Yêu Anh Thành Bệnh

Chương 16




"Cậu này sao lại không nói lý như vậy chứ?"

"Tôi thích thế.."

"Thời An." Hứa Nhiên rốt cuộc cũng hồi thần lại, anh nhìn Cung Thời An, khẽ gọi hắn, rồi nghiêm khắc nói: "Sao lại nói chuyện với người lớn kiểu như vậy? Thanh Vũ lớn hơn em đó, mau xin lỗi đi."

Hứa Nhiên lại ở trước mặt hắn bảo vệ người khác?

Cung Thời An có vẻ không tin vào tai mình, cao giọng hỏi lại: "Anh mới nói cái gì cơ, A Nhiên?"

Hứa Nhiên thâm thâm nhìn Cung Thời An, không trả lời lại câu hỏi của hắn. Anh biết chắc chắn kiểu gì Cung Thời An cũng sẽ không hạ mình xin lỗi, vì thế bất đắc dĩ thở dài, rồi sau đó hướng về phía Bùi Thanh Vũ, áy náy nói: "Xin lỗi Thanh Vũ, đây là bạn của tôi, tính cách em ấy có hơi bốc đồng. Vừa rồi nếu có gì không phải, tôi thay em ấy xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua!"

Bùi Thanh Vũ khí thế bỗng dịu xuống: "Là bạn của cậu à Nhiên? Tôi còn tưởng là gã vô duyên nào đó.. thôi, là bạn của cậu thì cũng là bạn của tôi, đừng khách sáo." Y nói rồi vươn tay tới trước mặt Cung Thời An, cười nhạt: "Xin chào, tôi là Bùi Thanh Vũ, đồng nghiệp của Hứa Nhiên, rất vui được làm quen với cậu."

Cung Thời An nhíu này, có phần không muốn trả lời. Nhưng Hứa Nhiên đằng sau lại đưa tay khẽ đẩy hắn một cái, hắn liền không vui nói: "Cung Thời An."

Ngay cả tay cũng không thèm bắt lại.

Bùi Thanh Vũ cũng không ngại, lịch thiệp thu tay về. Trong tình huống như thế này, đối diện với hai người, chưa cần biết ai đúng ai sai hay có thù oán gì, thì hành động thân sĩ của Bùi Thanh Vũ cơ bản là đã được đánh giá cao hơn hắn một bậc.

Đây cũng chính là điểm mà Cung Thời An ghét nhất.

Giả tạo! Mặt người dạ thú! Hắn ghét nhất chính là loại người thích giả vờ giả vịt như thế này! Nhìn bên ngoài thì đứng đắn, ai biết được bên trong có phải bại hoại gì hay không!

Sau khi chào hỏi xong, Cung Thời An cũng không lòng vòng nữa, trực tiếp quay lại nói với Hứa Nhiên: "Em đến đón anh, ta mau đi về thôi."

Sau đó không kịp để cho Hứa Nhiên đáp lời, hắn lại quay sang nói với Bùi Thanh Vũ, thái độ cực kỳ khó chịu mang theo ý cảnh cáo: "Anh đồng nghiệp này, sau giờ hành chính rồi, anh cứ bám lấy bạn của tôi thì không được hay cho lắm đâu nhỉ? Hai người có chuyện gì cần trao đổi, giờ làm việc hãy nói hết với nhau đi nhé. Đừng có làm phiền thời gian nghỉ ngơi của nhau như thế này."

Khoé môi Bùi Thanh Vũ co cứng lại, mắt giật giật không theo cuờng độ. Y có vẻ rất bất mãn với lời nói vô lý của Cung Thời An, nhưng từ đầu đến cuối đều không phản bác câu nào, vì chính y đang cần nhất chính là phải giữ hình tượng trước mặt Hứa Nhiên.

"Đi thôi." Cung Thời An nói với Hứa Nhiên.

Sau đó hắn liền cường ngạnh dẫn người rời đi.

Cung Thời An kéo Hứa Nhiên một mạch băng qua đường, đi thẳng về phía xe hắn. Bởi vì hắn nắm tay quá chặt, Hứa Nhiên không cách nào thoát ra được. Đợi cho tới khi hắn phải nới lỏng tay để mở cửa xe cho anh, anh mới tìm được sơ hở mà thoát khỏi kìm kẹp của hắn.

