Yêu Anh Thành Bệnh

Chương 29




Sau khi các giúp việc trong nhà dần rời đi hết, không còn tiếng quét dọn, không còn tiếng cắt cỏ, cũng chẳng còn tiếng nổi bếp ga, căn nhà này mới lộ ra dáng vẻ thật sự, âm u cô quạnh. Đây mới chính là hình dáng vốn có của nó. Hà cớ gì cứ phải tự lừa mình dối người làm gì?

Đã lâu như vậy, ba anh vẫn là chưa buông bỏ được..

Hứa Nhiên lắc lắc đầu, nhấc chân đi lên lầu.

Trước khi dọn ra ngoài sống riêng, Hứa Nhiên từng sống ở đây một khoảng thời gian, cho đến bây giờ, phòng ngủ cũ của anh vẫn được người giúp việc thường xuyên quét dọn lại.

Trong tủ quần áo cũng còn một vài đồ bộ đơn giản có thể mặc được. Tuy rằng những bộ đồ kiểu như thế này anh đã không mặc rất lâu về trước, nhưng mỗi khi trở về nhà anh vẫn theo thói quen lấy chúng ra. Hứa Nhiên tùy tiện chọn một bộ quần áo thể thao thoải mái trong đống đồ, sau đó xuống lầu, đến phòng bếp.

Chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa là giao thừa, dù cho có sơ sài đến đâu, anh cũng nên đi cuốn ít sủi cảo mới phải. Sẵn tiện cho Hứa tiên sinh thưởng thức tay nghề của anh.

Các công đoạn cùa món sủi cảo, từ nhào bột đến làm vỏ bánh, làm nhân bánh, nhồi thịt, Hứa Nhiên đều biết được chút ít. Nhưng bởi vì mới làm lần đầu, tay nghề của anh không được linh hoạt cho lắm, vậy nên đã tiêu tốn không ít thời gian. Lúc anh vừa cuốn xong mẻ bánh cuối cùng cho vào nồi hấp, ngoài phòng khách đã truyền đến tiếng mở cửa.

Có lẽ là không thấy ai ơt trong nhà, Hứa tiên sinh đang cao giọng hô tên của dì giúp việc lớn tuổi nhất. Bộ không có bà ấy là ông không thể thay giầy của mình một cách đàng hoàng hay sao?

Đợi cho Hứa tiên sinh gọi đến phát bực khàn cả cổ, muốn phát bực, Hứa Nhiên mới chậm rãi từ trong phòng bếp đi ra, vừa lau tay vào tạp dề vừa nói: "Ba, ba đừng gọi nữa, con đã cho tất cả giúp việc nghỉ hai ngày rồi. Bây giờ chỉ có hai cha con chúng ta ở nhà thôi."

Hứa tiên sinh đang tức đến nổ đom đom mắt, muốn tìm ngay một người để trút giận, thì người bước ra lại là đứa con trai yêu quý của ông ta với khuôn mặt giống người vợ ông yêu nhất đến bảy phần, khiến ông nhất thời nghẹn mà không làm được gì.

Mãi một lúc sau mới có tiếng đáp: "Ta biết rồi." Sau đó Hứa tiên sinh lù lù đi thẳng lên lầu, chả muốn đoái hoài gì đến thằng con mình nữa.

Thằng nhóc này, đã không về thì thôi, cứ mỗi lần về là lại chọc ông phát bực. Không biết kiếp trước ông có nợ gì nó không nữa! Vợ ông dịu dàng hiền thục như vậy, làm sao lại sinh ra một đứa con trái tính trái nết thế này cơ chứ!

"Lát nữa nhớ xuống ăn cơm nhé, con đã làm sủi cảo rồi." Thấy Hứa tiên sinh không có ý định đáp lại, Hứa Nhiên lại hét lên: "Năm mới phải đón cùng nhau chứ ba!"

"Biết rồi, biết rồi! Phiền quá." Hứa tiên sinh đóng sầm cửa lại.

Hứa Nhiên bất đắc dĩ "chậc" một tiếng.



Năm mới đến rồi mà vẫn khó tính như vậy.

