người lớn, nhưng đa phần những người có quan điểm bảo thủ đều không dám mua những thứ đó. Đi vào mua bao cao su cũng phải cúi đầu cẩn thận, sợ có ai nhận ra.
Trong những bộ phim ngắn nhạy cảm thỉnh thoảng có thể thấy, nhưng hôm nay thế mà lại nhìn thấy hàng thật!
Trần Thiên Mặc và Vu Sưởng Mặc nhìn theo tầm mắt của Trần Bách Xuyên, cả hai đều trở nên lúng túng.
Cái túi “đồ chơi” nặng này chính là thứ đã đập vào Vu Sưởng Mặc, thứ trên mặt đất… chắc là bị rơi ra.
Tình cảnh này, chắc là trước không có, sau này cũng không có ai bị như vậy...
Trần Bách Xuyên dùng đầu ngón chân gạt hai cái với vẻ chán ghét, cái túi đổ nghiêng ra, đồ bên trong lăn ra lông lốc.
Vừa nhìn, sắc mặt già nua của Trần Bách Xuyên lại xanh lét.
Ông nhìn Vu Sưởng Mặc, lại nhìn con gái mình, rồi lại nhìn đống “đồ chơi” chỉ có ở trong những bộ phim ngắn nhạy cảm kia, hoàn toàn tỉnh rượu.
“Sao vậy? Thiên Mặc, cậu ấy là ai, các con đang... Ấy, cái chuỗi quả cầu này để làm gì vậy?” Dì nhỏ đỗ xe xong mới qua đây, dì khá ngây thơ, chưa từng thấy qua những món “đồ chơi” này, còn định nhìn cho kỹ thì bị Trần Bách Xuyên kéo lại.
Trần Thiên Mặc thật sự hy vọng dì không biết chuỗi quả cầu sắt hình hồ lô kia để vào đâu...
Thật hâm mộ dì nhỏ, người không hiểu gì là hạnh phúc nhất. Trần Thiên Mặc cố gắng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, trà trộn vào trong đội ngũ ngây thơ, giả vờ mình cũng không biết.
“Đây là những thứ gì vậy, những thứ trên mặt đất... Ôi mẹ ơi!” Dì nhỏ phát ra tiếng hét chói tai, thịt cũng rung lên theo. Tuy dì không phải hoàng hoa khuê nữ, nhưng dì chỉ có một mình anh rể, hơn nữa cả hai người đều khá thuần khiết...
Gương mặt béo mập của dì nhỏ đỏ bừng, như bị bóp cổ họng, dì chỉ vào cái “gậy” trên mặt đất...
“Tên nhóc kia, ông đây đánh chết mày!” Trần Bách Xuyên xắn tay áo lên, chuẩn bị xông tới.
Trong đầu ông đã mường tượng ra một nội dung vở kịch còn máu chó hơn cả phim trên truyền hình. Con gái thuần khiết của ông bị tên khốn kiếp này dùng những món đồ này... Thế nên cảnh sát mới gọi điện về nhà.
Cơn giận này mà không phát tiết thì quá hổ danh đàn ông! Trần Bách Xuyên xông lên, giơ chân đạp thẳng vào Vu Sưởng Mặc.