Hứa Nhiên xoa xoa cổ tay của mình, lầm bầm chửi mấy tiếng. Khi một lần nữa ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt âm u của Cung Thời An.

Tâm trạng của anh bây giờ cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Nên anh cũng không có ý định sẽ dỗ dành Cung Thời An đâu. Mặc dù ánh mắt của hắn khiến anh cảm thấy có chút sợ, nhưng anh.. cũng không chịu thua đâu!



Hứa Nhiên vừa hạ quyết tâm liền ưỡn thẳng ngực, ngẩng cao đầu, mắt đối mắt không chút sợ sệt cùng Cung Thời An.

"A Nhiên, người đó là ai vậy?"

"Không phải ban nãy đã nói rồi sao, là đồng nghiệp của anh."

"Đồng nghiệp? Anh có đồng nghiệp thân thiết như vậy từ bao giờ chứ?"

"Thế thì sao? Cung Thời An, vừa rồi em làm sao vậy? Thái độ của em rất mất lịch sự đấy!"

Cung Thời An khẽ nhếch khoé môi lên cao, không thể tin được hỏi lại: "Anh nói em?"

"Còn ai vào đây sao?" Hứa Nhiên cứng rắn nói: "Em xem thái độ của em đi? Em bị gì vậy? Có chỗ nào nhìn được không cơ chứ? Phép lịch sự tối thiểu bây giờ còn cần anh phải dạy em sao?"

"Anh đang mắng em? Ha!"

Hắn đến đây chờ cả một buổi chiều chỉ để đón anh tan làm, trong mắt anh chỉ một hành động vô lễ nhỏ nhoi với người vừa nãy, tất cả công sức chiều giờ của hắn đã không còn gì nữa sao?

Con mẹ nó hắn cũng biết vừa rồi là mình quá kích động! Nhưng ai bảo.. ai bảo hắn vừa nhìn thấy Hứa Nhiên nói cười với người kia là không nhịn được, cứ y như bị quỷ ám vậy! Hắn cũng đang muốn biết mình bị gì lắm đâu!

"Cung Thời An, em học còn không lo học đi, sao lại đến đây làm gì? Em có biết em hành động như vậy làm anh rất khó xử với đồng nghiệp không?"

"Em đến đây làm gì?" Cung Thời An cười dài một tiếng, bỗng cao giọng, lạnh lùng nói: "Anh nói thử xem em đến đây làm gì chứ!"

"Sao anh biết.." Ánh mắt Hứa Nhiên chợt dừng lại ở chiếc xe đằng sau. Một suy nghĩ hão huyền bất chợt nổi lên. Ngay khi anh lại cho rằng là do mình tự mình đa tình, thì Cung Thời An đã chợt nói: "Em đến đón anh, nhưng anh lại tức giận với em."

Hứa Nhiên sửng sốt, anh ngẩng đầu lên nhìn. Cung Thời An từ lúc nào đã lột bỏ gươm dao sắc nhọn ban nãy, mang theo khuôn mặt đầy ủy khuất cúi đầu không dám nhìn anh. Dáng vẻ này nhất thời cũng khiến cho anh phải mềm lòng. Nhưng nghĩ đến những việc hắn vừa làm ban nãy, anh chỉ sợ nếu như không nghiêm khắc kiểm điểm, hắn sẽ lại tái phạm thêm nữa mất!

"Anh không tức giận với em. Thời An, em không biết.. Hầy, thôi được rồi.." Hứa Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thật sự không nỡ trách hắn. Anh thở dài, nói: "Cám ơn em hôm nay đã đến đón anh. Nhưng anh lái xe đến, không thể để xe lại công ty được."

"Sao lại không được? Em đã đến tận đây đón anh, chẳng lẽ anh lại không muốn đi về cùng em sao?"

"Thời An, ngoan nào, đừng nháo. Không thể làm vậy được." Hứa Nhiên cố gắng cười lên, nhẹ giọng nói: "Được rồi, em mau về đi. Lát nữa anh còn có việc bận, đi một chút nữa rồi mới về. Em về nhà ăn cơm rồi ngủ trước đi, đừng có đợi anh."

Cung Thời An nhíu mày, có vẻ bất mãn: "Anh lại muốn đi đâu?"