Hứa tiên sinh biết rõ kiểu gì mình mà xuống sớm thì con trai sẽ lại có thời gian cằn nhằn đủ điều, vì vậy ông đã trốn ở trên thư phòng giả bộ đọc sách tới tận hơn mười một giờ mới rón rén đi xuống. Phòng khách vắng vẻ lại tĩnh mịch, không có tiếng cười nói và bàn tán của mấy người giúp việc thường ngày khiến ông có cảm giác không quen, nhưng lại không có cách nào khác ngoài phải chịu đựng.

Đều tại con trai bảo bối của ông, đã ra mặt cho đám người đó nghỉ hết rồi, ông còn có thể gọi họ lại sao?

Đúng thật là! Vẫn không biết cái tính này giống ai, thích quản nhiều như vậy!

Lúc Hứa tiên sinh xuống đến nơi, Hứa Nhiên đã bày đủ món ăn đẹp mắt ra bàn, còn bài trí xếp thành hình bông hoa. Ông lập tức nhớ lại lời con trai mình nói khi vừa trở về.. Đã làm sủi cảo rồi? Làm rồi? Là làm rồi chứ không phải mua rồi sao? Nghĩa là tất cả những món ăn này đều là do con trai ông làm ra sao?

"Con.. con biết nấu ăn từ khi nào vậy?" Ánh mắt Hứa tiên sinh tràn ngập khiếp sợ. Ông không thể tin được mà nhìn người trước mặt - thằng con trai mà vợ ông cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, nâng niu còn hơn sao trên trời bây giờ lại xuống phòng bếp nấu ăn rồi? Đây là chuyện lạ kỳ gì vậy!

Hứa Nhiên bĩu môi: "Cũng lâu rồi, tại ba không biết thôi. Nhưng mà con nói này, ba đúng là không để tâm đến con trai mình một chút nào luôn nhỉ? Ngay cả việc con biết nấu ăn cũng không biết. Con biết nhiều thứ lắm đấy, món Pháp, Đức, Ý, những món ba thích hắn, mỗi thứ con đều biết một ít nhé!"

"Hừ, còn kể công? Không phải tại thằng oắt con nào đó có nhà mà không ở? Cứ muốn lang thang chim chuột bên ngoài sao? Ta có muốn cũng không có phúc phần mà ăn đồ nó nấu đây!"

Hứa Nhiên tặc lưỡi, đem mẻ sủi cảo mới hấp nóng hổi từ trong nồi ra, kê một tấm khăn rồi đặt lên bàn, chuyển chủ đề nói: "Ba đừng cằn nhằn nữa. Mau ngồi xuống ăn sủi cảo thử xem, lần đầu tiên con làm đấy. Không biết ăn có ngon không.."

Thật ra vào tết mấy năm trước anh cũng có làm sủi cảo cùng Cung Thời An. Nhưng anh chỉ làm phụ bếp, phụ trách việc nhét nhân thịt đã được hắn làm sẵn vào vỏ bánh thôi, còn làm đầy đủ tất cả các đông đoạn như thế này thì đúng thật là lần đầu tiên, nên không biết bánh làm ra ăn có ngon không.

Không ngờ Hứa tiên sinh nghe xong câu anh nói, mắt liền trợn ngược, râu quai hùm dưới cằm giật tít cả lên: "Lần đầu tiên nấu mà còn muốn ta ăn thử trước? Thằng oắt con muốn độc chết ta rồi hưởng gia tài này hay gì?"

"Trước sau gì cũng là của con mà. Ba đừng coi thường con, tay nghề con cũng được lắm đấy. Ba cứ nếm thử xem."

"Ta sợ chết!"

"Cùng lắm là dở đến nỗi không ăn được, sao có thể đến nỗi chết chứ? Ba mau ăn đi." Hứa Nhiên thúc giục.

"Hừ! Nhiệt tình như vậy.. ta không ăn!" Hứa tiên sinh dứt khoát quay mặt đi nơi khác, không để ý đến thằng con trai quý hóa nhà mình nữa.

Bóng lưng của ông thẳng thắn đến mức như muốn in lên ba chữ "Ta không tin!" Rồi là "Con chắc chắn là đang muốn độc chết ta!"

