Yêu Anh Vì Món Ăn

Chương 2




Nghe xong lời cô nói, anh chỉ nhẹ nhàng cúi xuống để làm tiếp công việc của mình và dường như chẳng quan tâm gì mấy. Vốn nghĩ cô chỉ muốn trêu chọc anh thôi, nhưng khi thấy anh không trả lời thì cô phải đành thuyết phục:

"Hả? Tôi có nói gì sai sao? Sao anh không trả lời? Tôi nghiêm túc đấy, chẳng phải đùa giỡn đâu. Với lại tôi cần tờ giấy hôn thú, anh cần đối phó với người nhà. Một công đôi chuyện rồi có gì đâu."

Đáp lại lời cô cũng chỉ là một khoảng trời im lặng, cô thở dài nói tiếp:

"Tôi với anh kết hôn, tôi có xe, có nhà, có công việc. Sau này thì tôi với anh chỉ trên danh nghĩa, ai làm việc nấy. Tôi chẳng chiếm tiện nghi của anh đâu mà lo."

Anh cười khảy đáp:

"Sao lại là tôi mà không phải là người khác, lừa đảo thì cũng phải có logic xíu đi chứ."

"Lừa đảo? Anh có thấy ai lừa đảo mà mượn danh nghĩa minh tinh không? Lộ chết, cũng như có ai lừa đảo mà dễ thương đáng yêu như tôi không? Đi mà... tôi năn nỉ anh đó, khi nào anh gặp được người mình thích thì chúng ta ly hôn. Được chứ?"

Gương mặt nhỏ nhắn ấy vô tình sát lại gần khuôn mặt của anh, mắt đối mắt, hai môi gần kề như sắp chạm vào nhau, bầu không khí trong quán dường như trở thành một không gian màu hồng chỉ có đôi ta, đầy mùi ám muội.

Đối diện trước khuôn mặt lạnh nhưng bên trong vô cùng ấm áp của anh, cô có chút đỏ mặt, vội vàng lui về hỏi tiếp:

"Sao? Anh đồng ý không?"

Anh khẽ ngước lên nhìn đôi mặt đầy vẻ tò mò pha một chút thiết tha của cô, trầm ngâm một chút rồi nói:

"Tôi chỉ là một đầu bếp quán ăn không tên không tuổi, cô xác định?"

"Đúng đúng, tôi không chê."

"Được thôi, nhưng tôi có hai điều kiện. Thứ nhất, cô không được công khai chuyện kết hôn trên mạng xã hội, còn một điều nữa là ta phải dọn về ở chung để qua mặt chú tôi, tất nhiên sẽ là phòng riêng."

"Tuân lệnh ông xã, nhưng mà tôi không muốn Bạch gia biết chuyện này được chứ?"

"Tùy cô."

"Cảm ơn ông xã hẹn anh 9 giờ ngày mai tại cục dân chính."

Nói rồi cô chào tạm biệt rồi rời đi, trên mặt vẫn không giấu được nụ cười hạnh phúc, riêng anh, mặt có chút đỏ, không biết là vì sao nhưng có lẽ xuất phát từ hai chữ ông xã mà cô bất giác nói ra, đang ngẩn người một lúc thì nghe tiếng có người mở cửa, theo phản xạ tự nhiên anh bảo quán đã đóng cửa xin mời về cho thì có một tiếng nói cất lên:

"Sao? Đến người anh em chí cốt của mình cậu cũng đuổi sao?"

Thì ra, người vào là Tiêu Lâm, người hàng xóm cũng là người bạn từ nhỏ của anh, chưa để anh kịp phản ứng cậu ta nói tiếp:

"Ây dô, anh thật là nhẫn tâm mà. Sao đến em cũng quên thế kia. Có phải... có phải anh đã có người con gái khác phải không? Aiz, số tôi thật khổ mà!"

Dứt lời, cậu liền nhận ngay một cái khăn vào mặt.

"Tiêu Lâm, cậu bớt biến thái lại đi, tôi nổi hết cả da gà rồi đây này."

Nói rồi, hai người bước đến ngồi xuống ghế trò chuyện.

"Này, Tuấn Khiêm, cậu không định có bạn gái thật à? Nhìn cậu cũng được ấy nhưng mà còn kém hơn tôi một chút mà đến giờ vẫn chưa yêu ai. Có khi nào... cậu thích tôi không?"

"Cậu có muốn ăn thêm một cái khăn nữa không?"

"Chứ sao đến bây giờ cậu vẫn chưa yêu ai thế?"

"Mai tôi sẽ đi đăng ký kết hôn."

Nghe anh nói xong, hắn chẳng tiêu hóa nổi mà phun hết ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống, lắp bắp hỏi:

"Cái...cái gì, kết hôn á?"