"Anh.." Hứa Nhiên hơi dừng lại, cuối cùng quyết định nói lảng qua chủ đề này: "Bỏ đi, em cũng không biết. Mau về nhà đi, anh đi trước đây."

Cung Thời An còn muốn hỏi tiếp, nhưng Hứa Nhiên đã dứt khoát quay đi trước mặt hắn.

Dáng vẻ của anh viết đầy lên hai chữ 'cự tuyệt', xem ra hôm nay hắn không thể làm gì thêm được nữa. Nhưng phải nhìn anh rời đi trước mắt mình như thế này, hắn vẫn cảm thấy có chút..

Hắn muốn biết anh đi đâu, nhưng nếu tự ý đi theo anh, bị anh biết được.. hậu quả hẳn là rất tệ!

Cung Thời An nhắm mắt, thoáng hít vào, rồi lại nặng nề thở ra. Hắn thâm thâm nhìn theo hướng Hứa Nhiên rời đi, hai tay nắm chặt lại, có vẻ không cam lòng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn mãi cho đến khi bóng anh khuất sau tòa nhà.

Tối hôm đó, Hứa Nhiên về nhà rất khuya. Khi về cũng không ăn không uống gì, vào thẳng phòng tắm rồi đi ngủ.

Cung Thời An nhìn mặt anh cũng không thể nhìn, chứ đừng nói là nói chuyện với anh. Hắn cảm giác hai người cứ như dần bị đẩy ra xa, càng cách càng xa, càng xa càng không liên quan gì đến cuộc sống của nhau nữa. Cung Thời An nghĩ đến việc Hứa Nhiên muốn vứt bỏ hắn khỏi cuộc sống cùa anh, tâm trạng cực kỳ khó chịu.

Hắn trằn trọc cả đêm không sao ngủ được, rốt cuộc sáng dậy hai mắt đều thâm quầng!

Cung Thời An vẫn chưa chịu bỏ cuộc, sao hắn có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được? Mặc dù Hứa Nhiên đã cố ý tránh mặt hắn, hắn vẫn có cách bắt anh không gặp hắn thì không được!

Cung Thời An thông qua bạn mình dò hỏi được lịch học của Hứa Nhiên, sau đó đứng chặn ở trước cửa lớp anh, quyết định hôm nay phải nói chuyện cho rõ ràng!

Cung Thời An tự cho rằng mình rất thông minh, rằng làm như vậy Hứa Nhiên có muốn trốn hắn thì nhất định cũng trở tay không kịp, đến lúc đó đã muộn rồi. Nhưng hắn lại quên mất một điều, là ngoại hình của hắn thực sự rất bắt mắt!

Chân dài, dáng cao, tỷ lệ cơ thể cân đối, hắn đeo mũ lưỡi trai điệu thấp, cứ như một pho tượng đứng canh giữ ở bên ngoài cửa lớp. Nhìn kiểu gì cũng thấy mờ ám, không ai để ý đến hắn mới là lạ!

Mấy sinh viên đi qua nhìn thấy hắn, đều không nhịn được ngoái lại vài lần, có người còn không thèm che giấu mà lấy điện thoại ra chụp ảnh hắn. Hắn cũng rất phối hợp, đứng tạo mấy kiểu dáng cho các cô nàng chụp đã mới thôi. Chính hắn cũng biết mình rất soái, vì sao không tiện thể phô diễn ra cho người khác thấy luôn chứ?



Chụp ảnh xong, Cung Thời An cố tình đi tới đứng bên cạnh mấy cô nàng xinh đẹp nhất, thân thiện cười nói: "Ảnh bạn chụp đẹp quá, có thể gửi cho tôi được không?"

Các cô nàng được nam thần bắt chuyện thì hớn hở ra mặt: "Được được, vậy chúng ta thêm weixin nhé!"

"Được thôi!" Cung Thời An hào sảng đồng ý khiến cho đám nữ sinh bên ngoài tiếc không thôi. Nếu như ban nãy bọn họ cũng chụp ảnh hắn, có phải đã được thêm bạn với hắn rồi hay không! Cung Thời An thêm bạn xong nhanh chóng xem mấy tấm hình được gửi tới, lại ngẩng đầu cười ngọt ngào với đám nữ sinh ban nãy: "Mấy ảnh này các bạn có định đăng lên diễn đàn trường không?"