Hứa Nhiên thở dài, dọn hết mấy món ăn ra, cũng tháo tạp dề ngồi xuống bàn.

Nhìn ba anh mang một bộ dạng "ta nhất quyết không tử trận trước" không chịu động đũa, anh chỉ có thể bất đắc dĩ gắp một miếng sủi cảo to tròn đưa lên miệng cắn thử. Vỏ sủi cảo thơm thơm bùi bùi, ăn dai vừa miệng, anh đã làm đa dạng các loại nhân, cái anh ăn trúng là nhân vị tôm. Mềm mềm, ngọt ngọt, ăn rất ngon.

Hai mắt Hứa Nhiên lập tức sáng lên: "Ba, thử lần đầu tiên đã thành công rồi! Ngon lắm, ba mau ăn đi."

Hứa tiên sinh rõ ràng vẫn không tin: "Thằng oắt nhà này nuốt xuống đã xem nào! Ai biết được con có phải đang dụ ta hay không!"

Hứa Nhiên bất đắc dĩ nhai nhai, rồi nuốt xuống chứng minh, còn há miệng ra cho ông nhìn.

Hứa tiên sinh nhìn thử hai lần, xác định là đã nuốt sạch, lúc này mới bán tin bán nghi động đũa gắp một miếng, cắn một miếng nhỏ thử độc. Sau vài giây xác định không có gì bất thường xảy ra, ông mới dám mạnh dạn cắn một miếng lớn. Lúc này vị giác mới càng trở nên rõ ràng!

Nhân sủi cảo ông ăn phải là là nhân thịt xay với hành, vừa hay là vị ông thích! Vỏ bánh dai dai mềm mềm, nhân vị rất vừa ăn, còn thơm nức mũi, quả thật là rất ngon!



Mùi vị gia đình ấm áp yêu thương mà rất lâu rồi không cảm nhận được bỗng chốc ùa về, thấm đượm vào từng món thức ăn ngon mắt trên bàn. Bỗng chốc khiến Hứa tiên sinh phải thất thần. Trước nay ông luôn kiếm tìm và khát cầu sự ồn ào náo nhiệt chỉ để muốn cuộc sống mình không trở nên quá cô quạnh. Giống như việc ông sẵn sàng chỉ một số tiền không nhỏ để tìm người làm việc xuyên tết, cũng là để cho ngôi nhà này không cảm thấy vắng vẻ.

Nhưng giờ phút này ông lại giật mình nhận ra, hơi ấm của tình thân ruột thịt, của người có chung dòng máu huyết thống ruột rà, sự xuất hiện của người con trai trước mặt, dường như còn rộn ràng, ấm áp và nồng nhiệt hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Ông không nhịn được lặng lẽ gắp thêm một miếng nữa.

Hứa Nhiên nhìn hành động của ông mà bật cười: "Con đã nói là ăn ngon mà!"

"Hừ! Oắt con! Ta còn chưa có khen đâu đấy, đừng có mà lên mặt!"

"Rồi rồi, con biết mà."

Hứa Nhiên nhìn Hứa tiên sinh cắm mặt cặm cụi ăn, thầm cười một tiếng, sau đó chính mình cũng bắt đầu ăn một lượt các món trên bàn. Ừm, rất lâu không làm thử, ăn vẫn ngon như ngày nào.

Tuy rằng đồ ăn Cung Thời An làm vẫn ngon hơn.. Nhưng đây vẫn xem như là một bước tiến lớn đi! Sau này không có Cung Thời An, anh cũng không lo mình sợ chết đói nữa rồi!

Hứa tiên sinh ăn một mạch hết nguyên một phần sủi cảo lớn cùng không ít thức ăn trên bàn, lúc này mới xem như lót dạ được xíu. Sau khi ăn xong ông còn lấy giấy ăn nhã nhặn lau miệng, xoa xoa cái bụng căng tràn đầy thỏa mãn.

Hứa tiên sinh mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng tướng tá vẫn còn phong độ chán. Ông không hay luyện tập thể dục, nhưng cũng đồng thời không uống nhiều rượu bia, vậy nên cũng không có nhiều mỡ bụng. Thường ngày lúc đàm luận với đối tác hay là ở trước mặt nhân viên cấp dưới thì ông đều là một bộ mặt tinh anh oai phong, lẫm liệt, đĩnh đạc và phong độ mười phần. Vậy mà sau khi trở về nhà, ăn no thoải mái, ông liền nằm dựa trên ghế như một con cá muối.

