Yêu Anh Vì Món Ăn

Chương 7




Thưởng thức các món ăn xong thì cô cũng đã thấm mệt, bèn hỏi anh về căn phòng của mình. Vì đang loay hoay dưới bếp nên anh bảo cô đợi mình một chút, sau khi anh xong anh sẽ dẫn cô đến.

Tinh Tinh ngồi trên sofa để đợi Tuấn Khiêm, nhìn bóng lưng anh trong bếp cô nghĩ rằng mình đã có một chỗ dựa an toàn cho tương lai về sau.

Mãi nghĩ thì Tinh Tinh chợt ngủ quên lúc nào không hay. Một lúc sau anh cũng đã dọn dẹp xong, đến khi quay lại nhìn thì thấy cô đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chẳng còn cách nào khác, anh đành phải bế cô trên tay, ẵm về phòng.

Trước khi ra ngoài, anh còn nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Định xoay người rời đi, cô bỗng nắm chặt tay anh, lơ mơ nói:

"Cha, cha đừng bỏ Tiểu Tinh mà, Tiểu Tinh sẽ ngoan, sẽ không làm cho cha buồn nữa. Cha đừng đi, con muốn ở với cha."

Tuấn Khiêm bất ngờ, không biết phải làm sao. Anh chẳng rút tay ra vì tay đã bị cô nắm chặt. Chắc là đêm nay, anh phải ngủ ở đây cùng cô một đêm rồi.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông điện thoại reng lên phá tan giấc ngủ của hai người. Tinh Tinh từ từ mở mắt, gương mặt xinh xắn tỏ vẻ khó chịu vì tiếng kêu ấy. Bỗng cô giật mình vì thứ cô đang ôm trong vòng tay



Hàng vạn câu hỏi vì sao đang dần hiện lên trong đầu, cô vội vàng kéo chăn để xem quần áo có còn trên người mình hay không. Khi thấy nó còn nguyên vẹn thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đã an tâm thì cô quay qua nhìn người bên cạnh, ngắm nghía một hồi thì cô phải cảm thán rằng chồng mình đúng là hồng nhan họa thủy, ngay cả tư thế ngủ cũng đẹp nữa. Nhưng không biết... anh có cơ bụng hay không, cô bèn rón rén mò vào trong áo xem thử.

Sờ mó một lúc thì đã xác định được câu trả lời. Cô cười thích thú

"Sờ xong chưa?"

Câu nói cất lên thì khiến Tiểu Tinh bị xịt keo cứng ngắc, cô cười ngượng nhưng tay vẫn không ngừng sờ mó:

"Ai là người lúc đầu nói sẽ không chiếm tiện nghi của tôi nhỉ? Nói đến vậy mà tay vẫn cứ loanh quanh trong người tôi?"

Nghe xong thì cô vội vàng rút tay lại

"Thì sao? Anh... anh là chồng tôi, tôi thích thì tôi sờ ấy. Thì sao nào, anh làm gì được tôi. Lêu lêu."

"Này là cô nói đó nha!"



Anh ngồi bật dậy đè cô xuống, cô đỏ mặt lắp bắp nói:

"Anh.. anh.. anh muốn làm gì?"

Dù cô nói vậy thì anh vẫn chưa có dấu hiệu sẽ thả cô ra

"Ay da, đại ca à tôi xin lỗi, tôi sẽ không như thế nữa đâu, anh đại nhân không chấp tiểu nhân tha cho tôi đi mà."

Hai mắt long lanh cứ nháy liên tục, mong nhận được sự tha thứ của anh. Trước sự dễ thương chết người này, anh phì cười rồi cũng thả ra. Cô ngồi dậy

"Cô đã chiếm tiện nghi của tôi định đền bù như thế nào đây?"

"Anh muốn gì? Hai vạn nha?"

"Tôi không thiếu tiền đến vậy đâu"

"Chứ sao, anh muốn gì?"

" Lấy thân chuộc lỗi."

"Anh... anh đê tiện"

Tinh Tinh tức giận như một chú mèo con đang dỗi. Bỗng nhiên cô xoay người lấy điện thoại thì thấy mẹ cô gọi. Vừa nhấc máy, bên kia đã vang lên những tiếng la vang trời:

"Mày đi đâu mà cả tối qua không về? Đồ đạc trong phòng mày đâu hết rồi? Mày có thể nào ra dáng một đại tiểu thư khuê các được không hả. Làm tao mất hết cả mặt."

"Tôi đi đâu là việc của tôi, dù tôi có qua đêm với trai cũng chẳng có chút liên quan gì đến bà. Tiểu thư khuê các, nói có biết ngượng mồm không? Tôi vốn chỉ là một con ăn bám, một con nhà quê sống ở nông thôn, đâu phải là tiểu thư như bà nói."

"Mày... mày càng ngày càng hỗn láo. Đúng là không có giáo dưỡng. Y hệt như thằng cha mày."

"Bà nói gì tôi cũng được, đừng đọng đến cha tôi. Tôi không có giáo dưỡng là phải, bởi có bà mẹ ham hư vinh như bà mà sao mà được dưỡng dục đàng hoàng. Thôi cúp đây, danh sách đen đang chờ bà vào đấy."