"A, có có, nhưng mà nếu bạn không thích thì bọn mình không đăng cũng được.." Miệng thì bảo không đăng cũng được, nhưng vừa nói xong mấy cô nàng đã ra vẻ tiếc hùi hùi cúi đầu xuống.

"Không sao, mấy bạn cứ đăng đi. À, nhớ chỉnh ảnh mình cho đẹp vào đấy nhé!" Cung Thời An cười rộ lên, vibe chuẩn kiểu nam sinh tiểu học đệ cún con vườn trường khiến cho vô số nữ sinh thét ầm cả lên.

Mấy nữ sinh trong nháy mắt liền vui vẻ, nháo nhào chen lấn lên: "Được được, nhất định sẽ chỉnh bạn thật đẹp! Bạn học, không biết là.."

Cung Thời An nháy mắt cười nói: "Các bạn có yêu cầu gì cứ nói, nếu làm được, dù cho dầu sôi lửa bỏng, mình quyết không chối từ!"

Đám nữ sinh càng được đà tiến tới, bao quanh lấy hắn thành một vòng tròn nhỏ. Nhìn từ xa xa còn ngỡ như là minh tinh nào đó bị fan bắt gặp trên đường.

Trong lúc Cung Thời An mải mê tán gái, chuông hết tiết bất ngờ vang lên. Đám sinh viên trong giảng đường ùa ra như kiến vỡ tổ, đa số đều là bị âm thanh bên này thu hút chạy đến vây quanh Cung Thời An.

Hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, ai cũng chú ý đến, Hứa Nhiên ngồi trong lớp học tất nhiên cũng đã thấy rất rõ ràng.

Linh cảm nói cho anh biết Cung Thời An là đến tìm anh, nhưng mà anh thì lại không có tâm trạng giáp mặt với hắn chút nào! À, thật ra là có chút, nhưng mà khi nhìn thấy hắn xớn xác với đám con gái kia thì chút tâm trạng đó cũng bay sạch rồi!

Ngay khi chuông hết tiết vừa vang lên, Hứa Nhiên đã chuồn ngay ra cửa sau, cúi thấp đầu lẻn vào dòng người, dự định trốn đi.

Đáng tiếc là anh đã đánh giá thấp chiều cao của mình. Dù cho có cúi đầu đi lọt thỏm giữa một đám người, chỏm tóc hơi nhô lên của anh cũng là bắt mắt nhất. Vậy nên rất nhanh đã bị người ta phát hiện ra.

"Nhiên ca!"

Anh bị gọi lại, nhưng mà không phải giọng nói của Cung Thời An.

Hứa Nhiên theo phản xạ quay đầu nhìn, phát hiện người kêu tên anh vậy mà lại là hoa khôi trong trường - Hạ Hi Văn.

Hạ Hi Văn nói ra thì cũng không xa lạ gì, cô ấy cùng chung một chuyên ngành với anh, hầu như môn nào anh cũng có thể bắt gặp cô trong phòng học. Anh em xa không bằng láng giềng gần, hai người đã có duyên như vậy thì liền làm bạn. Không bao lâu trước anh và cô nàng này có trao đổi số điện thoại, nhắn tin cũng nhiều, nhưng đa số là bàn về chuyện học tập. Ở trên trường ngoại trừ giờ học ra Hạ Hi Văn cũng rất ít khi bắt chuyện với anh, sao lần này lại đột nhiên tìm anh?

Trong lòng Hứa Nhiên có nghi vấn cùng khó hiểu, nhưng anh nghĩ hiện tại đây là cách tốt nhất để tránh khỏi Cung Thời An, nên vẫn nhanh chân đi lại phía cô nàng, hỏi: "Cậu tìm tôi hả?"

"Đúng rồi, tìm cậu."

"Có việc gì không?"

"À, bài tập hôm nay giáo sư nói đó, chúng ta phải lập nhóm hai người làm một đoạn video ngắn ấy, cậu đã có nhóm chưa?"

Hứa Nhiên thử suy nghĩ: "Vẫn chưa."

Hai mắt Hạ Hi Văn lập tức phát sáng: "Vậy cùng nhóm với tôi đi! Tôi cũng chưa có nhóm!"

Hứa Nhiên khó hiểu: "Sao lại muốn cùng nhóm với tôi? Cậu có rất nhiều bạn mà."