Được rồi, ham muốn làm cá mặn ai mà không có, nhân lúc nghỉ ngơi để ông thư giãn thoải mái chút cũng không ảnh hưởng gì ai.

Hai cha con nhà họ Hứa ngồi trên bàn ăn, lâu lâu lại cùng nhau bàn luận các vấn đề liên quan đến kinh doanh, học thuật.

Nói một hồi, không hiểu sao Hứa tiên sinh lại chuyển chủ đề đến dự án khai thác xây dựng khu du lịch sinh thái. Lúc đầu ông toàn nói mấy từ chuyên ngành, Hứa Nhiên câu hiểu câu không. Hứa tiên sinh mang một bộ mặt rèn sắt không thành thép gõ lên đầu anh một cái, sau đó vẫn kiên trì giảng giải lại toàn bộ những gì mình vừa nói bằng những từ ngữ dễ hiểu hơn.

Hứa tiên sinh xoa xoa chiếc nhẫn vàng trên ngón tay cái của mình, râu quai hàm hơi hất lên, nói một cách tùy ý: "Dự án thì không có vấn đề gì, đang khai triển rất thuận lợi. Nhưng mà công ty Cung Thời An bên đó đang dính dáng một số vấn đề liên quan đến pháp luật, con đã biết chưa?"

Trong lòng Hứa Nhiên lộp bộp: "Con không biết, xảy ra chuyện gì thế ạ?"

Hứa tiên sinh nhấp một ngụm nước trà, nói lấp lửng, không biết là không muốn nói hay là thật sự không biết: "Ta không rõ. Hình như là xung đột nội bộ, có lẽ là tiền nong có vấn đề."

Dù sao một tên nhóc trẻ tuổi như Cung Thời An, có hiếu thắng lại không biết lo xa. Hắn biết lợi dụng dự án này làm bước đệm cho mình, đặt một cái mốc mở đầu, nhưng suy cho cùng lại không biết tính toán, dự trữ cho tương lai, sớm muộn gì cũng sẽ hao tốn hết năng lượng, cạn kiệt tài nguyên, tự thương tổn chính mình.

Bắt đầu kinh doanh thì dễ thôi, đủ sức duy trì được mới khó.

"Ba, vậy.. cái này có tiềm ẩn nguy cơ gì chứ? Ba.. Liệu có liên lụy đến ba không?"

Hứa tiên sinh liếc một mắt nhìn đứa con trai cưng không có tiền đồ của mình, khẽ hừ một tiếng, hỏi như đã biết rõ: "Con chỉ lo cho thằng nhóc nhà họ Cung thôi chứ gì?"

".. con.."

"Yên tâm đi! Thằng nhóc đó dù sao cũng còn trẻ tuổi, đầu óc thì tinh ranh đó, nhưng thiếu nhất là kinh nghiệm và.. tiền! Nhưng nếu nó muốn, có lẽ vẫn có thể xoay sở được. Dù sao nó cũng có tiền riêng, không thì đám Thái Tử đảng luôn bên cạnh nó, nó chỉ cần xum xoe nịnh nọt biết điều chút là được chứ gì!"



Nhưng mà không biết có ai dám giang tay ra giúp đỡ hay không thôi!

Con người cao ngạo như Cung Thời An sẽ xum xoe nịnh nọt ai chứ? Đây là việc không thể nào! Hứa Nhiên vừa nghĩ đến là cảm thấy sợ: "Vậy.. vậy nếu không được?"

"Con cứ lo sợ làm quái gì? Có ông cha giàu sụ ở đó, còn lo nó chết đói được sao? Con chỉ giỏi lo lắng vớ vẩn! Nhà nó còn giàu hơn cả nhà ta kia kìa!"

Đúng vậy, anh không nên lo lắng vớ vẩn làm gì.. Cung gia là gia tộc như thế nào, Cung Thời An lại là người như thế nào, anh nên là người hiểu rõ nhất.