"Cậu cũng vậy mà! Nhưng mà mấy người bạn của tôi dở mảng này lắm, lần nào chúng tôi cũng không đạt được điểm cao. Tôi để ý thấy cậu làm video và thuyết trình siêu hay luôn, giáo sư cũng bảo chúng tôi nên học hỏi cậu! Năm cuối rồi, tôi muốn đạt thành tích tốt một chút, cậu rủ lòng thương giúp tôi đi, có được không?" Hạ Hi Văn chắp hai tay năn nỉ, ánh mắt van nài vừa đáng thương vừa vô hại. Mà Hứa Nhiên còn là người khá yếu lòng trước các cô gái, vì thế đành đồng ý: "Được."

Xem ra anh nên nói lại với Đoàn Duật một tiếng, lần này không thể lập nhóm chung với cậu ta được rồi.

"Yeah! Vậy chúng ta.."

"A Nhiên!"

Một giọng nói bỗng vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.

Nghe thấy giọng nói này, Hứa Nhiên bỗng rùng mình một cái.



Cung Thời An không biết đã đột phá vòng vây bên kia từ lúc nào, đang đi thẳng một mạch về phía anh. Thậm chí hắn còn không ý thức được mình là kỳ đà cản mũi, hồn nhiên nói: "Khó khăn lắm mới tìm được anh, A Nhiên! Khoa các anh người cũng đông ghê, lại toàn là fan của em! Em nói chuyện có một chút mà quay ra đã suýt không tìm thấy anh rồi. Anh học xong rồi ha, chúng ta đi ăn trưa nhé?"

"Thời An.. anh đang bận." Hứa Nhiên nhìn về phía Hạ Hi Văn, khó xử nói.

Lúc này Cung Thời An mới khẽ liếc mắt nhìn Hạ Hi Văn, giống như vừa mới nhận ra sự tồn tại của cô ấy, vẻ mặt đầy bất ngờ: "Ớ? Đàn chị? Xin lỗi nha, vừa rồi em không để ý đến chị, không biết chị cũng ở đây."

Hạ Hi Văn híp mắt đánh giá, rồi cười nói: "Không sao."

"Vậy A Nhiên, đàn chị đã nói không sao rồi, hai người có thể kết thúc cuộc trò chuyện này nhanh một chút không? Em sắp đói meo rồi đây!"

Hứa Nhiên nhíu mày, không quá muốn cùng Cung Thời An mặt đối mặt vào lúc này. Anh nhìn Hạ Hi Văn, phát hiện cô ấy đang quan sát Cung Thời An, bỗng nảy ra sáng kiến nói: "Giờ cũng đã trễ rồi, Hi Văn, cậu đi ăn cùng chúng tôi luôn đi? Sẵn tiện ta bàn về địa điểm quay hình luôn."

Hạ Hi Văn liếc mắt nhìn vẻ mặt không mấy thân thiện của Cung Thời An, lời từ chối ra đến miệng lại thu về, cười đáp: "Được thôi, vậy ba chúng ta đi cùng nhau đi."

Ba người cùng nhau đi đến nhà ăn.

Bởi vì tổ hợp nhan sắc quá đỉnh cấp, mà một đường đi bị một đám sinh viên đi quanh bu kín. Nhà ăn bình thường vắng như chùa bà đanh, bây giờ lại chật như nêm cối. Ai nấy cũng đều muốn đến xem một màn phúc lợi thị giác nhan sắc đỉnh cấp của cả ba người.

Hạ Hi Văn và Hứa Nhiên chủ trương chọn một bàn ăn trong góc để tránh ánh mắt người nhìn, sau đó gọi một phần lẩu cay.

Đồ ăn được bán cho sinh viên ở trong trường vừa ngon, vừa rẻ, lẩu cay cũng là loại tiêu chuẩn, nhưng so với bên ngoài thì giá cả cực kỳ phải chăng. Cung Thời An ăn cay không tốt, hơn nữa hắn cũng không thích mấy nơi có mùi dầu mỡ đầy rẫy khắp nơi như thế này, chỉ động đũa vài lần gắp mấy cọng rau, hoặc là gắp thịt bỏ sang bát trúc mã của hắn. Còn lại vẫn là dỏng tai lên lắng nghe hai người bên cạnh hắn nói chuyện.