"Hứa Nhiên, ta nói với con điều này, con không được nói với Cung Thời An những gì xảy ra ngày hôm nay!" Hứa tiên sinh đột nhiên nghiêm túc hẳn: "Ta và cha nó đã bàn bạc qua, cũng đã đạt thành thống nhất thế này. Cha nó nhờ ta vờ như không biết rõ sự tình mọi chuyện, để lấy đây làm bước đệm cho nó phát triển. Nếu làm được là do nó giỏi, coi như cho nó một cái bánh xe, có tìm đủ linh kiện và bộ phận để lắp ráp được hay không là do nó! Còn không làm được nghĩa là nó chưa đủ tinh khôn, chưa đủ lông đủ cánh, cần bắt về tổ nuôi tiếp. Không có vấn đề gì hết! Nhưng mà con phải nhớ rõ, con mà nói với nó về chuyện này, ta thì không có vấn đề gì, nhưng mà sẽ làm đổ sông đổ bể công sức của chú Cung con thời gian qua. Bây giờ nếu con muốn nói cho thằng nhóc đó, ta sẽ không ngăn cản con, nhưng mà con cũng nên suy nghĩ cho thật kĩ. Thế nào là tốt nhất với Cung Thời An? Bảo bọc nó hay là thử thách nó? Con lựa chọn đi."

Cha anh và chú Cung đã cùng bàn bạc với nhau.. Đây là một miếng phô mát đã được đặt sẵn trong bẫy rập, đợi "con chuột" Cung Thời An lao vào. Nếu thông minh thì sẽ được ăn ngon mà không tổn hại gì, nhưng không khôn ngoan..

Đây là một thử thách! Thử thách thật sự!

Lúc Cung Thời An đang khổ sở vẫy vùng cho rằng mình là người thông minh nhất, mình là người tính kế giỏi nhất, trưởng thành nhất, chu đáo và chín chắn nhất, chờ qua giai đoạn khó khăn nhất thì có thể chứng minh năng lực của mình, chống lại tất cả mọi lời coi thường và xem nhẹ hắn, thì hai người cha này lại âm thầm ở phía sau thao túng mọi cục diện.. Dễ dàng như một trò chơi!

Những doanh nhân lão làng và kinh nghiệm..

Đúng là gừng càng già thì càng cay. Ngựa con háu đá không bao giờ thắng nổi đàn trâu già kinh nghiệm đầy mình!

Biết vậy là quá đủ rồi, Hứa Nhiên không hỏi thêm nữa. Mà có hỏi thì có lẽ anh cũng không hiểu được, cả lý do vì sao ba anh có thể giấu diếm mà vẫn lựa chọn nói cho anh, anh cũng không muốn biết. Vì anh sợ nếu như biết được sự thật, chính anh có lẽ cũng sẽ rơi vào "bài kiểm tra" do hai ông bố này tạo nên, đến lúc đó anh cũng không có niềm tin chính mình sẽ vượt qua được. Anh không thể chọn giữa ba anh, hay là Cung tiên sinh và Cung Thời An. Vậy nên anh im lặng đứng dậy dọn chén bát cho vào máy rửa, kết thúc một cách nhanh chóng chủ đề khó giải quyết này.

Trước khi cho máy vào chén rửa, Hứa Nhiên bỗng nhớ tới một chuyện cách đây không lâu. Cung Thời An cũng đã đặt mua một cái máy rửa bát, còn chi rất nhiều tiền thay lại toàn bộ đồ điện trong nhà. Nguyên nhân chính là bởi vì anh lười không muốn động tay động chân.

Kỳ thực, vào những ngày đông, anh cũng chỉ muốn cùng Cung Thời An ngồi trên ghế sofa, đắp cùng một chiếc chăn, đã có máy sưởi ấm áp, hai người có thể cùng nhau xem một bộ phim. Trời lạnh không cần rửa bát, tay chân lạnh ngắt tím tái cũng sẽ có người chuẩn bị nước ấm để ngâm..

Nghĩ một hồi, Hứa Nhiên liền giật mình. Bất tri bất giác thế nào, trong đầu anh đã toàn là Cung Thời An!

Đây có lẽ là bệnh đi. Bệnh không thể ngừng thích hắn!