Vừa cùng chuyên ngành, có chung sở thích, bây giờ lại còn chung một nhóm, Hứa Nhiên tất nhiên phải thảo luận nhiều chuyện với Hạ Hi Văn. Nhất là liên quan đến ngành học lần này.

Học phần của đại học bọn họ có phần đặc biệt hơn những nơi khác một chút. Đó là sinh viên không bắt buộc phải tham gia các môn thể dục thể thao làm môn phụ, thay vào đó là được đăng kí tham gia các tiết giảng kết hợp và làm một số bài tập phụ bù vào.

Tiết giảng kết hợp là một hình thức mới chưa được sử dụng phổ biến lắm, năm ngoái mới bắt đầu áp dụng cho sinh viên năm cuối, dự là năm sau sẽ áp dụng cho toàn sinh viên. Dù mới chỉ được áp dụng gần đây, nhưng tiết giảng kết hợp lại rất được lòng các sinh viên, trong đó có cả Hứa Nhiên. Bởi vì anh cảm thấy, hình thức này giúp anh học được thêm rất nhiều điều thú vị.

Ví dụ, khi lựa chọn tiết giảng kết hợp, sinh viên chuyên ngành kiến trúc như Hứa Nhiên, có thể lựa chọn tham gia một số tiết học phụ bên khoa diễn xuất. Thậm chí có đôi lúc còn được làm bài tập báo cáo liên quan đến các vấn đề đã học qua, có thể là diễn một đoạn kịch nhỏ, hoặc là trả lời các câu hỏi lý thuyết. Yêu cầu tất nhiên là không cao như học sinh chuyên ngành, nhưng ít nhất cũng phải đạt mức tối thiểu được đặt ra.

Hứa Nhiên và Hạ Hi Văn trùng hợp cùng nhau đăng kí tiết giảng kết hợp với khoa truyền thông, trong tiết giảng kết hợp này cũng chỉ có hai người họ và Đoàn Duật là học bên khoa kiến trúc. Hơn phân nửa sinh viên là từ khoa nghệ thuật sân khấu chạy sang, vì dù sao truyền thông cũng là gần thích hợp nhất với chuyên ngành họ đã chọn.

Hạ Vi Văn chọn tiết giảng kết hợp của khoa truyền thông vì cô ấy thích sự nổi bật. Hơn nữa cô cũng cho rằng khả năng ngoại giao hoạt ngôn của mình sẽ thích hợp với nơi này, giúp cô ấy dễ lấy được tín chỉ và cộng điểm học phần vào chuyên ngành chính. Còn Hứa Nhiên chẳng qua là trong lúc điền đơn, thuận tiện đánh bừa một ô trống mà thôi, thậm chí đến tận lúc nhập học anh mới biết mình đã chọn trúng cái ngành truyền thông này.

Đâm lao thì phải theo lao, dù cho không thuộc về sở thích hay sở trường, một năm học vừa qua Hứa Nhiên cũng cố gắng cày ngày cày đêm, lấy về vô số thành tích. Hơn nữa còn được các thầy cô khen ngợi hết lời, sinh viên trong khoa thì mến mộ. Dần dần anh cũng cảm thấy hứng thú với môn học này.

Bài tập được giao lần này cũng không mới mẻ gì, trước đây anh cũng đã từng làm qua. Đó là hai, hoặc ba sinh viên được tự do lập thành một nhóm, quay một đoạn video ngắn, giới thiệu về một số danh lam thắng cảnh, hoặc là địa điểm vui chơi nổi tiếng trong thành phố, sau đó vừa chiếu video vừa thuyết trình về những mặt lợi, mặt hại, điểm tốt, điểm xấu. Hai lần trước Hứa Nhiên ghép cặp ngẫu nhiên với Đoàn Duật có quen biết và một sinh viên khác. Một lần là soạn luận văn lý thuyết, một lần là quay một đoạn video quảng cáo, lần nào cũng đạt được thành tích cao nhất, còn được giáo sư khen ngợi hết lời.

Chính vì vậy lần này anh mới bị Hạ Hi Văn 'may mắn' nhìn trúng. Cô nàng cố tình chọn lúc vừa kết thúc tiết học là để ra tay trước nhất, sợ lại có người nhanh chân giành anh đi mất. Thật may, lần này cô nàng đã phán đoán đúng. Có Hứa Nhiên ở trong nhóm rồi, còn sợ gì điểm thấp cơ chứ!